Quay lại phòng, quả nhiên thấy Lâm Hạo Hải đã đứng dậy, nhìn tôi ló đầu vào cửa, nói: "Vào đi."
Tôi gật đầu, sau đó an phận ngồi trên ghế sô pha.
Anh ta liếc tôi một cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc sau đó chẳng thèm để ý đến tôi, cả người thẳng tắp đi ra cửa.
Tôi khóc! Sớm biết thế tôi đứng luôn dưới lầu đợi cho xong, còn cực khổ quay lại làm gì chứ... Anh ta rõ ràng là coi tôi như không khí mà!
Thấy Lâm Hạo Hải đi ra, chú Lý cũng theo sau, mặc dù chú không đến mức mở cửa cho Lâm Hạo Hải khoa trương như trong phim nhưng cũng có thái độ rất tôn trọng lên xe trước. Lâm Hạo Hải mở cửa xe rồi đứng im bất động.
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.
Lâm Hạo Hải: "... Cô lên đi chứ."
Tôi: "... Ừ. Oa, không ngờ có người mở cửa xe cho tôi đấy, cảm động quá đi mất!"
Lâm Hạo Hải: "..."
Sau khi tôi lên xe, Lâm Hạo Hải cũng theo lên.
Có lẽ chú Lý chưa thấy Lâm Hạo Hải đối xử tử tế với Lư Dĩ Sương như thế bao giờ, vô cùng tò mò quay đầu đánh giá chúng tôi. Tôi bèn nói: "Chú tập trung lái xe đi, nhỡ xảy ra tai nạn thì phải làm sao?"
Sắc mặt chú Lý phức tạp, gật đầu "ừ" một tiếng.
Lâm Hạo Hải không nói gì, chỉ không ngừng tản ra khí lạnh, khiến tôi cứ thấy gió lạnh từng đợt từng đợt thổi qua...
Xe chạy bon bon trên đường, đầu óc tôi cũng bay tận đâu đâu, trong não không ngừng xuất hiện hình ảnh, tựa như đang chiếu phim vậy.
Tôi mở miệng: "Đúng rồi, anh nói Lư Dĩ Sương..."
Chú Lý tò mò quay đầu nhìn...
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, không đáp lời.
Úi trời, sao tôi lại quên mất chứ, những điều chúng tôi bàn bạc đều là cơ mật cả, sao có thể nói trong hoàn cảnh này được... Thế là tôi liền nhắm mắt ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, mắt cũng không liếc ngang liếc dọc.
Kỹ thuật lái xe của chú Lý đúng là rất tốt, không bao lâu sau tôi đã mơ mơ màng màng ngủ gật, nghiêng đầu dựa vào thứ gì đó mềm mềm, êm êm. Thứ đó động đậy một chút rồi cũng giữ nguyên, vô cùng ngoan ngoãn để tôi dựa vào.
Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, khiến những mệt mỏi của việc chạy tới chạy lui dường như đã biến mất cả.
Mãi đến khi Lâm Hạo Hải vỗ vỗ lên đầu tôi: "Dậy đi, xuống xe rồi."
Tôi mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là áo khoác ngoài màu đen của Lâm Hạo Hải... và vết nước miếng trên đó...
Kiên cường ngẩng tiếp đầu lên, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Lâm Hạo Hải.
"..."
"Tôi..." Tôi cắn môi, thật có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được mình lại ngủ gật trên vai Lâm Hạo Hải, đã thế còn để lại dấu vết nữa chứ!
Lâm Hạo Hải nhìn tôi, không nói gì, chẳng qua... lúc này vô thanh thắng hữu thanh...
Tôi lập tức luống cuống tay chân muốn lau sạch vết nước miếng, nhưng khổ nỗi xung quanh chẳng có gì có thể làm khăn... Tôi nhìn sắc mặt Lâm Hạo Hải càng ngày càng đen, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, nhắm mắt, nhấc vạt váy, đưa vạt váy vừa trắng bóc lại vừa to đùng đó lại gần vai anh ta...
Lộ "hàng"? Lộ hàng còn hơn chết mất xác...
Thế nhưng sắc mặt Lâm Hạo Hải lại càng âm u, anh ta giơ tay ra, kéo váy tôi xuống, nạt: "Xuống xe."
Tôi ngẩn ra: "Ừ..."
Thật đúng là, tôi đã hy sinh sự trinh bạch của mình để lau nước miếng cho anh ta, anh ta lại còn không biết ơn?!
Lại nhìn một cái, chú Lý ngồi phía trước đang dùng sắc mặt vô cùng ám muội nhìn tôi.
Tôi như thế, thực ra cũng chỉ là đem hết sự uất ức vì bị Lâm Hạo Hải tra tấn bằng khí lạnh lên người chú Lý mà thôi.
Chú Lý: T_T
Xuống xe rồi, hoàn toàn ngoài dự kiến, tôi chẳng thấy cung điện, toà thành hay căn biệt thự nào, chỉ là một khu chung cư vô cùng sạch sẽ, nhìn qua cũng thấy công tác bảo vệ ngoài cửa rất tốt. Thế nhưng khu này đối với loại người như Lâm Hạo Hải mà nói, quả thật chẳng thế xem là một nơi rất tốt đâu nhỉ? Tôi nghĩ, mặc dù hiện tại đang là thời điểm kinh tế khó khăn, nhưng Lâm Hạo Hải cũng không đến nỗi phải sống ở đây chứ? Thế là tôi mở miệng hỏi: "Anh sống ở đây?"
"Nếu không thì ở đâu?" Lâm Hạo Hải hỏi ngược lại, chân vẫn không ngừng bước.
Thật ra tôi cho là, mặc dù anh ta có nói tối nay, thậm chí về sau, tôi đều ở nhà anh ta, nhưng đó chắc cũng chỉ là lời nói miệng mà thôi. Còn lúc này, thái độ tuỳ tiện trả lời của anh ta lại chứng minh những gì tôi đoán là sai, điều này khiến tôi thấy vô cùng phức tạp.
Tôi theo sau anh ta tiến vào một khu nhà.
Vào trong rồi tôi mới phát hiện... Mợ, cái toà nhà này có vài tầng chứ mấy, có cần đến thang máy không? Người có tiền đều không đi nổi thang bộ à?
Lâm Hạo Hải ấn nút, đợi thang máy xuống.
Tôi lo lắng hỏi: "Anh Lâm Hạo Hải à, anh nói xem, quan hệ của chúng ta có phải phát triển nhanh quá rồi không?"
"Gì cơ?" Anh ta quay đầu.
"Chúng ta vừa gặp mặt nhau vào buổi chiều, đã lập tức xác định quan hệ 'người yêu', bây giờ trời còn chưa tối đã 'sống thử'... Việc này..." Tôi cắn môi.
"Vậy, kết hôn trước nhé?" Lâm Hạo Hải vô cùng bình tĩnh hỏi một câu.
"... Hả?" Tôi ngẩn cả ra, kinh ngạc không thôi, mãi lâu sau mới lắp ba lắp bắp thốt được một câu: "Ngài đây là đang nói đùa đúng không?"
Lâm Hạo Hải dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tôi: "Chẳng lẽ là thật?"
Tôi: "..."
Lâm Hạo Hải, cái đồ thần kinh nhà anh... Tôi ghét nhất là thấy người khác nói đùa mà mặt mày nghiêm túc như thế! Không biết tôi đây không phân biệt được đùa hay là thật à!!!
Cửa thang máy mở ra, tôi theo Lâm Hạo Hải tiến vào, bên trong chẳng có ai, bởi vậy cả không gian nho nhỏ đó chỉ có hai người chúng tôi.
Anh ta ấn tầng chín, là tầng cao nhất.
Mắt tôi sáng rực: "Anh sống ở lầu trên cùng à?"
Lâm Hạo Hải gật đầu: "Làm sao?"
"Vậy, vậy có phải phần mái phía trên anh cũng mua luôn rồi không? Bình thường không phải vẫn thế sao? Sau đó anh còn có thể lên đó trồng cây, trồng hoa, tốt nhất là có thể dựng luôn cái xích đu... Lãng mạn chết mất!" Tôi cảm khái.
Lâm Hạo Hải liếc tôi, nói: "Tôi đào đâu ra thời gian trồng cây trồng hoa?"
"..." Cái tên này, thật đúng là khô như ngói...
Nhưng mà anh ta nói cũng có lý...
"Nếu cô thích, về sau có thể tự mình mua về trồng." Lâm Hạo Hải hờ hững thêm một câu.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn anh ta: "Úi chà, tốt thế sao?"
Lâm Hạo Hải lại chẳng thèm để ý đến tôi.
Tôi cũng tự thấy nhàm chán, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng nhìn trúng bàn chân mình.
Chân tôi, thật ra bây giờ đang rất đau, cũng rất khó chịu.
Bởi vì... Lư Dĩ Sương đi giày cao gót màu trắng.
Mà tôi, sống từng này năm rồi, chỉ mới mang giày cao gót có duy nhất một lần.
Đó là năm thứ hai đại học, để có thể cùng diễn một vở kịch với Tiền Chấn Hựu, tôi đã cho chân vào một đôi giày cao gót màu đen.
Kịch bản đó rất nhàm, đại khái câu chuyện là thế này: Có một cô công chúa, bị mụ phù thuỷ bắt đi, sau đó mụ ta mặc đồ của công chúa, cầm theo đồ đạc và trang sức của nàng, đến sống bên một vị hoàng tử từ nơi khác đến.
Hoàng tử tưởng phù thuỷ kia là công chúa nên đối xử với ả ta rất tốt, hai người nương tựa lẫn nhau giống như nam nữ chính trong câu chuyện tình yêu vượt qua số phận vậy.
Đến một ngày, hai người chơi đùa trong rừng rậm, phù thuỷ đột nhiên bị trẹo chân. Hoàng tử vô cùng săn sóc cúi người xuống, giúp nàng xoa bóp, nhưng ngay khi tay hoàng tử chạm vào chân phù thuỷ, chàng đột nhiên đứng bật dậy, tức giận quát lớn: "Ngươi không phải là công chúa!"
Phù thuỷ vô cùng kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao?"
"Công chúa trước nay chưa từng đi giày màu đen!"
Cứ thế, thân phận của phù thuỷ bại lộ, bị hoàng tử vứt bỏ, sau đó bị ép buộc trao trả công chúa. Phù thuỷ cũng thành thật trả lại công chúa, còn bản thân thì lặng lẽ rời đi.
Tự bạch của phù thuỷ như thế này: "Em đi giày cao gót màu đen, là bởi em hy vọng trên người có thứ gì đó có thể chỉ ra thân phận mình, thật ra em là phù thuỷ."
Cái kết cuối cùng là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.
Lúc đó tôi đi giày cao gót màu đen, vui vẻ cùng Tiền Chấn Hựu diễn một vở kịch ngọt ngào giả tạo, sau đó tâm không cam, tình không nguyện lui khỏi sân khấu. Lúc diễn xong, gót chân tôi rộp một mảng rất to.
Từ đó về sau tôi liền trở nên nghi ngờ độ chân thật của câu chuyện "Cô bé Lọ Lem". Bạn nói xem, lần đầu tiên đi giày cao gót mà đã thế kia, cô bé Lọ Lem có cuộc sống vất vả khổ cực, có lẽ cũng chưa xỏ chân vào giày cao gót bao giờ. Ấy thế mà lần đầu tiên mang giày cao gót, lại còn là giày thuỷ tinh cứng nhắc không có độ đàn hồi, chân nàng ta chẳng lẽ lại không phồng rộp lên sao...
Tôi nghi ngờ mãi, có khi nào giày của cô bé Lọ Lem chẳng phải là vô tình làm rơi, mà là quả thật nàng ta đau không chịu nổi, đá luôn ra rồi...
Sau đó, vấn đề thứ hai liền xuất hiện: Nếu chân nàng ta bị phồng rộp rồi, về sau làm sao lại có thể cho chân vào vừa khít cái giày thuỷ tinh kia được nhỉ?
Thật quá kỳ lạ, quá kỳ lạ...
Bây giờ chân tôi mới thấy đau, lúc đầu xảy ra nhiều việc quá, không có tâm tình để ý, đến lúc có thể yên tâm đôi chút rồi mới cảm thấy, chân mình chắc đã rộp vài vết rồi....
Tôi nghĩ đầy đau thương, nếu bây giờ mình có thể bất chấp tất cả mà đá giày ra thì tốt biết mấy.
Kết quả, Lâm Hạo Hải ngó tôi một cái: "Cô làm sao thế, mặt mày đau khổ vậy?"
Aizzz, sao anh ta có thể hiểu được, tôi đang nhẫn nhục chịu đựng sự giày vò về tinh thần và nỗi đau về thể xác... Việc này đau khổ và khó khăn thế nào, anh có hiểu không!
Lâm Hạo Hải đương nhiên không hiểu, mà lúc đó thang máy cũng vừa mở cửa, thế là anh ta ra trước rồi quay đầu lại bảo: "Ra đi."
Tôi "ừ" một tiếng, lê chân ra ngoài.
Lâm Hạo Hải liếc xuống chân tôi, dường như hiểu ra điều gì đó nhưng cũng chẳng mở miệng, chỉ tiếp tục đi thẳng, cũng may, đi được vài bước tôi đã thấy cửa, sau đó lặng lẽ đợi anh ta mở khoá.
Lam Hạo Hải mở cửa xong cũng vào luôn, còn tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ do dự.
Bởi vì...
Vừa rồi tôi thử rút chân ra, kết quả mới hơi nhấc một tí đã thấy đau như muốn rách da.
Đau đừng hỏi, đau chết tôi mất...
Tôi đang mặt nhăn mày nhó cố gắng tháo giày, Lâm Hạo Hải lại đột nhiên đi ra, sau đó cúi người nắm lấy chân tôi.