Những người này... Những người này là người nào...
Trên bình đài khổng lồ sát vách Cô Tình Nhai,chỉ thấy đông nghịt binh sĩ bao quanh,người người giơ cao cây đuốc,trên mặt một mảnh xơ xác tiêu điều.
Đã xảy ra chuyện gì?
Y rõ ràng bày ra trận pháp trùng điệp chung quanh Huyền Ky Môn,phòng bị nghiêm ngặt,những người này sao có thể im hơi lặng tiếng đi đến đây?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tường nhi đâu? Những người khác đâu?
Bạch Vô Ly lòng như lửa đốt,muốn đứng lên nhưng phát giác tứ chi vô lực!
Không tốt rồi!Bạch Vô Ly lập tức vận công nhưng không cách nào hợp lực,căn bản không có chút sứt.Trong lòng hiểu mình đã bị cho uống tô gân tán.
“Rốt cục tỉnh rồi sao.”
Tiếng nói quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến,Bạch Vô Ly trong lòng mừng rỡ.Vội vàng ngẩng đầu lên ——
“Tường nhi! Thật tốt quá,ngươi không có chuyện gì là tốt rồi,sư phụ rất lo lắng cho ngươi.”
Nhìn thấy thiếu niên mình yêu bình yên vô sự,căn thẳng trong lòng rốt cuộc có thể thả lỏng.
Mộ Dung Tường vẻ mặt cao thâm khó lường,thản nhiên nói”Ông tốt nhất tự lo cho bản thân mình thì hơn.”
Giọng lãnh đạm của ái đồ khiến Bạch Vô Ly sửng sốt”Tường nhi …ngươi.. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người này từ đâu đến?”
“Những người này là gia nô của Bổn vương,bắt đầu từ hôm nay Huyền Ky Môn sẽ do Bổn vương tiếp quản!”
Thiếu niên trên mặt không có bất kỳ biểu tình.
Không còn dịu như trước,cũng không có yêu thương như trước.
Có cũng chỉ lạnh như băng.
Trên Cô Tình Nhai gió thổi ào ào,Bạch Vô Ly toàn thân ướt đẫm,bị gió lạnh thổi đến cả người lạnh băng.
Nhưng lạnh nhất cũng là tâm và thân thể......
“Tường nhi...... Tường nhi......” Bạch Vô Ly cả người run rẩy,khổ sở hoạt động tứ chi, giãy dụa bò đến dưới chân thiếu niên,kéo lấy vạt áo của hắn”Tường nhi...... ngươi..... ngươi đang đùa với sư phụ sao?”
“Ha ha......”
Thiếu niên cười lên ha hả.
Bạch Vô Ly thà rằng y đừng cười.
Mộ Dung Tường từ trong lòng ngực móc ra một huyền thiết lệnh bài ném ở trước mặt hắn!”Ông nói đi? Hiện tại ông còn hoài nghi Bổn vương đang đùa không?”
Bạch Vô Ly thấy Huyền Thiên lệnh, thấy binh lính dày cộm trước mắt,bỗng nhiên hiểu tất cả.
Rõ ràng tất cả...... đều đúng như trong kế hoạch của hắn......
Đáng hận y lại bị”Tình” che hai mắt,đến nỗi khiến Huyền Ky Môn chịu đại họa!
Trái tim giống như có một cây đao hung hăng xoắn động,Bạch Vô Ly thê lương thét to!”...... Tại sao? Tại sao?”
Từ Dung khoanh tay đứng bên cạnh nhìn thấy thảm trạng nam nhân,không đành lòng đi đến mở miệng khuyên nhủ”Tiểu vương gia,giữa hai ngươi chắc có hiểu lầm,ngài hãy cho chưởng môn nhân một cơ hội giải thích......”
“Chưởng môn?” Mộ Dung Tường cười lạnh nói”Hắn đã không còn là chưởng môn.Kể từ hôm nay Bổn vương mới là chưởng môn nhân Huyền Ky Môn! Mà y! Chẳng qua là một tính nô Bổn vương nuôi!” Trí nhớ tối hôm qua bỗng chốc tựa như tia chớp đánh tới Bạch Vô Ly——
“Bắt đầu từ lúc này,Bổn vương sẽ là chủ nhân của ngươi!Ngươi chính là tính nô của Bổn vương nuôi!Bổn vương có thể vào bất cứ lúc nào,nơi nào…cỡi lên chiếc mông *** đãng của ngươi!Thao chà đạp phóng túng của ngươi!”
“Được,được, chủ nhân,ta là của ngươi! Toàn thân trên dưới đều là của ngươi! Huhu... thao ta đi! Mạnh mẽ thao chết tính nô của ngươi đi!”
“A a a —— Ta không phải! Ta không phải!” Bạch Vô Ly đầu đau như muốn vỡ tung,khổ sở ôm đầu,quay cuồng trên mặt đất kêu rên!
Mộ Dung Tường sắc mặt trắng nhợt,lạnh lùng nói”Đi...... Áp tải hắn về vương phủ! Bổn vương muốn đích thân điều giáo!”
“Tuân lệnh!”
Mấy thị vệ lao đến cực nhanh
Bạch Vô Ly làm sao chịu nỗi nhục nhã thế này,y cắn chót lưỡi,đem máu nhả lên lòng bàn tay,âm thầm vẽ một máu phù cực kỳ hao tổn nguyên khí,một chưởng khắc ở tâm mạch của mình ——
Ầm ——
Bạch Vô Ly một chưởng đánh trúng ngực thị vệ,nhanh như chớp đoạt trường kiếm được hắn,trở tay bổ về phía hai gã thị vệ khác ——
Tất cả mọi người biết hắn vị cho uống tô gân tán,nên không hề phòng bị,bỗng chốc bị giết ứng phó không kịp,kêu rên ngã sang một bên!
Mũi kiếm kéo dài theo mặt đất,Bạch Vô Ly dựa thế thanh kiếm lui đến bên vách núi —— Mộ Dung Tường nhìn hắn bị gió lớn thổi lảo đảo muốn ngã,trong bụng hoảng sợ,lạnh lùng nói”Không được nhúc nhích!”
Bạch Vô Ly ngửa mặt lên trời buồn bả cười “Bạch Vô Ly đã phụ phó thác của ân sư,dẫn sói vào nhà,khiến Huyền Ky Môn lần này chịu đại họa.Ta là tội nhân thiên cổ,còn mặt mũi gì để sống?”
Bạch Vô Ly nhìn sâu thiếu niên một lần,rồi xoay người nhảy xuống ——
“Sư phụ ——”
Mộ Dung Tường tâm hồn tê liệt,vội chạy đến vách đá nhìn xuống,chỉ thấy mây mù mịt mờ,nào có bóng dáng người hắn yêu......
Từ Dung thấy chuyện chuyển biến bất ngời,sắc mặt thay đổi,vội vàng chạy tới bên cạnh Vương gia.
Chỉ thấy đôi mắt Tiểu vương gia trống rỗng,sắc mặt như tro tàn,vừa muốn mở miệng khuyên bảo,thì Tiểu vương gia đã buông lỏng hai chân,nhảy xuống theo người kia