Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Chương 12



Lúc tôi bị Lâm Hạo Hải đánh thức mới biết, tối qua anh ta nói câu “phải dậy sớm” không phải chỉ là nói miệng mà thôi.

“Cho tôi ngủ thêm năm phút đi mà, bây giờ mới có bảy giờ chứ mấy...” Tôi khóc không ra nước mắt kỳ kèo. Lâm Hạo Hải nghiêm túc nhìn tôi: “Trên đường đến công ty có khả năng sẽ tắc đường, cho dù không tắc đường cũng mất nửa tiếng, lại thêm thời gian để cô ăn cơm thay quần áo chải đầu, từng đó thời gian mới vừa đủ. Cô mà không chịu dậy tôi sẽ mạnh tay hơn đấy...”

Tôi lăn cái uỳnh xuống giường.

Cân nhắc đến việc hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, mặc dù trong tập đoàn Lâm thị, Lư Dĩ Sương đã chẳng còn hình tượng nào để mà giữ nhưng tôi vẫn quyết định tạo ấn tượng tốt với mọi người.

Dùng tình yêu và chính nghĩa đến chinh phục đám người lạnh lùng vô tri các người! Oa, quá là hoành tráng... Quá giống mấy bộ phim cổ vũ tinh thần của Nhật...

Tôi ôm giấc mộng tươi đẹp của thiếu niên, chọn một bộ âu phục màu trắng ngọt ngào, lại phối với giày bệt cũng màu trắng hôm qua mua, sau đó đeo thêm trang sức màu đen, hình tượng thiếu nữ hoàn hảo, vừa thành thục chín chắn lại có tác phong chuyên nghiệp... Quá đỉnh!

Vào lúc tôi đang đứng trước gương tận lực tự sướng thì Lâm Hạo Hải đi qua, liếc tôi một cái, thắc mắc: “Sao trông như một con ngựa vằn thế?”

...

T_T Lâm Hạo Hải, tôi muốn giết chết anh...

Thế là tôi khoác tấm “da ngựa vằn” mà Lâm Hạo Hải nói đi ăn bữa sáng đặc biệt chuẩn bị cho mình, nghe bảo là sữa bò có tác dụng bổ não. Tôi biết anh ta đang đá vía mình không não, thế là uống một ngụm lớn, nói: “Lâm Hạo Hải, anh cũng nên uống nhiều một chút!”

Lâm Hạo Hải nhướng mày: “Tại sao?”

Tôi: “Đương nhiên là để bổ não rồi! Ngày nào anh cũng căng thẳng quá độ, rất hại não đấy!”

Lâm Hạo Hải cười cười, không nói gì, rút lấy tờ giấy ăn lau khóe miệng tôi: “Lớn thế này rồi mà uống sữa còn dính ra mép...”

Tôi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên giấy ăn, nhất thời ngẩn ra.

Lông mi anh ta rất dài, ánh mắt chăm chú giúp tôi lau vết sữa, xem ra đúng tiêu chuẩn của nam chính trong mơ vừa đẹp trai vừa săn sóc. Tôi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bi phẫn gào lên: “Lâm Hạo Hải, anh cố ý dùng sắc đẹp quyến rũ tôi đấy hả...”

Chắc chắn là anh cố ý! Cứ mỗi lần tôi định phân tích là anh ta lại bắt đầu cười dịu dàng, thể hiện mọi vẻ quan tâm chăm sóc, thật quá đê tiện!

Lâm Hạo Hải mỉm cười vứt tờ giấy vào thùng rác: “Thế mà cô cũng mắc câu đấy.”

... Cũng đúng = =

Tôi và Lâm Hạo Hải lên chiếc xe thể thao đầy phong cách của anh ta, tôi xoa bụng: “Lâm Hạo Hải, chẳng phải anh là ông chủ à, sao phải đi sớm thế?”

Lâm Hạo Hải nghĩ một lúc: “Cha tôi mới là ông chủ.”

“Ồ, thế à...” Tôi thở dài một hơi, “Cũng tương tự như thái tử ở thời cổ đại đúng không? Mặc dù ngôi hoàng đế sớm muộn gì cũng là của anh, nhưng cũng có thể vuột mất. Bởi vậy trước khi chính thức đăng cơ anh vẫn phải làm việc chăm chỉ cho ra dáng.”

Lâm Hạo Hải lạnh lùng: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

Tôi chẳng thèm để ý, lại tiếp tục: “À, anh có anh em gì không?”

Lâm Hạo Hải liếc nhìn tôi một cái: “Anh em họ hàng thì không ít, nhưng ruột thịt thì không có, sao?”

Tôi: “Không sao...”

Thật ra trong lòng tôi đang gào lên: Quá đáng tiếc!

Nếu anh ta có anh em ruột, hai người khẳng định sẽ xảy ra tranh chấp tài sản!

Đến lúc đó mấy anh em đấu đá, giành giật, cướp đoạt... Vãi, đó chẳng phải là bản hiện đại tóm gọn của câu chuyện “Cửu long đoạt vị” thời Khang Hy nhà Thanh đó sao? Hơn nữa, loạng quạng thế nào có khi tôi lại trở thành nữ chính sau đó thuận theo sự phát triển của kịch bản, tôi sẽ bị người anh tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo của Lâm Hạo Hải bắt cóc về đè ra abc xyz cả ngàn vạn lần, sau đó được Lâm Hạo Hải lòng đau óc choáng đến cứu...

Quá thốn!

Lâm Hạo Hải đột nhiên mở miệng, lạnh lùng: “Dừng ngay mấy cái suy nghĩ hoang đường trong đầu cô lại. Tôi không có anh trai.”

Mắt tôi chớp chớp, nhìn anh ta: “Sao, anh biết tôi đang nghĩ gì?”

Lâm Hạo Hải lắc đầu: “Vẻ mặt quá mức thô bỉ, vừa nhìn đã biết rồi.”

Tôi nghiến răng: “Chuyên tâm lái xe đi!”

Chẳng bao lâu đã tới tập đoàn Lâm thị, tôi đứng trong thang máy, bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Dù sao thì trước giờ tôi chỉ là học sinh sinh viên, kinh nghiệm làm việc cũng chỉ là gia sư, nhân viên phục vụ, đứng quầy hàng gì gì đó thôi.

Tôi đi cùng Lâm Hạo Hải vào trong, mọi người đi qua đi lại thấy anh ta đều cung kính chào một tiếng: “Tổng giám đốc.”

Lâm Hạo Hải chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, thật vô cùng vô cùng nghiêm túc.

Tôi nhỏ giọng: “Anh cũng biết giả vờ quá chứ. Anh dám đem cái bộ mặt gian xảo với dáng vẻ dâm đãng khi ở trước tôi bày ra trước mặt mọi người không?!”

“Không dám.”

“...”

Lâm Hạo Hải như cười như không liếc tôi: “Cô xem, tôi thành thật với cô thế cơ mà.”

... Tôi cầu xin anh hãy giả dối với tôi đi!

Đối với dòng người trong tập đoàn Lâm thị, Lâm Hạo Hải là tiêu điểm, mà tôi lại càng là tiêu điểm bắt mắt hơn.

Nói thế nào thì có lẽ cũng chẳng mấy người nhìn thấy hình ảnh Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương hòa bình sánh bước bên nhau như thế này.

Tôi còn tưởng Lâm Hạo Hải sẽ vác loa lên mà gào: “Mọi người chú ý! Từ sau Lư Dĩ Sương sẽ đảm nhiệm vai trò trợ lý của tôi, mong mọi người chỉ bảo thêm cho cô ấy!”

Kết quả anh ta chỉ đưa tôi lên thẳng văn phòng ở tầng hai mươi chín, hoàn toàn chẳng giới thiệu tôi với ai, làm tôi cũng cảm thấy buồn bực.

Tôi kéo kéo góc áo anh ta: “Lâm Hạo Hải, anh nói anh cứ thế, chẳng thèm giới thiệu tôi với ai thì người khác làm sao biết tôi đến đây làm gì được?”

Lâm Hạo Hải quay đầu nhìn tôi cười rạng rỡ: “Cô cứ làm cho tốt thì người ta sẽ biết thôi mà.”

Tôi bừng tỉnh, ra là Lâm Hạo Hải muốn tôi tự giới thiệu bản thân!

Thế là tôi gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”

Nói xong liền chuẩn bị xông ra ngoài, cầm loa tự giới thiệu.

Kết quả lại bị Lâm Hạo Hải kéo giật lại: “Đợi đã!”

Tôi cũng muốn đợi lắm, nhưng anh dùng cổ họng không thôi là được rồi, có cần phải... Mợ chứ, Lâm Hạo Hải, lẽ nào tôi chưa nói cho anh biết cái bộ đồ này không vừa người tôi lắm sao?

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, bị kéo theo đám quần áo ngã thẳng xuống sàn nhà.

... Thôi xong, vốn đầu óc đã chẳng mấy thông minh, giờ thì nhìn xem như thành đần độn luôn rồi.

Tôi thê lương nhắm chặt mắt.

Nhưng ngoài dự liệu, tôi lại rơi vào thứ gì đó mềm mềm.

... Mợ, cái cảnh tượng kinh điển như thế này mà tôi cũng được chứng kiến nữa sao?!

Không cần nghĩ, chắc chắn giờ tôi đang nằm trong lòng Lâm Hạo Hải, vừa rồi anh ta hẳn là đã đỡ được tôi, mà đợi đến khi tôi mở mắt ra, Lâm Hạo Hải sẽ dùng giọng điệu dịu dàng như nước hỏi tôi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Thật đúng là khiến người ta xấu hổ quá đi.

Tôi vừa cười vừa mở mắt.

... Í?!

Tại sao Lâm Hạo Hải lại không ở bên cạnh tôi?

Tôi nghi hoặc nhìn bốn phía..

Lâm Hạo Hải đứng ngay sau lưng tôi, thản nhiên khoanh tay trước ngực nhìn tôi!

Còn tôi thì chẳng phải ở trong lòng Lâm Hạo Hải, mà là đang ngồi trên chiếc ghế to đùng mềm mại của anh ta... Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Hạo Hải đã kịp kéo cái ghế to đùng của anh ta đỡ dưới người tôi...

ORZ, Lâm Hạo Hải, anh hoành tá tràng quá... Thân thủ thế này anh có thể đi thẳng đến Hollywood đóng phim hành động được rồi đấy!!!

Khóe miệng tôi giật giật: “Anh, anh cần gì phải làm thế...”

Lâm Hạo Hải cười tươi roi rói, vỗ vai tôi: “Đây chẳng phải là để tránh người khác đột nhiên xông vào lại hiểu lầm chúng ta đó sao?”

Tôi nghĩ một lúc: “Cũng đúng!”

Kết quả, nhắc người người tới ngay! Một cô gái mang đôi kính gọng đen sì đột nhiên xông vào, cánh cửa đáng thương bị cô ta “đạp mở”...

Nhìn bộ dạng chúng tôi như thế, quả nhiên cô ta không hiểu lầm gì hết.

Bởi vì cô ta ngẩn ra một lúc rồi lập tức cúi đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi là người mới tới, quên mất phải gõ cửa, làm phiền tổng giám đốc massage cho cô Lư, thật xin lỗi hai vị!”

Nói rồi liền chạy bay ra ngoài.

Đến ngay cả Lâm Hạo Hải cũng bị cô ta đánh bại luôn rồi...

Cơ mặt Lâm Hạo Hải giật giật: “Cô ta vừa mới nói gì?”

Tôi mỉm cười: “Tiểu Hải Tử à, giúp ai gia đấm lưng đi!”

Một tập văn kiện đập thẳng vào mặt tôi.

T_T... Cái đồ thái giám mà chẳng biết nghe lời gì cả, sau này ai gia đem người tống vào kỹ viện, cho ngươi dùng mặt sau hầu hạ đám nam nhân kia!

Tôi tự mình nhấc tập tài liệu xuống, dở khóc dở cười nói: “Thôi được rồi, tổng giám đốc Lâm, vẫn là để tôi massage cho ngài thì hơn...”

Lâm Hạo Hải nắm lấy tay tôi, bình tĩnh: “Móng heo cách xa tôi ra, đi làm việc đi.”

Tiếp theo, cửa phòng lại lần nữa bị “đạp ra”.

Ánh mắt của cô nàng kính gọng đen dừng nơi tay tôi và Lâm Hạo Hải một lúc, cao giọng: “Thật xin lỗi! Tôi không nên làm phiền tổng giám đốc và cô Lư!”

Nói xong lại chạy biến ra ngoài.

... Cô cố ý đúng không! Cô chắc chắn cố ý!!!

Tôi rút tay mình ra, vuốt cằm cảm thấy: “Nhân viên công ty anh thật ‘đặc biệt’, giống hệt anh.

Lâm Hạo Hải cười một cái: “Cô mà cũng có tư cách nói người khác ‘đặc biệt’ à?”

... Trúng tim đen.

Tôi lười để ý anh ta, chạy ra ngoài tự giới thiệu bản thân. Mà vừa ra ngoài, đang chuẩn bị một đống lời mào đầu thì đã nghe thấy đám người kia đang rầm rì: “Nhìn kìa, cô ta chính là Lư Dĩ Sương đấy!”

“Cái gì? Là cái cô theo đuổi tổng giám đốc lâu như thế, rốt cuộc thì cũng xem như ‘hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai’, tốt xấu gì cũng được đi làm cùng người ta rồi. Có điều điều kiện tốt thế lại đi làm thư ký, chậc chậc, đúng là vì yêu mà bất chấp tất cả!”

“Nghe Tiểu Lam nói, vừa rồi cô ta còn diễn trò ‘cung đình nhà Thanh’ với tổng giám đốc trong phòng làm việc nữa cơ!”

“Úi chà, cô ta còn gọi tổng giám đốc là “Tiểu Hài Tử’!”

“Cô ta đúng là biến thái!”

Tôi: “...”

Làm ơn đi, trí tưởng tượng của mấy người phong phú thật đấy! Hơn nữa nghe như thế thì người biến thái rõ ràng phải là Lâm Hạo Hải chứ! Tại sao lại là tôi? Tôi đã chọc đến ai rồi?

... Miệng lưỡi thiên hạ quả nhiên đáng sợ!

Mấy lời giới thiệu tôi đã chuẩn bị càng nghẹn vào cuống họng, cứ thế, tôi ôm tâm tình nặng nề bước từng bước về lại văn phòng của Lâm Hạo Hải.

Lâm Hạo Hải nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán nản của tôi thì nhíu mày: “Sao thế?”

Tôi: “Anh nói xem?! Hu hu hu hu, trong sạch của tôi, thanh danh của tôi...!”

Lâm Hạo Hải cười cười, vỗ vai tôi: “Không sao, cũng chẳng phải bọn họ thật lòng nghĩ thế, chỉ là nửa đùa nửa thật thôi. Cô cứ ngoan ngoãn làm cho tốt, sau này thân với cô rồi thì bọn họ sẽ hiểu ra thôi.”

Tôi gật đầu tán đồng: “Cũng đúng... cây ngay không sợ chết đứng, tôi quang minh chính đại thế này, mấy lời bàn ra tán vào làm gì được tôi chứ!”

Lâm Hạo Hải cười, lắc đầu: “Cô đúng là con gián đập hoài không chết. Thôi được rồi, bắt đầu làm việc thôi. Lát nữa phòng Nhân sự sẽ đưa bảng tên cho cô.”

Bảng tên?

Tôi nói với vẻ khao khát: “Lần đầu tiên tôi có thứ này đấy... Tuyệt quá!”

“Ừ.”

Lâm Hạo Hải rõ ràng đang đối phó qua quýt với tôi, có điều tôi cũng chẳng giận, một lòng một dạ đợi bảng tên của mình. Rốt cuộc bảng tên cũng đến nơi, tôi đọc dòng chữ bên trên, đần cả mặt.

“’Tiểu mật’ chuyên dụng Lư Dĩ Sương”, bảy chữ to đùng sang lóa cả mắt, đang cười hô hố trước mặt tôi.

Tôi vứt bảng tên ra trước mặt Lâm Hạo Hải: “Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?!”

Lâm Hạo Hải rõ ràng nhịn cười vô cùng khổ sở: “Tôi cũng không biết... Phụt, ha ha ha, cô đi tìm người bên phòng Nhân sự bảo sửa đi vậy. Chắc họ cảm thấy cô chính là ‘tiểu mật’, hoặc dùng nó để chọc cô chút đó mà.”

Tôi đầm đìa nước mắt: “Tôi bị kỳ thị đến thế sao...”

Cầm lấy bảng tên xông thẳng đến phòng Nhân sự, tôi lật bàn phát tiết lửa giận, nhắc đi nhắc lại là tôi muốn làm một thư ký cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chính xác theo đúng nghĩ đen của từ này, chứ không phải là ‘tiểu mật’. Đối phương trưng ra vẻ mặt ai-mà-tin-được, nhưng vẫn miễn cưỡng đổi thành “Thư ký” cho tôi. Dù thế nào cũng là tấm bảng tên đầu tiên trong đời, sau khi đổi lại rồi tâm tình tôi cũng tốt lên không ít, mà tiếp theo, việc quan trọng nhất chính là:

Tôi phải chứng minh bản thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.