Liên tiếp ba ngày Yến Thần Dật đều nhận được “thư nhà”, điều này làm cho hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn. Hắn cầm ba bức thư nhà trong tay nội dung đại khái giống nhau nghiêng đầu qua nhìn về phía Tư Bác sắc mặt khó coi khác thường khó coi Tư Bác cười hỏi y: “Làm sao bây giờ?”
“Chàng muốn trở về?” Tư Bác nhíu mày thấy hắn không nói lời nào chỉ là nhìn mình không lại thở dài: “Chàng nếu như muốn trở về vậy thì trở về, ta đi chung với chàng.”
Yến Thần Dật nhìn chằm chằm y một lát thấy y hơi nhíu mi tâm bĩu môi, cả khuôn mặt đều để lộ ra ta thật không tình nguyện thật hương vị.
“Bỏ đi, ta viết phong thư cho người đưa trở về, ta cũng không muốn trở về.” Yến Thần Dật lôi kéo tay y cùng đi về phía phòng thu chi.
Vừa nghe hắn nói như vậy Tư Bác lập tức lộ ra tươi cười, lật tay bắt lấy tay Yến Thần Dật vui vẻ đi đến phía trước, trong lòng còn rất mĩ mãn.
Yến Thần Dật viết phong thư, nội dung đại khái chính là nói mình không quay về, hắn có người muốn sống ở bên nhau. Sau khi viết xong ném bức thư cho Tư Bác, vừa hấc cằm ra lệnh nói: “Cầm sửa đi.”
Hắn cũng không phải loại sáng tác văn cách nho nhã này, cho nên mình viết ra không có biện pháp trực tiếp đưa về, bằng không khẳng định sẽ bị vạch trần.
Tư Bác lấy đến loạt xoạt lưu loát viết thêm hơn nửa ngày, sau đó đọc từ đầu đến cuối một lần cảm thấy không tệ mang ý đều nói rõ ràng mới trả lại cho Yến Thần Dật: “Chép lại đi.”
Yến Thần Dật lấy về dựa theo chép lại một lần, có mấy chữ phồn thể hắn dùng bút lông căn bản không có biện pháp viết ra, trên một tờ giấy Tuyên Thành lớn nhỏ các loại chữ thể chắp nối quả thật vô cùng thê thảm.
Trông mèo vẽ hổ bận rộn một hồi, vốn có thể dùng một tờ giấy viết xong thư nhà nhưng hắn lại viết thành bốn tờ giấy...... Sau khi viết xong chồng lên nhét vào trong phong thư, độ dày làm cho hắn xấu hổ.
Yến Thần Dật hít hít mũi mang phong thư giao cho Quảng, ở dưới biểu cảm nhịn cười của Quảng lại không nói gì quay đầu đi. Hắn không có mặt mũi nhìn người, cảm thấy thật mất mặt.
“Tiểu Yến.” Ninh thấy y đi tới thì giơ tay vẫy vẫy, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Người kia là ai?”
Yến Thần Dật xoay mặt nhìn, chỉ thấy nhi tử Lưu sư phụ Lưu Dũng đang ngồi xổm trên mặt đất trong tay cầm cây búa gõ gõ đánh đánh ở trên ghế, mang một ít chân ghế lỏng gõ lại cho cố định.
“Ngươi chưa thấy qua hắn hả? Nhi tử nhà Lưu sư phụ, hắn đến đây vài ngày rồi.” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn Ninh cười nói: “Thật có khả năng, hai ngày nay mang không ít bàn ghế đều sửa lại.”
Ninh nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không thể tiếp thu nổi. Hai ngày trước thân thể gã không tốt lắm cho nên ở trong đại sảnh ngốc không loạn đi, thấy bận rộn thì đi giúp một tay, không bận thì trốn ở trong góc ngủ. Cho nên trời xui đất khiến thật đúng là chưa gặp qua mặt Lưu Dũng.
Lưu Dũng đứng lên giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cười ngây ngô với Yến Thần Dật gật gật đầu xoa xoa tay: “Tiểu lão bản, đứng lên thử xem.”
“Hắc! Ta có đứng lên cũng không sao, giới thiệu với ngươi đây là Ninh.” Yến Thần Dật chỉ chỉ Ninh vẫn cau mày cảm thấy rất kinh ngạc.
Ninh là người rất nhiệt tình, vô luận với ai đều có thể trò chuyện được, lần trước dẫn tới hai tiểu đầu bếp kia cũng không thấy Ninh bài xích qua, sao đối Lưu Dũng lại thay đổi sắc mặt nhỉ.
Lưu Dũng trưởng thành có một gương mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Mặc dù thoạt nhìn không soái lại làm cho người ngoài sau khi nhìn thấy khuôn mặt y phản ứng đầu tiên chính là người này thật thành thật, thật bổn phận. Đây cũng là Tư Bác nói, thoạt nhìn là người bổn phận có ý tứ.
Lưu Dũng cao không khác gì với Tư Bác, lại còn muốn khỏe hơn y (Tư Bác), đứng ở trước mặt hai người giống như bức tường, chắn ánh sáng......
Yến Thần Dật giơ tay vỗ xuống cánh tay Ninh, hất hất cằm ý bảo gã chào hỏi, nhìn như vậy là có chuyện gì đây.
Ninh cau mày tiến lên một bước ngẩng mặt hỏi: “Ngươi có phải đã từng làm binh lính hay không?”
Lưu Dũng sửng sốt nhìn kỹ dáng vẻ của Ninh, sau đó thay đổi sắc mặt lớn giọng nói: “A! Ta nhận ra ngươi rồi!”
Ninh bĩu môi, chắp tay nói với y: “Lần đó cám ơn ngươi.”
Lưu Dũng gãi đầu cười ngây ngô, lập tức nói không sao không sao.
Yến Thần Dật bị hai người bọn họ làm cho rất mê mang, nhìn xem cái này rồi nhìn xem cái kia, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Hai ngươi biết nhau?”
“Ừh, hắn chính là nửa ân nhân cứu mạng ta.” Ninh chậc lưỡi nói còn rất không tình nguyện.
Lưu Dũng vội vàng xua tay, vẻ mặt sợ hãi nói: “Không đúng, không đúng, ta không có.”
“Rốt cuộc là thế nào?” Yến Thần Dật chọt chọt eo Ninh chớp đôi mắt: “Nói mau nói mau, ta thật tò mò.”
Ninh không nói gì nháy mắt nhìn Yến Thần Dật -- ngươi chừa cho ta chút mặt mũi, sau đó ta nói.
Yến Thần Dật bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, cũng không dây dưa mà xoay người đi ra hậu viện, hắn đi tìm Tư Bác hỏi vậy, cũng không tin hỏi không được.
Hai người thấy Yến Thần Dật hầm hừ rời đi đồng thời thở dài, tiếp theo liếc nhau. Ninh xấu hổ cười cười với Lưu Dũng, chỉ chỉ bàn trống một bên nói: “Đi qua đó ngồi không?”
Lúc này trong tửu lâu cũng không có khách nào, gần đây khách đều là đến giữa trưa và buổi chiều tương đối nhiều, buổi sáng cơ bản không có khách, thời tiết càng ngày càng lạnh, người đến ăn cơm đều ít rất nhiều.
Lưu Dũng gật đầu giơ tay sờ sờ mũi đi theo phía sau Ninh ngồi xuống một góc hẻo lánh trong bàn.
Ninh giơ giơ tay kêu tiểu nhị kế bên đưa tới một bình trà nóng, hắn còn cười tủm tỉm hỏi: “Ninh đại ca, huynh và Lưu đại ca rất thân hả?”
Lúc trước không thấy hai người có nói chuyện gì với nhau, hiện tại thấy cũng có chút kinh ngạc.
“Ngươi bận thì đi đi, không có chuyện của ngươi.” Ninh trừng mắt liếc nhìn tiểu nhị rồi giơ tay rót trà cho Lưu Dũng: “Mang chút điểm tâm lại đây, ta còn chưa ăn điểm tâm đâu.”
“Được rồi!” Tiểu nhị cười hắc hắc lên tiếng đồng ý xoay người chạy.
Lưu Dũng nhìn Ninh chằm chằm một hồi lâu, mãi cho đến khi nhìn Ninh đều có chút không nhịn được mới lên tiếng nói: “Ta tòng quân doanh đã trở về hai năm, nghe nói có không ít người đều trở về.”
“Ừhm, có một số lớn tuổi còn có bị thương ở trên chiến trường đã sớm về nhà nghỉ ngơi, nhìn ngươi cũng không có gì vấn đề, sao cũng trở lại?” Chung quy hiện tại không có trận đánh, ở quân doanh lấy bổng lộc cũng nhiều. Trên cơ bản không có gì bệnh hoặc vết thương đều sẽ lựa chọn ở lại trong quân doanh.
“Hở......” Lưu Dũng thở dài, duỗi hai tay khom lưng kéo cao ống quần, Ninh đến gần nhìn thoáng qua hít vào một hơi lạnh.
Mặc dù miệng vết thương đã lên thịt mới, nhưng vết sẹo dữ tợn kia lại vẫn biểu hiện lúc trước vết thương này có bao nhiêu nặng.
“Bỏng?” Ninh nhíu mày, cẩn thận nhớ lại một chút trong quân doanh chỉ có hai lần kia cháy lớn, không có nghe nói có người bị thương.
“Không phải.” Lưu Dũng lắc đầu rõ ràng không muốn nói tiếp tục về đề tài này, y bưng ly trà uống một hớp, cảm xúc không có gì dao động quá lớn hỏi: “Ta thật không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, trách không được ngày đó lúc ta đến thì thấy Tư Bác hơi nhìn quen mắt, hiện tại nghĩ lại thì ra là vị kia......” Lưu Dũng thấp giọng bật cười: “Lúc chúng ta làm binh lính rất sùng bái y, cứ ngóng trông có thể gặp mặt được một lần.”
“Ai!” Ninh thở dài, dù sao cũng là chuyện của Tư Bác gã cũng không muốn nhiều lời, chỉ hỏi y: “Ngươi về sau tính ngốc ở trong nhà? Còn về biên quan không?”
“Không trở về, chân này của ta cũng đứng lâu không nổi lại gây thêm phiền toái cho bọn họ. Phụ mẫu trong nhà tuổi cũng lớn, ta đi nhiều năm như vậy cũng nên trở về báo hiếu.” Lưu Dũng hàm hậu cười cười: “Nghe phụ thân ta nói tiểu lão bản tính kêu ông ấy tiếp quản tửu lâu làm buôn bán? Các ngươi phải đi?”
Ninh gật đầu, tiểu nhị vừa lúc bưng bánh dầu đến, gã vươn tay cầm một miếng nhét vào miệng, phồng miệng nói: “Tiểu Yến muốn đi kinh thành, chúng ta cũng đi chung. Bất quá nếu là ngươi đến hỗ trợ thì hắn có thể yên tâm.”
Dù sao cũng là người trong quân doanh nhà mình đi ra, nhân phẩm vẫn là có thể tín nhiệm.
Lưu Dũng gật đầu không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy tướng ăn của Ninh rất thú vị.
--- ---
Quảng xoay mặt qua nhìn về phía Dịch ngồi ở bên cạnh mình đang nhàm chán lấy tay chống cằm ngáp lại gần nhỏ giọng hỏi: “Huynh nhìn thấy không?”
“Nhìn cái gì?” Dịch híp mắt dáng vẻ rất mệt, ban đêm ngày hôm qua hai người ép buộc một hồi. Theo lý thuyết cũng không phải là Dịch mệt mỏi như vậy, nhưng tên Quảng kia thế nào cũng phải chơi tư thế độ khó cao. Hắn chính là hưởng thụ, còn mình lại nhịn không thể làm cho hắn bị thương nên làm động tác chậm rãi, còn phải dùng sức lực nâng hắn lên, ngẫm lại đều cảm thấy mệt.
“Hử, Ninh đó, ta đã nói tên Lưu Dũng kia thoạt nhìn thật quen mắt, thì ta là tên nhóc lúc ấy cứu Ninh một mạng.” Quảng liếm liếm môi liếc mắt nhìn Dịch, thấy y một bộ dáng lạnh lẽo còn có chút buồn bực vươn tay chọt quai hàm y ghét bỏ nói: “Huynh có phải là già rồi hay không? Bằng không kêu Tiểu Yến làm cho huynh một chút dược liệu thật bổ cho huynh ăn nha? Sao mới một buổi tối huynh giống như sắp chết vậy, thật dọa người.”
Dịch tức giận nhìn hắn, cảm thấy người này càng ngày càng không thể nói lý. Muốn chơi độ khó cao là hắn, còn mình trong trong ngoài ngoài hầu hạ hắn thoải mái, không có một câu cám ơn còn ghét bỏ y. Sáng sớm thức dậy hắn còn ngủ ở trong ổ chăn ấm áp còn mình phải đi làm trâu làm ngựa cho hắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Y giơ tay nhéo cằm hắn dùng sức lung lay, giọng điệu rất là âm u lạnh lẽo nói: “Chàng không phải là buổi tối hôm qua hưởng thụ nên hôm nay bắt đầu lên mặt chứ?”
“Mới không có đâu!” Mặt Quảng đỏ lên trừng mắt nhìn y một cái.
Đêm qua điên cuồng làm cho hắn cảm thấy mình sắp bị người này giết chết. Bất quá hiện tại còn lại một chút dư vị, loại cảm giác này thật sự không tệ. Hắn chớp mắt mấy cái lại gần cười tủm tỉm nói: “Buổi tối hai ta lại chơi một lần đi?”
Khóe miệng Dịch giật giật, nghĩ thầm: "còn chơi? Chàng chơi đến nghiện à? Không sợ tinh tẫn nhân vong* sao?"
(*Tinh tẫn thân/nhân vong: Lao lực/kiệt sức quá mà chết. Phần lớn hiểu theo nghĩa lao lực trong chuyện tình dục.)
Bất quá nghĩ như vậy nhưng tâm tư vẫn vui vẻ. Mặc dù là rất mệt nhưng quá trình vẫn là rất tốt đẹp.
“Thế nào? Huynh còn ghét bỏ không được?” Quảng nheo đôi mắt lại duỗi tay nhéo lỗ tai y hừ một tiếng nói: “Dám ghét bỏ ta thì đá huynh ra, có đồng ý hay không?”
“......” Dịch giật giật khóe miệng, thực bất đắc dĩ nhìn hắn hỏi: “Chàng gần đây rất thèm khát, sao vậy, trúng độc?”
Quảng chớp mắt mấy cái nhào qua cắn vai hắn lầm bầm: "ai trúng độc? Ai thèm khát? Cái này gọi là tình thú! Tên khốn kiếp huynh cái gì cũng không hiểu, uổng công lãng phí phần tâm tư này của tiểu gia!"
“Ai ai, hai ngươi chú ý một chút, cửa lớn mở người đến người đi vạn nhất để cho người thấy tửu lâu chúng ta còn có làm buôn bán hay không, không biết cho rằng chỗ này của chúng ta sửa làm nơi buôn bán thịt người đó!” Ninh xách bình trà nhỏ đi tới, giơ tay nhìn một cái vào mặt bàn quầy nhắc nhở Quảng nhào vào trên người Dịch: “Hử, nhìn xem chủ thượng và Tiểu Yến lúc nào mới giống như hai ngươi được.”
Quảng xoay qua nheo đôi mắt lại nhìn gã cười nhạo nói: “Thế nào? Hâm mộ? Ngươi hâm mộ thì cũng tìm đi, đó không phải có sẵn sao?”
Ninh sửng sốt, sau khi phản ứng lại ý của hắn cầm lấy bình trà không trong tay ném về phía hắn.