Lâm Hạo Hải suýt nữa thì đâm vào đuôi xe phía trước. Anh ta đạp thắng, xe dừng khựng lại, quay nhìn tôi với dáng vẻ không thể tin được: “Hạ Tiểu Mễ, cô nói gì?”
Anh Trịnh chen vào: “Hả?! Cô ấy cũng tên Hạ Tiểu Mễ?! Cô ấy không phải họ Lư sao?!”
Tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời quay đầu lại: “Im miệng!”
Anh Trịnh: “…”
“Tôi, tôi nói tôi thích anh.” Tôi ngập ngừng, “Lâm Hạo Hải, mặc dù tôi biết anh chắc chắn không thích tôi, hơn nữa còn thấy tôi rất phiền phức, thậm chí là cái đồ phiền phức rất to, bởi vậy mới sốt ruột muốn tôi và Lư Dĩ Sương đổi lại thân thể ban đầu. Tôi cũng vì thế mới ích kỷ nghĩ bản thân có thể vĩnh viễn là Lư Dĩ Sương. Nhưng mà! Thứ nhất, tôi… tôi là người tốt, cho nên tôi sẽ không chiếm đoạt thân thể của người khác. Thứ hai, tôi không hy vọng anh tiếp tục thấy tôi phiền phức… Bởi thế, bởi thế lần hoán đổi thân thể này tôi sẽ tích cực phối hợp. Cho dù sau khi trở lại làm Hạ Tiểu Mễ tôi với anh sẽ không còn quan hệ gì nữa, nhưng bất luận thế nào, tôi nghĩ, trước khi đó nói cho anh biết lòng mình… Tôi thích anh, Lâm Hạo Hải.”
Tôi xem như đã dùng hết can đảm của cả đời này rồi mới dám nói mấy câu trên lưu loát đến thế. Trước đây tôi chưa từng nghiêm túc bày tỏ với Tiền Chấn Hựu đâu đấy?! Thật đúng là xấu hổ chết mất…
Tay Lâm Hạo Hải đột nhiên thò sang, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên. Anh ta nhìn tôi chăm chú, nét kinh ngạc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, mà dường như cũng không thấy tôi rất phiền phức hay không biết tự lượng sức mình, anh ta chỉ ghé lại gần, gần hơn nữa, sắp chạm vào nhau rồi… Nhưng Lâm Hạo Hải đột nhiên dừng lại.
“Anh nhận lời tỏ tình của em trước, đợi đến khi đổi lại thân thể rồi anh sẽ nói cho em biết đáp án.” Lâm Hạo Hải cười cười, dường như tâm tình đang rất tốt, tốt hơn từ trước đến giờ nhiều lắm.
Xe lần nữa lên đường, tôi xoa xoa mặt, chắc phải đỏ rực lên rồi. Có điều tôi đoán bây giờ người đang chưa thể chấp nhận hiện thực phải là anh Trịnh mới đúng…
Bởi vì anh ta đã trợn tròn mắt, hỏi với vẻ không thể tin được: “Vừa rồi mấy người nói gì?! Cái gì mà ‘hoán đổi thân thể’?! Cái gì mà ‘trở lại làm Hạ Tiểu Mễ’?! Rốt cuộc là có chuyện gì?!”
Tôi đồng tình nhìn anh ta: “Chuyện này rất phức tạp.”
Lư Dĩ Sương thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh: “Vậy thì cô cứ từ từ nói, tôi cũng rất muốn biết… Tôi không phải là Hạ Tiểu Mễ? Tôi là Lư Dĩ Sương đúng không?”
Tôi nhìn Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải khẽ gật đầu, dường như cũng đồng ý để tôi giải thích. Tôi chỉ đành mở miệng: “Chuyện sắp tới tôi nói, hai người có lẽ sẽ thấy rất khó tin, vượt qua phạm vi lý giải của hai người. Nói thật thì, tôi cũng thấy như thế. Tóm lại là, Lư Dĩ Sương khi trước, cũng chính là cô…”, tôi chỉ vào Lư Dĩ Sương.
Cô ta gật đầu.
Tôi: “… Chuẩn bị cưới người tên Tiền Chấn Hựu, mà lúc đó tôi đang thích anh ta. Trên đường tới dự đám cưới của hai người thì tôi bị xe đâm, tráo đổi linh hồn với Lư Dĩ Sương lúc đó đang nghỉ trưa.”
Anh Trịnh: “Cái gì?! Vậy bây giờ hai người…”
“Đừng có chen vào được không?” Tôi nhìn anh ta khinh thường, tiếp tục nói: “Bởi thế, bây giờ thân thể cô đang dùng đúng là Hạ Tiểu Mễ, nhưng cô không phải Hạ Tiểu Mễ, mà tôi mới là Hạ Tiểu Mễ chân chính. Đồng thời, thân thể cô cũng bị tôi dùng. Để tránh bị cha mẹ cô phát hiện việc thân thể đổi chủ này, tôi liền cùng anh Lâm Hạo Hải đây rời đi, giả vờ làm người yêu anh ta để có thể trốn tránh những người quen của cô. Vì kết quả điều tra ban đầu của Lâm Hạo Hải có sai sót nên lúc đầu chúng tôi cứ tưởng thân thể tôi đã chết rồi, về sau mới phát hiện ra nó vẫn còn sống, cũng theo manh mối đó mà tìm được cô.”
Một hơi nói xong từng đó chuyện, tôi nhìn sang Lư Dĩ Sương: “Chuyện là như thế đấy… Cô, có phải cô thấy rấtô lý, rất khó tin không?”
“Quả đúng vậy.” Lư Dĩ Sương khẽ gật đầu: “Rất có cảm giác tai họa từ trên trời rơi xuống.”
Mắt anh Trịnh đã chuyển thành hình xoắn ốc: “Sao lại có thể như thế… Chuyện này không thể xảy ra được!”
Tôi: “Anh im miệng! Để Lư Dĩ Sương tự nói đi!”
Lư Dĩ Sương nhíu mày: “Nói thật thì tôi vẫn luôn thấy… thân thể này tôi dùng không quen, hình như hơi thấp, hơn nữa có rất nhiều chỗ không đúng lắm.”
Tôi: “…”
Xin lỗi vì tôi thấp hơn cô… Xin lỗi vì ngực tôi nhỏ hơn cô…
Lư Dĩ Sương lại tiếp: “Hơn nữa lần đầu tiên thấy cô, tôi… cũng tức là thân thể của tôi, Lư Dĩ Sương, thì tôi đã thấy rất quen thuộc. Thế nhưng khi mọi người gọi tôi là Hạ Tiểu Mễ thì tôi lại thấy vô cùng xa lạ. Tôi cũng quên tất cả mọi người, khuôn mặt cô… không, là mặt tôi mới đúng, lại là khuôn mặt tôi thấy quen thuộc nhất.”
Cuối cùng Lư Dĩ Sương đưa ra kết luận: “Bởi thế, tôi tin cô.”
Tôi nhìn Lư Dĩ Sương, bụng nghĩ cô gái này cũng không đến nỗi đáng ghét như mình tưởng.
Kết quả Lư Dĩ Sương đã bổ sung ngay một câu: “Hơn nữa thân hình Lư Dĩ Sương đẹp hơn Hạ Tiểu Mễ bao nhiêu lần, nếu không phải là thật thì cô cần gì phải đổi thân thể đó lấy cái thân thể tôi đang dùng đây.”
Tôi: “… Cô thử nói thêm câu nữa xem! Tôi sẽ ăn cho cô thành heo luôn!”
Lư Dĩ Sương cười khẩy: “Cô dám? Tôi cũng có thể khiến ngực cô phẳng hơn đấy!”
Tức chết tôi rồi.
Lâm Hạo Hải nghe tôi và Lư Dĩ Sương cãi nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên, chen vào: “Đừng cãi nhau nữa, Tiểu Mễ, em nói với họ lát nữa sau khi gặp ông Tiền phải làm gì đi.”
Tôi không tình nguyện lầu bầu mấy tiếng, sau đó giải thích cho Lư Dĩ Sương lát nữa phải làm những gì. Lư Dĩ Sương nghe xong thì khẽ gật đầu: “Chỉ cần đơn giản thế thôi à?”
“Đúng thế, nếu không thì còn phải làm gì?” Giọng điệu tôi chẳng tốt đẹp gì.
Lư Dĩ Sương: “Không có gì, chỉ là tôi sợ kết quả không được như ý, thế chẳng phải tôi sẽ phải tiếp tục dùng thân thể cô sao? Lúc trước không biết thì tôi cũng đành dùng tạm, bây giờ biết rồi, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa đâu.”
Tôi thật muốn đấm cho cô ta một cái… Không được, không thể đấm khuôn mặt đáng yêu của mình được!
Anh Trịnh dường như bị đả kích nghiêm trọng, cứ nhỏ giọng nói chuyện với Lư Dĩ Sương mãi. Lư Dĩ Sương có vẻ thấy rất phiền phức nhưng vẫn rất nhẫn nại trả lời anh ta. Tôi nhớ đến cái tên Tiền Chấn Tá số nhọ, ha ha ha ha ha, cho dù tôi có đổi lại thân thể với Lư Dĩ Sương thì anh cũng chẳng có mấy hy vọng chiếm được tình yêu của cô nàng đâu…
Một lúc sau, xe đã tới biệt thự của Lâm Hạo Hải. Giống như lần trước, vừa vào thì ông Tiền hệt như đã biết lúc nào chúng tôi tới, còn chuẩn bị đầy đủ số cốc trà tương ứng với số người có mặt, thật đúng là quá thần kỳ. Lần đầu tiên tôi nhìn thầy đồng này với ánh mắt khâm phục, nhưng còn chưa kịp mở miệng khen ngợi thì Lâm Hạo Hải dường như đọc được tôi nghĩ gì, nói nhỏ bên tai tôi: “Đừng có nghĩ nhiều, là anh gọi điện thoại nói cho ông ấy biết đấy.”
Tôi: “…”
Thế ra đây đúng là thầy đồng chuyên lừa đảo thật đấy à?!
Mà sao tự nhiên Lâm Hạo Hải lại nói bên tai tôi thế, hơi thở phả lên tai rồi…
Tiền Chấn Hựu bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi và Lâm Hạo Hải. Tôi nhíu mày, cũng không nói gì, cùng Lư Dĩ Sương theo sau ông Tiền tiến vào một căn phòng bài trí vô cùng tao nhã. Ở đó có đặt hai chiếc ghế dài nhìn có vẻ rất thoải mái, trong phòng còn đốt tinh dầu, trông tổng thể thấy giống hệt phòng trị liệu tâm lý gì gì đó.
Ông Tiền bảo tôi và Lư Dĩ Sương mỗi người ngồi xuống một cái ghế, sau đó mở loa bật một loại nhạc êm dịu. Tôi nghe mà buồn ngủ díp mắt, đang lúc thiu thiu chuẩn bị vào giấc thì Lư Dĩ Sương đột nhiên lên tiếng: “Tắt loa đi.”
Tôi: “… Đang không cô lên tiếng làm gì! Tôi sắp ngủ rồi!”
Lư Dĩ Sương khinh bỉ: “Bài hátkhó nghe quá, mấy bài ông mở đều chẳng ra gì, trình độ thưởng thức quá thấp!”
Câu này là nói với ông Tiền.
Ông Tiền chắc chưa gặp người như Lư Dĩ Sương bao giờ, dở khóc dở cười tắt nhạc: “Thế cũng được, hai người cứ ngủ đi.”
Tôi cảnh cáo Lư Dĩ Sương: “Cô đừng có mà lên tiếng nữa đấy! Vừa nãy tôi đã sắp ngủ được rồi!”
Lư Dĩ Sương nhắc ngay: “Nhưng nếu tôi không ngủ thì cô ngủ một mình cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tôi: “…”
Đáng ghét, nói đúng mới tức chứ!
Cũng may dưới tác dụng của tinh dầu và ánh đèn mờ tối, Lư Dĩ Sương chốc sau đã ngủ, mãi cho đến khi tôi ngủ say rồi cũng không thấy cô ấy có động tĩnh gì. Tôi dường như mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, Lâm Hạo Hải đứng trước mặt, mỉm cười nhìn tôi. Tôi ôm hy vọng định chạy đến kéo tay anh ta, chẳng ngờ anh ta lại nhanh hơn một bước, chạy thẳng về phía trước.
Tôi thất vọng chạy theo Lâm Hạo Hải nhưng anh ta mãi vẫn không dừng bước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn tôi. Còn tôi thì chẳng có tí tiền đồ nào, cứ thế chạy qua những con đường mòn ngoằn ngoèo đuổi theo Lâm Hạo Hải, muốn bắt được anh ta nhưng mãi vẫn không được. Tôi chạy, tôi chạy, chạy đến độ chân sắp rời cả ra rồi thì rốt cuộc cũng thấy một căn nhà sáng đèn.
Lâm Hạo Hải chạy thẳng vào căn nhà đó, còn ò đầu nhìn tôi qua cửa sổ, vẫy vẫy tay nữa.
Tôi vui mừng ngóng lại, lập tức chạy vào theo. Mà ngay khoảnh khắc bước vào, tôi liền thấy cả người mất đi sức lực, sau đó giống như rơi vào một vùng tối mênh mông, cứ rơi mãi, rơi mãi cho đến khi xung quanh bỗng xuất hiện một thứ ánh sáng mờ nhạt, sau đó đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo lại. Ánh sáng đó càng lúc càng mạnh, đột nhiên tôi mở bừng mắt, thấy mình vẫn đang ở căn phòng lúc trước.
Tôi ngẩn ra khoảng ba giây, sau đó lập tức cúi đầu nhìn quần áo và tay mình, tiếp đó liền không thể tin được vào mắt mình, cả người run lên.
Là quần áo vừa rồi Lư Dĩ Sương mặc! Là đôi tay mũm mĩm của Lư Dĩ Sương!
Cũng tức là… đây là thân thể của tôi!
Tôi hưng phấn ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lư Dĩ Sương phía đối diện.
Đúng thế, là Lư Dĩ Sương, là Lư Dĩ Sương từ linh hồn cho đến thể xác, mà không phải là linh hồn Hạ Tiểu Mễ trong thân xác Lư Dĩ Sương.
Thành công rồi… Thành công thật rồi!
Tôi kích động đến độ người run run, vừa hay Lư Dĩ Sương bên cạnh cũng mở mắt ra. Cô ta nhìn tôi, ngẩn ra, sau đó cúi đầu đánh giá thân thể mình.
Đột nhiên đèn phòng bật sáng, ông Tiền cười hì hì tiến vào: “Xem phản ứng của hai người thì chắc chắn là thành công rồi. Chúc mừng hai người!”
Ông Tiền quay ra ngoài nói vọng: “Được rồi đấy!”, cửa phòng lập tức mở ra, người đầu tiên xông vào là anh Trịnh. Anh ta theo thói quen định chạy lại chỗ tôi, nhưng chắc là nhớ đến việc chúng tôi vừa rồi hoán đổi thể xác nên đứng ngẩn ra giữa tôi và Lư Dĩ Sương. Lâm Hạo Hải đi phía sau, thấy anh ta đứng đờ ra thì đẩy luôn sang một bên, chạy thẳng đến chỗ tôi.
Vừa đổi lại thân thể, tôi chẳng biết phải đối mặt với Lâm Hạo Hải thế nào, cũng không rõ anh ta sẽ phản ứng ra sao. Liệu anh ta có chê tôi không đẹp như Lư Dĩ Sương không? Có chê tôi không thon thả như Lư Dĩ Sương, không cao như Lư Dĩ Sương không? Tôi còn đang rối bời với đủ thứ suy nghĩ, chẳng biết phải làm sao, đang cố cười lên định nói câu: “Chúng tôi thành công rồi” thì Lâm Hạo Hải đã ôm thẳng tôi vào lòng.
Thình thịch, thình thịch… Tôi gần như có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình, nhanh như thế, mãnh liệt như thế, chẳng biết nghe lời như thế.
Lâm Hạo Hải nhỏ giọng nói: “Tiểu Mễ, em có biết vì sao lúc trước anh cứ nhất quyết muốn em và Lư Dĩ Sương đổi lại thân thể cho nhau không?”
“Tại, tại sao…” Tôi gần như đã không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh nữa rồi.
Lâm Hạo Hải: “Bởi vì…”
Anh đột nhiên đẩy tôi ra, trong lúc tôi còn đang không hiểu sao thì anh ta đã hôn mạnh xuống.
Tính cách Lâm Hạo Hải vốn không phải dịu dàng hòa nhã gì nhưng đôi môi lại nhẹ nhàng mềm mại đến bất ngờ. Anh ta chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, sau đó quét mắt qua đám người đang đứng ngẩn ra xung quanh: “Hừ, ở đây nhiều người quá, cứ thế đã vậy.”
Tôi: “…”
Lâm Hạo Hải lại tiếp: “Bởi vì người anh muốn hôn, muốn chạm vào là một Hạ Tiểu Mễ hoàn chỉnh, đối diện với gương mặt của Lư Dĩ Sương anh hôn không nổi.”
Lư Dĩ Sương bên cạnh: “…”
Tiền Chấn Hựu phát điên định xông lên trước thì bị Tiền Chấn Tá giữ lại.
Anh Trịnh cũng định học theo chạy lại hôn Lư Dĩ Sương liền bị cô ta đập cho một cái. Tiền Chấn Tá phát điên định xông lên thì bị Tiền Chấn Hựu giữ lại.
Cả phòng loạn hết lên.
Tôi ngây ra nhìn Lâm Hạo Hải: “Là vì lý do này?”
“Không thì vì cái gì được chứ?” Lâm Hạo Hải nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đáng ăn đòn.
Tôi dở khóc dở cười: “Cứ giữ khư khư trong lòng thật đáng ghét, sao anh không nói sớm với em?! Giờ em nghĩ lại tự nhiên thấy thời gian mình do dự đấu tranh thật quá ngu ngốc!”
Lâm Hạo Hải cười xoa xoa đầu tôi: “Em thấy có lúc nào em không ngốc không?”
Tôi: “…”
Tôi đưa tay làm điệu bộ định đánh anh ta. Lâm Hạo Hải cười cười bắt lấy tay tôi bảo: “Có điều ngốc một chút mới đáng yêu.”
Thôi vậy, lời Lâm Hạo Hải cứ như bùa chú, anh ta vừa cười một cái, dỗ một câu, tôi liền chịu thua.
Mấy người chúng tôi lần lượt cảm ơn ông Tiền. Lâm Hạo Hải còn gọi điện cho người đến đón ông Tiền, nhân lúc đó tôi nghe lỏm được anh ta nói mấy câu cảm ơn, lại còn cả phí tổn nữa. Vừa nghe thấy số tiền đề cập đến tôi liền trợn tròn mắt, đợi đến khi ông Tiền được người đưa đi rồi tôi mới nhỏ giọng nói với Lâm Hạo Hải: “Đắt quá đi! Anh nên bảo anh Trịnh chịu một nữa!”
Lâm Hạo Hải cười cười gõ đầu tôi: “Được rồi, đổi lại được là tốt rồi, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi.”
“Oa oa oa oa. Người có tiền mới nói mấy câu đáng ghét thế…”
Mặc dù trước mắt vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nhưng những vấn đề khác… cũng theo đó mà tới.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Hạo Hải đã nói: “Ừm, là thế này. Lúc trước Hạ Tiểu Mễ dùng thân phận Lư Dĩ Sương làm người yêu tôi, bởi vậy mặc dù bây giờ hai người đã đổi lại thân thể cho nhau rồi, nhưng… trong mắt người ngoài thì tôi và Lư Dĩ Sương vẫn là người yêu.”
Lư Dĩ Sương chẳng chút để ý: “Thế thì có vấn đề gì, cứ nói chúng ta chia tay rồi là được.”
Lâm Hạo Hải: “Thật ra cũng không phải không thể làm thế, có điều… cha mẹ cô chắc sẽ phát điên lên mất.”
Lư Dĩ Sương nghi hoặc: “Là sao?”
“Thật ra người cô thích lúc trước chính là Lâm Hạo Hải.” Tiền Chấn Hựu chen vào giải thích, “Nhưng Lâm Hạo Hải trước nay chẳng thèm để ý đến cô, bởi vậy cha mẹ cô rất bất mãn với anh ta. Mà vào ngày cô kết hôn với tôi… bị linh hồn Hạ Tiểu Mễ nhập vào, trong mắt người khác đều cho rằng, cô vì Lâm Hạo Hải nên mới đá tôi. Dù cuối cùng vẫn ở bên Lâm Hạo Hải nhưng cha mẹ cô vẫn rất lo lắng. Nếu bây giờ cô và Lâm Hạo Hải chia tay, vậy thì Lâm Hạo Hải chắc chắn sẽ bị mang tiếng phụ bạc, đặc biệt là nếu anh ta ngay lập tức đổi sang sống chung với Hạ Tiểu Mễ, mọi người sẽ coi Hạ Tiểu Mễ là kẻ thứ ba dụ dỗ Lâm Hạo Hải.”
Tiền Chấn Hựu còn nói rất chân thành: “Vì thế, Lâm Hạo Hải không thể ở cùng Hạ Tiểu Mễ được.”
Tôi: “…”
Lâm Hạo Hải không vui: “Cậu ngậm miệng lại, cho dù có như thế thật cũng không sao.”
Tôi lắc đầu: “Không được không được, em không để ý danh tiếng mình lắm nhưng lại rất để ý đến vấn đề bị coi là người thứ ba người người khinh bỉ…”
Lâm Hạo Hải: “… Hạ Tiểu Mễ, em thích anh thật đấy hả? Sao anh chẳng cảm thấy thế tí nào cả vậy?”
Lư Dĩ Sương chẳng thèm để ý đám hỗn loạn bên này: “Thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần khiến cho cha mẹ tôi và mọi người tin tưởng không phải anh đá tôi là được rồi chứ gì?”
“Về lý thuyết thì đúng như thế.” Lâm Hạo Hải gật đầu.
Lư Dĩ Sương ngừng lại: “Có điều lúc trước tôi thích anh thật đấy à?”
Anh Trịnh căng thẳng nhìn Lư Dĩ Sương, lại quay sang nhìn Lâm Hạo Hải.
Tiền Chấn Hựu gật đầu khẳng định: “Cực kỳ thích luôn.”
Lư Dĩ Sương cẩn thận đánh giá Lâm Hạo Hải từ trên xuống dưới: “Ồ, chính xác, khuôn mặt và dáng người đều đúng sở thích của tôi.”
Anh Trịnh muốn khóc mà không có nước mắt, tôi thì cảnh giác ôm chặt lấy Lâm Hạo Hải.
Lư Dĩ Sương khoát tay: “Có điều bây giờ tôi đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi, cũng không định chia rẽ Hạ Tiểu Mễ, bởi vậy… cứ thế đi.”
Cô ta chỉ anh Trịnh đang đứng bên cạnh như cô dâu mới: “Đổi thành tôi ngoại tình là được.”
“Thế không được!” Anh Trịnh lập tức phản đối: “Danh tiếng của em thì làm sao?”
Lư Dĩ Sương chẳng chút để tâm: “Trí nhớ của em đã không còn rồi, cần danh tiếng để làm gì nữa? Gả cho anh còn có thể đến thành phố B từ từ tĩnh dưỡng khôi phục trí nhớ, tránh phải ở đây dễ bị người khác phát hiện ra.”
Đến lúc này anh Trịnh mới nhận ra đối tượng Lư Dĩ Sương chuẩn bị “ngoại tình” là mình, lập tức mừng như điên, đổi giọng cái xoạch: “Được, được.”
Tả Chấn Tá nhíu mày: “Không được!”
“Việc của tôi đến lượt anh cho ý kiến sao?” Lư Dĩ Sương nhướng mày: “Anh ở đâu ra thế?”
Tiền Chấn Tá: “…”
Tôi nhịn không được cười trộm, Tiền Chấn Tá đáng thương… đây là báo ứng việc anh còng tay tôi đấy, biết chưa…
Tiền Chấn Tá đau khổ: “Thế này đi. Cứ nói cả đám chúng ta ra ngoại thành chơi, Dĩ Sương bị ngã dập đầu nên mất trí nhớ, hơn nữa còn vừa nhìn đã yêu anh Trịnh, hoàn toàn không còn cảm giác gì với Lâm Hạo Hải nữa. Như thế Dĩ Sương vừa không cần lo lắng bị người khác phát hiện sơ hở, mất trí nhớ là chuyện đương nhiên, đồng thời cũng thuận lợi chia tay cùng Lâm Hạo Hải.”
Lư Dĩ Sương chậm chạp gật đầu: “Ừm, ý kiến này cũng không tồi, có điều… việc tôi bị đập đầu này…”
“Làm giả chút là được rồi, không cần đập thật đâu.” Tiền Chấn Tá vội vã an ủi.
Lâm Hạo Hải từ đầu đến giờ chỉ đứng nghe, đến cuối cùng mới thốt ra một câu quyết định luôn: “Làm như thế đi.”