Quảng và Ninh thật sự là rất nhàm chán, cho nên rãnh đến không có việc gì chạy đến hậu viện quét dọn chuồng ngựa một lần, tiếp theo lại đến sau núi cắt thật nhiều cỏ xanh mang về cho A Hắc ăn.
“Ta đói bụng.” Ninh ngồi ở trên đống cỏ khô, lấy cỏ xanh nhét vào miệng nhai nhai.
Giữa trưa cứ tùy tiện ăn chút cơm thừa ngày hôm qua còn nấu thêm bắp, Ninh cảm thấy ăn không no.
Quảng ngồi ở trên lan can lắc lắc chân, gật đầu nói: “Ta cũng đói bụng, không biết tối nay Tiểu Yến muốn làm món gì.”
“Tiểu Yến không phải nói hôm nay sẽ làm bánh thịt sao? Nghĩ tới lại chảy nước miếng.” Ninh liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng.
Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Yến mỗi ngày nấu thức ăn ngon cỡ nào thì hắn không nhịn được chảy nước miếng.
Hai người đang nghĩ tới thì nghe thấy ngoài cửa rào có tiếng vang, biết là bọn họ trở về hai người nhanh chóng chạy đến tiền viện.
“Đã về rồi!” Ninh nhào qua dẫn ngựa, bất quá A Hắc nâng lên chân đá hắn, hiển nhiên rất là không thích bị người ngoài Tư Bác và Yến Thần Dật chạm vào.
Ninh lắc mình tránh thoát, dậm chân: “Dựa vào cái gì không cho ta sờ, dựa vào cái gì?”
Tư Bác nhìn gã một cái xoay người xuống ngựa, vươn tay kéo tay Yến Thần Dật vịn hắn xuống. Sau đó liếc mắt nhìn Quảng.
Quảng lập tức đi lên dẫn ngựa, A Hắc không có phản ứng gì, thành thành thật thật cùng hắn đi vào hậu viện.
“Tiểu Yến, Tiểu Yến, ngày hôm qua ngươi nói hôm nay muốn làm bánh nhân thịt, ta giúp ngươi làm bột.” Ninh đến gần Yến Thần Dật nhận giỏ xách trong tay y cười tủm tỉm.
Yến Thần Dật cười gật đầu.
Tư Bác duỗi tay qua ôm bờ vai của hắn, dẫn theo hắn đi về phía trước.
Ninh đi theo phía sau hai người le lưỡi. Vừa rồi chủ thượng trừng hắn, thật là khủng khiếp.
* * *
Trong phòng bếp, Yến Thần Dật lấy thịt ba chỉ để vào trong nồi lớn hầm nấu, lại bỏ thêm chút đảng sâm ngày đó từ chỗ Mạnh đại gia biết được.
“Thần Thần, bỏ cái này vào có thay đổi hương vị không?” Tư Bác vươn tay ra cầm một cây đảng sâm phơi khô từ trong bao giấy dầu nhìn nhìn, ngửi ngửi, sau đó nhét vào miệng nhai nhai.
“Ưm, hình như không có mùi gì lạ.” Lại cắn một miếng vào miệng nhai nhai.
Yến Thần Dật nhún nhún vai, thứ này có thể có vị gì chứ, cũng không phải gia vị.
“Tiểu Yến, mềm như vậy được không?” Ninh bưng chậu bột qua cho Yến Thần Dật xem, lấy ngón tay chọc chọc vào trong cục bột màu vàng nhạt.
Quảng ở một bên mắt trợn trắng, nghĩ thầm: "lúc trước là ai nói câu quân tử tránh xa nhà bếp? Hiện tại bị Tiểu Yến mang mấy người bọn họ thường xuyên vây quanh bệ bếp."
“Đậy nắp lên để yên một lát, chờ thịt nấu xong thì lại làm bánh nướng áp chảo. Đúng rồi, ta nhớ rõ lần trước Lý đại thẩm tặng không ít trứng gà muối, Tư Bác đi ôm cái bình đến chúng ta nấu một chút ăn.”
Tư Bác gật đầu đi ôm bình, để lại Yến Thần Dật và Ninh ở phòng bếp bận việc.
Quảng nhìn chung quanh, dù sao mình cũng không biết nấu cơm, hắn dứt khoát đi ra hậu viện chải lông cho A Hắc ăn.
Tư Bác ôm bình trở lại về, duỗi tay cầm mấy quả trứng gà muối ra đặt ở trong chậu nhỏ rửa sạch, sau đó để vào trong nồi.
“Thần Thần, ta đi ra hậu viện, có chuyện thì kêu Ninh ra kêu ta một tiếng.”
“Ừh.” Yến Thần Dật gật đầu, xoay người cầm sọt trúc trong tay đi ra luống rau, rau trong luống cơ bản đều đã chín, mỗi ngày cũng không cần lại đi ra ngoài mua thức ăn. Trong nhà trồng cơ bản đủ ăn, hắn thô sơ giản lược tính tính, một tháng trên dưới có thể tiết kiệm không ít bạc.
“Tiểu Yến, ngươi có thích Tư Bác hay không?” Ninh cũng đi theo y hái rau, dường như lơ đãng mở miệng hỏi, thuận tiện từ một bên lôi xuống trái dưa leo để vào trong rổ.
Yến Thần Dật đang khom lưng hái cà chua, hắn phát hiện Tư Bác rất thích cà chua xào trứng, hoặc là quả đỏ trộn đường, vừa vặn luống cà chua lớn lên vừa to vừa đỏ. Cho nên hái nhiều một chút một lát dầm đường cho Tư Bác. Nghe gã nói như vậy tay Yến Thần Dật đang hái quả đỏ dừng lại, tiếp theo nhỏ giọng trả lời một chữ: “Ừh.”
“Ừh? Ừh là ý gì? Thích?” Ninh cười tủm tỉm lại gần, thuận tay lại hái một quả dưa leo bị hắn ném vào trong rổ.
“Đúng vậy, thích, làm sao? Ngươi không phải cũng thích hắn?” Yến Thần Dật nửa quay đầu nhìn gã nhíu mày.
Ninh thấy y nhếch lên nụ cười mê hoặc thì sửng sốt, tiếp theo lui ra phía sau một bước, kinh ngạc nhìn y. Vốn nghĩ chỉ là cừu ngoan hiền, kết quả lại là hồ ly khoác da dê. Đây thật đúng là biết chơi. Chủ thượng nhà hắn là con sói khoác da thỏ, không nói hai người này còn rất xứng.
“Ngươi đã biết?” Tuy rằng là câu hỏi nhưng giọng điệu của Ninh lại mang theo khẳng định.
“Biết cái gì? Các ngươi là người của Tư Bác? Hay là chuyện Tư Bác đã khôi phục ký ức?” Yến Thần Dật nhìn gã một cái, xem trong mắt gã rõ ràng là kinh ngạc, hắn cười khổ lắc đầu: “Thì ra hắn thật sự đã nhớ lại.”
“Không không không, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, chủ thượng không có nhớ lại......” Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát, hắn lại bị tiểu nam hài ngây thơ mười năm mười sáu tuổi này lừa! Còn là dễ dàng như vậy cứ nói ra toàn bộ.
Yến Thần Dật sửng sốt lại, mím môi nhìn gã.
Một lát sau Ninh bị y nhìn cả người không được tự nhiên, lúc đang lo lắng có nên trốn vào phòng bếp hay không thì Yến Thần Dật nói chuyện.
“Ta hỏi ngươi, Tư Bác có thân phận gì?” Có một số việc mình suy đoán và chân tướng kỳ thật chênh lệch cũng không quá xa.
Lúc đầu hắn lau người cho Tư Bác nhìn thấy những vết tương kia đã từng nghĩ tới Tư Bác có thể là người tham gia quân ngũ, hơn nữa chức quan hẳn là không thấp.
“...... Hở...... Chính là chủ thượng......” Ninh thật sự là sắp khóc, ngày đó ở bờ sông lời chủ thượng nói còn quanh quẩn ở bên tai, mình nếu như là dám nói gì đó cho Yến Thần Dật biết vậy thật sự không có quả gì ngon ăn! Chủ thượng nếu biết mình làm hư chuyện của y chỉ sợ sẽ lột da rút gân hắn!
“Ô ô, Tiểu Yến, xin ngươi thương xót, nể tình ta có thể giúp ngươi nấu cơm đừng hỏi nữa được không?” Giả khóc...... Ninh lúc này cũng không quan tâm vấn đề có mặt mũi hay không, hắn thật là không lá gan đi khiêu chiến lửa giận của chủ thượng.
Yến Thần Dật thở dài, thấy gã như vậy cũng không có biện pháp hỏi lại, chỉ là gật đầu nói: “Được, ta không hỏi, những lời hôm nay hai chúng ta nói ta cũng sẽ không nói cho Tư Bác biết. Nếu hắn không muốn nói cho ta biết chuyện đã khôi phục ký ức thì ta đây coi như không biết.”
Y đang trốn tránh, ngay cả hắn cũng rất rõ ràng.
Ninh vỗ vỗ ngực, thật nhẹ nhàng thở ra. Thật là hù chết hắn, hắn không bao giờ nói lung tung nữa.
* * *
Hậu viện, A Hắc ở trước chuồng ngựa vừa ăn cỏ xanh tươi mới vừa hưởng thụ Tư Bác phục vụ chải lông rất là thích thú.
Quảng ở một bên giúp xách nước, thuận tiện nhìn lén sắc mặt Tư Bác.
Mặt Tư Bác không chút thay đổi, rất nghiêm túc chải lông cho A Hắc.
A Hắc đặc biệt thích sạch sẽ, thói quen này cũng là Tư Bác giúp nó dưỡng thành. Chủ yếu là Tư Bác mỗi ngày đều sẽ chải lông cho nó, thời gian lâu A Hắc một ngày không chải lông thì cả người không được tự nhiên sẽ đạp rào chắn chuồng ngựa, còn có thể hí vang, tiếng lớn ảnh hưởng đến người ngủ.
“Chủ thượng......” Quảng nhỏ giọng mở miệng.
Động tác Tư Bác chải lông cho A Hắc dừng lại quay đầu nhìn gã, nhíu mày hỏi: “Hả?”
Quảng trong chớp mắt quỳ một gối xuống, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt hiện tại của y.
“Nói đi.” Tư Bác tiếp tục động tác trên tay, giống như vừa rồi trong chớp mắt hơi thở bức người tuôn ra là không tồn tại.
“Xin chủ thượng cùng thuộc hạ về kinh.” Trán Quảng xuất hiện mồ hôi, bị dọa.
“Nếu như ta không muốn quay về?” Tư Bác múc nước sạch rửa tay, ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn.
“...... Thuộc hạ muốn biết nguyên nhân.” Quảng cảm giác mình cách cái chết không xa.
“Suông chưa?” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Tư Bác cầm lược thưa chải lông cho A Hắc suông mượt, lại đi giúp nó rửa cái đuôi.
“Ở kinh thành, Thanh truyền tin tức đến, nói là có mấy người lại đang rục rịch.” Quảng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tư Bác, thấy y không có phản ứng gì quá lớn trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút lo lắng. Nếu như chủ thượng quyết định không quay về, chỉ sợ sẽ chọc tức vị kia, đến lúc đó......
“Chủ thượng......”
“Thần Thần nói nếu tích cóp đủ tiền thì đến kinh thành mua một ngôi nhà, ngươi biết lúc hắn nói lời này thì biểu cảm trên mặt sáng sủa xinh đẹp như thế nào không? Quảng này, có một số thứ không phải chịu khống chế, tỷ như tâm.” Tư Bác nhìn gã một cái, động tác chải lông A Hắc trên tay vẫn không ngừng lại.
Thân thể Quảng run lên một chút, hắn biết đáp án.
“Hơn nữa, ta đã làm quá nhiều, ngay cả ta không quay về thì y cũng có thể làm rất tốt.” Tư Bác cười lạnh một tiếng, như là nhớ lại chuyện gì không vui, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
Quảng thở sâu, không nói gì thêm.
“Ngươi đứng lên đi, lời này về sau đừng nhắc lại, ta không muốn để cho Thần Thần phát hiện cái gì.” Tư Bác khoát tay ý bảo hắn đứng lên, vươn tay chỉ chỉ chổi một bên: “Lại đây quét sạch nước trên mặt đất đi.”
Quảng gật đầu đi qua, mạng bọn họ là của chủ thượng, cho nên chủ thượng mới là ông trời của bọn họ.
* * *
“Tư Bác, chải lông cho A Hắc xong chưa?” Trong phòng bếp, Yến Thần Dật đang làm bánh nướng áp chảo, trước thớt tản ra mùi hương thịt hình vuông đặt ở phía trên. Ninh đang chăm chú nghiêm túc cắt thịt, nhìn không chớp mắt, tay có chút run.
Tư Bác nhìn gã một cái cười tủm tỉm đến bên cạnh Yến Thần Dật, đặc biệt vô lại cọ cánh tay hắn hỏi: “Thần Thần, ta có thể gọi món hay không?”
“Có thể, huynh muốn ăn cái gì?” Yến Thần Dật quay đầu cười nhìn y, duỗi tay xoa bóp hai má của y.
Tư Bác bĩu môi, rầm rì một tiếng tỏ vẻ phản đối. Sức lực của Thần Thần vừa rồi thật lớn, mặt y đều đau.
“Ta muốn ăn quả đỏ xào trứng gà, còn có canh đậu hủ.” Tư Bác nhìn thoáng qua quả đỏ bên cạnh đã rửa xong chuẩn bị cắt mĩ mãn lại gần bẹp hôn một cái ở trên mặt của Yến Thần Dật, hôn xong lại lập tức bước lui.
Yến Thần Dật bị y đột nhiên tập kích, trong phòng bếp này còn có Ninh ở đây đấy. Tuy nói gã không phát hiện nhưng hắn vẫn là đỏ mặt.
Yến Thần Dật trừng mắt nhìn nam nhân đang cười vui vẻ đến híp mắt nhe răng giống như được chỗ gì tốt, hắn lại duỗi tay nhéo má của y: “Về sau lúc có người ở chung thì không được làm động tác này, không thì ta tức giận.”
Hắn cố ý nghiêm mặt, nhưng khuôn mặt đỏ ửng lại không có sức thuyết phục gì quá lớn.
“Được rồi, ta đã biết.” Tư Bác chu môi, không tình nguyện gật đầu.
Không thể ở bên ngoài hôn Thần Thần vậy thì sau khi về phòng lại hôn.
Đang tốt đẹp thì cảm giác mũi ngứa, y hít hít mũi, mu bàn tay cọ cọ ở dưới mũi, vừa lấy tay xuống nhìn thấy......
“A a! Thần Thần, ta đổ máu!”
Yến Thần Dật nhìn thấy máu trên mu bàn tay y mắt cũng choáng váng. Ninh đứng một bên cũng sửng sốt, thiếu chút nữa đặt trên tay.