Trong đám "đồ tốt" mà Lâm Hạo Hải mua về cho tôi, có một con cá diếc nhìn rất ngon.
Nói thật thì, tôi rất thắc mắc, tại sao Lâm Hạo Hải có thể thản nhiên đi làm những việc hoàn toàn không phù hợp với thân phận của mình như thế nhỉ? Tỉ như việc đi mua cá này chẳng hạn. Trong ấn tượng của tôi, cá diếc hay các loại thủy sản khác đều phải đến các khu chợ bình dân ồn ào nhộn nhạo chọn lựa các con còn sống, sau đó nhìn người bán cá đánh vẩy, làm cá ngay tại chỗ thì mới được đồ tươi ngon.
Mà dạng người như Lâm Hạo Hải, chắc không thể mặc nguyên bộ âu phục tới chợ bình dân được đâu? Vậy thì hẳn là anh ta mua cá ở siêu thị rồi. Mà cá trong siêu thị toàn loại đông lạnh, không những vị không ngon, mà còn chẳng tươi nữa.
Có điều…!
Tôi thử một miếng cá diếc kho Lâm Hạo Hải làm, thật sự là tươi ngon đến độ khiến lưỡi tôi muốn rớt luôn… Tôi thử vài miếng liền, cảm thán không thôi: "Lâm Hạo Hải à, anh đúng là … vạn năng quá!"
Lâm Hạo Hải nghe tôi khen cũng chẳng lộ vẻ gì, chỉ nói: "Cô cẩn thận, cá diếc nhiều xương lắm.”
Tôi bất mãn nhìn anh ta: "Từ nhỏ tôi đã rất thông minh, bé tới giờ chưa bị hóc xương cá lần nào đâu! Anh xem, tôi còn có thể vừa ăn cá vừa ăn cơm đây này! Đầu lưỡi tôi rất nhạy, đừng có xem thường nhá …A!"
"…Đáng đời." Lâm Hạo Hải hoàn toàn chẳng có tý thông cảm nào.
Tôi nghĩ, Lâm Hạo Hải nhất định là oan gia của tôi.
Vừa rồi thật sự tôi không nói dối… Từ trước đến nay tôi ăn cá chưa bao giờ bị mắc xương đâu!
Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng được thưởng thức cảm giác "tiêu hồn" đó rồi…
Tôi vội dùng đũa gắp một miếng cơm, phùng mang trợn má định nuốt xuống thì lại bị Lâm Hạo Hải chặn lại: "Đừng có tùy tiện nuốt cơm, cũng không được uống giấm, chúng ta đi bệnh viện."
… Anh ta đúng là bình tĩnh thật đấy.
Nhưng mà, việc này quá trái ngược với những hiểu biết suốt bao năm nay của tôi rồi!
Người bình thường ăn cá bị hóc xương, chẳng phải đều nuốt một miếng cơm hay uống ít giấm là được sao? Có cần phải tới bệnh viện không?
Vừa nghĩ tới ánh đèn lay động và bộ mặt đáng sợ của bác sĩ, tôi liền rùng mình một cái, sau đó tức tốc gạt tay Lâm Hạo Hải, chạy đi uống một tí giấm.
Mặc dù uống giấm chẳng dễ chịu gì nhưng vẫn còn tốt hơn phải đi viện…
Tôi quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải, anh ta đang khoanh tay trước ngực nhìn tôi, cũng không nói gì.
Thế rồi, tôi phát hiện ra, cái xương cá kia vẫn còn nguyên!
Tôi khóc không ra nước mắt trừng Lâm Hạo Hải, nhất định là do cái mồm quạ đen của anh ta mà ra …!
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, bộ dạng muốn cười lắm mà phải nhịn xuống: "Không trôi được chứ gì?"
Tôi mím môi lắc đầu.
Lâm Hạo Hải thở dài: "Vậy đi bệnh viện thôi."
Tôi lắc đầu, sau đó quay về chỗ cũ, lấy một miếng cơm nữa nuốt xuống.
Sau đó im lặng đợi một lúc…
…Mợ, sao vẫn còn chưa xuống!!!
Tôi suy sụp quỳ phịch xuống đất, trong đầu tự động thêm một cái chụp đèn đang chiếu sáng từ trên cao xuống, bao phủ thân hình bất lực của mình…
"Oa oa oa oa …" Tôi than khóc thảm thiết, cổ họng khó chịu quá đi mất…
Lâm Hạo Hải đi lại, thẳng tay nhấc tôi lên, giọng điệu lạnh lùng: "Đã bảo cô phải đi viện rồi mà."
Tôi tức giận trừng anh ta một cái, bây giờ anh nói cái này là có ý gì?!
Lâm Hạo Hải mỉm cười: "Được rồi, mau đi bệnh viện thôi, ngốc."
Tôi: "…"
Tôi chỉ đành đau khổ kéo dòng nước mắt như sợi mì theo sau Lâm Hạo Hải lên xe tới viện.
"Tôi không thích bệnh viện." Tôi khó khăn thốt ra.
Không ngờ Lâm Hạo Hải còn gật đầu đồng ý: "Ừ."
Tôi vui như Tết: "Tôi ghét khung cảnh chỗ nào cũng trắng bóc đó… Không may mắn đâu."
Lâm Hạo Hải không nói gì.
Tôi lại nói tiếp: "Tôi còn ghét mấy cái dụng cụ lạnh băng nữa."
Lâm Hạo Hải tiếp tục trầm mặc.
Tôi: "Tôi còn ghét cả mấy bác sỹ nữa, mặt mũi còn lạnh hơn cả đám dụng cụ…!"
Lâm Hạo Hải vừa lái xe vừa hỏi: "Trước kia có phải cô đã gặp chuyện gì nên mới bị ảm ảnh thế không?"
Tôi cúi đầu, im lặng.
Đúng thế, đúng là có chuyện đó thật.
Hơn nữa... còn là di chứng của vụ đánh vỡ đĩa lần trước!
Lần đó tôi sốt rất cao, mọi người mặc dù chẳng muốn phí tiền thuốc men cho tôi, nhưng cũng không thể để tôi chết, bởi vậy họ đành đưa tôi đến bệnh viện. Vì thời gian chần chừ lúc đầu nên tôi mới sốt đến độ sùi cả bọt mép kinh khủng như thế, dẫn đến... sốt hỏng não... đương nhiên, tôi sẽ không thừa nhận đâu!
Lúc tôi ở viện chẳng có ai chăm sóc, bệnh viện cũng rất tệ, thái độ và chuyên môn của bác sĩ cũng kém... Toàn bộ đều rất tồi, tồi đến độ từ đó tôi sinh ra phản ứng căm ghét bệnh viện.
Mặc dù biết không phải bệnh viện nào cũng thế, nhưng tôi vẫn khó tránh khỏi có cảm giác muốn né tránh tất cả.
Lâm Hạo Hải nhìn tôi một cái, cũng không hỏi thêm gì, chúng tôi cứ thế im lặng đi tới mục tiêu.
Đến bệnh viện, Lâm Hạo Hải đưa tôi đi lấy số, sau đó đi khoa Ngũ quan...
Tại sao lại là khoa Ngũ quan...
Tôi khó hiểu nhìn Lâm Hạo Hải, hỏi ra thắc mắc của mình: "Ngũ quan không phải là mắt, mũi, tai, mày, miệng sao? Tôi bị mắc xương cá ở họng mà..."
Lâm Hạo Hải hỏi tôi: "Vậy cô nói phải đi đâu?"
"Khoa Răng hàm mặt..." Tôi thấy cái này tương đối đáng tin.
Lâm Hạo Hải nghĩ một lúc: "Cô quả thật có thể để bác sĩ nha khoa đem khoan khoan thử cổ họng cô rồi nhấc xương cá ra... Cô muốn thế hả?"
"..." Bây giờ họng tôi đang vướng cái xương cá nên không dám nuốt nước miếng, nếu không e là tôi sẽ bị nước miếng nhồi đầy mà chết, đầy mà chết đấy!
"... Chúng ta đến khoa Ngũ quan đi..." Tôi khóc lóc.
Thế là Lâm Hạo Hải đưa tôi đến khoa Ngũ quan.
Đến lượt mình, tôi thấy chốc nữa nói không chừng mình sẽ làm ra chuyện gì mất mặt lắm, thế là tôi vô cùng nghiêm túc yêu cầu Lâm Hạo Hải đợi ở bên ngoài. Lâm Hạo Hải cũng chẳng nói gì, ngồi ở ghế băng bên ngoài đợi.
Nói ra thì, mặc dù anh ta ngồi cùng một cái ghế với người bên cạnh nhưng toàn thân vẫn tản ra khí thế hoàn toàn khác... Lâm Hạo Hải, số anh đúng là số giàu sang!
Mà tôi chính là số nghèo hèn ... =_=
Ngồi ở trong là một bác sĩ khoác áo đồng phục trắng, cô ta nhìn tờ giấy ghi bệnh án của tôi, sau đó mở miệng, dường như định nói gì đó rồi lại thôi, tiếp theo lại mở miệng...
Đây là thế nào?! Bộ dạng muốn nói lại thôi... không phải cô ta muốn nói với tôi: Cô này, thật ra cô không chỉ bị mắc xương cá mà còn mắc bệnh máu trắng hay ung thư gì đó sao...?!
Tôi không muốn đâu, không muốn đâu... T_T Mắt rưng rưng, tôi nhìn bác sĩ: "Cô..."
Kết quả tôi còn chưa nói hết thì cuối cùng cô ta cũng mở miệng: "Vừa rồi người đưa cô vào là bạn trai cô sao?"
...
Thật ra tôi biết sức hấp dẫn của Lâm Hạo Hải, cũng rất hiểu anh ta vô cùng bắt mắt khiến cho những người xung quanh thường xuyên bị bỏ qua, nhưng mà cô này, cô là bác sĩ, là bác sĩ đấy có biết không?! Tôi là bệnh nhân, là bệnh nhân đấy cô hiểu không?!
Cầu xin cô tìm đúng trọng điểm đi... Cầu xin cô đừng có lờ tịt tôi như thế...
Tôi cắn môi khóc lóc: "Không phải..."
Nữ bác sĩ nghi ngờ nhìn tôi một cái: "Không phải?"
Cô rốt cuộc định quan tâm đến vấn đề này tới lúc nào nữa hả?!
"Không phải..."
"Nhưng vừa rồi tôi thấy anh ta dẫn cô đi mà..." Nữ bác sĩ nhíu mày, "Hơn nữa vừa rồi tôi đúng lúc đi ra ngoài còn thấy cô đi sai hướng, anh ta trực tiếp kéo eo cô lại dẫn cho đúng đường mà..."
Tôi khó hiểu nhìn nữ bác sĩ: "Có vấn đề gì à?"
Tôi và Lâm Hạo Hải trước nay đều như thế, anh ta muốn ôm thì ôm, muốn dìu thì dìu, muốn kéo thì kéo... Việc này, có vấn đề gì sao?
Nữ bác sĩ sầm mặt xuống: "Không có gì..."
Người đâu mà kỳ lạ...
Nữ bác sĩ một tay cầm băng gạc kéo mạnh lưỡi tôi ra ngoài, tay còn lại dùng que đè lưỡi lạnh toát đưa vào miệng tôi, kiểm tra cả nửa ngày xong mới nghiêm túc nói: "Tôi nhìn thấy miếng xđó rồi. Xương cá rất nhỏ nhưng đâm sâu, nếu trực tiếp lấy ra thì cô sẽ nôn mất, bởi vậy trước tiên phải dùng thuốc tê đã."
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta: "Lấy xương cá thôi mà, cần đến thuốc tê sao?!"
Nữ bác sĩ gật đầu cực kỳ nghiêm túc: "Đúng thế."
Tôi nghĩ một lúc, thấy dùng thuốc tê rồi thì bản thân mình cũng thoải mái, thế là gật đầu: "Được."
Nữ bác sĩ cầm một thứ trông rất quái dị nhét vào miệng tôi, tay cô ta ấn vào một phía của thứ đó, tiếp theo, một thứ mùi nồng đậm lấp đầy khoang miệng tôi...
Sau đó, nữ bác sĩ cứ ngồi đối diện tôi, cũng chẳng nói cho tôi biết phải làm gì.
Thứ vừa rồi mùi vị vô cùng kỳ lạ, tôi nuốt nước bọt vài cái theo bản năng, nhân tiện cũng nuốt luôn thứ kia xuống...
Nữ bác sĩ hét ầm lên: "Cô làm gì thế?! Đừng có nuốt gì hết phải ngậm lấy! Đó là thuốc tê, là thuốc tê đấy!"
...Sao cô không nói sớm?!
Tôi từ tốn mở miệng: "Thế, tôi nuốt xuống cũng không có vấn đề gì chứ?"
Nữ bác sĩ thở dài: "Cũng không có vấn đề gì đâu... chắc vậy. May ra thì đau bụng tí thôi."
…Ặc, đây mà là "không có vấn đề gì" à, đã thế cô còn dùng từ "chắc vậy" nghĩa là sao…
T_T Tôi cảm thấy tương lai phía trước đen ngòm một màu rồi. Lâm Hạo Hải, anh mau vào đây gặp mặt tôi lần cuối đi…
Cứ nhét rồi nuốt nhét rồi nuốt ba lần liên tục, cổ họng và đầu lưỡi tôi đã hoàn toàn mất cảm giác rồi…
Nữ bác sĩ hết lần này đến lần khác kéo mạnh lưỡi tôi ra, lại dùng một thanh kim loại nhét vào miệng tôi kiểm tra, soi xét cả nửa ngày rồi nói: "Tôi không nhìn thấy xương đâu nữa cả! Có lẽ vừa rồi trong quá trình phụt thuốc tê và nuốt thuốc tê cái xương đã bị đẩy ra rồi."
Sau đó cô ta lại nhìn tôi: "Cô thấy thế nào rồi?"
Thế nào cái đầu cô ấy chứ?! Tôi làm quái gì còn cảm giác nữa mà hỏi?!
Vị nữ bác sĩ bất đắc dĩ thở dài: "Thế này đi, bây giờ tôi cũng không tìm thấy, chỗ thuốc tê vừa rồi chắc cũng tầm ba mươi phút sau là hết tác dụng, đến lúc đó cô thử kiểm tra xem thế nào. Nếu vẫn còn xương thì lại đến đây."
Tôi mơ hồ gật đầu, ôm cổ họng nhảy lò cò ra ngoài.
Thấy tôi đi ra, Lâm Hạo Hải đi đến, liếc một cái: "Cô ôm cổ làm gì?"
Nước mắt như mì sợi tuôn rơi…
Nữ bác sĩ vội vã tiến lên, dùng chất giọng cực kỳ dịu dàng nói với Lâm Hạo Hải: "Anh này, thật xin lỗi, vừa rồi sau khi tôi cho cô ấy dùng thuốc tê thì không thấy xương cá đâu nữa cả. Có lẽ lúc nuốt thuốc xuống đã ảnh hưởng đến cả xương cá. Ba mươi phút sau thuốc tê hết công dụng anh lại đưa cô ấy đến đây gặp tôi vậy. Vốn ba mươi phút nữa tôi hết ca rồi nhưng có thể đợi hai người, chữa xong cho cô ấy tôi mới nghỉ."
Lâm Hạo Hải nhíu mày, nhìn cô ta một cái, sau đó nói…
"Tôi sẽ đưa đến, nhưng chắc chắn không phải đến đây."
Nói rồi liền dẫn tôi rời đi. Tôi quay đầu, nữ bác sĩ kia cũng bắt đầu chế tạo mì sợi…
…Thật đúng là báo ứng!
Lâm Hạo Hải đưa tôi vào xe cũng không lái đi, nhìn đồng hồ đeo tay rồi bảo: "Ngồi trong xe đợi hai mươi phút đi."
Tôi đau khổ gật đầu, rồi nghĩ ngợi lại thấy không đúng. Vừa rồi không phải Lâm Hạo Hải nói sẽ không đến bệnh viện này nữa sao? Thế là tôi thắc mắc nhìn anh ta.
Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: "Chúng ta đã nói sẽ không quay lại rồi thì cô ta cũng chẳng đợi nữa đâu. Ca sau không phải cô ta trực thì chẳng có vấn đề gì cả."
…Oa, quá hoành tránh…
Tôi gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm.
Tôi và Lâm Hạo Hải cứ thế ngồi trên xe im lặng nhìn nhau, vào lúc tôi đang lơ mơ ngủ thì vô tình nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Í, í, í, kia chẳng phải là chị Trương sao? Bên cạnh chị ấy còn mấy người nữa, hình như cũng là nhân viên của tập đoàn Lâm thị!
Tôi dụi dụi mắt, kết quả vừa nhìn lại đã chẳng thấy bóng mấy người kia đâu.
… Chắc là tôi nhìn nhầm rồi…
Tôi nghi hoặc nhìn thêm lần nữa, xác định không có ai mới tiếp tục công cuộc chờ đợi…
Ba mươi phút cuối cùng cũng qua, cổ họng và khoang miệng của tôi dần dần đã có lại cảm giác, tôi thử nuốt nước bọt, sau đó…
Mợ nó, xương cá vẫn còn nguyên này!!!
Tôi véo cổ họng, đau muốn chết luôn…
Khóe miệng Lâm Hạo Hải giật giật: "Vẫn còn?"
Tôi gật đầu, nước mắt đầy mặt.
Lâm Hạo Hải thở dài, lắc đầu bảo: "Xuống xe đi."
Tôi gật đầu, theo sau anh ta.
Lâm Hạo Hải đi trước, tôi kéo áo anh ta nhảy lò cò từng bước, kết quả trong lúc nhảy, mới bước tới cửa bệnh viện thì cái xương cá không biết làm sao, tự nhiên khiến tôi đau muốn chết, thế là tôi theo bản năng nôn khan vài cái…
Sau khi vào bệnh viện, tôi vẫn ở trong trạng thái muốn nôn, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy thẳng vào toilet nôn luôn.
Tiếp đó tôi thấy… cái xương cá kia, nó, nó ra rồi!!!
Một khoảnh khắc rất "yo-most"!!!
Tôi vui mừng đi rửa mặt, sau đó lắc lia lịa góc áo Lâm Hạo Hải: "Hết rồi! Hết mắc xương rồi!"
Người ta nói vui quá hóa buồn.
Điều nay tôi đã được đích thân trải nghiệm không biết bao nhiêu lần, bởi vì tôi vui mừng quá nên hứng chỉ nhảy lung tung, khổ nỗi nhảy một chân là động tác khó, mà tình trạng bây giờ của tôi thật sự lực bất tòng tâm… Có điều đương nhiên, bạn Lâm Hạo Hải đã vô cùng quyết đoán kéo tôi lên… Sau đó trực tiếp xách tôi ra ngoài, vứt vào xe…
Bởi thế tôi mới nói, giữa hai chúng tôi đã quá quen thuộc với việc này rồi…
Khi tôi cùng Lâm Hạo Hải trở về công ty đi làm thì đã là ba ngày sau, lúc này chân tôi có thể bước đi được rồi.
…Nhà tư bản quả nhiên độc ác dã man, vết thương của tôi vừa mới khỏi đã bị lôi đi làm, thật đúng là quá tàn nhẫn…
Có điều, đến khi tôi vào công ty mới phát hiện ra, tôi đã hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà tiếp tục suy nghĩ vấn đề này rồi.
Bởi vì… tất cả mọi người đều cực kỳ vồn vã tặng tôi… thuốc bổ?!
Í, nhẽ nào mọi người đã biết chuyện tôi bị thương ở chân và họng thì mắc xương cá rồi? Ui chao, cái công ty này, quả đúng là vô cùng đoàn kết, tôi vui chết mất…
Tôi ôm một đống thuốc bổ, đang cảm động dạt dào vì tình người ấm áp thì lại gặp chị Trương, chị cũng đưa cho tôi một hộp thuốc bổ: "Dĩ Sương à, đây là tâm ý của chúng tôi… Cô vừa phá thai, phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng mới được…"
Tôi vốn đang vui mừng vì tình cảm của mọi người, nghe đến câu sau thì sặc nước miếng…
"Phá thai?!" Miệng tôi há hốc.
"Đúng thế. Dĩ Sương, em cũng đừng giấu giếm nữa, mấy hôm trước chị thấy em và sếp vào bệnh viện, em cứ nôn mãi, sau đó không lâu hai người đã đi ra, em còn vui mừng báo 'Hết rồi, hết rồi'. Tiếp theo em mất sức, ngất xỉu, sếp ôm em đưa lên xe mà…" Chị Trương lo lắng thêm vào: "Em phải chịu khó ngồi yên nghỉ ngơi, ăn nhiều chút vào mới được!"
…Ai có thể nói cho tôi, trên đời liệu có loại bút nào, có thể vẽ nên những bộ não có IQ, giữ lấy sự thông minh đang dần mai một, có thể khiến tất cả những hiểu lầm này hóa hư không…(*)
(*) Cải biên từ bài hát "Chỉ cần có người" do Tôn Nam và Na Anh hát trong bộ phim Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên. Lời bài hát gốc: "Ai có thể nói cho tôi, trên đời liệu có loại bút nào, có thể vẽ nên những đôi mắt không rơi lệ, giữ lại ánh sáng và bóng đêm đang dần qua, có thể khiến cho sự tươi đẹp từ nay chẳng bao giờ tan biến vào hư không…"
Rốt cuộc mấy người họ đang nghĩ gì thế?! Tôi với Lâm Hạo Hải vào bệnh viện xong đi ra tổng cộng mới chỉ hai, ba phút thôi chứ mấy, tôi lấy đâu ra thời gian mà phá thai?! Dùng X-quang hả?!