Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 10



Sương Nguyệt cung lấy trúc làm chủ đạo, bốn phía đều có thể thấy được trúc văn trúc sức*. Mà Tuyết Phược cung lấy sen làm chủ đạo, nơi chốn đều có thể thấy được dấu vết hoa sen. Thù Nam đi qua liên trì, thấy trong ao đều là một mảnh xanh rờm, hoa sen phồn thịnh. Một cơn gió mát mang theo mùi hương, tâm tình không khỏi nhộn nhạo.

*hoa văn, trang trí hình trúc.

Y phục của Tuyết trải qua thủy chưng huân nhiễm, nhiều năm mang theo mùi sen thơm ngát, trộn lẫn mùi thơm thanh đạm của nó, liền biến thành một cỗ huyễn hương như có như không. Thoang thoảng mà cô đọng, sạch sẽ mà thơm ngát. Thù Nam cực kỳ yêu mùi vị như vậy, cũng cực kỳ yêu Tuyết như vậy.

Còn chưa đến trước cửa cung, liền thấy một vòng người vây quanh, Thù Nam nhìn qua liền hỏi: “Liên nhi, chuyện này là thế nào?”

“Chiếu vương.” Liên nhi dẫn một đoàn người quỳ xuống. Thù Nam vung tay lên “Toàn bộ miễn, các ngươi như thế nào lại đứng hết bên ngoài thế?”

Liên nhi nói: “Tuyết điện hạ đang sinh hờn dỗi, ai cũng không cho vào.”

“Nga?” Thù Nam trong lòng hiểu rõ, vẫn nói: “Ta vào xem.”

Đẩy cửa, bên trong liền truyền đến một tiếng: “Ta muốn một mình yên lặng.”

“Ngay cả ta cũng không gặp?” Thù Nam thấy nó tính trẻ con, sủng nịch nở nụ cười.

“Biểu ca.” vừa nghe thấy âm thanh của Thù Nam, Tuyết một cái phi vào trong lòng Thù Nam. Thù Nam ôm lấy ôn hương đầy cõi lòng, trong lòng tự nhiên là đắc y, ôm Tuyết ngồi ở trên ghế, một chút nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó, ôn nhu nói: “Chịu ủy khuất? Nói cho biểu ca, biểu ca giúp ngươi hết giận.”

Tuyết cắn môi, vẻ mặt ủy khuất, nghe thấy Thù Nam nói như vậy, doa một tiếng liền tiến sát vào trong lòng ngực Thù Nam. (Ta muốn cầm dao băm đôi gian phu này ~~~)

“Sương không để ý đến ta, gần đây y thật lãnh đạm.”

Cùng Sương bất đông, Tuyết cho dù đã hai mươi nhưng vẫn khờ dại lãng mạn, trước mặt hạ nhân thì còn có dáng một chủ tử, nhưng nếu ở trước mặt Sương thì hoàn toàn là một đứa nhỏ.

“Đứa ngốc.” Thù Nam hôn nhẹ, vỗ nhẹ giáp, an ủi nói: “Sương như thế nào có thể không để ý đến ngươi? Y đối đãi với ngươi như thế nào không phải ngươi là người rõ nhất sao?”

“Ta hiểu được y luôn đối ta hảo, chỉ là sau khi phong tước, y liền lãnh đạm với ta. Thường xuyên ba, năm ngày không gặp một lần, thế nhưng hiện tại y còn cho người đưa thư đến, nói trong mười ngày nửa tháng nữa không được đến gặp y.” Tuyết đầy cõi lòng ủy khuất mà lên án. Nhớ tới trước đây sớm tối gắn bó, ban ngày có một bộ y phục hai đứa mặc, buổi tối một ổ chăn hai người nằm thân mật, liền cảm thấy Sương càng biến lãnh đạm.

“Phong tước đương nhiên bận, đặc biệt là Thục Tây tài chính không tốt, Sương quản hộ bộ, vội không có thời gian cũng là chuyện bình thường.” Thù Nam nói.

Tuyết ngửa mặt lên mà nhìn Thù Nam, ánh mắt ửng đỏ chớp chớp, đột nhiên cười lên: “Thật hiếm có khi biểu ca nói thay Sương.”

“Ta chỉ muốn nói cho ngươi, không ai có thể không để ý tới ngươi.” Thù Nam nhìn Tuyết, cực kỳ ôn nhu. (Ta muốn chém tiếp T__T)

Tuyết vui vẻ nở nụ cười, nguyên lai cũng không phải Sương cố ý vắng vẻ mình, Thù Nam dỗ như vậy liền an tâm, trong mắt mang theo chờ đơi: “Biểu ca, ngươi không chán ghét Sương chứ?”

“Chán ghét.” Thù Nam cũng không giả vờ, hắn chính là chán ghét Sương. Cúi người ôm chặt Tuyết, đưa thân mình mảnh khảnh của nó vào trong lòng mình, nói: “Nếu trên đời này đã có ngươi hoàn mỹ như thế, vì cái gì lại sinh thêm y.” (Ta chính thức tuyên án tử hình cho Nam ca)

Thù Nam dùng cằm cọ cọ nó, Tuyết bị tra tấn đến phát ngứa, khanh khách cười không ngừng, vỗ vỗ vai rộng của hắn muốn dừng lại, nhìn Thù Nam nói: “Sương và ta là cùng nhau. Từ trong bụng mẹ bắt đầu, chúng ta chính là cùng nhau, nếu không có y thì không có ta. Biểu ca ngươi chán ghét Sương, là bởi vì ngươi không hiểu y, nếu biểu ca nguyện ý đi tìm hiểu Sương, chắc chắn sẽ thích y như ta.”

Thù Nam vẻ mặt không tin, thật ra cũng không đáp thêm, chỉ nói gần đây công sự bận, về sau có thể không thường xuyên đến đây được. Tuyết nói chuyện trên thư của Sương, Thù Nam cũng gật đầu phụ họa, chứng thật là mình đang cần Sương hỗ trợ điều tra đương hoan. Còn lại thì đều tránh nặng tìm nhẹ, thật ra cũng không có sơ hở gì.

“Không nghĩ đến Sương lại để ý chuyện này như vậy, theo cá tính của y, chuyện gì không có lợi sẽ không hao tâm tốn sức làm như thế, còn tự mình xuất ngoại điều tra nữa.” Tuyết sau khi nghe cảm khái nói.

“Đúng vậy.” Thù Nam phụ họa, kỳ thật hắn còn muốn nói rất nhiều nữa, nhưng lúc này mà nói thì cũng chỉ là ôm cục đá ném chân mình, vì thế đành không nói nữa. Cái đó gọi là ngôn đa tất thất! (nhiều lời thì sẽ lỡ miệng?)

“Đúng rồi, cố gắng là bởi vì Hoàng thượng thực sự coi trọng chuyện này, Sương mới có thể như vậy!” tự mình tìm được đáp án, Tuyết ngẩng đầu, trong mắt là tinh quang xán lạn, “Biểu ca, nếu lần này Sương thật sự giúp đỡ được, ngươi cũng đừng quên đề bạt y trước mặt Hoàng thượng a.”

“Hảo.” Y làm sao mà giúp đỡ? Không ngăn cản hắn đã là vạn hạnh rồi. Trong lòng tuy là bất mãn, nhưng Thù Nam vẫn tươi cười đáp ứng.

Hai người nói với nhau một hồi, Thù Nam cung Tuyết hẹn nhau mấy ngày sau cùng đi du lịch sau đó liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.