Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 64



Editor: demcodon

Nam nhân xách túi lưới đi về quay đầu nhìn về phía tiểu tử vẫn lén lút đi theo sau mình nhíu mày cười lạnh nói: “Thế nào? Còn muốn bị đánh?”

Tiểu tử kia cũng mười lăm - mười sáu tuổi cùng tuổi với Yến Thần Dật, bộ dáng cứng đầu bướng bỉnh một tay ôm bụng rõ ràng trên người dơ bẩn chật vật không chịu nổi, lại còn nhìn chằm chằm mình với vẻ rất hung hăng.

“Không muốn bị đánh thì cút ngay đừng đi theo ta!” Tư Bác xoay người không hề nhìn hắn mà vẫn đi về phía trước. Khi sắp đi đến tửu lâu thì xoay mặt nhìn, manh mẽ sinh vui vẻ nói: “Ngươi đây là muốn vu vạ cho ta?”

Tiểu tử kia vẫn là không nói lời nào.

Tư Bác cũng không lại để ý đến hắn trực tiếp từ cửa sau vào tửu lâu.

Ninh mới vừa thu dọn bàn xong lúc này đang ở hậu viện rửa chén, sau khi thấy y tiến vào thì chào hỏi: “Không phải đi mua đồ ư, sao lại còn mang về một người vậy?”

“Đi theo về không biết phải làm gì, cầm đi rửa.” Tư Bác đưa túi lưới trong tay ném cho Ninh quay đầu liếc nhìn sau đó đi phòng bếp tìm Yến Thần Dật.

Tiểu tử kia nhìn nhìn chung quanh, vào cửa còn thuận tay đóng cửa sau lại, cứ như vậy đứng nhìn mắt Ninh.

Ninh mang túi lưới để vào trong chậu một bên rồi vẫy vẫy bọt nước trên tay hỏi hắn: “Ngươi đây là nhận việc làm việc vặt hả?”

“Ta......” Kỳ thật hắn chỉ là cảm thấy nam nhân kia thật là lợi hại, cho nên không tự chủ được đi theo đến.

“Hắn là tên trộm bị ta bắt được.” Tư Bác từ trong phòng bếp cầm trái dưa leo rửa sạch sẽ cắn răng rắc đi ra, thấy tiểu tử kia còn chưa đi thì nói với Ninh: “Cho hắn hai lượng bạc đuổi đi, đừng tìm phiền toái cho Thần Thần.”

Ninh gật đầu đi qua móc hai lượng bạc từ trong tay áo ra đưa cho tiểu tử, kết quả lại bị làm lơ.

Tiểu tử thẳng tắp đi về phía Tư Bác, còn bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt y há miệng nói: “Xin ngươi nhận ta làm đồ đệ đi!”

“Gì chứ?!!!” Tiếng kêu sợ hãi này là Ninh phát ra, Tư Bác cũng bất quá là ngẩn ra một chút mà thôi.

Yến Thần Dật từ trong phòng bếp cũng nghe được tiếng Ninh, hắn chớp mắt mấy cái đi ra ngoài nhìn xem, hình ảnh thực quỷ dị. Tư Bác đứng ở nơi đó một tay cầm dưa leo quai hàm còn nhai nhai, Ninh trợn tròn đôi mắt há to miệng đang nhìn về phía thiếu niên quỳ trên mặt đất.

“Làm sao vậy?” Hắn đi qua đứng ở bên cạnh nam nhân khó hiểu cúi đầu nhìn về phía thiếu niên ngửa đầu nhìn mình xoay mặt hỏi: “Có ý gì?”

Nam nhân không sao cả nhún nhún vai giơ tay ôm chặt bờ vai của hắn cười nói: “Vừa rồi ở chợ gặp được tên trộm, không biết có phải bị ta đạp hỏng hay không lại quỳ ở đó muốn bái ta làm sư phụ, chậc chậc, đầu năm nay thật sự là người nào cũng có.”

Khóe miệng Yến Thần Dật giật giật ngửa đầu nhìn mặt mũi y tràn đầy khinh bỉ tươi cười, giơ tay dùng sức nhéo một cái ở trên eo y: “Đừng nói bậy, tuổi đứa nhỏ này cũng không lớn.”

“Ta đã mười chín!” Tiểu tử quỳ ở chỗ đó ngẩng mặt trừng Yến Thần Dật, giọng còn rất vang dội.

“Hở......” Yến Thần Dật xấu hổ há há miệng, ý thức được thân thể này của mình mới mười bảy tuổi có chút không biết nói gì.

Ninh phụt một tiếng cười khẽ, bả vai run rẩy nhanh chóng bưng chậu lên đi vào phòng bếp. Gã cũng không muốn ở chỗ này chọc chủ thượng trừng mình, có tên trộm kia ở chỗ này phân tán lực chú ý là được.

“Ngươi là ai, ta bái sư ngươi đừng ở nơi này chiếm tiện nghi của ta.” Tên trộm còn rất vênh váo, sau khi rống về phía Yến Thần Dật xong nhìn về phía Tư Bác, trong mắt mang theo vô hạn khát khao: “Ta, ta muốn học công phu, thật sự, ta cũng không phải thật sự ăn trộm. Ta chỉ là đói bụng nhịn không được, lại nói ta không trộm đồ của người nghèo, những gia đình phú quý ta mới có thể trộm.”

Yến Thần Dật lấy khuỷu tay thúc thúc bụng nam nhân, đầu ngửa ra sau nhỏ giọng nói: “Huynh nhặt được ở đâu vậy? Rất có ý tứ.”

Tư Bác cười lạnh một tiếng cúi đầu dán vào bên tai hắn nói: “Không phải ta nhặt, tự mình đi theo tới, lại nói ta cũng không có giống chàng làm sao sẽ nhặt người khác chứ.” Y nói còn đặc biệt lưu manh vươn ra đầu lưỡi liếm vào trong lỗ tai hắn một cái, cảm giác được thân thể người trong lòng run lên y càng ác liệt nhếch lên khóe miệng cười xấu xa.

Yến Thần Dật dùng sức nhéo thịt mềm phần eo của y, còn hất hất cằm ở chỗ tên trộm quỳ bị động tác của nam nhân dọa sợ nói: “Nhanh chóng nghĩ biện pháp xử lý, nếu làm cho những tiểu nhị khác thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.”

“Ngươi trước đứng lên, ta lấy mấy thứ cho ngươi ăn.”

“Cám ơn.” Tên trộm nói từ chối không đứng lên, mắt chứa chờ mong nhìn nam nhân, chờ y trả lời.

Tư Bác nhíu một bên lông mày: “Ngươi cho dù quỳ đến chết cũng không có gì, ta không nhận đồ đệ.” Mình dùng những công phu chém giết đó đều là ở trên chiến trường, hiện tại lại không có trận đánh không cần dùng những thứ này dạy người.

“Vì sao? Vì sao không thể nhận ta làm đồ đệ?” Tên trộm ngửa đầu dùng sức cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm y một hồi lâu đột nhiên trợn tròn đôi mắt hỏi: “Ngươi có phải là Đại tướng quân hay không?”

“Ngươi nói cái gì? Đại tướng quân ở đâu ra? Ngươi đói đến ngu hả?” Sắc mặt Tư Bác cũng chưa thay đổi một chút xoay mặt nhìn về phía phòng bếp cười nói: “Ngươi nếu như cảm thấy quỳ ở nơi này làm cho tiểu nhị và khách ra ra vào vào đều đến tham quan cũng không có gì, quỳ đi.” Y nói xong tự mình đi về phía phòng bếp.

Tên trộm chớp mắt mấy cái thấy y thật sự không phản ứng gì với mình muốn rời đi thì nhanh chóng đứng lên đuổi theo. Hắn thật sự là đói bụng, hơn nữa cũng ngửi thấy được mùi hương thức ăn từ trong phòng bếp bay tới.

“Chao ôi, không quỳ nữa à?” Tư Bác gặm dưa leo xong ném phần đuôi vào trong thùng rác: “Thần Thần ta cũng muốn ăn cái lưu viên kia, ta đói bụng.”

Yến Thần Dật mang lưu thịt viên và trứng xào cà chua để trên bàn, lại cầm màn thầu đặt ở một bên ngẩng đầu hỏi: “Tên ngươi gọi là gì? Không thể vẫn luôn gọi tên trộm tên trộm chứ?”

“Ai gọi tên trộm, ta gọi Trương Cường.” Tên trộm, không phải, Trương Cường ngồi ở bên cạnh Tư Bác ngửi mùi hương dùng sức nuốt nước miếng xuống.

Tư Bác xoay mặt nhìn hắn một cái, cầm màn thầu cắn một miếng, đôi đũa phịch phịch xuống hai cái sáu thịt viên xuất hiện ở trên hai chiếc đũa, xâu qua thật chỉnh tề.

“A ô.” Một miếng, hai viên cũng không có.

“Ăn ngon nha.” Y phồng miệng, quơ quơ đôi đũa trong tay cười nheo mắt với Yến Thần Dật.

“Tiểu Yến, cái này chuẩn bị xong rồi.” Ninh rửa tôm xong bưng qua nhìn Trương Cường ngồi ở chỗ kia muốn ăn lại ngượng ngùng động đũa cười nói: “Ngươi không phải đói làm ăm trộm sao? Mau ăn đi.”

Trương Cường chớp mắt duỗi tay bóc màn thầu bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Hơ, tướng ăn thật xấu.” Tư Bác ghét bỏ bĩu môi nhích mông sang một bên ngẩng đầu nhìn Yến Thần Dật đang nạo thịt tôm hỏi hắn: “Cái này muốn làm gì?”

“Làm tôm viên, nhiều loại một chút để dễ bán.” Yến Thần Dật nhìn Trương Cường, sau đó chớp nhìn nam nhân hỏi y: “Hắn làm sao bây giờ? Cơm nước xong ném ra ngoài?”

“Bằng không thì còn nuôi hắn à?” Sắc mặt nam nhân thay đổi nghiêm túc nói: “Không thể người nào cũng nhận, nếu làm khách tửu lâu chúng ta bị mất trộm làm sao bây giờ?”

“Phụt, khụ khụ, ta đã nói ta không phải ăn trộm!” Trương Cường sặc ho không ngừng, vỗ ngực thuận khí bất mãn nhìn Tư Bác: “Ta thật không phải ăn trộm!”

“A, ai tin? Ngươi cũng đừng nói những lời gì mà cướp của người giàu chia cho người nghèo, mặc kệ người trộm có tiền hay không, trộm được bạc còn không phải tự mình tiêu? Cũng đừng nói cái gì nhà ngươi trên có mẫu thân tám mươi tuổi nằm trên giường không dậy nổi, dưới có huynh đệ chờ nuôi, những lời nói đó rất giả tạo không ai tin.” Tư Bác cười lạnh một tiếng, sau khi ăn xong một cái màn thầu buông đũa đứng lên rót cho mình ly trà chậm rãi uống, thấy sắc mặt Trương Cường đỏ lên thì biết lời mình vừa nói không khác gì lời hắn muốn nói, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khinh thường.

Trương Cường buông nửa cái màn thầu trong tay xuống, không nói một tiếng đã đứng lên đi.

Yến Thần Dật ngược lại nhíu mày mở miệng nói: “Ngươi đây là muốn biểu hiện ra cốt khí của mình? Lúc đói bụng thì cũng không cốt khí gì để nói.”

“Ta không phải ăn trộm!”

“Nhưng ngươi trộm túi tiền của Tư Bác.” Yến Thần Dật nhún nhún vai, nụ cười lạnh trên mặt vẫn không tan, thấy gã giận trừng mình không khỏi càng tăng thêm hai phần ý cười hất hất cằm: “Màn thầu thêm thịt viên tổng cộng tính ngươi ba văn tiền, ăn cơm trả tiền là chuyện tất nhiên, ngươi vỗ vỗ mông đã muốn đi là thế nào? Muốn ăn cơm Bá vương*?”

(*Ăn cơm Bá vương ý nói muốn ăn cơm chùa miễn phí.)

“Ta......” Trương Cường xấu hổ há há miệng, hắn không có tiền.

“Không có tiền? Vậy đi ra ngoài trộm.” Yến Thần Dật cảm thấy mình có chút khí thế bức người, nhưng hắn cảm thấy người trẻ tuổi này còn có thể cứu chữa không thì cũng sẽ không nói như vậy: “Phạm sai lầm thì phải thừa nhận sửa lại là được, ngươi vẫn cường điệu mình không phải ăn trộm chẳng lẽ không cảm thấy rất không mặt mũi? Không phải ăn trộm lại trộm túi tiền? Nói vậy ai có thể tin ngươi?”

“Ta trộm được bạc không phải cho mình tiêu!” Có lẽ là bị Yến Thần Dật nói kích thích nên Trương Cường rống lên một câu về phía hắn.

“Vậy ta hỏi ngươi, không hỏi tự lấy có tính trộm hay không?” Yến Thần Dật xuy một tiếng thấy gã không có lời gì để nói trừng mắt nhìn tiếp tục nói: “Làm trộm chính là ngươi sai, cũng đừng trách người khác gọi ngươi là trộm, lại nói mặc kệ ngươi có chuyện gì khó xử hiện tại cũng không phải dân chúng lầm than như trước kia, ngươi tứ chi khỏe mạnh sao không thể tìm công việc để kiếm tiền công?”

Trương Cường gắt gao mím miệng, tay cũng nắm thành quyền.

Tư Bác xoay mặt nhìn về phía Yến Thần Dật trong mắt mang theo kinh ngạc, sao y không phát hiện Thần Thần lúc nào lại có lòng tốt như vậy nhỉ? Đây là tính giữ người này lại hả?

Y chớp mắt không vui đi qua che ở trước mặt Yến Thần Dật không để cho hắn lại nhìn Trương Cường, chu môi nói: “Thần Thần, chàng muốn làm gì?”

“Không có việc gì, ta chỉ là muốn nói cho hắn sai rồi thì phải sửa, không cần tìm lấy cớ cho mình.” Mắt Yến Thần Dật nhìn nam nhân rồi cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, hắn chỉ là trong nháy mắt nhớ tới lúc trước chuyện em trai hắn trộm tiền của ba, thói quen trộm đồ này nếu dưỡng thành thì cho dù không phải xuất phát từ bản tính cũng sẽ muốn trộm.

Trương Cường chỉ ngây ngốc đứng ở chỗ kia một hồi, mấy người khác trong phòng bếp cũng đều không phản ứng hắn. Lưu sư phụ nhìn hắn lại nhìn nhìn Yến Thần Dật thở dài lắc đầu tiếp tục vo viên.

Ba tiểu đầu bếp càng là ngay cả xem cũng không dám xem, cái loại cảm giác áp bức làm cho bọn họ không thể thở nổi.

“Thật xin lỗi, ta không nên trộm đồ.” Qua một hồi lâu Trương Cường mới mở miệng nói chuyện.

Động tác trong tay Yến Thần Dật dừng lại xoay mặt nhìn gã, thấy gã lại ngồi xuống tiếp tục ăn cơm trong lòng ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi vừa rồi nói ngươi không phải tự mình dùng bạc là sao?”

“Có mấy khất cái* tàn tật ở trong thành không đủ đồ ăn, không ai cho bọn họ bạc nên ta......” Trương Cường nhai màn thầu trong miệng cảm tháy cổ họng khô khốc.

(*Khất cái: ăn xin.)

“Ngươi đồng tình bọn họ? Không phải không có khất cái sao lại có?” Vấn đề sau là hỏi nam nhân bên cạnh, hắn nhớ rõ Tào Nghi sau khi đi vào trong thành đột nhiên nhiều thêm ra mấy tên khất cái cũng đều dàn xếp xong.

Tư Bác chớp mắt mấy cái xoay mặt nhìn Dịch mới từ ngoài cửa đi vào nhíu mày: “Sao lại thế này?”

“Có mấy người thiếu tay gãy chân bởi vì không có biện pháp làm công bị đuổi ra ngoài lại bắt đầu ăn xin.” Dịch nhìn Trương Cường cảm thấy có chút nhìn quen mắt lập tức hỏi hắn: “Hôm trước ở ngoài thành người đưa thức ăn cho mấy tên khất kia là ngươi hả?”

Trương Cường gật đầu: “Là ta.”

Tư Bác chậc lưỡi xoay mặt nhìn Yến Thần Dật lại gần ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói nhỏ.

Yến Thần Dật gật đầu đồng ý: “Huynh đi đi.”

Nếu nam nhân muốn làm như vậy thì hắn đồng ý ủng hộ là được.

Tư Bác đi qua vỗ vỗ bả vai Trương Cường hất đầu với hắn: “Ăn no chưa? Ăn no thì đi theo ta.”

Trương Cường lau miệng đứng lên sau khi khom lưng chào Yến Thần Dật thì nhanh chóng đi theo sau nam nhân ra ngoài. Hắn không biết nam nhân muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng tiềm thức hắn chính là tin tưởng lời nam nhân nói.

Dịch nhìn Yến Thần Dật gật đầu với hắn xem như chào hỏi xoay người cũng đi ra ngoài.

Yến Thần Dật thở dài, trong lòng nghĩ tới lời nam nhân vừa nói khóe miệng nhếch lên cười.

Nam nhân nói: ta dù sao cũng là Vương gia, cho dù ta không quay về thân phận cũng ở nơi này. Ta đi giải quyết chuyện này miễn cho ca ta lại đến tìm phiền toái.

Kỳ thật Yến Thần Dật cảm thấy Tư Bác còn lương thiện hơn mình nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.