Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 25



Người trong lao thừa dịp thủ vệ không chú ý đã nuốt dược tự sát, không tra ra có dấu vết từ bên ngoài, cũng chỉ có thể tin rằng người đó đã dùng cách giấu dược vào trong miệng. Thù Nam trực giác cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chỉ là chưa kịp nghĩ lại, đạo tin tức mới truyền đến làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Viên Không đại sư của Thiếu Lâm Tự hoàn tục!

Viên Không đại sư của Thiếu Lâm Tự vốn họ Tập, thuở nhỏ là thần đồng, lúc thiếu niên cũng khá nổi danh, mỗi người gặp y đều nói rằng y là Thần phật hạ phàm. Nhưng ngoài ý muốn chính là, Thù Nam lại có chút giao tình cùng Viên Không đại sư, cứ cách hai, ba năm liền đến Thiếu Lâm tự gặp y một lần, mỗi lần ở khoảng một tháng. Giữa hai người cũng không có đại sự gì, chỉ là nghe đại sư thuyết giảng phật pháp, nghe Thù Nam nói tình hình gần đây, lúc không nói chuyện liền chơi cờ vây.

Nghe đồn Viên Không đại sư sẽ tiếp nhận địa vị phương trượng, nào biết y không nói một tiếng mà hoàn tục? Nhất thời thiên hạ kinh hãi không thôi, người có hiểu biết sâu sắc với Viên Không đại sư là Thù Nam cũng kinh ngạc vạn phần, bật người nhảy lên ái mã một đường chạy như điên. Vốn là lộ trình mất một tháng mới tới, Thù Nam bảy ngày liền tới, cả người lẫn ngựa đều gầy đi một vòng.

Viên Không đại sư muốn hoàn tục, chỉ có phương trượng gật đầu, còn lại mọi người đều liều mình khuyên, sau đó vẫn là phương trượng hạ lệnh mọi người không được nói, lúc này Viên Không đại sư mới được thanh tịnh.

Viên Không đại sư hoàn tục, để lại tóc, cởi bỏ cà sa, nhưng tạm thời vẫn còn ở trong Thiếu Lâm tự. Thù Nam vừa đến liền hướng tiểu hòa thượng ở cổng tự muốn đi gặp, tiểu hòa thượng dẫn y đi sương phòng dành cho khách, một bên nói: “Sư thúc chờ ngài đã lâu.”

Tiểu hòa thượng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nghĩ đến Viên Không đại sư kính yêu của mình muốn hoàn tục, ai cũng không hiểu, ai cũng không nỡ, ngữ khí không khỏi khó chịu. “Mấy ngày nay đại sư không chịu gặp ai, khách lạ không gặp, sư thúc sư bá không chịu gặp, chúng ta càng đừng nói, chỉ cho phép mang cơm đến cửa, cũng không ăn nhiều lắm.” cằn nhằn liên miên rồi cũng tới cửa, chỉ vào một gian nhà gỗ nhỏ, nói: “Là gian kia.”

Thù Nam nói cảm ơn, đi vào gõ cửa hai tiếng, phía sau cửa truyền đến: “Ai?”

“Là ta, Thù Nam.” Thù Nam nói.

“Vào đi.”

Thù Nam đẩy cửa vào, nhìn thấy một nam tử gầy gầy đứng bên cửa sổ, quay đầu lại hướng hắn trầm ổn cười “Chiếu vương điện hạ.”

Nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi. Không giống như diện mạo anh tuấn, mày rậm mắt to của Thù Nam, bộ dáng y tuấn tú nho nhã, trong mắt thì màu đen hơn người thường, thần thái sáng sủa chiếu nhân, lại khó giấu một mạt tiều tụy; tóc vừa mới để nên sợi còn ngắn, giống như một chiếc mũ đen ở trên đầu, tóc chỗ mang tai cũng đã bạc hết. Một thân nho y, thật hào hoa phong nhã.

“Đại sư.”

“Đừng gọi ta là đại sư, ta đã hoàn tục rồi. Ngồi đi.” Trong phòng có một giường một ghế, hai người ngồi xuống giường ghế phân biệt.

Y nói: “Ta vốn tên là Tử Quân, Chiếu vương cứ gọi ta như vậy đi.” Ngẫm lại cười nói: “Tên này ít nhất đã bốn mươi năm không có ai gọi, thiếu chút nữa quên mất. Có người gọi, còn tưởng là đang gọi ai khác.”

Tử Quân cười, Thù Nam lại không cười, chỉ nói: “Vì sao hoàn tục?”

Tử Quân hỏi lại hắn, “Chiếu vương biết cái gì là tình? Cái gì là yêu sao?”

Thù Nam quýnh lên, hỏi y: “Ngươi có người thích sao? Là ai?”

Tử Quân cũng không để ý sự vô lý của hắn, “Còn có thể là ai?”

Vì thế hai người liền trầm mặc.

Tử Quân đứng dậy rót hai chén trà, một ly cho hắn, một ly cho mình. Cầm chén trà lạnh kia, Tử Quân sâu kín nhớ lại: “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta liền phát hiện nàng là cái tai tinh, chỉ cần nơi nàng đi qua, đều sẽ như có cuồng phong quét qua, tàn phá không còn một ngọn cỏ; lần thứ hai hẹn gặp lại nàng, ta liền cảm thấy được nàng là khảo nghiệm mà ông trời dành cho ta, nếu không vì sao khi vừa thấy nàng là ta phải đau đầu? Sau đó mỗi lần gặp lại, chỉ cần gặp nàng thì ta sẽ có chuyện không may, cuối cùng bị nàng biến thành vạn phần chật vật.

Lúc nàng mất ta không đi. Ta biết, tuy nàng không bảo ta đến nhưng vẫn muốn ta đến, có điều ta thực sự không đến, bởi vì ta là người xuất gia, nàng ở phàm trần. Sau khi nàng mất, ta đã cho rằng vướng mắc của ta cùng nàng cũng sẽ theo gió bay đi, nào biết, hóa ra không nhìn thấy mới thật sự là giày vò người ta.

Từng giọt từng giọt nổi lên trong những lúc thanh vắng, bồi hồi chẳng tha. Rồi bỗng một ngày quay đầu, đột nhiên nhớ lại năm đó đêm đó, khi đèn nửa sáng, khi trăng đang tròn, khi tình… đang nồng, không khỏi lệ rơi lã chã. Thế mới biết ta vốn không phải không có ý với nàng.

Những năm gần đây ta đối với nàng vừa mừng vừa sợ, vừa yêu lại sợ, nhưng nếu nghĩ kỹ, hóa ra thực sự yêu một người, không phải là như thế này sao?

Lúc nhỏ ta thấy ai cũng vui vẻ, cùng ai cũng tự tại, chỉ duy nhất nàng bất đồng. Nàng đưa ta vượt qua ranh giới hỉ nộ ai nhạc, chỉ cần nàng động một chút, trong lòng ta sẽ có nơi nào đó đi theo.

Hai mươi mấy năm đi qua, mới hiểu điều này, chẳng qua chính là hai chữ “tình yêu” đó sao?

Hóa ra yêu một người, không phải là thấy nàng liền vui mừng, mà là thất tình lục dục*, không thiếu cái nào. Ta không hiểu đạo lý này, không duyên không cớ tổn thương bản thân, cũng tổn thương nàng.”

Tử Quân nói ngắt quãng, nói rối loạn, cũng thật tha thiết, làm người nghe rung động.

*Thất tình: hỉ nộ ai cụ ái ố dục. Lục dục: sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, miệng, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

Tử Quân nói chuyện Thù Nam tâm loạn như ma, đặc biệt là câu cuối cùng kia, “Hóa ra yêu một người, không phải là thấy nàng liền vui mừng, mà là thất tình lục dục, không thiếu cái nào.” Làm hắn đặc biệt có cảm giác, dường như có cái gì đó mạnh mẽ xuất hiện trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.