Nhập Thu - Tương Chí Cảnh

Chương 6: Đêm nay



Edit: Khả Khả

“Nhuế Thu?”

Trong trí nhớ của Cố Nguyệt Huy, hắn không có ấn tượng với người này.

Cố Nguyệt Thịnh đi đến cửa mở ra, Nhuế Thu nôn nóng ghé tai lên cửa nghe ngóng liền lảo đảo ngã vào trong. Cố Nguyệt Thịnh cong lưng muốn đỡ nàng dậy, nhưng Nhuế Thu không thấy tay hắn vươn ra, vỗ vỗ đầu gối tự bò lên. Cố Nguyệt Thịnh bị bỏ lơ, có chút bối rối lặng lẽ thu tay lại.

Ba người mắt to mắt nhỏ bối rối, Nhuế Thu không rõ tình hình hiện tại là gì nên không dám mở miệng trước, nếu xui xẻo tuỳ tiện mở miệng có khi mất nhiều hơn được. 

Cô Nguyệt Thịnh bị Nhuế Thu làm gián đoạn, mất đi phân nửa dũng khí để nói, đến mức Cố Nguyệt Huy lo lắng không biết nói cái gì cho đúng.

Người đệ đệ hắn mở miệng xin là nữ nhân này?

Tối nay hắn bị chấn động nhiều quá rồi, đệ đệ này của hắn đơn thuần lại không quá am hiểu về chuyện này. Lúc trước mẫu thân bọn họ đưa mấy nha đầu đến thông phòng cho hắn, hắn đều cự tuyệt, đếm sơ cũng hai mươi người. Hắn còn đang phân vân không biết có phải đệ đệ đã thông suốt rồi hay không, hôm nay vậy mà trực tiếp đến trước mặt hắn xin người.

“Người….đệ muốn là nữ tử này?”

Cố Nguyệt Huy tỉ mỉ đánh giá gương mặt nữ tử bên cạnh Cố Nguyệt Thịnh, đột nhiên hắn nhớ ra, đây không phải là nha đầu hắn sai đưa đồ đến cho đệ đệ hắn sao?

Cố Nguyệt Thịnh chậm rãi gật đầu, hắn làm sao không nghe được khiếp sợ trong giọng nói của ca ca hắn, ca ca hắn làm sao không chấn động trước hành động đường đột này của hắn chứ, hai cánh môi mím lại, cuối cùng nói.

“Đệ muốn nàng ấy.”

Đây là có ý gì?

Nhuế Thu càng nghe càng thấy không ổn, nàng còn tưởng rằng nàng tiến vào sẽ bị vấn tội, ngàn vạn lần không nghĩ tới lại chứng kiến màn đối thoại quỷ dị này.

Đây là muốn đem nàng tặng cho Cố Nguyệt Thịnh?

Vậy làm sao được? Ở dưới mí mắt hắn sao nàng có thể trộm được đồ.

Nhuế Thu nóng nảy, mở miệng định phản bác, lời nói ra đến miệng rồi lại bị chủ tử của nàng cắt ngang, chỉ nghe thấy giọng Cố Nguyệt Huy tràn đầy kích động:

“Đệ đã mở miệng rồi, có lý nào ta lại không đồng ý, đệ mang người đi đi.” Còn tiếp thêm một câu: “Mang đi luôn đêm nay đi.”

Sắc mặt Cố Nguyệt Thịnh liền thay đổi, gương mặt đỏ bừng hướng ca ca hắn chắp tay thi lễ, khô khan nhả ra vài chữ.

“Đa tạ huynh trưởng.”

Nhuế Thu cũng đỏ mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hóa ra đây là muốn bắt đầu dùng nàng như nha đầu thông phòng. Nhưng hiện giờ nếu nàng động thủ thì những khổ cực trà trộn vào Cố gia nhiều ngày qua đều đổ sông đổ biển cả.

Huống chi quân địch quá đông, chỉ đành nghẹn lại diễn tiếp vai diễn của mình. Hai chủ tử cao quý của Cố gia đang nói chuyện, làm gì có chuyện hạ nhân như nàng xen mồm vào, có tức giận cái gì thì cũng cố mà nuốt xuống bụng.

Ra đến sân của Cố Nguyệt Huy, đi chưa được mấy bước, Nhuế Thu lắc người một cái đem chủy thủ trong tay áo đặt lên cổ Cố Nguyệt Thịnh, ép hắn lui về phía sau, dựa lưng vào tường. Nheo nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Cố Nguyệt Thịnh sớm đã đoán được nàng sẽ hành động như vậy, hắn cúi đầu thấp xuống nhìn nữ nhân trước mắt, thần sắc không thay đổi, như thể người bị uy hiếp không phải là hắn.

“Nhuế Thu.”

Cố Nguyệt Thịnh gọi tên nàng.

Trong lòng nàng lay động, lưỡi đao sắc bén lệch khỏi quỹ đạo một chút.

“Nàng quay lại Cố gia một lần nữa là vì điều gì?”


Cố Nguyệt Thịnh không trả lời nàng, ngược lại hỏi mục đích của nàng. Nhuế Thu sớm đã nghĩ sẵn nên nói cái gì trong đầu, mở miệng nói dối.

“Ta…Ta trộm đồ không thành phải bồi thường rất nhiều ngân lượng, hiện tại không còn xu nào dính túi, cùng lắm đến Cố gia nhà ngươi ăn nhờ ở đậu.”

Diễn kịch thì phải diễn cho hết, Nhuế Thu rút chủy thủ lại, làm ra bộ dáng bé gái mồ côi bị bức bách cố gắng đi tìm kế sinh nhai, nước mắt nói rớt liền rớt ra, phối hợp nhịp nhàng.

Cố Nguyệt Thịnh thấy nàng khóc có chút hoảng, theo bản năng đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng bị Nhuế Thu lau sạch.

“Ngươi có phải muốn gây khó dễ với ta? Ngày ấy không phải ta đã báo đáp ngươi rồi sao, giờ ngươi tìm đến ta để làm gì?”

“Nàng báo đáp ta cái gì?”

Nhuế Thu sửa lại bộ dạng khóc lóc của mình, ưỡn ngực nhìn trên người Cố Nguyệt Thịnh, mở miệng châm chọc

“Nhị Thiếu gia trí nhớ thật là tốt, chẳng lẽ ngươi không chạm qua nơi này của ta, không lẽ ta không giúp ngươi sờ vật ở dưới sao?

Cố Nguyệt Thịnh không thể nói lý được với nàng, cũng không kêu oan được, hắn thật sự đã chạm qua, Nhuế Thu cũng thật sự sờ qua đồ của hắn. Chẳng qua là hắn cuối cùng vẫn chưa thể nếm được vị ngon ngọt, giờ lại bị Nhuế Thu nói trắng thành đen.

Cố Nguyệt Thịnh nói không lại nàng, chỉ né tránh đi đến gần Nhuế Thu, bất đắc dĩ nói:

“Ta không làm khó nàng, nếu nàng đã muốn ở Cố gia làm việc thì đến viện của ta có gì khác nhau? Nàng ở trong viện của ca ca ta….” Cố Nguyệt Thịnh đột nhiên dừng lại.

Hắn không yên tâm, sợ Nhuế Thu câu dẫn đại ca hắn giống như hắn, nghĩ lại cảnh tượng kia, Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Nhưng hắn không thể nói gì trước đôi mắt như thu thủy của nàng, lời nói bị hắn nuốt vào trong, chỉ nói nửa câu sau.

“Nàng cứ yên tâm ở trong viện của ta.”

Yên tâm cái rắm.

Trong lòng Nhuế Thu thầm mắng hắn, lúc trước làm sao nàng lại không phát hiện Cố Nguyệt Thịnh đang cố làm ra vẻ đạo mạo, ý tứ trong lời nói của Cố Nguyệt Huy vô cùng rõ ràng.

Đưa nàng đến làm nha đầu thông phòng cho Cố Nguyệt Thịnh.

Nàng không tin hắn nghe mà không hiểu.

Nàng hung hăng trừng mắt với hắn một cái, xoay người một cái hướng đến viện của Cố Nguyệt Thịnh, giống như nàng mới là chủ nhân của nơi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.