"Tắm xong lại hết buồn ngủ," Ninh Diệc Duy đứng dậy, than thở với Lương Sùng đang xách ghế ra ngoài, "Em rốt cuộc bị sao vậy."
Chưa dứt lời, chiếc điện thoại Ninh Diệc Duy tiện tay gác trên bồn rửa phát sáng, cậu cầm lên xem lướt qua. Là email đến từ Khổng Thâm Phong.
"Giáo sư Khổng gửi mail cho em!" Ninh Diệc Duy phấn khích sà đến bên Lương Sùng, khoe hắn màn hình, "Không biết có phải có bài viết mới không! Là bài mấy hôm trước em và Tử Duệ nghiên cứu sao?"
Lương Sùng cúi đầu nhìn thoáng: "Chắc là email nhóm."
Ninh Diệc Duy hầm hừ, lấy điện thoại về. Cậu ngắm thông báo email mới trên màn hình khoá, quý trọng tự nhủ: "Chuyện thầy trò chúng em, anh biết cái gì."
Vì Lương Sùng không hiểu nên mới có thể tuỳ tiện giội nước lã, nếu hắn được xem nội dung email của cậu với giáo sư Khổng, chắc chắn hắn phải mở rộng tầm nhìn, rửa mắt nhìn cậu.
"Được rồi, anh không hiểu," Lương Sùng dựa lại gần, muốn cùng Ninh Diệc Duy đọc email, "Để anh học tập một chút tình cảm thầy trò của mấy người xem nào -- Bổ Sung Chi Tiết Quy Tắc Quản Lý Tổ Nghiên Cứu Của Khổng Thâm Phong - hơn tám mươi người nhận, đây không phải email nhóm à?"
Ninh Diệc Duy ngẩn người, click mở.
Nội dung email rất đơn giản, Khổng Thâm Phong dùng lời lẽ ngắn gọn, thêm vào bản quy định cũ một quy tắc phụ về việc thay đổi giờ giấc. Cụ thể, nếu lịch họp thường kỳ có gì thay đổi, người phụ trách thông báo sẽ có thêm nghĩa vụ thu thập đầy đủ lời xác nhận của các tổ viên rồi giao bằng chứng xác nhận cho trợ giáo trước cuộc họp.
Kết email, Khổng Thâm Phong nói thêm: "Bởi hội nghị thường kì gần đây đã xảy ra thiếu sót trong quá trình thông báo, sau khi xem lại biên bản hội nghị, tôi cho rằng cách hoạt động của hội nghị hiệu quả cực thấp, kỷ luật cực kém. Do đó, hội nghị thường kỳ sẽ bị tạm hoãn. Buổi họp quyết định chính thức diễn ra lúc 18:00 ngày thứ bảy."
"Ngoài ra, trong giai đoạn hoãn hội nghị, Khổng Tổng làm một bản báo cáo phân tích tài liệu*, đề tài tự chọn."
Cuối cùng kí tên.
Ninh Diệc Duy đọc hai lần, trầm tư chốc lát, do dự nói với Lương Sùng: "Anh thấy cái email này có phải khéo quá không."
"Không thấy." Lương Sùng nhanh chóng trả lời.
Ninh Diệc Duy đi vài bước, ngồi xuống đệm sô pha ở tầng hai, ngửa đầu nhìn Lương Sùng hỏi: "Anh chưa nói thầy đấy chứ?"
Cậu nghĩ kiểu gì cũng thấy giáo sư Khổng bổ sung quy định chính bởi mâu thuẫn giữa cậu và Khổng Tổng, nhưng làm sao giáo sư Khổng biết được?
Ninh Diệc Duy suy nghĩ một lát, mắt chớp chớp. Cậu túm lấy cánh tay Lương Sùng, tuyên bố kết quả điều tra trong đầu: "Chắc chắn là anh nói, nhân lúc em bận tắm."
Lương Sùng trên mặt không có biểu tình gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Ninh Diệc Duy liền ngồi quỳ lên, ngả người về phía hắn, mắt trông mong hỏi: "Nói kiểu gì mà hiệu quả thế?"
"Định cảm ơn anh thế nào?" Lương Sùng rũ mắt, khoé miệng khẽ nhếch.
Từ góc độ quan sát của Ninh Diệc Duy, Lương Sùng đặc biệt cao lớn, đến cánh tay Ninh Diệc Duy đang túm cũng mang sức mạnh và đường nét khác hẳn người thường.
"Anh thật là lợi hại." Tay Ninh Diệc Duy trượt xuống dưới, nắm lấy bàn tay Lương Sùng, đan xen mười ngón, cầm lòng không đậu mà cảm thán.
Bàn tay Lương Sùng thô ráp hơn cậu, cũng lớn hơn rất nhiều. Ngón bàn tay phải của Ninh Diệc đặt giữa kẽ tay Lương Sùng, năm ngón tay trắng trẻo lắc lư theo chuyển động của cậu, lòng bàn tay mềm như lông cọ, nhẹ nhàng cọ sát mu bàn tay hắn, đốt ngón tay cũng mềm như thế.
Lương Sùng bị Ninh Diệc Duy làm cho ngơ ngẩn, cả người cứng đờ.
Ninh Diệc Duy thấy mặt Lương Sùng viết đầy mấy chữ "muốn rút tay về" nhưng trên tay không dùng lực, tưởng Lương Sùng vì sợ cậu buồn mới giữ yên, tự giác buông ra trước.
Lương Sùng đứng thẳng, tay tự nhiên rũ xuống. Hắn nhìn Ninh Diệc Duy vài giây, hếch cằm về phía di động cậu đặt một bên: "Ninh Diệc Duy, điện thoại."
Ninh Diệc Duy thấy là Chu Tử Duệ thì tiếp máy ngay. Âm thanh kích động của Chu Tử Duệ lập tức truyền đến: "Diệc Duy, đọc, đọc email chưa!"
"Đọc rồi," Ninh Diệc Duy bắt chéo chân, đáp Chu Tử Duệ, "Giáo sư Khổng quả nhiên chí công vô tư, đại nghĩa diệt thân."
"Ha ha," Chu Tử Duệ vui sướng nói, "Tao thật muốn xem Khổng, Khổng Tổng có thể phân tích được cái tài, tài liệu gì!"
"Chắc là lý thuyết ba định luật Newton." Ninh Diệc Duy nói.
Hai người cười ha ha nửa ngày.
Cúp điện thoại, Ninh Diệc Duy hưng phấn ngồi xuống cạnh Lương Sùng - hiện đang xem tài liệu thư kí vừa gửi: "Bọn em vừa nói chuyện này buồn cười lắm, em kể anh nghe."
"Không cần." Lương Sùng xua xua tay, xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
"Thế thì anh sẽ bỏ lỡ nhiều lắm đấy," Ninh Diệc Duy dụ dỗ hắn, cường điệu, "Thật sự rất buồn cười."
"Buồn cười thì tự cười thêm đi." Lương Sùng dứt lời, tiếp tục lật xem tài liệu.
Ninh Diệc Duy cảm thấy không thú vị, lại không muốn về phòng. Cậu dựa vào đệm mềm, duỗi tay lựa sách trên giá.
Bao quanh đệm sô pha tầng hai của nhà Lương Sùng là một giá sách kiểu thấp, ven tường rải rác công tắc đèn đọc đủ các chủng loại, đều do Lương Sùng cố ý tìm kiến trúc sư về thiết kế cho Ninh Diệc Duy.
Sau khi vào đại học, Ninh Diệc Duy hình thành một thói quen xấu: lúc đọc sách rất thích đi tới đi lui, chốc lát lại khắp nơi tìm bút ghi công thức, đọc xong thì ném sách lung tung.
Tầng hai lẫn tầng ba Lương Sùng đều làm một bộ tủ thấp; thứ nhất là để Ninh Diệc Duy tiện lấy bút và giấy nháp, thứ hai là biến ngôi nhà này thành nơi ở đâu cũng đọc sách được.
Bởi con người Ninh Diệc Duy rất dễ thấu hiểu, nếu có một nơi đủ thư thái thoải mái, cậu sẽ ngoan ngoãn nán lại, không muốn đi đâu xa.
Một lát sau, Lương Sùng ngẩng đầu, phát hiện Ninh Diệc Duy chưa chọn xong sách mà đang xem di động, hơn nữa vẻ mặt còn khó xử, liền hỏi cậu: "Sao thế?"
Ninh Diệc Duy nhìn màn hình, chậm rì rì nói: "Một bạn học của em kể có người xin cậu ấy số em, hỏi em có cho được không."
Lương Sùng lập tức buông Ipad, làm bộ lơ đãng hỏi: "Ai vậy?"
"Em không quen," Ninh Diệc Duy lắc đầu, lại nhìn tin nhắn, nói cho Lương Sùng, "Cậu ấy bảo là con gái...... Em nên trả lời như nào?"
"Em hỏi cậu ấy, tìm em có chuyện gì." Lương Sùng tự nhiên kiến nghị.
Bản thân Ninh Diệc Duy hoàn toàn không có năng lực xã giao, trong vấn đề quan hệ đối nhân xử thế có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Lương Sùng, bởi vậy cậu nhắn lại y xì đúc lời hắn.
Qua ước chừng nửa phút, bạn học cậu rất bó chấm mà rằng: "Anh hai à, xin số mày thì còn vì chuyện gì được nữa?"
Ninh Diệc Duy vẫn không hiểu, ngẩng đầu đọc lên không sót một chữ, hỏi Lương Sùng: "Có ý gì?"
Lương Sùng thở dài, nói: "Có phải muốn nhờ em viết luận văn giúp không?"
"Thế sao được," Ninh Diệc Duy nhảy dựng, "Đây là nguỵ tạo học thuật nghiêm trọng! Không được không được."
Ninh Diệc Duy vừa nói xong, Lương Sùng liền rất không nể mặt mà cười. Cười đến thực vui vẻ, cười đến ngồi không vững, cười đến ngả nghiêng trên đệm, Ipad trên tay không cầm chắc, rớt xuống bên chân, như thể Ninh Diệc Duy vừa nói cái gì giải trí lắm. Bấy giờ Ninh Diệc Duy mới nhận ra mình bị Lương Sùng chơi, xấu hổ giận dữ đan xen, thầm nghĩ về sau không bao giờ tin tưởng Lương Sùng nữa. Cậu chỉ vào Lương Sùng, khiển trách hắn: "Con người anh bị làm sao vậy! Em không hiểu, anh không dạy em thì thôi, còn gạt em."
"Lập tức dừng lại cho em." Ninh Diệc Duy túm cái gối ôm, lồm cồm bò sang, muốn bịt cái bản mặt phiền phức của Lương Sùng lại, Lương Sùng dễ như trở bàn tay giật gối khỏi tay cậu, vứt sang một bên.
Mất đi gối ôm cách trở, Ninh Diệc Duy nhào thẳng vào lòng Lương Sùng.
Tiếng cười Lương Sùng ngưng bặt. Hắn không nhúc nhích, cũng không đẩy Ninh Diệc Duy ra.
Tim Ninh Diệc Duy bỗng nhiên đập vội, cậu khẩn trương chống ngực Lương Sùng muốn ngồi dậy, lại bị Lương Sùng một phát kéo về, ôm trong ngực.
"Không phải cái gì em cũng hiểu sao," Giọng điệu Lương Sùng có chút dửng dưng, hỏi Ninh Diệc Duy, "Còn muốn anh dạy?"
Bả vai Ninh Diệc Duy dán lên ngực Lương Sùng, cậu ngẩng đầu, thấy Lương Sùng rũ mắt nhìn mình.
Ánh mắt hắn thực bình tĩnh, môi mím chặt, không hề cười, dường như giống hắn trước đây, lại như không giống. Mặt Ninh Diệc Duy vô cớ nóng lên, không biết có phải vì dựa quá gần không.
Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy không bao lâu thì buông tay.
Ninh Diệc Duy ngơ ngác nhìn Lương Sùng chốc lát, lúng ta lúng túng nói: "Em đi ngủ."
Hai người chúc nhau ngủ ngon. Ninh Diệc Duy trở về phòng, thiếp đi nhanh hơn cậu tưởng, chẳng mấy mà sâu giấc, mơ một cơn mơ thật đẹp.
Trong mơ, cậu cầm bút hồng ngoại, giảng Lương Sùng nghe về thuyết M*. Lương Sùng ngu như heo, không hiểu một chữ, khiến Ninh Diệc Duy được dạy dỗ thoả thuê.
* Thuyết M (đôi khi được gọi Thuyết U) là một kết quả đề xuất cho một thuyết thống nhất sau cùng, thuyết vạn vật, ở đó kết hợp cả năm dạng thuyết siêu dây và siêu hấp dẫn 11 chiều lại với nhau của nhà vật lý danh tiếng Stephen Hawking.
Khổng Tổng không thể tin mà đọc lại một lần email nhóm bố mình vừa gửi.
Nó mở danh bạ, dừng thật lâu ở chữ "Ba ba", cuối cùng lựa chọn tắt máy, cầm di động đi lên phòng tập thể hình tầng hai. Mẹ nó Khang Dĩ Hinh đang chạy bộ, màn hình đối diện máy chạy bộ đang chiếu bản tin kinh tế tài chính.
Thấy Khổng Tổng vào, Khang Dĩ Hinh ngừng máy đi xuống, uống một ngụm nước, mỉm cười với Khổng Tổng: "Sao vậy, không phải ngủ rồi sao?"
Khổng Tổng lắc đầu, trả lời Khang Dĩ Hinh: "Mẹ, bố hình như không muốn con ở lại tổ nghiên cứu."
Khang Dĩ Hinh nhíu mày, hỏi nó: "Ông ta lại làm sao vậy?"
Khổng Tổng chìa email cho Khang Dĩ Hinh xem, do dự nói: "Không phải con không muốn làm phân tích tài liệu, nhưng bố một chút thời gian chuẩn bị cũng không cho con. Hơn nữa con vừa mới năm nhất, đương nhiên không theo kịp những sinh viên khoá trên, phân tích xong rồi khẳng định bố cũng không hài lòng......"
Khang Dĩ Hinh nghe thì thầm tức giận, nói với Khổng Tổng: "Ông ta cũng giỏi nhỉ, làm khó cả con trai mình đẻ ra. Để mẹ gọi ông ấy."
Dứt lời cầm di động lên, gõ số Khổng Thâm Phong.
Giờ đã rất muộn, bên Tokyo hơn một giờ sáng, Khang Dĩ Hinh đợi nửa phút Khổng Thâm Phong mới tiếp: "Chuyện gì thế bà xã?"
"Khổng Thâm Phong," Khang Dĩ Hinh nổi giận đùng đùng mắng, "Khổng Tổng vào cái tổ nghiên cứu của ông để chơi thôi, ông bảo nó làm phân tích tài liệu làm gì?"
Khổng Thâm Phong bị Khang Dĩ Hinh doạ sợ, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Ông trấn tĩnh, trả lời Khang Dĩ Hinh: "Bà xã, mọi sinh viên chưa tốt nghiệp, đã tiến tổ thì đều phải làm báo cáo phân tích tài liệu, đây là nguyên tắc."
"Nhưng Tiểu Tổng mới năm nhất!" Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tổng uất ức đứng một bên, thái độ càng cứng rắn, "Không thể để sau này hẵng nói sao?"
Khổng Thâm Phong "Ấy" một tiếng, khó xử mà thở dài, cố gắng giải thích với Khang Dĩ Hinh: "Năm nhất hay không không quan trọng. Tổ nghiên cứu bọn anh có Ninh Diệc Duy, mấy năm trước vừa nhập tổ đã bình luận làu làu về bài viết vật lý hiện đại trò ấy hứng thú, phân tích lý luận không khó chút nào, chỉ cần --"
"-- Anh câm miệng," Khang Dĩ Hinh ngắt lời Khổng Thâm Phong, "Tiểu Tổng có thể hay không anh không biết sao? Tiểu Tổng chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường, thằng bé không giống mấy người!"
"Em bình tĩnh một chút," Khổng Thâm Phong sợ chọc giận bà xã, đành phải chậm rãi nói, "Chính bởi Khổng Tổng không thể làm, lại không chịu học, nó vào tổ còn có mục đích gì?"
"Tổ nghiên cứu của anh có gì quý giá, con trai cũng không vào được?" Khang Dĩ Hinh làm quản lí cấp cao ở một công ty niêm yết, tính tình nóng nảy, chưa từng sợ qua ai, ghét nhất mỗi lần Khổng Thâm Phong lên giọng. Bà càng thêm phản cảm hỏi, "Anh nói tôi nghe, phải làm sao thì anh mới cho nó vào?"
"Không phải vậy," Khổng Thâm Phong mềm giọng xuống, giải thích lại lần nữa, "Em chưa biết, Khổng Tổng ở tổ quấy rối, gây mâu thuẫn với Ninh Diệc Duy..."
Khang Dĩ Hinh vừa nghe được ba chữ "Ninh Diệc Duy" thì nổi khùng: "Lại là Ninh Diệc Duy. Khổng Tổng là con anh hay Ninh Diệc Duy là con anh, không treo Ninh Diệc Duy bên miệng thì không nói chuyện được đúng không?"
"......" Khổng Thâm Phong bất đắc dĩ yên lặng, chờ hai bên đều bình tĩnh một chút, mới nói, "Được, không nói nữa. Chờ cuối tuần anh về bàn sau, thế nào?"
Khang Dĩ Hinh trực tiếp cúp điện thoại, túm khăn lông đi ra cửa.
Khổng Tổng đứng một bên, cúi đầu, thần sắc biến đổi không ngừng.
Lời bố nói, nó nghe được tất cả. Khổng Tổng dám khẳng định, Ninh Diệc Duy chắc chắn đã mách lẻo với Khổng Thâm Phong.
Khổng Tổng không rõ bắt đầu từ bao giờ, bố mình trong miệng cứ luôn nhắc mãi Ninh Diệc Duy. "Ninh Diệc Duy thông minh, chăm chỉ, rất có tiềm năng", "Rất nhiều góc nhìn của Ninh Diệc Duy không giống sinh viên chưa tốt nghiệp", "Tầm nhìn của Ninh Diệc Duy rất rộng rất sâu sắc, khác hẳn những sinh viên bình thường."
Trước đây, tuy Khổng Thâm Phong bận việc học thuật, không thường ở nhà, nhưng mỗi lần nhìn Khổng Tổng, ánh mắt ông vẫn mang theo cổ vũ và kỳ vọng. Kể từ sau khi Ninh Diệc Duy xuất hiện, Khổng Thâm Phong như thể trong một đêm minh bạch thế nào là một đứa trẻ thông minh. Ông đã có một người mới để bồi dưỡng, không bao giờ muốn liếc mắt đến đứa trẻ bình thường trong nhà nữa.
Khổng Tổng hoảng hốt lấy di động ra, nhắn tin cho bố: "Con sẽ làm phân tích tài liệu."
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Khổng Thâm Phong mới cho nó một chữ "tốt".
Khổng Tổng ngồi trên giường, nhìn chữ "Tốt" kia, vô thức siết chặt điện thoại.
Nếu không có Ninh Diệc Duy thì tốt rồi, nó âm thầm nghĩ, con chó trong rừng cây cạnh trường học sao không cắn chết Ninh Diệc Duy đi.
HẾT CHƯƠNG 11.
Thống nhất một chút nhé. Thường thì mình sẽ để chú thích cho những trường hợp sau:
1. Mình không biết/hiểu.
2. Mình nghĩ không phải ai cũng biết/hiểu.
3. Mình mong ai cũng biết/hiểu/ghi nhớ aka mấy thứ mình thích/tâm đắc.
4. Mình không thể dịch được trọn vẹn ý của từ/cụm từ mà không làm dài dòng câu.
Và trừ trường hợp sau:
1. Một cụm từ học thuật gì đó mình không nắm chắc sẽ giải thích đúng. (Vd: tên mấy cái máy)
2. Một khái niệm học thuật có trên wikipedia tiếng việt nhưng đọc vào không hiểu.
Tạm vậy đã. Truyện này có rất nhiều khái niệm/cụm từ thuộc lĩnh vực học thuật cụ thể, vậy nên rất nhiều người ngoại đạo (như mình) không thể hiểu hết chỉ qua vài ba chữ tóm gọn (và cũng không cần hiểu lắm nữa). Ai quan tâm muốn tìm hiểu thì google hoi nhu cầu cá nhân, thông cảm cho mình nha vì cố dịch bọn nó ra thiệt sự siuu phiền trong khi cảm giác mọi người cũng sẽ bỏ qua ko đọc í =)) Nhưng yên tâm mình vẫn sẽ đi google chúng nó, nếu có gì thú vị hoặc liên quan đến nội dung truyện thì vẫn sẽ chú thích vào. Đó, nói chung mình phải cảm thấy cái chú thích mình ghi vào nó giúp ích thì mình mới ghi, ko phải tùy hứng đâu.