Mất ngủ gần suốt cả đêm, tôi cứ mơ hết ác mộng này đến ác mộng khác, lúc thì mơ thấy Lâm Hạo Hải lái xe phía trước, tôi đuổi theo sau, còn mặc bộ váy cưới của Lư Dĩ Sương hôm trước. Lâm Hạo Hải thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét to: “Đừng có đuổi nữa được không! Cô phiền chết được!”, sau đó tăng tốc phóng vọt đi, hất một đống bụi vào mặt tôi.
Lúc thì mơ thấy tôi trở lại thành Hạ Tiểu Mễ, Tiền Chấn Hựu đi sau lưng tôi làm nhàm suốt về chuyện cậu ấy yêu tôi. Tôi thờ ơ nghe cậu ấy nói, bỗng nhiên Tiền Chấn Tá đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tôi rồi chạy. Tiền Chấn Hựu lập tức giữ lấy tôi. Thân thể tôi bị hai người đó giằng co như muốn đứt lìa, hét lên một tiếng “Bỏ ra!” Kết quả hai người đó giống như giật mình, đồng thời thốt ra “Hóa ra là Hạ Tiểu Mễ!”, sau đó chuồn nhanh như chớp, bỏ lại tôi câm nín đứng đờ chỗ cũ.
Giấc mơ cuối cùng, là tôi đứng trước gương, ánh mắt mơ hồ nhìn thân thể mình phản chiếu trên đó. Rất lâu rất lâu sau lại đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ít ra cũng đã trở lại thành bản thân mình, đang định cười an ủi bản thân thì hình ảnh trong gương đột nhiên biến đổi, cuối cùng lại thành Lư Dĩ Sương. Cô ấy căm hận nhìn tôi, mắng tôi chiếm thân thể của cô ấy. Tôi sợ suýt đứng tim, quay người định chạy trốn thì phát hiện bốn phía căn phòng đó đều là gương, toàn bộ đều phản chiếu gương mặt Lư Dĩ Sương với cùng ánh mắt mắt căm hận đó, với câu mắng mỏ đó. Tôi hét lên.
“Hạ Tiểu Mễ, Hạ Tiểu Mễ?” Có người đang gọi tên tôi. Tôi chậm rãi mở mắt, phát hiện ra là Lâm Hạo Hải.
Anh ta nhíu mày, trên tay là khăng mặt màu trắng, vừa lau mặt cho tôi vừa nói: “Thật không hiểu nổi cô nữa, có ngủ thôi mà cũng khóc được… Cô thấy cái gì thế?”
Giọng anh ta mặc dù rất khinh thường nhưng cũng dịu dàng hơn tối qua nhiều rồi. Có điều nhớ tới việc hôm qua tôi liền tức giận, thế là cố ý đáp: “Mơ thấy đổi lại thân thể với Lư Dĩ Sương! Thế nên mới khóc!”
Quả nhiên mặt Lâm Hạo Hải lập tức sầm xuống: “Lựa lời tốt nhỉ!”
Sau đó vứt khăn sang một bên, quay người đi.
Tôi ngồi dậy, sờ sờ mặt mình, thật đúng là, trên mặt vẫn còn vết nước mắt…
Tôi rút mấy tờ khăn giấy tùy tiện lau vài cái sau đó dậy đánh răng rửa mặt. Đến khi bước ra ngoài thì quần áo được giặt sạch sẽ đã để trên giường.
Tôi cầm bộ đồ lên, ngẩn ra, sau đó lại thở dài vào lại phòng tắm, vừa thay đồ vừa nghĩ, thôi vậy, tôi vẫn không nên cãi nhau cùng Lâm Hạo Hải thì hơn, nói không chừng sắp đổi lại thân thể với Lư Dĩ Sương rồi… Nói thật lòng, nếu có biện pháp đổi lại thì tôi cũng sẽ không từ chối đâu. Tôi cũng rất nhớ thân thể mình, mặt khác, Hạ Tiểu Mễ có lý do không muốn rời khỏi thân thể Lư Dĩ Sương, nhưng Lư Dĩ Sương đâu có lý do nào như thế… Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng ích kỷ nhưng không phải người quá đáng đến thế… aizzz.
Nếu rốt cuộc vẫn phải đổi lại, tôi nên đối xử tử tế với Lâm Hạo Hải thì hơn, chứ để sau này anh ta hồi tưởng lại toàn những hình ảnh xấu xí của tôi, mặc dù chắc anh ta cũng chẳng bao giờ hồi tưởng lại đâu… nhưng ít ra trước khi rời đi cũng nên để lại cho anh ta ấn tượng tốt vậy.
Tôi cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi phòng, Lâm Hạo Hải không ở ngoài đợi tôi mà có người mặc đồ đen dẫn tôi xuống lầu ăn sáng sau đó đưa tôi ra ngoài. Xe Lâm Hạo Hải đỗ trước cửa, tôi điều chỉnh lại tâm tình và vẻ mặt mình, cố trông cho vui vẻ bước lên xe.
“A, phải rời khỏi thành phố D rồi, ha ha, nghe nói gần đây có khu di tích gì đó nổi tiếng lắm, đáng tiếc không có cơ hội đến thăm.” Tôi làm ra vẻ thoải mái lên tiếng.
Kết quả Lâm Hạo Hải chẳng hiểu chuyện, mãi một lúc lâu sau mới hờ hững “ừ” một tiếng.
Tôi: “...”
Đồ chết tiệt nhà anh, sao giờ đến lượt anh làm mình làm mẩy rồi?!
“Này, anh làm sao thế? Tôi biết bây giờ anh rất ghét tôi, nhưng phiền anh có thể nhẫn nhịn thêm tí nữa không! Dù sao mấy ngày nữa là tìm thấy Lư Dĩ Sương rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đổi lại như anh mong ước thôi!”
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, bộ dạng rõ ràng là “Tôi lười nói chuyện với cô”, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Tôi: “…”
Vốn tâm tình tôi đã không tốt, miễn cưỡng lắm mới gợi chuyện được như thế, kết quả anh ta lại còn trưng cái bộ mặt thối đó ra!!!
Thế là tôi cóc thèm chủ động nói chuyện nữa, khoanh tay ngồi bên cạnh, lạnh lùng quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tiếp đó tôi phát hiện ra một vấn đề, tôi phải ngắm phong cảnh như thế suốt mười hai tiếng tiếp theo?!
Tôi sẽ phát điên mất!
Có điều vẫn phải cố nhẫn nhịn…
Cũng may Lâm Hạo Hải không thần kinh rung rinh như Tiền Chấn Tá, xe ô tô đưa chúng tôi tới thẳng sân bay, Lâm Hạo Hải cũng không nói gì, vứt cho tôi chứng minh thư rồi xuống xe.
Tôi đọc, hóa ra là chứng minh thư của Lư Dĩ Sương…
Lâm Hạo Hải quả nhiên rất chu đáo!
Thuận lợi làm xong thủ tục check in, máy bay cũng chỉ trễ chút xíu. Mà bay từ thành phố D đến thành phố A rất nhanh, tôi mới ngủ một tí đã có thông báo chuẩn bị hạ cánh. Trong suốt khoảng thời gian đó tôi và Lâm Hạo Hải hoàn toàn không giao lưu câu nào, đến cả chạm vào nhau cũng không nốt.
Ra khỏi sân bay đã có người đến đón nhưng Lâm Hạo Hải lại bảo tôi lên xe khác, không đi cùng anh ta. Tổng giám đốc Lâm cuối cùng cũng mở miệng vàng giải thích: “Cô về nhà nghỉ ngơi trước đi. Tôi phải đến công ty xử lý công việc.”
Nói rồi liền chuẩn bị lên một chiếc xe khác. Lúc này tôi mới nhớ ra anh ta đi cứu tôi đã bỏ rất nhiều công sức, thế mà tôi còn chưa cảm ơn anh ta cho tử tế đã cãi nhau rồi, thật là…
Thế nên tôi nói: “Lâm Hạo Hải… cám ơn anh.”
Lâm Hạo Hải chẳng thèm quay đầu lại: “Nghĩ cho kỹ những gì tôi nói đi.”
Tôi: “…”
Lại còn ra vẻ cool ngầu…
Tôi đóng cửa xe, bất đắc dĩ hồi tưởng lại những sự việc diễn ra trong hai ngày vừa rồi. Chẳng bao lâu đã tới dưới nhà Lâm Hạo Hải, lái xe đưa cho tôi một cái di động mới, nói là di động của tôi bị Tiền Chấn Tá phá hỏng rồi, Lâm Hạo Hải mua lại cái mới, giữ nguyên số cũ, danh bạ bên trong cũng vẫn còn.
Thật ra tôi có cầm di động cũng chẳng có tác dụng gì, có ai để liên lạc đâu chứ. Nhưng không thể không nói Lâm Hạo Hải đúng là rất cẩn thận.
Tôi nhận di động, trong lòng đủ mọi cảm xúc đan xen. Lái xe đột nhiên nói: “Chuyện này… Cô Lư, tôi là người mới đến nhưng cho phép tôi nhiều lời một chút. Ngay cả người mới tới như tôi cũng nhìn thấy sếp rất quan tâm đến cô, cô đừng cãi nhau với sếp nữa. Tôi còn nhìn ra, chẳng lẽ cô lại không nhìn ra được sao?”
Tôi ngẩn ra nhìn anh ta một hồi, cuối cùng cúi đầu, nói nhỏ: “Lắm lời…”
Đối phương: “…”
Tôi cầm di động, xuống xe quay lại nhà Lâm Hạo Hải. Thật ra, gọi là nhà Lâm Hạo Hải nhưng tôi ở quen rồi, phòng tôi thì càng không phải nói, toàn bộ đều là đồ của tôi. Bình hoa trong phòng khách và hoa ngân liễu cắm trong đó cũng là tôi mua, mấy cái đĩa và bát dễ thương trong phòng bếp cũng là tôi mua, ghế thái sư ở ban công cũng là tôi mua, còn có rất nhiều đồ…
Đương nhiên, toàn là tiền của Lâm Hạo Hải cả…
Nhưng như vậy có xem là tôi sẽ để lại cho Lâm Hạo Hải rất nhiều rất nhiều hồi ức không? Liệu có phải cho dù sau này tôi rời đi rồi thì chỉ cần Lâm Hạo Hải đến đây là không thể không nhớ lại, ừm, thứ này là do cô nhóc Hạ Tiểu Mễ kia mua… ừm, cái này cũng thế… ừm, cái kia cũng vậy…
Nghĩ đến đây, tâm tình tôi thoải mái không ít.
Tắm một cái rồi thay quần áo, tôi chạy ra mở máy tính, theo thói quen đăng nhập vào QQ, lại nhìn thấy tin nhắn của A Thiếu!
Tôi trợn tròn mắt, lại đột nhiên nhớ đến… Không đúng, Lư Dĩ Sương đã ra nước ngoài rồi!
A Thiếu ơi là A Thiếu… Cậu về chẳng đúng lúc gì cả! Chẳng đúng lúc gì cả!!! Chết tiệt!
Tôi bất đắc dĩ mở ra xem tin nhắn, quả nhiên thấy A Thiếu nói: Ha ha ha ha ha ha ha, bệnh viện cử tớ và một người nữa ra nước ngoài bồi dưỡng!!! Vì thế tớ về sớm đây!!! Mà cậu có chuyện gì thế? Nghe có vẻ nghiêm trọng vậy?
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Không có gì… Đã xong rồi…
A Thiếu là Đồ Ham Ăn: Hả? Giọng điệu này rõ ràng là có chuyện!
Tiểu Mễ là Chuyên Gia Đào Hố: Thật sự không có gì… Mà này, cậu ở thành phố D, bệnh viện XX đúng không? Cái cô nàng Hạ Tiểu Mễ mà cậu nói có phải gần đây đã xuất viện rồi? Đi nước ngoài?
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Để tớ hỏi coi.
Một lúc sau, A Thiếu quay lại.
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Đúng rồi, sao cậu biết thế?
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: … Không có gì. Mà cậu vừa bảo cậu được ra nước ngoài bồi dưỡng?
Quả nhiên A Thiếu bị đề tài này thu hút, vui vẻ nói: Đúng thế! Khoa Thần kinh của bệnh viện tớ rất tốt, mỗi năm đều có suất đi bồi dưỡng, không ngờ năm nay lại chọn trúng tớ! Chắc tại thấy tớ cẩn thận, tỉ mỉ nên thưởng cho đấy, ha ha ha ha ha.
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Thế phải đi bao lâu?
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Ba năm.
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Lâu thế cơ á?!
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Đúng thế, nhưng đến lúc về địa vị đã khác rồi… Dù sao tớ vẫn còn trẻ, lại không có bạn trai, cha mẹ cũng ủng hộ, cứ đi học lấy kiến thức với kinh nghiệm thôi. Phải rồi, lần này đi vội lắm, tầm ngày kia là bay rồi. Hôm đó phải đến thành phố A check in, sau đó quá cảnh ở thành phố H và nước J rồi mới đến đích. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó gần sân bay!
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: A…
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Sao thế, không muốn gặp tớ à?
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Không phải đâu, nhưng không tiện lắm.
Tôi nhìn khung đối thoại giữa mình và A Thiếu, đột nhiên thấy buồn.
Đúng thế, tôi đang dùng thân thể của Lư Dĩ Sương, rất nhiều việc tôi không dám làm. Tôi không dám dùng thân phận Hạ Tiểu Mễ để kết giao bạn bè, dùng thân phận Lư Dĩ Sương, lại càng chẳng thể có bạn bè gì.
Thật ra rất nhiều lúc, không hợp với mình, chính là không hợp.
Tôi cũng phải tỉnh lại thôi.
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Aizzz, thôi, không tiện thì thôi vậy, dù sao cũng sẽ có cơ hội thôi.
Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Ừ! Ba năm sau lúc cậu quay lại chắc chắn cũng sẽ qua thành phố A, đến lúc đó tớ sẽ đến đón cậu!
A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Được! Hứa rồi đấy nhé!
Tôi cười đóng lại khung nói chuyện QQ, nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung. Ba năm à… ba năm sau chắc tôi đã đổi lại thân thể từ lâu rồi đúng không? Lúc đó tôi sẽ thế nào? Có khi số may tìm được một công việc tốt… Nói không chừng còn có người thích tôi nữa đấy… Người đó không thể bằng Lâm Hạo Hải nhưng tính tình chắc sẽ hơn chứ?
Aizzz.
Tôi gõ gõ đầu mình, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh lang tang này nữa, dù thế nào thì vẫn phải sống tiếp, có nhăn mặt nhíu mày đau khổ cũng qua một ngày, mà vui vẻ hạnh phúc thì cũng qua một ngày.
Được ngày nào hay ngày đấy vậy, Hạ Tiểu Mễ!
* * *
Tôi nghỉ ngơi một hồi lại giống như chưa có gì xảy ra ngồi dậy lên mạng chơi game. Thật ra thì, cuộc sống của tôi cũng thật tùy tiện, giống sâu gạo hơn nửa phần rồi…
Buổi trưa tôi định úp bát mỳ ăn thì lại nghe có người gõ cửa. Trải qua chuyện của Tiền Chấn Tá lần trước, tôi đã cảnh giác lên nhiều, trước tiên phải xem rõ người đến là ai đã. Đối phương là lái xe vẫn thường đưa tôi và Lâm Hạo Hải đến công ty.
Tôi nghi hoặc: “Í, có chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ Lâm Hạo Hải đột nhiên thấy không thể để tôi rảnh rỗi thoải mái như thế nữa nên mới gửi người tới đưa tôi đến công ty?! Không đến nỗi thế chứ?!
Lòng tôi rối rắm… Chẳng lẽ đây là một trong những cách báo thù của Lâm Hạo Hải?!
Kết quả lái xe chỉ đưa cho tôi một hộp thức ăn. Tôi đờ đẫn nhận lấy, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì lái xe đã nói: “Đây là sếp bảo tôi đưa cho cô, nói là sợ cô Lư ở nhà một mình ngại ra ngoài sẽ ăn mấy thứ đồ không dinh dưỡng như mỳ ăn liền hay gì đấy.”
Tôi lí nhí “ừ” một tiếng, sau đó cảm ơn. Lái xe cười đầy bí ẩn: “Không cần cảm ơn tôi, cô Lư, cô đợi sếp về thì cảm ơn sếp là được.”
Nói xong trưng bộ mặt “tôi chỉ có thể giúp cô tới đó thôi” sải bước rời đi. Tôi đóng cửa, mở hộp đồ ăn ra xem, phát hiện bên trong thức ăn vô cùng phong phú, xem ra cũng là mua ở nhà hàng cao cấp… Đúng giờ ăn đem đến đây, nhất định là đã đặt trước rồi? Vậy chẳng phải ngay khi Lâm Hạo Hải về đến thành phố A đã bắt đầu nghĩ đến việc trưa nay tôi ăn gì rồi sao?
Tôi cầm bát đĩa, đũa thìa ra bày đám đồ ăn kia, một mình vùi đầu vào ăn. Lâm Hạo Hải ơi là Lâm Hạo Hải, sao anh có lúc lại tốt thế chứ… Thế này làm sao người ta từ chối cho được?
Nếu anh làm tôi càng ngày càng không thể rời anh được… Đối với tôi hay với anh mà nói, đều không phải việc gì tốt cả.
Hôm đó tôi vật vã trải qua khoảng thời gian chờ đợi Lâm Hạo Hải về, sau đó làm một chuyện tôi thấy cực kỳ tự hào: Hâm nóng toàn bộ chỗ đồ ăn còn lại kia! Thế nào, cảm động chưa???
Lâm Hạo Hải nhất định sẽ thấy tôi có hình tượng “dâu hiền vợ thảo” hơn trước nhiều!
Kết quả khi cửa mở ra, tôi nhìn đám túi to túi nhỏ trên tay Lâm Hạo Hải: “Anh mua đồ ăn?”
Lâm Hạo Hải: “Ừ.”
“Nhưng mà… tôi đã hâm nóng đồ ăn lúc trưa rồi.” Tôi đờ hết cả người.
“… Nhưng đồ ăn nhiều như thế, đổ đi thì tiếc lắm. Hơn nữa buổi trưa tôi cũng có ăn được bao nhiêu đâu… Thôi vậy, anh không muốn ăn thì thôi.”
Tôi ủ rũ cúi đầu đi vào, lại bị Lâm Hạo Hải giữ lại: “Không sao, ăn đồ đó cũng được.”
Sau đó anh ta em đám đồ ăn vào bếp, cái cần để ra ngoài thì để, cần cho vào tủ lạnh thì cho. Tôi nhìn anh ta, nghĩ hình như Lâm Hạo Hải cũng không giận dữ lắm?
Tôi giúp Lâm Hạo Hải bày đồ ăn, hai người lại ngồi xuống ăn tối. Ăn một lúc rồi, Lâm Hạo Hải đột nhiên mở miệng: “Liên hệ được với bên chỗ Lư Dĩ Sương rồi.”
“… Hả?” Đôi đũa trên tay khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Hải: “Nhanh thế à?”
“Ừ.” Lâm Hạo Hải khẽ gật đầu, “Đã nói tên cô rất đặc biệt mà. Chiều nay đã tìm thấy đối phương đang ở đâu, vừa rồi cũng liên lạc được. Người chăm sóc Lư Dĩ Sương bây giờ chính là tài xế đã gây tai nạn lần trước, anh ta là một thương nhân rất nổi tiếng ở thành phố B, lúc đến thành phố A công tác thì gây tai nạn cho cô. Cũng không biết vì sao lại tốt bụng thế, chăm sóc cô mãi đến tận bây giờ. Vì chuyện linh hồn hoán đổi quá khó tin nên tôi vẫn chưa nói với anh ta, chỉ nói tôi là bạn của Lư Dĩ Sương, đối phương còn kiểm tra thông tin cẩn thận rồi mới đồng ý hai ngày nữa sẽ bay tới thành phố A.”
Lâm Hạo Hải rút di động ra đưa cho tôi: “Tôi hỏi muốn biết cô ấy trông thế nào nên bảo anh ta đã gửi ảnh đến. Anh ta vừa chụp một bức đây.”
Tôi nhận di động, bị người trong bức ảnh làm cho giật mình. Đây đúng là tôi.
Là mắt của tôi, mũi của tôi, miệng của tôi, mái tóc dài đen không buộc lại như tôi lúc thường mà tùy tiện xõa ra, trên người mặc áo len màu trắng, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn vào gương. Nói là “mặt không chút biểu cảm” thật ra có vẻ giống đang coi thường… Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh người chụp bức ảnh này nói “Tiểu Mễ, nhìn qua đây!”, sau đó cô gái trong ảnh liền quay lại với bộ mặt như thế.
Là Lư Dĩ Sương sao? Người trong thân thể đó, là Lư Dĩ Sương sao?
Mặc dù trông giống tôi đến từng chi tiết nhưng riêng bức ảnh này đã khiến người ta cảm thấy đã là hai người hoàn toàn khác nhau, hơn nữa không biết có phải vì qua ảnh chụp không mà thấy người trong ảnh còn đẹp hơn tôi lúc trước rất nhiều…
“Thế nào, nhìn thấy thân thể mình có phải thấy nhớ lắm không?” Lâm Hạo Hải nhướng mày.
Nãy giờ tôi cũng chẳng còn cách nào nói dối, đành ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, rất nhớ…”
Dừng một lúc, lại tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn đổi lại thân thể, không cần dùng thái độ châm chọc đó hỏi tôi.”
Lâm Hạo Hải cười lạnh: “Tôi không phải châm chọc cô. Cho dù cô có không chịu ngoan ngoãn đổi lại thân thể thì tôi cũng không cho cô thỏa nguyện đâu.”
Tôi: “…”
Có cần phải trở mặt như thế không?!
Cái tên Lâm Hạo Hải chết bầm chết dập này…
Tôi vừa ăn vừa nói: “Thế Tiền Chấn Tá và Tiền Chấn Hựu đã biết tin chưa?”
“Rồi, tôi đã báo cho họ. Tiền Chấn Tá vui sắp phát điên rồi.”
Tôi nhớ đến bộ dạng Tiền Chấn Tá, rùng mình một cái, hỏi tiếp: “Thế… thế các anh đã nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất chưa?”
“Vấn đề gì?” Lâm Hạo hải nhìn tôi.
“Là cho dù tôi và Lư Dĩ Sương đứng đối diện nhau cũng không có nghĩa là linh hồn của chúng tôi sẽ được đổi trở lại.” Tôi phân tích, “Lúc đầu khi trao đổi linh hồn với cô ấy là chuyện ngoài ý muốn, tôi đi đường bị xe tông, mà cô ấy lại ngồi trong phòng, khoảng cách cũng không gần, hơn nữa dường như không có hiện tượng đặc biệt gì kiểu như sấm chớp, cầu vồng nhưng vẫn cứ đổi hồn cho nhau… Cái loại chuyện có một không hai này, các anh có cách làm cho nó lặp lại lần nữa sao? Lẽ nào muốn tôi bị xe tông tiếp?”
Lâm Hạo Hải thờ ơ: “Chuyện đó thì không thể. Điều kiện cơ bản nhất của việc hoán đổi linh hồn là thân thể hai người phải an toàn.”
“Ồ, thế anh có cách gì?” Tôi tò mò.
“Bây giờ vẫn chưa.”
“…”
Lâm Hạo Hải liếc tôi: “Cô đừng có vội mừng. Tôi đã mời đại sư từ thành phố X đến, hiểu biết của ông ấy về những sự việc thế này rất rộng, chắc chỉ vài ngày nữa là ông ấy sẽ tới thành phố A thôi.”
Tôi “ồ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Thật đúng là, đại sư cái gì chứ, nghe ảo quá…
Sao tôi thấy cuộc đời mình cứ vô duyên vô cớ chuyển dần theo chiều hướng càng lúc càng khó hiểu, hơn nữa mức độ càng lúc càng tăng chứ chẳng thấy giảm gì…