Tôi thích mặc áo phông, tốt nhất là loại to to, rộng rãi, bởi vì nó rất thoải mái.
Tôi còn thích mặc quần thể thao, bởi vì nó rất thoải mái.
Đương nhiên, lý do chủ yếu vẫn là vì... mấy kiểu đó rẻ...
Rất quê mùa, cha mẹ tôi mất sớm, lúc đó tôi còn rất nhỏ, bởi vậy chẳng nhớ được gì, lại càng không đau thương đến độ khóc lóc thét gào, cũng chẳng trở thành một đứa trẻ có tâm lý bất thường... Cái gì, bạn bảo tính cách tôi bất thường á?! Sao lại thế được?!
Ừm, mặc dù cha mẹ qua đời sớm nhưng dù sao vẫn còn người thân, thế là tôi được ông bà nội ngoại, cô dì chú bác thay phiên chăm sóc. Cũng không phải tôi được bọn họ yêu quý quá tranh nhau nuôi dưỡng, mà là bị mọi người đá qua đá lại... Tôi cũng quen rồi, dù sao có ăn có mặc, cũng chẳng bị ức hiếp bắt nạt hay ngược đãi gì, càng không phải nghe mấy câu vô giáo dục như "Đồ không cha không mẹ" gì gì đó của đám bạn học, tôi cứ thế an phận suốt bao năm.
Mãi cho đến khi lên đại học, thỉnh thoảng ra ngoài kiếm việc làm thêm, nhận ít tiền bên này bên khác gửi đến, cũng vừa đủ qua bốn năm... Đau khổ là, sau khi tôi học xong đại học thì cả đám người đó không ai muốn nuôi tôi nữa cả...
Sau đó tôi dồn hết tiền tiết kiệm thuê một căn phòng nhỏ, cuộc sống vô cùng đáng thương, vừa bận rộn lo tìm một công việc... Chính vào lúc tôi đang cân nhắc mình nên đi bán thân hay tìm người "bao" thì... tôi chết .... =_=
Vốn ấy mà, tôi chết rồi thì cũng chẳng có gì phải lo âu, nhưng tôi lại sống lại, thân thể mới này điều kiện vượt trội, hơn nữa bên cạnh còn mọc ra một anh chàng thuộc hàng kim cương đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi, mặc dù thể loại này thuộc hạng mục "hiện vật cấm sờ" nhưng nói thế nào cũng là kim cương lấp lánh, cầm không được, lợi dụng tí chắc không sao...
Bởi vậy tôi nói: "Chúng ta đến LV đi!"
Lâm Hạo Hải nhìn tôi đầy khó hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì mấy cái hàng hiệu tôi chỉ biết mỗi LV thôi! À, còn nữa, còn cả Hermes! Anh chọn một cái đi!" Tôi nói vô cùng hào hứng.
Ngay khi tôi còn thật sự cho là anh ta sẽ đưa tôi đến chỗ LV hay Hermes gì đó, thì anh ta lại hỏi: "Địa chỉ nhà cũ của cô là gì?"
Tôi ngẩn ra, tự động đọc địa chỉ.
Lâm Hạo Hải gật đầu: "Chúng ta qua đó trước đã, chắc cô cũng có đồ muốn mang theo chứ."
Tôi nghĩ ngợi một lát, gật gù: "Ừ, nói cũng đúng!"
Kết quả đi được nửa đường lại gặp rắc rối từ trên trời rơi xuống
Có một bà lão đột nhiên xông ra, tuy Lâm Hạo Hải đã kịp thời đánh tay lái nhưng bà lão này vẫn bổ nhào xuống đất như thường, sau đó bắt đầu gào khóc thảm thiết, kêu là muốn bồi thường tiền bạc gì gì đó.
Lâm Hạo Hải cũng rất hào phóng, mày cũng không nhíu lấy một cái, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Bà lão có lẽ lần đầu thấy chuyện thuận lợi như thế, đờ ra một chút rồi mới báo bốn con số.
Lâm Hạo Hải gật đầu, chuẩn bị đưa tiền.
Kết quả, tôi giận điên người!
Con bà nó chứ, Lâm Hạo Hải anh có tiền cũng không thể vứt ra cửa sổ như thế!
Nếu anh thừa tiền quá không có chỗ tiêu thì có thể tặng tôi cơ mà!
Thế là tôi đại biểu cho tầng lớp dân cùng khổ, anh dũng đứng lên, chỉ vào bà lão kia nói: "Bà à, không phải cháu muốn nói bà đâu, nhưng bà xem tuổi bà đã lớn từng này rồi, làm gì không làm lại đi ra đường lừa gạt thế này? Phúc lợi xã hội cũng chẳng ít cơ mà? Được rồi, dù trước đây bà từng có công việc tử tế, trong nhà lại có một đám con cháu bất hiếu ăn hại chỉ biết há mồm chờ ăn đi chăng nữa thì bà cũng có thể bầy cái sạp nhỏ bán đồ cơ mà! Cho dù bà có sợ bị một đám dân anh chị bảo kê đến đạp sạp cướp hàng thì bà cũng có thể đến cá trung tâm xã hội nhờ giúp đỡ! Đất nước chúng ta bây giờ đang là xã hội pháp trị, là chủ nghĩa xã hội quang vinh, Đảng sẽ bảo vệ chúng ta!"
Tôi thao thao bất tuyệt, càng nói càng hăng, càng nói càng không dừng được, cuối cùng mưa xuân đầy đất, hoa chân múa tay nhảy cả ra đường nói...
Tiếp theo, bà lão kia... bà ấy khóc rồi...
Bà lão khóc lóc nói: "Cô gái này cô không biết rồi, như cô nói đấy, trong nhà già này rặt một đám con cháu bất hiếu ăn hại chỉ biết há mồm chờ ăn, già này số khổ! Già này lúc trước chẳng có công việc, lấy đâu ra lương hưu, hơn nữa già còn có một thằng con chạy xe khách nên đến cả tiền trợ cấp nhà nước cũng không cho! Mà đứa con lớn kia thì có để ý gì đến già đâu, mỗi lần về nhà nó chỉ cho già có mọt trăm tệ, một năm cũng chỉ về có một lần..."
Lời thoại của bà lão xúc động như thế, khiến người ta rưng rưng rưng nước mắt như thế, đúng là làm cho người nghe đau lòng, người ngóng rơi lệ, thế là tôi dùng tay áo lau mặt: "Cháu hiểu bà, những ngày tháng không có tiền thật đúng là khổ sở..."
Sau đó một già một trẻ cứ đứng giữa đường ôm nhau khóc lóc.
Lâm Hạo Hải mặt mày tối sầm kéo tôi ra, đưa bà lão một xấp tiền một trăm tệ, bà lão nhận được tiền lập tức tươi cười hớn hở chạy cái vèo, hoàn toàn chẳng trông ra bị thương ở đâu nữa cả.
Nước mắt tôi vẫn chưa cạn, khó hiểu nhìn theo bóng lưng bà lão: "Bà ấy chạy nhanh thế làm gì?"
"Tiền đến tay rồi, không lẽ còn ở lại giả ngu khóc cùng cô?" Lâm Hạo Hải lắc đầu, nhân tiện tặng tôi một cú lườm, sau đó lên xe. Đám người vây xung quanh cũng dần dần tản ra... Không biết từ lúc nào xung quanh tôi đã đây chặt những người... Thế quái nào mà tôi toàn bị người ta vây xung quanh như xem xiếc vậy?!
Tôi ôm tâm trạng bất mãn bước lên xe, nói với Lâm Hạo Hải: "Không thể nói thế được! Lẽ nào anh thấy bà lão vừa rồi là người xấu? Tôi thấy không phải đâu! Từ vẻ mặt đau khổ, lời nói xúc động và thái độ kích động của bà ấy, tôi có thể nhận ra bà ấy và tôi cùng..."
"Thái độ kích động của bà ấy cũng còn hơn cái đầu không não của cô." Lâm Hạo Hải tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó kiên quyết ngậm miệng, phóng như điên.
Tôi ôm mặt, căm hận Lâm Hạo Hải chẳng hiểu gì cả, cái tên thừa tiền như anh ta sao có thể hiểu được tâm tình người nghèo chúng tôi chứ? Aizzz...
Vì mất thời gian vào việc vừa rồi nên chúng tôi vướng giờ cao điểm, tắc đường mãi không dứt...
Tôi buồn bực nói: "Lâm Hạo Hải, nhà anh nhiều tiền thế, sao không kiếm cái trực thăng luôn đi? Bay qua bay lại, khỏi phải lo tắc đường..."
Lâm Hạo Hải lườm tôi một cái, cuối cùng vẫn không thèm nói câu nào.
Tôi phẫn nộ: "Đừng tưởng anh không nói gì là tôi không nhận ra anh đang khinh bỉ tôi nhé!"
Lâm Hạo Hải rất bình tĩnh: "Chính là để cho cô nhìn thấy."
... Tôi thật đúng là tự mình hại mình.
Cả đường vật vã tới lui như thế, cuối cùng tôi và Lâm Hạo Hải cũng tới được căn phòng trọ cũ kỹ của tôi khi trước.
Đó là tòa nhà ba tầng xây từ đời nảo đời nao. Cô chủ nhà trọ ở tầng ba, tôi ở căn phòng bên trái tầng một, bên phải và tầng hai là người khác thuê, có điều bởi vì tôi mới chuyển đến không lâu, lại suốt ngày ru rú trong nhà nên cũng chẳng quen biết ai cả.
Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy một cái xe tải lớn rời đi, ủa, có ai chuyển nhà sao?
Tôi lên tầng ba, gõ cửa phòng cô chủ nhà. Hồi lâu sau mới thấy cô làu bàu ra mở cửa: "Hôm nay là cái ngày gì thế? Tự nhiên có một đống người đến, bây giờ mới có mấy giờ, có để cho người ta ngủ không..."
Nhìn thấy tôi, cô ngẩn ra, hỏi: "Cô đến thuê phòng à?"
Tôi xua tay: "Một người bạn của cháu sống ở đây mới qua đời mấy hôm trước, cháu đến thu dọn đồ đạc giúp bạn ấy."
Kết quả cô chủ nhà đổi sắc: "Có nhầm không đấy?! Liên tục có người chết à? Lẽ nào đây là báo ứng mấy hôm trước tôi cúng lễ Phật vô tình đánh rắm?"
Mặt tôi âm u: "Việc này cháu cũng không rõ lắm..."
Cô chủ nhà thở dài: "Xem ra ngày mai phải thắp nén hương sau đó đốt chút tiền giấy rồi... aizzz..."
Sau đó lại hỏi: "Thế bạn cô tên gì, cô có gì chứng minh mình quen biết không?"
Tôi: "Bạn cháu tên là Hạ Tiểu Mễ, chứng minh..."
Tôi còn chưa nói hết, cô chủ đã ngắt lời: "Cháu nói Hạ Tiểu Mễ? Là cô bé ở phòng bên trái tầng một?"
Tôi sững ra: "Đúng ạ, có chuyện gì...?"
Lẽ nào lúc trước tôi nợ tiền nhà chưa trả mà quên mất?
Cô chủ nhà đột nhiên vỗ tay: "Là nó à! Ha ha ha ha ha!"
Tôi: "..."
Tôi bị ghét đến thế cơ à... T_T
Cô chủ nhà thấy vẻ mặt tôi, có lẽ cũng nhận ra mình hơi phấn khích quá đà, lại còn phấn khích không đúng lúc, thế là lập tức giải thích: "Ý cô không phải như cháu nghĩ đâu! Cô vui vì không phải đi thắp hương sám hối nữa thôi. Vừa rồi cũng có người đến bảo bạn mình vừa qua đời, thay mặt cô ta thu dọn đồ đạc, mà người chết đấy cũng chính là Hạ Tiểu Mễ! Hóa ra mấy đứa đều nói về cùng một người cả... Aizzz, làm tôi giật cả mình... Có điều cái con bé Hạ Tiểu Mễ kia bình thường trông có vẻ chẳng thân thiết với ai, sao mà vừa chết cái đã hết người này đến người kia tới thăm hỏi rồi? Không lẽ là vì tài sản thừa kế sao, chậc chậc chậc, nhìn không ra đấy..."
Tôi quá choáng, không thể không cắt ngang trí tưởng tượng phong phú của cô chủ nhà: "Í, có người đã đến giúp Hạ Tiểu Mễ thu dọn đồ đạc rồi? Ai thế ạ?"
Cô chủ nhà nói: "Là một cậu tên là Tiền Chấn Hựu."
...
Tiền Chấn Hựu!!!
Cái tên chết tiệt đó cuối cùng là muốn thế nào?!
Đứng trước mộ tôi khóc xong, lại chạy đến đây lấy hết đồ đạc của tôi đi?! Thật đúng là vô liêm sỉ!
Tôi tức xì khói: "Cô ơi, cô quá không đề phòng rồi, người đó là tên lừa đảo!"
Cô chủ nhà nhìn tôi nghi ngờ: "Cái gì cơ, cậu ta có bằng chứng chứng minh thân phận hẳn hoi mà."
Tôi lại tiếp tục cáu: "Cậu ta có bằng chứng gì?"
"Là thư tình Hạ Tiểu Mễ viết cho cậu ta! Tôi đọc rồi, nét chữ giống hệt nét chữ của cô bé ấy! Hơn nữa ngôn từ cũng ngốc nghếch..." Cô chủ nhà còn ra vẻ thần bí nói nhỏ.
... Tôi quả thật là nước mắt ròng ròng.
Tiền Chấn Hựu, cậu lấy đồ của tôi cũng thôi đi, lại còn hủy hoại danh dự của tôi nữa chứ....
Mặc dù đúng là thư tôi viết cho cậu nhưng cậu cũng không thể tùy tiện cho người khác xem như thế chứ, nhất là đối với cô chủ nhà trước mắt đây, con người nổi tiếng là loa phóng thanh và máy chém gió....
Nói không chừng, mấy hôm nữa tôi sẽ nghe thấy một câu chuyện cực kỳ củ chuối kiểu như "thiếu nữ tự tử vì tình yêu không được đền đáp, sau đó đối tượng cô yêu thầm lại nhận ra tình cảm thật sự của mình, đáng tiếc lúc này đã quá muộn, chỉ có thể ôm lấy di vật người quá cố trải qua phần còn lại của cuộc đời"!!!
Tôi phải gọi là oán khí ngút trời, khổ không kể xiết...
Tôi trưng bộ dạng đáng thương, nói với chủ nhà: "Cô ơi, cô có thể cho cháu đến phòng Hạ Tiểu Mễ nhìn một chút không, nói không chừng vẫn còn sót lại đồ gì đó..."
Cô chủ nhà cảnh giác nhìn tôi: "Cô cũng đưa bằng chứng ra đây cái đã!"
Tôi cười hì hì: "Cô xem cháu trực tiếp chạy thẳng lên tầng ba, lại còn biết cô là chủ nhà, đây chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao? Lúc trước Hạ Tiểu Mễ có nói với cháu, cô chủ nhà trọ xinh đẹp vô song, bộ dạng thướt tha động lòng người của bạn ấy sống ở tầng ba, cháu vừa nhìn một cái là biết chính là cô rồi!"
Cô chủ nhà vỗ tay: "Cháu với Hạ Tiểu Mễ đúng là đều dễ thương cả! Đây, chìa khóa đây, cháu tự mình đi xem đi, nhớ là mấy cái thứ đồ điện tử như tủ lạnh với điều hòa đều là của cô đấy, đừng mang đi đâu nhé!"
Tôi gật đầu: "Đại ân này tiểu bối sẽ không quên!"
Tôi nắm chìa khóa từ tốn chạy đi, nhìn thấy Lâm Hạo Hải đứng cách đó không xa, vẻ mặt như cười như không nhìn tôi, sau đó nói: "Hạ Tiểu Mễ, không ngờ miệng cô cũng dẻo ra phết đấy chứ!"
Tôi tự hào ưỡn ngực: "Đó là đương nhiên! Tôi học khoa Trung văn mà!"
Mặt Lâm Hạo Hải nhăn mặt: "Hai cái này liên quan gì đến nhau?"
Cuối cùng cũng đến lượt tôi khinh bỉ anh ta rồi!
Tôi vô cùng hào hứng nói: "Chậc chậc chậc, nhìn anh mà xem, không hiểu đúng không? Khoa Trung văn ấy mà, nghe tên là biết học về lời ăn tiếng nói, lại là 'văn', bởi vậy tôi đương nhiên rất lợi hại rồi!"
Mặt Lâm Hạo Hải đen sì: "Nhẽ nào cô chọn khoa Trung văn cũng là vì..."
"Đúng thế! Đấy, anh xem, trong mấy khoa, chỉ mỗi khoa ngôn ngữ là dùng miệng nhiều thôi, mà tôi nói tiếng Trung bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên học tiếng Trung dễ dàng hơn tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn rồi, bởi thế tôi liền đăng ký khoa Trung văn! Thông minh chưa?" Tôi tự thấy mình khôn lỏi.
Lâm Hạo Hải quay đầu sang hướng khác: "Chúng ta đi xem phòng cô đi."
Tôi cụt hứng: "... Ừ."
Tôi vừa mở cửa vừa nói với Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải, thật đáng tiếc, nếu không phải lúc đó gặp phải bà lão kia với đi trúng giờ cao điểm, ít ra chúng ta cũng kịp ngăn hành vi độc ác của Tiền Chấn Hựu..."
Lâm Hạo Hải nói: "Nãy giờ cô vẫn cắm trượt chìa khóa kìa, mở cửa thì lo tập trung mà mở đi."
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói ra: "Lâm Hạo Hải, tôi thấy anh càng ngày càng giống ông tôi rồi..."
Lâm Hạo Hải còn cười: "Quan hệ của ông cô với cô là người yêu à?"
Tôi ngẩn ra, nửa ngày sau mới lắp bắp: "Ông tôi với tôi, có một thời gian là quan hệ sống chung nhà..."
Lâm Hạo Hải cũng ngẩn ra, sau đó dường như bật cười, rồi lại nghiêm túc nói: "Nhét chìa khóa vào ổ đi!"
Tôi quá choáng, lập tức mở cửa.
Kết quả cửa vừa mở, tôi lập tức đờ ra như sét đánh...
Tiền Chấn Hựu, cái tên đáng chết trăm vạn lần kia, cậu cũng không cần tuyệt tình như thế chứ?!
... Tôi khóc không ra nước mắt quan sát cả căn phòng ngoại trừ "mấy thứ đồ điện tử như tủ lạnh với điều hòa" thì chẳng còn gì khác, thật chỉ muốn dộng đầu vào tường... Mà vì thế tôi cũng phát hiện, ngay đến mấy tấm áp phích dán trên tường Tiền Chấn Hựu cũng mang đi luôn rồi.
Tiền Chấn Hựu, nhà cậu có phải sắp phá sản rồi không, cậu nói thật ra xem nào...
Mặt tôi cực kỳ biểu cảm, Lâm Hạo Hải liếc căn phòng trống huơ trống hoác lại hoàn toàn không chút kinh ngạc, một lúc sau mới nói: "Quả nhiên."
... Biết thế sao anh không nói từ đầu?!
Dường như cảm nhận được oán khí của tôi, Lâm Hạo Hải bình tĩnh quay đầu: "Nói cô cũng không tin, nói làm gì mất công."
... Ức chết tôi rồi...
Tôi ngồi xổm dưới góc nhà vẽ vòng tròn, giải tỏa bớt oán hận và lửa giận trong lòng.
Tôi nói: "Tiền Chấn Hựu cậu đúng là không phải người, cậu nói xem cậu cầm quần áo của tôi làm cái khỉ gì? Cho dù đem ra bán hàng thùng trên mạng thì cũng phải chừa đồ lót của tôi ra chứ?! Chẳng lẽ lại có người mua đồ lót hàng thùng?! Trừ phi là cái thể loại thần kinh không bình thường, hoặc biến thái thôi, hu hu hu hu hu..."
Nghĩ đến đám đồ lót đáng yêu của mình rơi vào tay một tên biến thái, tôi đau thương đến chết...
Thở dài một hơi, Lâm Hạo Hải nói: "Thế này đi, cô nói xem trừ quần áo ra thì còn đồ gì cần thiết nữa, lát nữa mua xong quần áo thì đi mua luôn."
Đúng rồi, dù sao Lâm Hạo Hải cũng có tiền mà, sợ gì chứ...
Tôi nghĩ một lúc, hỏi dò: "Một cái máy tính xách tay!"
Lâm Hạo Hải cũng chẳng nghi ngờ gì: "Ừ."
Thế là tôi lại tiếp: "Ừm, còn có một cái di động mới!"
Lâm Hạo Hải gật đầu: "Ờ."
Tôi tiếp ngay: "A, còn có một cái túi của Hermes!"