Hoan Cô chạy đến, toàn thân đều là bùn, không biết là đang nghịch gì. Sương nhìn Hoan Cô thấp hơn y nửa cái đầu, trong lòng không có thành ý nghĩ: “Thật xin lỗi, Ẩn Bạch. Ta không có sự nhẫn nại để chờ đợi.” Liền nói với Hoan Cô: “Hoan Cô, ngươi còn nhớ sự kiện xảy ra năm mười hai tuổi không?”
Hoan Cô vẻ mặt mê man, Sương chỉ nói tiếp: “Ngươi còn nhớ ta sao? Ta là Sương. Năm ngươi mười hai tuổi ta mười tuổi, làm dược nhân cho gia gia ngươi trong thái y viện.”
Biểu tình Hoan Cô có chút dao động, Sương thêm lực nói: “Có nhớ hai nhi tử của Trương thái y hay bắt nạt ngươi, cướp đồ ăn của ngươi, là Sương dạy ngươi đem thuốc xổ bỏ vào đồ ăn chúng cướp của ngươi?”
Hoan Cô sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run. Sương híp mắt cười: “Ngươi nhớ rõ chứ?” tiếp theo hai tay ôm lấy mặt nàng, khiến cho nàng cùng y bốn mắt nhìn nhau, nói: “Trận hỏa hoạn kia, là ta phóng.”
Hoan Cô vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên đánh vào người Sương. Hoan Cô vốn phải làm việc nặng từ nhỏ, nàng một khi dùng sức thì rất mạnh, Sương bị nàng đẩy lui hai bước, lưng đập vào tường. Hoan Cô vẫn đuổi theo, lệ rơi lã chã, chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ nơi yết hầu, càng không ngừng đánh Sương.
Tuy là Sương tự mình làm bậy, nhưng thân thể Sương không thể chịu nổi tàn phá như vậy, Tào Ẩn Bạch đành phải ra kéo Hoan Cô ra, khí lực Hoan Cô không hề nhỏ, hai người lôi kéo một trận gần chết mới làm cho Hoan Cô yên tĩnh lại.
Dàn xếp xong cho Hoan Cô, Hoan Cô ra khỏi phòng, nhìn thấy Sương ngồi trên ghế, một thân hỗn độn, không khỏi chán nản nói: “Như vậy ngươi vui hơn chưa?”
Sương rõ ràng biết Hoan Cô trở nên điên điên ngốc ngốc không thoát khỏi quan hệ với trận hỏa năm đó. Nếu làm cho Hoan Cô chậm rãi nhớ lại thì là biện pháp an toàn,
Sương biết vậy, lại cố ý nói cho Hoan Cô, cố ý làm cho Hoan Cô thống khổ thêm một lần!
Y phóng hỏa thiêu chết Lý thái y, thiêu hủy mặt của Hoan Cô, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Thế nào cứ phải làm cho Hoan Cô thống khổ thêm một lần mới có thể cam tâm sao?
Bởi vì hoàn cảnh thời thơ ấu, bồi dưỡng nên Sương lấy “lợi” làm mục đích, cho nên Sương làm việc trước giờ việc gì cũng phải có nguyên nhân. Cho nên Tào Ẩn Bạch không rõ, Hoan Cô hai bàn tay trắng, Sương vì sao còn muốn đối phó nàng? Chẳng lẽ bọn họ thực sự có thâm thù đại hận sao?
Sương ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm khó dò. Y đột nhiên cười nói: “Đúng vậy! Ta rất vui vẻ.” Trên mặt là biểu tình khiêu khích ‘ngươi làm gì được ta nào’.