Lúc ra viện, Chi Nhạc đưa ta về nhà trọ trước kia.
Hắn không thực sự yên tâm tình trạng thân thể của ta, luôn chăm sóc tốt, phòng ngừa buổi tối phát bệnh không ai chiếu cố, tối nào hắn cũng ngủ ở phòng ta.
Tiểu Bưu vẫn thường xuyên đến thăm ta, hắn nói với Chi Nhạc tuy rằng hiện tại trừ chút phát sốt vào buổi tối thì ta đã không sao, nhưng để cho an toàn, vẫn mời một bác sĩ tâm lý. Vì vậy nhà của ta không lý do đã có một bác sĩ tâm lý.
Lúc mới bắt đầu ta rất có địch ý với bác sĩ này, vì ta nghĩ hắn sẽ chạm vào dấu vết đáy lòng, hắn có lẽ cũng phát hiện biện pháp này không được, lần sau tới đã mang một đống lớn hoa quả. Hắn muốn ta từ đó chọn ra một, tiếp theo từ quả đó triển khai trọng tâm câu chuyện, chậm rãi thâm nhập.
Dần dần, chẳng biết tại sao, ta bắt đầu nhớ lại toàn bộ ký ức lúc ngủ ở bệnh viện. Bao gồm buổi tối luôn luôn gặp ác mộng, mơ con gián đến cắn ta, mơ Tiểu Bưu hận ta, mơ Nhã Hạo không muốn ta, mơ A Quang muốn ta chết, sau đó ta bắt đầu rơi lệ, khí xúc, thở dốc, rút gân, thậm chí lên cơn sốc.
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý, ta cảm thấy dần lấy lại sức lực. Ta nhìn thẳng vào đáy lòng yếu đuối, dũng cảm lên, muốn chính mình kiên cường đối mặt với tất cả sau này. Cứ nói chuyện như vậy, thẳng đến có lần, ta không chút do dự chọn một quả táo, liền cắn một miếng, từ đó bác sĩ tâm lý cũng không xuất hiện nữa.
Sáng thứ hai, Chi Nhạc đột nhiên nói rằng tối hôm qua ta ngủ không bị phát nhiệt, đồng thời rất yên ổn.
Cơ thể của ta hồi phục trong vài ngày, vẻ mặt luật sư buồn thiu lại xuất hiện ở trước mặt ta, lập tức hiểu đã có chuyện phát sinh.
Ta dựa theo ý muốn của luật sư quay về nhà chính Lỗ gia, tức là tiếp nhận làm chủ công ty.
Công ty của Nhã Hạo, thực ra vẫn luôn tốt đẹp. Nhưng trong lúc ta nằm viện, một số người nhân cơ hội tạo phản, liên hợp lại muốn kéo ta xuống, cứ như vậy, công ty bị bọn họ làm cho loạn thất bát tao. Ta vừa tiếp nhận, điều hành công ty chính là kiến thức nửa vời, hơn nữa bị bọn họ làm như vậy, rất nhiều chuyện ra tay đều luống cuống.
Nhưng ta biết mình không thể ngồi chờ chết. Đây là công ty của Nhã Hạo, ta không thể chịu được đến một ngày Nhã Hạo trở lại thấy công ty mà hắn khổ khổ sở sở thành lập bị hủy trong tay ta.
Dựa vào sự tin tưởng này, vào ngày hôm sau ta bắt đầu xem tư liệu công ty bao năm qua, từ đó học tập cách điều hành công ty và thủ đoạn trên thương trường. Lúc mới bắt đầu, ta nhất quyết lôi kéo Tiểu Bưu tới bên mình làm quân sư, sau đó, Chi Nhạc cũng không đành lòng nhìn ta quá cực khổ, cũng bỏ công theo ta cùng nhau làm việc suốt đêm suốt đêm.
Ba người chúng ta đang lúc toàn lực ứng phó, rốt cục nghĩ ra một loạt phương án cứu vãn. Ta là cổ đông lớn của công ty, dùng thủ đoạn cứng rắn trấn áp bọn tạo phản, sau đó cùng với Chi Nhạc giải quyết vấn đề nảy sinh trên phương diện làm ăn, cùng Tiểu Bưu tập trung điều chỉnh nội bộ điều hành công ty.
Ta phân chia như vậy là bởi vì ta tin tưởng năng lực của Chi Nhạc, nghĩ khả năng ứng biến của hắn luôn luôn làm ta vọng trần mạc cập(*) (không kịp nghĩ ra), mà hắn cũng thực sự không phụ sự mong đợi của mọi người, mà đối với trình độ quen thuộc về nội bộ công ty của Tiểu Bưu cũng thực sự làm ta kinh ngạc. Không phải ta coi thường hắn, mà là ta thực sự nghĩ có một số việc không thuộc phạm vi năng lực của hắn, nhưng hắn giải quyết đến thuận buồm xuôi gió, dường như là bẩm sinh vậy, không khỏi làm ta hoài nghi sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm.
Nhưng… Sẽ là ai chứ? Có thể quen thuộc công ty đến loại tình trạng này mà lại có khả năng thống lĩnh nhân sự, hẳn là chỉ có một.
Lẽ nào…
Ta tuy rằng hoài nghi, nhưng vẫn không dám xác định. Ta không nên mở miệng hỏi Tiểu Bưu, là bởi vì một phát tới nay đối sách của chúng ta vừa triển thì đắc thắng, nhưng cửa ải cuối cùng lại gặp một vấn đề lớn cực kỳ vướng tay chân — con dấu, khế ước, hợp đồng cơ mật, tư liệu công ty đều bị Nhã Hạo gửi ở ngân hàng nào không biết. Nhất là con dấu, không có nó, chúng ta căn bản không có khả năng dùng bất kỳ nguồn tài chính nào của công ty ở ngân hàng. Chúng ta khổ vô đối sách, mắt thấy toàn bộ sẽ thất bại trong gang tấc, Tiểu Bưu chợt gọi điện báo hắn hiện tại ở trước ngân hàng Hang Sinh, muốn ta nhanh tới mở rương an toàn.
Lúc ta vọt tới ngân hàng còn chưa kịp hỏi chuyện, hắn cũng chờ không kịp đã lôi ta vào. Ta thấy hắn chỉ có thể đưa ra đơn chứng nhận ngân hàng, nhưng ta lại tinh tường biết mật mã tủ sắt — sinh nhật của ta.
Ta ngay lúc đó khiếp sợ không nói nổi. Ta biết, chỉ có một người dùng sinh nhật của ta làm mật mã tủ sắt, cũng chỉ có một người sẽ biết mật mã tủ sắt.
Nhã Hạo!
Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Lòng ta muốn có đáp án, nhưng ta không hỏi. Sự tình có nặng có nhẹ, ta cầm tư liệu quan trọng trở về công ty, lập tức tập trung mọi người, mở một cuộc họp, lấy ra hoàng bài trong tay, thuận lợi phê duyệt tất cả kế hoạch, cũng tinh tường để những người còn vọng tưởng muốn tạo phản biết, ở đây vẫn là người họ Lỗ làm chủ.
Tất cả đã thành công, cuối cùng cũng an ổn, công ty vận hành như thường. Ta ngồi ở vị trí Nhã Hạo, nhìn tập văn kiện trên bàn, sau đó nhàn nhã uống cà phê.
Một lúc sau, cửa mở. Là Tiểu Bưu.
“Chi Tín, ngươi tìm ta?”
“Đúng. Ngồi.” Ta chỉa chỉa cái ghế bên cạnh bàn làm việc.
Tiểu Bưu ngồi xuống, hỏi, “Có chuyện gì không?”
Ta hớp một ngụm cà phê đặc, giọng nói êm ái ném ra câu thập phần có trọng lượng nói, “Tiểu Bưu, chúng ta là anh em sao?”
Tiểu Bưu biến sắc, hắn biết ta hỏi như vậy, nhất định là phát hiện ra chút gì, nhưng hắn vẫn giả ngu, “Chi Tín, tại sao lại hỏi như vậy?”
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, “Ngươi biết rõ ta đang tìm Nhã Hạo, nhưng ngươi biết hắn ở đâu vẫn còn lén lút gạt ta?”
Tiểu Bưu nghe xong, lập tức há mồm muốn giải thích cái gì, nhận lại chỉ là hiện thực rõ ràng ngoại trừ thẳng thắn thì đã không có con đường thứ hai, bất đắc dĩ thở dài, “Không sai, hắn đích xác là từng tìm ta. Nhưng ta không phải là có ý định muốn giấu ngươi, là ý của hắn, ta cũng không thể tránh được. Hơn nữa ta thực sự không biết hắn ở đâu, mỗi lần hắn nói xong thì cắt đứt điện thoại, cái gì cũng chưa kịp hỏi.”
“Ngươi có điện cho hắn?”
“Không có.” Tiểu Bưu lắc đầu, “Mỗi lần đều là hắn chủ động liên lạc với ta. Hắn rất lo cho ngươi, mong ta có thể giúp ngươi thuận lợi giải quyết tất cả vấn đề công ty. Tài liệu, tất cả biện pháp, đều là hắn dạy cho ta.” Nói xong, Tiểu Bưu dừng lại một chút, sau một lúc tự nghĩ, vẫn là quyết định nói ra, “Chi Tín, vì một nữ nhân, khiến hai anh em trở mặt thành thù thực không đáng. Tổng tài thực sự rất quan tâm ngươi. Trước kia ngươi không đi làm, nhưng thật ra là tổng tài van ta đi chiếu cố cho ngươi. Ta lúc đó không phải thường thường gọi ngươi đi ra ngoài dạo chơi một chút hay không? Cũng là bởi vì tổng tài không dám tới tìm ngươi, hắn mong ta có có thể mang ngươi ra ngoài, để hắn ở cách xa nhìn ngươi.”
Nữ nhân? Tên ngu ngốc này trong đầu cũng chỉ có nữ nhân!
Ta sau khi cười xong, con tim từng đợt đau nhức, mắt từng đợt chua xót.”Ngươi... Hắn... Còn có liên lạc với ngươi không? Ngươi... Ngươi có bảo hắn trở về sao? Ngươi, ngươi nói cho hắn biết, ta thật sự nhớ hắn.”
Tiểu Bưu phát hiện ra ta đau đớn, nhìn ánh mắt của ta không đành lòng. “Từ lúc công ty ổn định, hắn không có gọi điện thoại cho ta nữa. Ta nói cho hắn biết ngươi rất thống khổ, mong hắn có thể trở về, nhưng mỗi lần hắn đều là trầm mặc, sau đó thì cúp máy.”
Ngón tay của ta quấn chặt vào nhau, phát sinh một loại đau có thể sánh bằng búa gõ vào tim, “Ngươi... Ngươi thực sự... Không biết hắn ở đâu? Ngươi... Ngươi nghĩ thông có được hay không?”
Vấn đề này rõ ràng làm khó Tiểu Bưu, hắn lại suy nghĩ, thực sự không nghĩ ra, ngẩng đầu thấy bộ dáng của ta lại không đành lòng mà cúi đầu tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng hắn đột nhiên cao hứng nói với ta, “Hắn khả năng là ở Cu Ba. Mỗi lần hắn gọi điện thoại cho ta phía sau đều có người lớn tiếng nói ngôn ngữ Brazil. Hơn nữa... Hơn nữa ta có thể đi tra lịch sử cuộc gọi, đến lúc đó không phải có thể tra ra hắn ở đâu sao?”
Cu Ba?
Ta ngốc một chút. Một trận gió mát mơn trớn, đang lúc mông lung, ta nhớ lại đêm đó, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi.
Nhã Hạo ôm ta, tựa ở hõm vai ta chỉ vào TV nói, “Chi Tín, chúng ta từ từ khi rảnh rỗi cùng nhau đi Cu Ba ngắm hoa hướng dương có được hay không?”
“Vì sao, hoa viên không phải trồng một mảnh sao?” Ta nắm cằm hắn, hôn xuống.
Hắn ngẩng đầu, hôn đủ, sau đó tiếp tục nói. “Nơi này rất ít a. Ta muốn ngắm một cánh đồng hoa hướng dương lớn. Từ nhỏ ta đã bị trói buộc vào gia nghiệp, cũng chưa có ngắm qua nơi có cảnh đẹp.”
Ta nở nụ cười, nghiêng người liền đem hắn đặt ở dưới thân, cúi đầu cắn cắn mũi hắn, “Nguyên lai là tiểu hài tử chưa ra khỏi nhà nga!”
Tay hắn ôm chặt cái eo của ta, trán kề trán, “Ai nói ta chưa đi ra khỏi nhà, ta đi qua nhiều chỗ rất xa rồi.”
Ta cười, “Đúng vậy. Đi qua rất nhiều chỗ rất xa để họp, sau đó ở quán rượu, sau đó sẽ họp, lại ở quán rượu. Đúng hay không?” Ta nói xong, còn không biết sống chết khinh bạc nhìn mặt của hắn, “Tiểu hài tử thật là đáng yêu nga. Trách không được bạn bè dẫn ngươi đi chơi, bằng không tiểu hài tử đi một mình bị lạc đường, ca ca cũng sẽ rất lo lắng.”
Hắn vừa tức vừa muốn cười, mạnh một cái xoay người một lần nữa đè ta xuống, “Lỗ Chi Tín, hiện tại ta để ngươi nhìn một chút sức lực tiểu hài tử.” Nói xong, hắn giơ ma trảo hướng về phía hạ thân ta.
Ta hét rầm lêm, “Oa! Ngươi còn? Ta còn đau nhức a! Lần này đến phiên ta đi!”
“Ngươi đừng mơ! Lỗ dung nhượng lê, đương nhiên lớn phải cho bé rồi! (*) Ngươi đời này cũng đừng nghĩ xoay chuyển a!”
(*)Khổng Dung bốn tuổi biết nhường quả lê.
Đại khái là mới bé mà đã biết nhường nhịn. Nên người lớn cũng phải biết nhường cho trẻ nhỏ đi hắc hắc.
“Oa! Ngươi đừng... A… Ân… Xuống lần nữa một chút… Đúng.. A… Nhã Hạo... Nhã Hạo, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi…”
“Chi Tín... Chi Tín, ta cũng yêu ngươi. Ta đời này đều phải bên ngươi. Ta yêu ngươi…”
Chi Tín, ta yêu ngươi. Ta đời này đều phải bên ngươi.
Chi Tín, ta đời này đều phải bên ngươi.
Chi Tín...
“Chi Tín?!”
Nước mắt ta bắt đầu lướt qua mặt, tay Tiểu Bưu ở trước mặt ta phẫy phẫy, thành công kéo thần trí của ta quay về.
Ta vội vàng giơ tay lau đi nước mắt, nhìn Tiểu Bưu lúng túng cười cười, “Ta không sao. Vậy làm phiền ngươi đi tới đó hỗ trợ điều tra một chút. Mặt khác, ngươi giúp ta tra một chút Cu Ba bên kia đồng hoa hướng dương lớn nhất ở đâu.”
“Được.” Tiểu Bưu gật đầu. Sau đó lo lắng nhìn vào hai mắt ta, “Chi Tín, ngươi dự định đi tìm hắn?”
Ta nhất thời ngốc lăng, chẳng biết trả lời như thế nào.
Ta muốn đi tìm hắn, nhưng... Nhưng ta phải đối mặt với hắn như thế nào? Hắn... còn nghĩ không muốn nhìn thấy ta?
Tiểu Bưu thấy ta không trả lời, nói tiếp, “Ta không phải nói tổng tài còn hiềm khích với ngươi. Nhưng... Nhưng trời đất bao la tìm một người không phải dễ như trong tưởng tượng. Hơn nữa ngươi bây giờ căn bản không có khả năng bỏ đi, công ty tất cả vừa mới vào quỹ đạo, toàn bộ đối với ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Các công nhân viên đều chờ ngươi mà ăn cơm, nhất là ta a, ta còn muốn nuôi vợ, ta cảnh cáo ngươi hiện tại đừng chạy, liên lụy ta còn chưa đi được đến giáo đường đã mất tiền trợ cấp a.”
Ta thấy hắn dáng vẻ nửa đùa giỡn áp chế, không khỏi nở nụ cười, Thiến Văn khẳng định lấy ngươi?”
Hắn cười, “Đúng vậy. Vẫn là nhanh lên một chút cưới nàng về, tránh cho nam nhân hư bên ngoài mỗi ngày đều nhìn chằm chằm lão bà của ta.”
Ta cũng cười, “Loại tư sắc này, kết hôn mười năm người theo đuổi nàng vẫn còn có một đại la. Ngươi tốt nhất đối với nàng cho tốt, không được tức giận khiến nàng chạy ngươi có khóc người ta cũng không trở lại.”
Tiểu Bưu lại lớn lối, “Ngươi yên tâm! Nữ nhân này không phải ta thì không được. Bằng không trước kia cũng không hiểu lầm nàng, hiện tại nàng cũng khẳng định tốt với ta rồi.”
Ta ngây ra một lúc, “Ngươi biết chuyện năm đó?”
Hắn gật đầu, “Ta gặp nam nhân năm đó, hắn nói cho ta biết. Ai... Có một nữ nhân đối như ta vậy, ta cũng không có gì yêu cầu gì nữa.” Nói xong, hắn nhìn ta một cái ưu thương, lập tức chuyển giọng, “Chi Tín, với cái dạng này. Ngươi cứ từ từ nhất định sẽ gặp được người tốt hơn. Cái trước mất thì đã rồi!”
Ta nhìn hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Cũng chỉ có loại đại ngu ngốc thần kinh thành bộ dáng như vậy. “Ngươi có hỏi qua Thiến Văn còn trách ngươi hay không?”
Tiểu Bưu chậm rãi lắc đầu, “Không có. Không dám nói. Bỗng nhiên mang chỗ đau kéo ra, nếu như nàng tức giận, không nên, ta làm sao bây giờ? Sau đó lại bồi thường cho nàng tốt một chút.”
“Vậy còn ngươi? Nếu như lúc đó cái người bỏ con gián vào túi sách của ngươi, thực sự nguyện ý giúp ngươi chép ba bài khóa, là có thể bồi thường ủy khuất khi đó?”
Ta lại mang vấn đề này ra nói, ta biết Tiểu Bưu có ngu xuẩn cũng sẽ hiểu huyền cơ trong đó. Hắn ngồi, nắm lấy tay ta đang để trên mặt bàn, nghiêm túc nói. “Chi Tín, nếu như ngươi sau đó nhìn thấy người kia, ngươi nói với hắn, nên ta vẫn nhớ kỹ chuyện kia, là bởi vì nguyên nhân của nó sở dĩ có một đứa ngốc mới sáng sớm đã chạy tới trạm xe lửa tặng ta một cái khăn quàng cổ, mà tên ngốc kia hiện tại trở thành huynh đệ của ta. Chi Tín, một việc có thể trở nên tốt hoặc không tốt, vì sao ngươi luôn luôn nhớ kỹ những chuyện không tốt để cho mình canh cánh trong lòng áy náy tự trách hả? Có cái gì cùng lắm chẳng phải là mấy con gián thôi sao. Đều qua rồi không phải nhớ lại quá khứ.”
Nói xong, Tiểu Bưu nắm tay ta chặt hơn, biểu tình càng nghiêm túc hơn, “Chi Tín, ngươi thiện lương, đơn thuần, chấp nhất, tài giỏi. Những thứ này đều là tự có, nhưng chỉ có kiên cường, là cần mài luyện mới được. Ngươi phải kiên cường, đối mặt với quá khứ. Thế giới chính là như vậy, vượt qua thương tổn và bị thương tổn. Đã như vậy chi bằng ngươi hãy thoải mái một chút. Để tất cả mọi người vui sướng, nếu là phương pháp này không tồn tại, đã như vậy ngươi sao không ích kỷ đi một chút. Không để tất cả mọi người vui sướng vậy thì ngươi tối thiểu hãy để cho mình vui sướng. Không tổn thương người khác tối thiểu cũng không thể bị người khác thương tổn mình. Đây là thường tình, cảm thấy hổ thẹn áy náy sao? Chi Tín, con người không thể kiên trì, cũng không thể quá chấp nhất. Chính mình lúc nào cũng tự vác lấy cái khổ, có vài chuyện, có vài ký ức, nhất định phải vứt bỏ.”
Cuối cùng, hắn ngừng một chút, nói ra một câu khiến ta rất cảm động, “Chi Tín, ngươi là người tốt nhất ta từng gặp, cũng là người anh em tốt nhất hiện nay, ngươi đáng nhận được cảm tình tốt đẹp nhất trên đời này, mà không phải bị quá khứ trói buộc trằn trọc bất an. Thực sự. Ta vẫn cho là như vậy!”
Dường như ta nhìn thấy Phật tổ chiếu thánh quang khắp mặt đất, ta nắm chặt tay hắn, “Tiểu Bưu, cám ơn ngươi. Thực sự, thực sự rất cám ơn ngươi.”
Hắn sau khi cảm động lại lập tức cợt nhả hất tay của ta ra, “Là nam nhân cũng đừng có đàn bà như thế! Được rồi, ta đi đây.”
Nói xong, hắn đứng dậy.
“Được. Có tin tức thì nói cho ta biết.”
“Được.”
Bịch. Cửa đóng lại.
Ta sờ sờ hai tay còn lưu lại xúc cảm, tầm mắt xuyên thấu qua tấm thủy tinh rộng lớn nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.