Sáng sớm, dưới ánh nắng, hắn mới nhìn rõ trên mặt, trên y phục của A Y Nỗ Nhĩ đều có vết máu, ngay cả môi cũng rách. Đưa cho nàng túi nước để nhuận họng, hai người chật vật lên đường, vừa đi vừa dè dặt đề phòng truy binh. Nhưng cũng may, khi nhìn thấy những bụi cây rậm rạp thấp bé ở phía xa cũng không thấy có truy binh đuổi theo, Kim Lục Phúc nghĩ bọn chúng cũng không phải quá ngu ngốc, nếu không nhất định đã đuổi tới.
“Kim Tiểu Lục, bên kia là thảo nguyên ư?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“Ừ, có lẽ vậy.” Hắn gật đầu, nghĩ thầm đàn gia súc trên thảo nguyên bạt ngàn, Lục gia tới đây.
Càng đi sâu vào trong thảo nguyên, cây cỏ càng tươi tốt, nhưng khi gió thổi lùa qua những bụi cây thì Kim Lục Phúc vẫn không thấy gì, dù chỉ là một cọng lông dê, nhưng dù không có dê béo mập, nhưng đẩy những bụi cây sang hai bên sẽ nhìn thấy những vũng nước trong, trong nước mặc dù không có cá lớn, nhưng cũng còn có vài con tôm nhỏ. Ở trong sa mạc gian khổ vài ngày, cuối cùng cũng được bữa tươi, đương nhiên cũng bắt được không ít ếch béo múp, nhưng vừa mới đưa nó cho A Y Nỗ Nhĩ đã thấy nàng trợn mắt không chịu ăn, hắn cũng mặc kệ nàng, phải lo đầy bụng bản thân mới là quan trọng hơn.
Ăn no, Kim Lục Phúc thì bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để tới chỗ cô phu, còn A Y Nỗ Nhĩ cũng chỉ là nữ hài tử, trên thảo nguyên rộng lớn nở rộ nhiều hoa như vậy, nữ hài tử Tân Cương vui vẻ hái một ít cài lên tóc, còn cầm hai đóa trong tay chu môi thổi thổi.
“Nơi này có rất nhiều hoa nha.” A Y Nỗ Nhĩ rất vui vẻ, đã quên bản thân mình đang nhếch nhác, cứ thế vui vẻ đùa giỡn trên mảnh đất thảo nguyên.
“Chưa từng thấy sao? Đây là Đế quốc Đại Thanh của chúng ta, giàu có và đông đúc?” Hắn tiện thể thay tổ tông thổi phồng một chút.
“Kim Tiểu Lục, ngươi muốn tới thảo nguyên tìm ai vậy?”
“Tìm một người có thể giúp ngươi cô đi gặp hoàng thượng.” Hắn nói, trong lòng thầm nghĩ ném nàng cho cô phu hoặc Trát Bố ca ca là được.
“Ngươi quen người như thế sao?” A Y Nỗ Nhĩ giật mình hỏi lại.
“Cái…này ấy à, nhìn không phải là sẽ quen sao? Đến lúc đó cô cứ đi theo bọn họ, nói cô muốn về kinh là được.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Người rảnh rỗi.” Kim Lục Phúc nói. Đúng là quá rảnh rỗi thật, hiện giờ hắn đang tự tìm phiền phức cho mình, một A Y Nỗ Nhĩ chưa đủ, còn thêm cả một Tiểu Bạch Ngan không biết đang ở đâu.
Không còn lo đói, tinh thần báo tuyết đã hăng hái lên nhiều, mỗi ngày đều đuổi theo mấy con gà, thỏ hoang gì đó trên thảo nguyên, Kim Lục Phúc và A Y Nỗ Nhĩ theo sau cũng được hưởng sái chút xa hoa của những món ăn dân dã.
Lại đi thêm mấy ngày, rốt cục từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy màu trắng của nhà bạt, giống như một cái bánh bao trắng khổng lồ nằm rải rác trên thảo nguyên, xa xa có thể nhìn thấy loáng thoáng đội kỵ mã, có thể là nam nhân hoặc nữ nhân tộc Mông Cổ.
images
Lều Yurt của người Mông Cổ
Người dân Mông Cổ trời sinh hiếu khách, nhìn thấy hai người lạ mặc y phục quái dị đều rất niềm nở đón tiếp, A Y Nỗ Nhĩ không hiểu tiếng Mông Cổ, đang cầm hoa nhìn, nghe Kim Lục Phúc nói nói cười cười gì đó với bọn họ, người dân địa phương còn nhiệt tình nói hẹn gặp lại.
“Các ngươi nói gì thế?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“À, đem cô bán cho họ, đổi lấy một con dê.” Hắn vừa cười vừa nói.
“Ta chỉ đáng giá một con dê thôi sao?”
“Không tệ, giống như cô, ở Giang Nam quê ta cũng đổi được mấy ống gạo.” Hắn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ngươi gạt ta.”
“Không tin thì tự đi hỏi xem sao, đi nào.” Kim Lục Phúc vừa nói, vừa đi tới khu nhà bạt phía xa xa.
“Nơi đó… phải đi vào trong đó sao? Ta không đi.”
Hắn lắc đầu: “Lừa cô thôi, lẽ ra ta nói muốn đổi lấy một con dê, nhưng người dân ở đây nói dê rất đáng giá, hơn nữa nhà họ đã có nữ nhân, không muốn nuôi thêm cô, ài… nhìn ngươi đã biết là nữ nhân không biết làm việc rồi.”
“Kim Tiểu Lục, ngươi lại lừa ta…” A Y Nỗ Nhĩ đập hoa vào người hắn, những cánh hoa rụng lả tả rơi trên đất, rất là đẹp.
“Ừ, rảnh rỗi đúng là rảnh rỗi.” Hắn cười ha ha chạy về phía trước, để nàng đuổi theo sau không rời.
Đến nhà bạt phía trước, nhìn thấy rất nhiều tiểu hài tử đang chơi đùa, chưa từng gặp qua người nào như A Y Nỗ Nhĩ nên chúng rất tò mò, chăm chú nhìn nàng, A Y Nỗ Nhĩ bị nhìn một hồi, nháy mắt mấy cái, còn dùng tiếng Trung Nguyên hỏi Kim Lục Phúc: “Sao bọn chúng lại nhìn ta chăm chú vậy?”
“Bởi vì chưa từng gặp ai khó nhìn như cô.” Hắn nói, sau đó lại đổi sang nói tiếng Mông Cổ chào hỏi mọi người.
Chủ nhà nhiệt tình mời bọn họ đi vào bên trong lều, mặc dù A Y Nỗ Nhĩ không hiểu phong tục của bọn họ, nên cứ bắt chước theo Kim Lục Phúc, ngoan ngoãn không nói một lời. Còn Kim Lục Phúc lại nói gì đó với mấy người kia, nàng nghe mà chẳng hiểu gì. Nhân lúc vợ chồng chủ nhà đi ra ngoài, nàng vội hỏi hắn.
“Chủ nhà nói, mặc dù hắn không muốn đổi dê để lấy cô, nhưng mà tối nay lại có yến hội lửa trại, mọi người trong thôn quanh khu vực này mười dặm sẽ tới, cả những tiểu tử chưa lập gia đình cũng đến, có lẽ sẽ có người đồng ý đổi cô về nhà làm vợ.”
“Ta không tin.” A Y Nỗ Nhĩ nói, mặc dù cái gã Kim Tiểu Lục này miệng lưỡi trơn tru lại lắm lời, nhưng cũng coi như là người trượng nghĩa, sẽ không bỏ mặc người khác lúc nguy nan.
“Không tin thì cô cứ chờ xem.” Hắn vừa cười vừa nói. Tốt lắm, buổi tối chắc là sẽ có thịt dê nướng ăn.
Bữa tiệc tối, có rất nhiều người tối, khi bầu trời bắt đầu tối đen, ở giữa một cái sân lớn vun thành một đống lửa to, bên trên đặt trâu và dê, vô cùng náo nhiệt, tiệc tối bắt đầu rồi, người Mông Cổ giỏi ca múa, nam nữ mặc y phục sặc sỡ nhanh nhẹn nhảy múa, còn có tiếng đàn đầu ngựa du dương làm nhạc đệm.
images
Đàn đầu ngựa
“Bọn họ cũng biết nhảy múa.” A Y Nỗ Nhĩ kinh ngạc ngắm nhìn.
“Dân tộc cô biết thì đương nhiên bọn họ cũng biết, không phải cô biết nhảy sao? Đi nhảy đi.”
Đang nói, đã thấy hai thiếu nữ lại gần kéo bọn họ ra ngảy múa, A Y Nỗ Nhĩ hơi chống cự lại, Kim Lục Phúc lại rất an nhàn để bọn họ kéo vào vòng, trông bầu vẽ gáo (mô phỏng hình dáng bên ngoài mà làm theo) đi theo quay tới quay lui, khiến cho các thiếu nữ nũng nịu cười, dù sao A Y Nỗ Nhĩ cũng thuộc tộc người giỏi ca mua, hơn nữa bản tính nàng tự nhiên, cũng không xấu hổ, được mấy thiếu nữ kia chỉ cho vài chỗ đã nhanh chóng học được điệu nhảy.
Nhảy múa rất vui vẻ, A Y Nỗ Nhĩ vừa xoay người, phát hiện Kim Lục Phúc không còn ở đó, lập tức dừng lại nhìn xung quanh, lại thấy hắn lặng lẽ rời khỏi đám người.
Đi xuyên qua đám người, nàng đuổi theo: “Kim Tiểu Lục, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Người phía trước dừng lại, quay đầu, ngạc nhiên nhìn nàng, những người xun quanh cũng dừng lại, cũng ngạc nhiên nhìn nàng.
Không biết hắn nói gì đó với đám người xung quanh, mọi người lại tiếp tục nhảy múa, hắn đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Kêu lớn cái gì chứ, mọi người đều biết ta muốn đi tưới hoa.” (ở đây anh nói muốn đi toilet nhưng chị lại hiểu nhầm sang nghĩa khác, “方便” là đi tiểu tiện = đi phương tiện , vì theo kiểu tiếng lóng, nên mình dùng là tưới hoa, giống với “hái hoa và đi vũ trụ” ấy… ^^)
“Tưới hoa? Ta và ngươi đi cùng.”
Sặc ~~
“Chuyện này chỉ có thể đi một mình.” Kim Lục Phúc nghiêm túc nói.
“Mặc kệ, dù sao ta cũng muốn đi cùng ngươi, ngươi đừng hòng bỏ ta lại.”
“Nha đầu, cô có biết cái gì gọi là tưới hoa không?”
A Y Nỗ Nhĩ gật đầu, đương nhiên nàng biết tưới hoa là gì. Hắn nghe xong, khóe miệng giật giật, trợn mắt nói: ‘Quên đi, lát nữa nói sau.” Nói xong lại muốn rời đi, bị A Y Nỗ Nhĩ kéo lại.
“Không cần đợi lát nữa, hiện giờ muốn đi, dù sao ta cũng muốn đi tưới hoa, chúng ta cùng nhau đi.”
Kim Lục Phúc lắc đầu, nhỏ giọng nói vài câu, A Y Nỗ Nhĩ nghe xong đỏ bừng mặt. “Kim Tiểu Lục, đại sắc lang.” A Y Nỗ Nhĩ mắng hắn xong, sau đó chạy về sân, ngồi xuống ra sức uống sữa ngựa.
“Người này, không tự thấy bản thân kiến thức nông cạn, lại còn trách tiểu gia ta nữa.” Hắn nhún vai, đi “tưới hoa”.
Toàn thân sảng khoái trở về, thấy A Y Nỗ Nhĩ đang bị mấy nữ tử lôi đi, hắn về chỗ ngồi, xé miếng thịt ăn, thịt dê Mông Cổ thật sự quá ngon. Còn chưa ăn xong, A Y Nỗ Nhĩ mặc trang phục người Mông Cổ xuất hiện, màu lam dịu mắt, đầu đầy bím tóc cùng đồ trang sức, chật vật đi tới phía trước. Mà ở sân có nhiều nam tử trẻ tuổi, có lẽ chưa từng nhìn thấy nữ tử nào mắt sâu mũi cao như vậy, đều chăm chú nhìn nàng, chỉ có Kim Lục Phúc là mải mê ngồi gặm thịt và uống rượu lúa mì Thanh Khoa mà thôi.
Có người kêu tên hắn, gọi hắn, hắn lưu luyến bỏ miếng thịt và rượu xuống đứng lên đi tới bên cạnh A Y Nỗ Nhĩ.
“Bọn họ muốn làm gì?” A Y Nỗ Nhĩ nhỏ giọng hỏi.
“Nhìn xem ai ra giá cao, cô thích ai thì bán cô cho người đó. Sợ cô nghe không hiểu, nên để ta tới giải thích cho cô.” Hắn cũng thì thào nói lại.
A Y Nỗ Nhĩ nghi ngờ nhìn hắn.
Mọi người không biết nói gì đó, tất cả mọi người bắt đầu hoan hô, Kim Lục Phúc cười tươi như hoa. Trên tay A Y Nỗ Nhĩ không biết từ lúc nào đã được mọi người đặt vào rất nhiều sợi tơ lụa, mỗi người mang tới một sợi, A Y Nỗ Nhĩ miễn cưỡng mỉm cười.
“Đây là cái gì?” A Y Nỗ Nhĩ nhỏ giọng hỏi.
“Cái…này à? Khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số tộc người Mông Cổ, dùng để tặng nhau khi gặp mặt và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi tế thần).” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói.
“Dùng để làm gì?”
A y nỗ ngươi hỏi.
“Dùng để biểu quyết, căn cứ vào số lượng khăn ha-đa sẽ quyết định sẽ dùng bao nhiêu dê để đổi cô.” Hắn nghiêm trang nói.
A Y Nỗ Nhĩ cầm khăn ha- đa trên tay, đợi mọi người đi một vòng xung quanh rồi trở về vị trí, nàng làm một động tác khiến toàn thể mọi người ngạc nhiên.
Nàng hôn nhẹ lên má Kim Lục Phúc.
Lần này toàn bộ xung quanh lâm vào trạng thái tĩnh lặng. Rồi tất cả đồng loạt cười ồ lên.
“Nha đầu, cô hủy sự trong sạch của ta.” Hắn nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười.
A Y Nỗ Nhĩ cúi đầu, không biết dùng tiếng Duy Ngô Nhĩ than thở gì đó.
Đến đêm, chạy nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có giường để ngủ, Kim Lục Phúc ôm chăn chiếu mà suýt chút nữa vì vui mừng quá mà ứa nước mắt, chăn a, đã lâu không được ôm chăn.
Nhìn thấy ở góc nhà bạt, có một người ngồi ôm đầu gối, hắn lắc đầu: “Nha đầu, đừng có làm ra vẻ ta chiếm tiện nghi của cô nữa, cô phải biết rằng, là cô chiếm tiện nghi của ta, xong đời, không biết bao nhiêu nữ tử vì hành động của cô mà vỡ mộng.”
“Ai bảo ngươi gạt ta.” Nàng nói, rồi lại dùng tiếng bản địa than thở câu gì đó.
Hắn cuộn tròn trong chăn, lật qua lật lại, cũng than thở gì đó bằng tiếng Mông Cổ.
“Ngươi nói tiếng Mông Cổ, ngươi là người Mông Cổ sao?”
“Không phải.” Cái này đều do lão cha lừa hắn, từ nhỏ đã lén lút sai người dạy tiếng Mãn và tiếng Mông Cổ cho hắn, không nói cho nương hắn biết, nói muốn là cho nương hắn bất ngờ, chờ khi hắn học xong… tới trước mặt nương hắn khoe khoang, ánh mắt lão nương hắn trợn trừng, hắn cho rằng lúc ấy nương vui mừng quá độ, ai biết lúc sau… nương hắn dùng sức véo má hắn, nói hắn học mấy cái thứ linh tinh vớ vẩn không dùng tới, sau đó phạt hắn khiến hắn nhớ mãi không quên, mỗi ngày chỉ cần không phải lúc đang ăn cơm, hắn sẽ phải úp mặt vào tường ngâm nga thơ cổ, lão cha hắn tới, hắn đem mọi chuyện kể cho cha nghe, cha xoa xoa đầu hắn nói, không sao, phạt thì phạt, dù sao cũng học xong rồi… lúc ấy hắn mới biết mình mắc mưu lão cha, đuổi theo đòi bồi thường, cha nói chờ khi nào trưởng thành thì nói tiếp, chờ tới khi hắn biết cha mình là hoàng đế, lúc đó mới hiểu vì sao năm đó bị nương phạt, cũng may kịp cương ngựa trước bờ vực thẳm.
“Thật sự không phải?”
“Đồ xào, nấu, hầm hoàn toàn khác nhau.” Kim Lục Phúc nói, hắn không phải người Mông Cổ, hắn là người Mãn.
“Hả ? Cái gì?” Nàng không hiểu.
“Ngủ đi.” Kim Lục Phúc mơ mơ hồ hồ phun ra hai chữ đi ngủ.
Báo tuyết nằm xuống bên cạnh hắn, quay đầu nhìn về phía A Y Nỗ Nhĩ, nàng hung hăng trừng mắt với nó. Nó cụp mắt xuống, sau đó quay đầu đi.
“Giống y chang tính chủ ngươi.”
Nhìn người núp phía sau báo tuyết, chỉ thấy hắn lộ ra đôi chân còn đi nguyên giầy, nằm xuống, suy nghĩ một lát, mỉm cười.
Sáng hôm sau, nàng vừa mở mắt đã phát hiện không thấy Kim Lục Phúc và báo tuyết đâu, không khỏi luống cuống, vội vàng nhảy xuống giường xốc rèm đi ra ngoài, lại thấy cách đó không xa, hắn đang đứng nói chuyện với chủ nhà, trên mặt tràn đầy nụ cười, báo tuyết ngoan hiền ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn, mặt trời đỏ đang dần dần lên cao trên thảo nguyên, gió thổi lạnh lạnh, rất thoải mái.
Bà chủ đang chen chúc vội vã trở về, thấy nàng cũng đi tới, liền gật đầu nói gì đó, mặc dù nàng nghe không hiểu, nhưng đoán đó là câu chào hỏi, liền vội gật gật đầu, tỏ vẻ hữu hảo.
Bà chủ chỉ Kim Lục Phúc rồi lại nói gì đó, nhưng nàng nghe không hiểu, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, bà chủ liền cười rồi đi chuẩn bị điểm tâm.
Đang định đi tới bên cạnh Kim Lục Phúc hỏi hắn khi nào rời đi, nhưng thấy hai người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ nên nàng cũng không đi qua, đứng ở bên cửa nhìn bọn họ. Dưới ánh nắng ban mai, Kim Lục Phúc thoải mái cười, A Y Nỗ Nhĩ có chút tò mò, gã gia hòa luôn khí định thần nhàn này cũng có lúc dịu dàng, rồi khi đánh nhau với bọn thổ phỉ, giờ đây ở trong nhà người lạ có một buổi tối mà khiến người ta quý mến như vậy, ai nhìn không biết, còn tưởng hắn là nhi tử của chủ nhà a.
Bỗng nhiên hai người kia đều nhìn về phía bên này, chủ nhà nhìn nàng rồi lại quay đầu nhìn Kim Lục Phúc, hắn từ chối cho ý kiến, quay đầu đi.
Nàng rất tò mò, không hiểu chủ nhà nói cái gì.
Đến bữa điểm tâm, Kim Lục Phúc trò chuyện với cả nhà rất vui vẻ, hai tiểu hài tử của chủ nhà cũng cùng hắn tham gia rất náo nhiệt. Ăn xong, hắn lấy từ trong ngực ra một nén bạc, cung kính đưa hai tay cho chủ nhà, còn nói gì đó, chủ nhà cũng không chối từ, nhận lấy.