Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 2



Ta tên là Lỗ Chi Tín.

Lúc đi học vẫn là học sinh giỏi, ngày hôm qua còn là khiến trúc sư cao cấp, nhưng mà bây giờ là một thành viên trong đại quân thất nghiệp. Bởi vì tuổi trẻ lực tráng cùng trình độ học vấn cao, ta tự tin mình không bao giờ phải cầm tiền trợ giúp của chính phủ. Dù nghĩ sau này không tìm được công việc tốt.

Tiếng xấu truyền ngàn dặm, loại tội danh bán đứng bí mật thương mại này nếu là truyền đi, chắc chắn công việc của ta có lẽ chính là công nhân bảo vệ môi trường, tục xưng sớm chợ.

Thực ra ta cũng không phải vô cùng lo lắng, ta dường như lo nghĩ cho thân nhân duy nhất, em trai Lỗ Chi Nhạc.

Chi Nhạc vừa mới lên đại học, đi học xã giao ăn cơm ngủ nghỉ, như vậy không cần tiền? Mà ta nghèo sẽ nhiều người biết tới, sau đó phải trả tiền phá hợp đồng cho công ty.

Nhưng mà những chuyện này còn không đáng sợ bằng chuyện bọn họ vu cáo ta, muốn ta chịu ngục tù tai ương, như vậy ta sẽ đi giết người xong nhảy lầu, khi đó sẽ chỉ còn lại một mình Chi Nhạc cô đơn.

Lúc sáng sớm ta rời khách sạn, vì không muốn cho em trai thấy bộ dáng này của mình, ta cố tình du đãng trên đường chờ hắn đi học, mới về nhà.

Ta giằng co một buổi tối, vừa vào cửa nhà. Lập tức ngã trên sàn nhà “bịch” một cái, ngủ thật say.

Chờ khi tỉnh lại, đã là buổi trưa. Ta trở mình muốn đứng dậy, mới phát giác thì ra mình đã nằm trên giường rồi, hơn nữa còn mặc đồ ngủ sạch sẽ. Chắc là Chi Nhạc đã về rồi, hơn nữa lại thấy hết dáng vẻ chật vật này của ta.

Đầu của ta bắt đầu đau nhức, đồng thời nghĩ phải giải thích như thế nào, nói cách khác phải bịa chuyện làm sao.

Ta còn chưa nghĩ ra lời kịch, Chi Nhạc đã bưng một chén trà giải rượu đi vào.

“Tỉnh?” Chi Nhạc ngồi lên giường cạnh ta, đưa trà.

“Ừ.” Ta có chút chột dạ, nhận lấy vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nói thật, tuy là anh trai, nhưng ta vô cùng sợ đứa em trai này.

“Làm sao lại thành cái bộ dáng này?” Hắn nói toạc móng heo, không định nói nhảm với ta.

“A…” Ta a một cái, quyết định không nói thật chuyện này cho hắn:” Ngày hôm qua diễn ra rất thành công, cùng đồng nghiệp chúc rượu, đùa rất vui vẻ, kết quả như thế này.” Ta nói xong, ha ha cười xoà hai cái.

Nhưng mà Chi Nhạc cũng không nuốt trôi một kiểu này của ta: “Ta cũng biết rất thành công, chỉ có điều không phải công ty của các ngươi. Bản thiết kế của ngươi không cánh mà bay, mà ông chủ còn cho ngươi ăn một bữa cá mực muối tiêu, đúng không?”

Ta cảm giác mình giống như bị người cho một bạt tai, mất thể diện cúi đầu không nói gì.

“Là chọn tác phẩm của Phương Tuyển Quang?” Chi Nhạc đã đoán ra. Hắn vẫn luôn không có thiện cảm với Quang, hơn nữa không chỉ cảnh cáo ta một lần rằng người đó không phải kẻ tốt.

Nhưng mà cảm tính che mờ con mắt, cái gì ta cũng không nghe.

Ta không nói tỏ ý ngầm thừa nhận.

Chi Nhạc nhanh chóng an ủi:” Chỉ cần có thể thấy rõ một người, loại này cũng đáng giá.”

Đáng giá? Ta cười gượng.

Cái gì mới đáng giá? Ta vì hắn làm mọi thứ đổi lại hai nghìn khối đáng giá không? Ta xâm phạm hắn một đêm đổi lấy hai bàn tay trắng hôm nay có đúng người đúng tội không?

“Quên Phương Tuyển Quang tên này đi. Nhớ thật kỹ nỗi đau hôm nay.” Nói xong, Chi Nhạc vỗ vô vai ta đi ra ngoài, để ta một mình trong phòng.

Phương Tuyển Quang.

Tên này há có thể nói quên là quên, nó theo ta bao nhiêu năm, từng khắc cốt ghi tâm.

Bằng hữu tốt nhất của ta kia, người ta yêu thích nhất, đồng bạn tốt nhất, tên là Phương Tuyển Quang.

Người tổn thương ta sâu nhất, nhẫn tâm phản bội ta, cũng tên là Phương Tuyển Quang.

Muốn ta quên hắn làm sao, muốn ta quên đêm đó thế nào.

Lần thứ hai ta mở mắt đã là sáng sớm hôm sau.

Tại phòng bếp truyền ra tiếng Chi Nhạc làm bữa sáng, ta ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn cơm, chờ ăn.

Chi Nhạc đưa bữa sáng tới trước mặt ta kèm một đôi đũa.

“Cảm ơn.” Ta nhận lấy đôi đũa cúi đầu nhanh chóng ăn.

“Không phải đi học sao?” Ta vừa ăn vừa hỏi.

“Đã nghỉ.” Ta tìm được công việc vào kỳ nghỉ đông, lát nữa muốn đi.

Những lời này khiến ta ngay tại trận không đói bụng, Chi Nhạc thấy ta bỗng nhiên dừng đũa, chợt nói:” Kỳ nghỉ trước ta cũng có tìm việc làm? Hơn nữa lần này chỉ là gia sư thôi.”

“Chi Nhạc, công ty có thể sẽ vu khống ta, coi như bọn họ không tố cáo ta cũng phải bồi thường tiền hợp đồng rất nhiều, ta…”

“Ta quên chưa nói cho ngươi biết, ngày hôm qua người của công ty gọi tới, nói huỷ tố cáo, người chỉ cần thanh toán mười lăm vạn là được.” Nói xong, Chi Nhạc móc ra hai cuốn sổ tiết kiệm:” Đây là sổ tiết kiệm của ngươi, ngươi tân tân khổ khổ khiếm được mười ba vạn, đây là của ta, ngươi cho ta tiền tiêu vặt a, ta tự mình làm công kiếm tiền a, cái gì cũng đều ở bên trong, cộng lại gần được mười lăm vạn, còn thiếu bao nhiêu thì nghĩ cách đi.” Nói xong lại cúi đầu xới cơm.

Ta nhìn hai cuốn sổ tiết kiệm này, nhất thời không phản ứng kịp:” Vậy…. Vậy học phí kỳ tiếp theo của ngươi a, còn có…”

“Những chuyện ấy từ từ tính đi. Đối với ngươi quan trọng hơn, mẹ mất đi, hai anh em ta có gì khó khăn chưa trải qua, cái này không là gì.”

Những lời này khiến ta rất xúc động, Chi Nhạc tính tình đạm bạc lạnh lùng, hắn chưa bao giờ nói lời tình cảm, nhưng lời vừa nói khiến ta vô cùng ấm áp.

“Cám ơn ngươi, Chi Nhạc.” Ta duỗi ra tay cầm tay hắn.

“Đi. Ăn sáng.”

Thấy hắn xấu hổ thu tay về, ta cười khẽ.

Hai sổ tiết kiệm cộng lại được mười bốn vạn tám, ta tự hỏi nhân duyên mình không tệ, nhưng sau khi thất nghiệp hai nghìn khối cũng không dễ mượn được. Kỳ thực ta không cần mượn, vì trong túi ta còn có người khác bỏ vào cho hai nghìn vạn, chỉ là ta cả đời không muốn nhìn thấy nó, tiền kia bị ta cất trong ngăn kéo, tin rằng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Giải quyết tiền trái hợp đồng, vấn đề còn lại ta muốn kiếm việc làm.

Chuyện tiền trái hợp đồng càng làm ta thấy đau đầu, vì ta không muốn sớm chợ. Nhưng là cao không được thấp cũng không được, không ai thuê.

Cuối tuần ta đi phỏng vấn trên trăm loại công việc, yêu cầu càng ngày càng giảm, nhưng vô luận ta muốn rất thấp, cuối cùng bên kia nói tóm lại một câu.

“Lỗ tiên sinh đúng không, ta thấy loại công ty này mời không nổi ngươi. Ngươi vẫn là nhận chức vụ cao hơn ở nơi khác đi.”

Ban đêm, ta kéo lê nửa cái mạng từng bước từng bước đi về nhà.

Thời điểm đi qua phố xá náo nhiệt, một thân ảnh quen thuộc khiến ta dừng bước.

Ta thấy kia quen thuộc không thể quen hơn trong dòng người đi đi tới tới phát tờ đơn. Mọi người không nhịn được đem tờ đơn không cầm mà ném xuống đất, hoặc là trực tiếp đập tay người đưa phát xuống, nhưng mà hắn lập tức nhặt lên lau sạch tiếp tục phát cho người khác.

Hắn vẫn luôn làm như vậy cho đến khi phát hiện ra ta.

Ta đi tới:” Công việc của ngươi không phải là gia sư sao?”

“Cái này cũng là một trong số đó.”

“Còn có cái gì? Rửa chén thuê hay là vận chuyển thuê?”

“…”

Đêm đó, chúng ta không nói với nhau câu nào.

Ngày thứ hai, ta dậy sớm tiếp tục đi kiếm việc làm.

Ngày hôm nay ta yêu cầu thấp xuống, đem mục tiêu phòng làm việc của nhân viên ném ra sau đầu.

Nhưng ta rất khó tưởng tượng ta đi xin việc ở SUPER MARKET SELLER thất bại  dưới tay một học sinh tốt nghiệp trung học.

Ta mơ hồ nghe thấy bọn họ nói sau lưng ta: “Tốt nghiệp nghiên cứu sinh(*) vậy mà làm tiêu thụ viên? Bằng tốt nghiệp có phải giả không? Thân thể có vấn đề hay không a? Hay đầu óc có bệnh?”

(*) Nghiên cứu sinh là tên gọi của người đang theo học những khóa trình nghiên cứu khoa học mà kết quả cuối cùng là luận án tiến sĩ được bảo vệ thành công ở cấp nhà nước.

Ta rất muốn nói, ta không có gì cả.

Cực khổ một ngày từ sáng tới tối, lúc chạng vạng ta lần thứ hai bước trên đường trở về.

Vốn dĩ bằng cấp quá cao tìm việc cũng khó, nhớ tới thời học sinh phát báo phát sữa cũng là nghề của thầy giáo. Chỉ sợ ta ngày mai đi chấp nhận làm công nhân môi trường cũng sẽ thua người khác. Ta tự giễu nghĩ.

Đi ngang qua một quán bar quen thuộc, liếc tới cửa có dựng một tấm bảng tìm người làm. Ta cân nhắc tiền bạc và tự tôn cái nào quan trọng, sau đó quyết định vào trong phỏng vấn.

Người phỏng vấn ta là quản lý Tiểu Điền, chúng ta quen nhau, hắn là người tốt không nói gì xin mời ta. Tiền lương không ít, lương căn bản là trích phần trăm, nhiều thì trên ba nghìn, ít cũng gần hai nghìn.

Vì thế đêm đó ta lập tức đi làm.

Chi Nhạc cũng biết nhưng không nói gì, chỉ là kêu ta nấu cơm, coi như không đi xuống.

Đây quả thực là nói đùa, lẽ nào không đi xuống nấu ăn cũng không cần ăn, hắn không phải đi học sao?

Làm việc ở quán bar không có khó. Đặc biệt không nhiều việc nặng, nhưng cả ngày điên đảo hơn nữa tạp thanh ầm ĩ cùng tiếng động lớn vang khắp nơi khiến đầu của ta muốn nổ tung.

Thật vất vả làm đến  lúc gần phát tiền lương trước một tuần, vừa có thể cho Chi Nhạc đóng học phí, vốn là mọi thứ suôn sẻ.

Mãi cho đến khi lần thứ hai ta gặp lại người đẹp không giống nữ sinh đương nhiên cũng không giống nam sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.