Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Chương 13



Tôi muốn mỗi người bọn họ đều nhận thức được, tôi là một cô gái tốt, đầu đội trời chân đạp đất, độc lập tự chủ!

Chứ không phải loại ‘”tiểu mật” bị bao nuôi, bị nguời khác trêu ghẹo!

Việc này nói thì đơn giản nhưng làm thì lại chẳng hề dễ tí nào...

Hành động đầu tiên của Lâm Hạo Hải là bảo chị Trương đưa tôi ra, giới thiệu cho tôi các kiến thức cơ bản về công ty và môi trường làm việc, nhân tiện làm quen với các đồng nghiệp một chút. Thật ra, mặc dù đúng là tôi không quen họ thật, nhưng tôi rất chắc chắn họ biết tôi cả rồi...

Chị Trương dẫn tôi ra khỏi văn phòng của Lâm Hạo Hải, xung quanh rất trống trải, không giống như các tầng dưới là hàng dãy cabin làm việc san sát, mà là mỗi người một văn phòng nhỏ riêng biệt, xem ra môi trường làm việc rất ổn. Ở các góc còn có các đồ dùng phục vụ nhu cầu giải lao và tiêu khiển, xem ra phúc lợi của công ty này vô cùng tốt.

Mặc dù những người này vừa rồi còn đang bàn tán chuyện giữa tôi và Lâm Hạo Hải nhưng chắc do sự có mặt chị Trương, nên bọn họ thấy tôi đi ra cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ tò mò vô hạn.

Chị Trương giới thiệu đơn giản mấy câu về tôi với mọi người, sau đó nói: “Thật ra về sau cô đều ở trong văn phòng của tổng giám đốc, quan hệ của cô và ngài ấy chúng tôi đều hiểu cả...”

Chị còn chưa nói xong tôi đã cao giọng nhấn mạnh, bảo vệ trong sạch của bản thân: “Tôi không phải ‘tiểu mật’!”

Sau đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn...

Chị Trương lườm một cái: “Tôi đang nói mọi người đều biết cô là thư ký của tổng giám đốc cơ mà...”

...

Chắc các người cố ý đúng không, cố ý đúng không?!

Tùy tiện chào hỏi vài câu, tôi thấy thái độ của bọn họ cũng xem như thân thiện, thân mật hơn nữa thì ngay lúc này tôi cũng không chịu được. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, “thanh giả tự thanh”, đến lúc đó sự ngay thẳng và chính nghĩa của tôi nhất định sẽ khiến bọn họ khuất phục...

Tôi về lại văn phòng của Lâm Hạo Hải, nhìn thấy tên kia đang đeo kính, thi thoảng lại vung bút lên ký một chữ thật to, muốn phong độ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tôi đi đến gần: “Tổng giám đốc Lâm, tôi phải làm gì đây?”

Lâm Hạo Hải nhìn tôi một cái, đưa tôi một tập giấy tờ rồi chỉ sang cái máy tính bên cạnh: “Triển khai nội dung tập văn kiện này thành một bài diễn thuyết dài khoảng một ngàn chữ, cho cô ba mươi phút.”

Tôi gật đầu, nhận tập giấy tờ, kết quả vừa nhìn xong tôi liền ngây ra như phỗng.

“Lâm Hạo Hải, cái này, cái này nội dung tổng cộng được có mấy chữ? Hơn một trăm à?” Tôi nghiến răng.

Lâm Hạo Hải liếc tôi: “Không phải cô học khoa Trung văn sao?”

“Đúng thế, nhưng bắt tôi thêm mắm dặm muối mấy lời vô nghĩa thì tôi làm không được. Những thứ tôi học chữ nào chữ nấy quý như vàng cả đấy!” Tôi ưỡn ngực, “Anh muốn tôi tóm gọn một bài văn dài một ngàn chữ thành một đoạn tầm một trăm chữ thì tôi làm ngon!”

Lâm Hạo Hải như cười như không nhìn tôi: “Làm không được, tối nay nhịn.”

Tôi: “Này này này, cái tên này! Cơm cũng đâu phải do anh nấu, anh có tư cách gì uy hiếp tôi chứ?”

Ừm, bình thường Lâm Hạo Hải toàn gọi người mang đồ ăn đến, hoặc thi thoảng nhờ bác gái đến làm công theo giờ nấu luôn.

Vốn theo ý của Lâm Hạo Hải, tôi đến nhà anh ta ở rồi thì để tôi nấu ăn. Khổ nỗi sau khi để tôi miễn cưỡng thử một lần, nhìn nhà bếp quang minh biến màu đen sì xong, Lâm Hạo Hải thề có chết cũng không để tôi xuống bếp nữa.

Nói tóm lại, tôi hoàn toàn không biết nấu ăn, mà Lâm Hạo Hải, có lẽ chỉ biết làm mấy món ăn sáng như kiểu sanwich thôi.

Nghe tôi đáp thế, đáy mắt Lâm Hạo Hải xẹt qua một tia sáng, lộ ra nụ cười làm tôi lạnh hết sống lưng, hỏi: “Tiền của ai?”

Tôi khóc lóc: “Của anh...”

“Biết thế là được.” Lâm Hạo Hải mãn nguyện gật đầu.

Tôi thở dài một hơi, bước về vị trí của mình.

Một cái bàn nhỏ, bên trên đặt máy tính và các vật dụng văn phòng thiết yếu, đó chính là chỗ làm việc của tôi.

Mà cái con người số khổ tôi đây phải hoàn thành nhiệm vụ chém gió kéo dài nội dung đám tư liệu này trong vòng nửa giờ đồng hồ... Aizzz, tiền đồ mù mịt, tương lai khó đoán...

Tôi cẩn thận xem xét tập tài liệu kia.

Là tài liệu về một loại nước hoa, nghe nói đây là sản phẩm chính trong mùa hè năm nay của chuỗi cửa hàng dưới trướng tập đoàn Lâm thị. Trong đây chỉ ghi những thông tin căn bản nhất của loại nước hoa này, phần lớn là về nguyên liệu, cộng hết tất tần tật lại cũng chỉ tầm xấp xỉ một trăm chữ, đúng là “nhỏ mới hiện đại, ngắn mới tinh tế”.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tài liệu, đột nhiên nghĩ đến: Nếu đây là việc quan trọng, đương nhiên Lâm Hạo Hải sẽ không để tôi mó tay vào! Bởi vậy việc này chắc là anh ta thử tài tôi thôi... Ha ha ha ha, tôi thật đúng là thông minh, thông minh phi phàm luôn!

Tôi hưng phấn bắt tay vào sắp xếp đám tài liệu kia, sau đó duỗi người một cái, lướt ngón tay trên bàn phím gõ vèo vèo.

Có lẽ tốc độ gõ của tôi quá nhanh, trong khoảng thời gian đó Lâm Hạo Hải cũng nhìn tôi mấy lần có vẻ dò xét. Tôi lập tức cười đáp lại, sau đó Lâm Hạo Hải như cười như không khẽ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm việc...

Cứ thế, không đầy hai mươi phút sau tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm Hạo Hải giao phó!

Tôi đắc ý nhìn tờ giấy đang ra khỏi máy in, cầm lên đọc lại kiểm tra một lượt, vô cùng hài lòng với trình độ bản thân.

Thế là, tôi vui mừng khấp khởi cầm tờ nội dung thuyết trình đưa đến đặt trước mặt Lâm Hạo Hải, đắc ý nói: “Này, tổng giám đốc, đây là nội dung thuyết minh mà ngài muốn có, không nhiều không ít, chính xác đúng một ngàn chữ!”

Lâm Hạo Hải liếc nhìn tôi một cái, bỏ văn kiện trên tay xuống, cầm tờ giấy của tôi lên xem.

Một lúc sau, khóe miệng anh ta giật giật, thả tờ nội dung thuyết trình xuống, nói từng chữ từng chữ một: “Cô viết cái gì thế?”

Tôi khó hiểu: “Bài diễn thuyết về nước hoa chứ cái gì.”

Cái tên Lâm Hạo Hải này, không lẽ anh ta mắc chứng đãng trí? Tuổi còn trai trẻ tráng niên, thật đúng là đáng tiếc...

Lâm Hạo Hải hít sâu một hơi, cầm tờ bài viết của tôi lên, chậm rãi đọc: “Sản phẩm nước hoa này xinh đẹp vô song, lộng lẫy muôn vàn. Nhìn xem nhìn xem, nhìn thân hình mất hồn của nó... A, hãy tin tôi đi, chẳng có một người phụ nữ hay đàn ông, thậm chí cả người giới tính thứ ba nào có thể từ chối sức hấp dẫn của nó! Ngửi xem ngửi xem, hương thơm của nó...”

Sau đó, Lâm Hạo Hải mặt mày đen sì đập tờ giấy xuống bàn... Trông có vẻ không thể đọc tiếp được nữa rồi.

Tôi co rúm: “Sao thế? Viết không tốt à?”

Lâm Hạo Hải ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Tốt chứ, sao lại không tốt được?”

Phù, tôi thở phào một hơi.

Nhưng tiếp đó, Lâm Hạo Hải đưa tờ giấp nội dung lại cho tôi: “Nếu cô đã có khả năng như thế, đến ngay cả mấy câu thần kinh như ‘nhìn xem nhìn xem’ với ‘ngửi xem ngửi xem’ mà còn viết ra được thì mang về tiếp tục triển khai ra đi. Yêu cầu viết một triệu chữ, thời gian là một tiếng.”

= 口 =

Tôi hoảng hồn nhận lại tờ giấy, gào khóc: “Tổng giám đốc, không được đâu! Ngài không thể đối xử tàn bạo với tôi như thế được, ngài đây là đang phạm tội! Đây căn bản là nhiệm vụ bất khả thi, tôi có chết cũng không làm nổi đâu!!!”

Lâm Hạo Hải còn tàn nhẫn cười một cái: “Cô có thể làm được, phải tin tưởng bản thân mình.”

Tôi lại gào khóc to hơn: “Trời cao thương xót... cầu xin ai đó hãy cứu người con gái xinh đẹp thiện lương vô tội này đi?!”

Lần này Lâm Hạo Hải không chơi đùa cùng với tôi nữa, anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn năm mươi chín phút, cố lên.”

... Mợ, anh ta làm thật!

Nhận ra điểm này, tôi lập tức dùng tốc độ ánh sáng bay thẳng về chỗ ngồi của mình, sau đó vội vã bắt tay vào việc.

Tôi viết về kiếp trước kiếp này của nước hoa, viết kiếp trước đó là nàng công chúa yêu sâu đậm chàng hoàng tử.

Tôi viết về tâm hồn dịu dàng của nước hoa, viết sự đau thương của nó, viết về nỗi thương thân trách phận của nó.

Tôi viết về tình yêu tình bạn, lại viết cả về sự quyết tâm trưởng thành của nó....

Càng viết tôi lại càng chẳng biết mình đang viết gì.

Khó khăn lắm mới bôi được năm ngàn chữ, tôi liếc nhìn đồng hồ một cái... Còn có một phút!

Lệ rơi đầy mặt...

Từ bỏ không thèm cố viết nữa, tôi ngồi trên ghế, hai tay ôm gối nhìn Lâm Hạo Hải, dùng âm giọng rất rõ ràng nhưng mang đầy ưu thương “tụng”: Lâm Hạo Hải, trong tên có biển cả đại dương, ấy thế mà tấm lòng lại nhỏ như con rạch ấy...”

Lâm Hạo Hải nghe được, bật cười, sau đó nhìn tôi: “Đã biết sai chưa?”

Tôi gật đầu: “Biết rồi.”

Anh ta hỏi: “Sai ở chỗ nào?”

Tôi: “Tôi không nên bốc phét nội dung, không nên có thái độ làm việc không nghiêm túc...”

Lâm Hạo Hải gật gù: “Còn gì nữa?”

“Hết rồi...” Tôi rụt rè: “Tôi thật sự không biết còn gì nữa.”

Lâm Hạo Hải nói: “Cô phải có niềm tin vào bản thân. Tôi bảo cô làm cái này là thực sự có ý để cô phụ trách chứ không phải để thử năng lực của cô.”

Tôi nhìn Lâm Hạo Hải, ngây người.

Trước nay chưa từng nghe ai nói tôi phải có niềm tin vào bản thân.

Mặc dù, đối với bản thân mình, tôi tự tin lắm luôn = =

Tôi bị Lâm Hạo Hải làm cảm động rồi... Thế là tôi đứng dậy, vừa há miệng ra chưa kịp nói đã bị Lâm Hạo Hải chẹn ngang: “Bởi thế, tiếp tục viết nốt phần còn lại đi, không giới hạn thời gian nữa.”

“...” Mấy lời cảm ơn gì gì đó vừa định nói ra đã bị nghẹn ngay cổ họng, mãi một lúc sau tôi mới đập bàn, nghiến răng: “Tạ chủ long ân!”

Lâm Hạo Hải lười nhác cười một tiếng: “Ái khanh miễn lễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.