Lần này chú Lý không lái xe nữa, là Lâm Hạo Hải tự mình đưa tôi đi. Tôi hỏi anh ta thi thể tôi mai táng ở đâu, anh ta trả lời một cái tên nghĩa trang tôi chưa từng nghe bao giờ... Ừm, dù sao cũng là Lâm Hạo Hải làm, chắc là không tồi đâu.
Lúc còn sống, thân thể đó của tôi chưa từng được ngủ chốn nào tử tế, chết rồi lại có một phần mộ xinh đẹp... Thật ra cũng đáng vui mừng lắm chứ.
Trong lúc tôi ngẩn ngơ chìm vào suy nghĩ của mình, thì xe đã đến nghĩa trang.
Tôi cùng Lâm Hạo Hải xuống xe, chậm rãi đi lại gần ơi trước giờ tôi mới được thấy trên tivi, từng tấm từng tấm bia to, nói thật thì, khiến người ta rất buồn bã, đặc biệt là khi nghĩ tới nằm dưới đó là thân thể mình đã dùng hơn hai mươi năm...
Không bao lâu sau, Lâm Hạo Hải đi phía trước đột nhiên đứng lại.
Tôi tưởng là đến nơi rồi, liền ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện một người tôi chẳng ngờ sẽ gặp ở đây.
Tiền Chấn Hựu.
Lúc này cậu ta đang đứng trước một tấm bia mộ, khuôn mặt nhìn nghiêng có phần trắng bệch.
Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta như vậy.
Trong lòng tôi, Tiền Chấn Hựu trước giờ luôn là một bộ dạng nho nhã mê người không đổi, lúc nào cũng tươi cười chào đón người khác... giống như trai bao vậy...
Đương nhiên, đối với tôi thì cậu ta chẳng cười bao giờ, tước nay vẫn luôn nghiêm mặt, nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ phiền não, hoặc đơn giản là lờ tịt tôi đi.
Nhưng ít nhất, cậu ta vẫn vô cùng lịch sự.
Cứ lấy Lâm Hạo Hải làm ví dụ, Lâm Hạo Hải không thích Lư Dĩ Sương, thế nên lúc tôi gọi điện cho anh ta, thái độ của anh ta vô cùng kém.
Nhưng trước đây mỗi lần tôi gọi điện cho Tiền Chấn Hựu cậu ta đều nghe cả, hơn nữa còn trả lời rất lịch sự, kiên nhẫn đợi tôi nói hết một mớ chuyện tào lao, sau đó mới cúp máy.
Đó cũng là lý do có một gian tôi còn tưởng Tiền Chấn Hựu có lẽ cũng thích mình.
Trước đây ở trong trường, tôi có nhìn thấy một chàng trai kia, trước mặt một nữ sinh xé tan bức thư tình người ta gửi, khiến cô gái đó xấu hổ đến độ không dám ngẩng mặt, trực tiếp quay đầu vừa khóc vừa chạy. Lúc đó tôi nghĩ, Tiền Chấn Hựu thực quá tốt, trước giờ vẫn luôn rất uyển chuyển.
Về sau, đến khi Tiền Chấn Hựu cứng rắn hơn, trực tiếp nói thẳng với tôi giữa chúng tôi nhất định sẽ không có kết quả, tôi lại hận cái thái độ uyển chuyển của cậu ta đến chết.
Chỉ có điều cậu ta lúc đó so với bây giờ, quả là cũng chẳng thấm vào đâu.
Tiền Chấn Hựu bây giờ, mặc dù quần âu giày da, bộ dạng lịch thiệp cao quý, nhưng trên mặt lại có vết râu chưa cạo... Mợ chứ, tôi ức chết mất... Ngày trước Tiền Chấn Hựu còn nhíu mày nói rất chân thành: Con gái con đứa như cậu sao lại lôi thôi lếch thếch thế? Tôi đây còn sạch sẽ hơn cậu nhiều...
Chính vì vậy, tôi trở nên rất rất rất sạch sẽ...
Mà giờ nhìn xem, đến râu cậu ta còn không thèm cạo?!
Tôi còn cạo lông chân rồi đây này....
Tiền Chấn Hựu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú bia mộ, căn bản là không chú ý chúng tôi ở bên cạnh.
Lúc đầu cậu ta chỉ có vẻ mặt trắng bệch, về sau đột nhiên che mắt, thân người khẽ run rẩy.
... Cậu ta đang khóc sao?
Tôi nhìn Lâm Hạo Hải bên cạnh, không chắc chắn về suy nghĩ của mình lắm.
Lâm Hạo Hải gật đầu.
Tôi vẫy vẫy tay với Lâm Hạo Hải, ý bảo anh ta ghé lại gần.
Lâm Hạo Hải nhìn tôi khó hiểu, sau đó hơi cúi người.
Tôi thầm thì: "Này, tôi thấy Tiền Chấn Hựu không bình thường lắm, lẽ nào cậu ta cũng bị nhập xác, sau đó cái hồn nhập xác cậu ta lại cũng đến đây bái tế chính mình? Anh nói tôi có nên đến làm quen cái không..."
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, khóe miệng hơi giật giật, cũng chẳng thèm đáp lại.
Tôi thấy bị khinh thường thì cực kỳ bất mãn, Lâm Hạo Hải thật đúng là chả có óc tưởng tượng gì sất!
Có điều, tôi vẫn cho rằng tôi nên tiến lên trước kiểm tra độ chân thật của cái người tên Tiền Chấn Hựu trước mắt này. Thế là tôi bước hai bước, kết quả liền thấy được...
Cái người trong bức di ảnh đen trắng đang cười như đồ ngốc kia... chẳng phải là tôi đó sao....
Lại đọc dòng chữ: Hạ Tiểu Mễ.
...
Đây, đây...
Tôi thả chậm động tác, lặng lẽ lùi lại bên cạnh Lâm Hạo Hải.
Lâm Hạo Hải thấy tôi quay lại, biết tôi đã nhìn thấy dòng chữ trên bia mộ, cũng chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì thêm.
Tôi cắn môi, một lúc sau mới thốt nổi một câu: "Cậu ta..."
Lần này Lâm Hạo Hải có vẻ để ý, nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu ta là cái đồ vô liêm sỉ..." Tôi nghiến răng.
Lâm Hạo Hải nhíu mày, nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi, việc này chứng tỏ điều gì?
Nếu cậu ta thích tôi, vậy thì đây chính là tấn bi kịch "tình chàng ý thiếp mặn nồng, tiếc thay trời đã phụ lòng đôi ta."
Nếu cậu ta thích tôi, vậy thì đây chính là tấn bi kịch "đôi ta tình thắm ý say, uyên ương gãy cánh duyên kia tan rồi."
Vấn đề là, Tiền Chấn Hựu yêu tôi sao?
Rõ ràng là chẳng yêu đương gì!
Ngày hôm qua cậu ta còn mặc một bộ lễ phục được may đo tỉ mỉ, chuẩn bị nắm tay một người con gái khác, cùng cô ta bước vào lễ đường thành thân cơ mà.
Thế thì, bây giờ Tiền Chấn Hựu khóc trước mộ phần của tôi là vì sao?
Đương nhiên là vì cuối cùng cậu ta không bước vào được lễ đường kia!
Tiền Chấn Hựu bị Lư Dĩ Sương đá, trong lòng không khỏi buồn bực đau khổ phẫn nộ mất mát tuyệt vọng, chỉ hận không thể đem hết những tình cảm đau thương chan chứa trong lòng chuyển thành nước mắt mà khóc hết ra cho hả dạ, thế nhưng người xưa nói, nước mắt nam nhi chẳng dễ rơi, sao cậu ta có thể khóc lóc chỉ vì bị đá được?
Vậy là cậu ta đành tìm một cái cớ.
Mà tôi, hay nói đúng hơn là cái thân xác vừa qua đời của Hạ Tiểu Mễ, lại đen đủi trở thành mục tiêu của Tiền Chấn Hựu.
Cậu ta nhân cơ hội giả vờ đau buồn vì cái chết của tôi mà phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng... Tiền Chấn Hựu, cậu có còn là người không thế! Tôi ở dưới hoàng tuyền mà biết, có làm quỷ cũng không tha cho cậu đâu! Mà bây giờ tôi ở dương thế, lại càng không thể tha cho cậu được!
Tôi tức xì khói, thế là xông thẳng lên trước, đánh vào người Tiền Chấn Hựu.
Tiền Chấn Hựu có lẽ không nghĩ tới lại có người đột nhiên xuất hiện. Đương nhiên rồi, tôi và Lâm Hạo Hải đã đến từ sớm, là do cậu ta không phát hiện ra thôi. Cậu ta vừa rồi chắc còn bận tưởng tượng mình là nam chính trong vở bi kịch tình yêu nào đó.
Chỉ thấy Tiền Chấn Hựu vội vàng dùng mu bàn tay lau mắt, sau đó quay đầu lại.
Lau cái gì mà lau, vốn tôi còn không chắc cậu ta có khóc không, bây giờ vừa lau cái đã lộ vở luôn rồi...
Tiền Chấn Hựu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt của tôi, giật nảy mình, do dự hỏi một câu: "Dĩ Sương?"
Tôi gật đầu: "Mắt anh cũng chưa khóc mù đâu nhỉ."
Thấy việc mình khóc bị bóc mẽ, trên mặt Tiền Chấn Hựu lộ ra vẻ ngượng ngập, nói: "Em...", sau đó nhìn Lâm Hạo Hải đứng sau lưng tôi, "Hai người sao lại đến đây?"
Tôi còn chưa mở miệng, Lâm Hạo Hải đã lên tiếng: "Hậu sự của Hạ Tiểu Mễ là do một tay tôi lo liệu, sao tôi lại không thể đến đây được?"
Mặc dù Lâm Hạo Hải không thuộc dạng ít nói nhưng tôi vẫn thấy anh ta rất kiệm lời, thế nên nghe được anh ta nói ra một câu dài như thế, tôi quả thật ngạc nhiên vô cùng, quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Hải. Thần sắc anh ta vẫn bình thản, dường như chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
Tiền Chấn Hựu còn kinh ngạc hơn tôi: "Anh quen biết Hạ Tiểu Mễ?"
"Ừ", Lâm Hạo Hải gật đầu, "Bốn năm trước đã quen rồi."
Tôi nhìn Lâm Hạo Hải đầy khâm phục. Mợ chứ, bốn năm trước cướp của tôi một bó ngân liễu, thế cũng tính là quen biết sao? Thật đúng là mặt dày hơn tường!
Tiền Chấn Hựu hơi sững ra, gật đầu, mặt mang vài phần tưởng nhớ: "Cùng thời gian tôi quen biết với cô ấy."
Tôi thấy khó hiểu, vừa khắc trước Tiền Chấn Hựu chẳng đã vì Lư Dĩ Sương mà rơi nước mắt nam nhi sao, thế nào mà bây giờ nhìn thấy Lư Dĩ Sương, nội dung câu chuyện lại nhảy qua Hạ Tiểu Mễ rồi? Lẽ nào cuối cùng lương tâm cậu ta cũng lên tiếng nhắc nhở hành vi vừa rồi là rất bất kính với người đã khuất sao?
Tôi nói: "Tiền Chấn Hựu à, anh với Hạ Tiểu Mễ rất thân nhau sao? Xem anh một câu Tiểu Mễ, hai câu Tiểu Mễ kìa..."
Tiền Chấn Hựu ngây ra một chốc, gật đầu: "Đúng thế."
Lửa giận trong lòng tôi lại càng bốc cao. Trước đây trước mặt người khác, Tiền Chấn Hựu luôn giả vờ không thân thiết gì với tôi!
... Mà vốn cũng không thân thật...
Bây giờ trước mặt Lư Dĩ Sương cậu ta lại nói mình rất thân với tôi, đây có ý gì?
Tôi hiểu rồi!
Tiền Chấn Hựu quả đúng là quá xảo quyệt... Cậu ta nhất định là cố ý ở trước mặt Lư Dĩ Sương bày ra vẻ mặt "thật ra tôi với Hạ Tiểu Mễ có gian tình đấy", mượn cách này để chứng minh với Lư Dĩ Sương là cậu ta cũng không phải không ai thèm!
Chết rồi còn bị Tiền Chấn Hựu lôi ra làm bia đỡ đạn, số tôi quả thật khổ không thể tả...
Tôi nheo mắt: "Anh nói thật?!"
"Ừ." Tiền Chấn Hựu gật đầu.
"Được lắm, Tiền Chấn Hựu, hóa ra trong lúc anh theo đuổi tôi thì vẫn còn qua lại với Hạ Tiểu Mễ đúng không?" Tôi giận dữ gào lên.
Thật ra chuyện này chẳng có lý logic nào cả, tôi chỉ muốn tìm lý do để hét vào mặt anh ta mà thôi = =
Tiền Chấn Hựu sững ra, tiếp đó lại chỉ cười cười: "Chúc em và Lâm Hạo Hải hạnh phúc."
Nói rồi, lại làm điệu bộ vô cùng thoải mái... rời đi!!!
Mợ, sao trước đây tôi không biết Tiền Chấn Hựu lại là cái tên bụng dạ đen tối như thế cơ chứ!
Một đòn trúng ngay chỗ hiểm, chỉ một câu nói là khiến cho "Lư Dĩ Sương" nghẹn họng!
Lúc Lư Dĩ Sương còn được cậu ta theo đuổi, bản thân còn đang theo sau Lâm Hạo Hải, còn có mặt mũi nói với Tiền Chấn Hựu sao??
Quay đầu lại thì phát hiện sắc mặt Lâm Hạo Hải cũng chẳng dễ chịu gì.
Lại, lại khó chịu nữa rồi!
Cái tên Lâm Hạo Hải này chính là chẳng cho tôi thấy bộ mặt nào tử tế cả!
Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, tâm trạng tôi đã không tốt lắm, liền thẳng lưng lên, nói "Lại làm sao rồi?"
Lâm Hạo Hải hoàn toàn chẳng thèm để ý đến dũng khí của tôi, quay người đi thẳng.
... Thế quái nào mà hôm nay mọi người cứ dùng bóng lưng đuổi tôi đi vậy...
Tôi cúi đầu, bi đát tiến lại gần mộ phần của chính mình, qua sát bức di ảnh rồi lại thở than: "Hạ Tiểu Mễ ơi là Hạ Tiểu Mễ, cô xem cô làm người thất bại chưa kìa, ngay đến một bó hoa cũng không thấy..."
Vừa nói xong, tôi liền phát hiện trên mộ phần của mình thật ra có mọt bó hoa. Là hoa hồng.
Rõ ràng, đó là do tiền Chấn Hựu để lại.
Mợ, ai đi viếng mộ mà tặng hoa hồng chứ? Tôi nghĩ không ra, quả thật nghĩ không ra, cậu ta đem bó hoa hồng đến là làm sao vậy...
Hơn nữa, Tiền Chấn Hựu không phải dị ứng hoa hồng sao?!
Lẽ nào chuyện bị dị ứng này là cậu ta lừa tôi?
Tôi bi phẫn, cầm bó hoa hồng lên chuẩn bị quăng, nhưng vừa nhìn, cứ thấy nếu chẳng có bó hoa nào thì cũng lạnh lẽo quá. Thế là tôi lại đấu tranh xem có nên vứt đi không...
Đột nhiên có một bàn tay thò sang, cướp bó hoa hồng của tôi.
Tôi khó chịu ngẩng đầu, tên nào?
Kết quả vừa nhìn, lại là Lâm Hạo Hải.
Tay trái anh ta cầm một bó hoa hồng cực kỳ khoa trương, tay phải... là một bó ngân liễu trắng!
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, mất sạch khả năng ngôn ngữ.
Lâm Hạo Hải cũng chẳng nói gì, thuận tay vứt bó hoa hồng đi... Lâm Hạo Hải, anh được lắm.
Sau đó đặt bó ngân liễu xuống trước mộ tôi.
Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Lâm Hạo Hải nói: "Lúc vào đã mua. Ngày trước cướp của cô, bây giờ trả lại... cũng không xem là muộn chứ."
Tôi vội vàng lắc đầu: "Không muộn không muộn, đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, như bây giờ tốt biết mấy, nhiều ngân liễu như vậy, nhìn cũng nổi bật hơn hẳn người khác..."
Càng nói mắt tôi càng ẩm ướt, aizzz, tuyến lệ của Lư Dĩ Sương quả thật quá phát triển, quá phát triển rồi...
Lâm Hạo Hải nhìn bộ dạng tôi như thế, cũng chẳng châm chọc gì, chỉ khẽ cười: "Vậy thì tốt, nhìn một chút nữa rồi đứng lên đi thôi, dù sao cũng là đồ ngày trước, không cần lưu luyến mãi. Lát nữa tôi đưa cô đi mua quần áo."
Úi chà!
Từ lúc tôi bước vào nhà Lâm Hạo Hải đến giờ, khuôn mặt lạnh tanh chẳng biết cười của anh ta cuối cùng cũng thay đổi rồi, bây giờ anh ta lại cười với tôi, tôi đột nhiên cảm thấy... Điện! Giật! Tung! Người!
Lại cộng thêm nội dung câu nói của anh ta... Tôi đột nhiên cảm thấy... Rung! Động!
Ừm, đây có lẽ là phản ứng bản năng của thân thể Lư Dĩ Sương...