Lăng Sương có thói quen ăn khuya, cũng ăn rất ít. Ăn no quá, dễ béo phì. Nàng tối hôm nay thực sự là điên rồi, rốt cuộc ăn nhiều mấy đồ đầy mỡ như vậy. Tuỳ tiện tính, cũng một cân mỡ. (TYV: 1 cân = 1/2 kg)
Ăn no uống đủ, Lăng Sương sờ sờ bụng ngây thơ, “Ăn no thật a.” Đã lâu chưa ăn thoả thuê như thế.
Tàn Tâm từ từ uống rượu mạnh, “Vui không?”
Lăng Sương cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu đế đắng chát, “Ừm, đương nhiên là vui. Ngươi mua khăn tay tặng ta, còn nghe ta kể khổ, theo ta ăn này kia, ta đương nhiên vui.”
Tàn Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thản nhiên nói, “Mười lăm tháng tám năm tới, chúng ta trở lại đây.”
“Đồ ăn ở đây dù ngon, tiếc là rượu quá dở, ngươi sẽ quen sao?” Lăng Sương cười như không cười.
“Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi đã nói, rượu có ngon hay không không quan trọng, quan trọng là có người cùng uống, có ngươi cùng ta uống là tốt rồi.” Trong đắng có chát, rượu nơi này hắn quả thực không dám khen. Thế nhưng, nếu có Lăng Sương cùng uống, rượu có dở hắn đều uống.
“Rượu ngon dễ có, tri kỷ khó cầu. Nếu ngươi không chê, từ nay về sau ta gọi ngươi một tiếng đại ca.” Lăng Sương nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Tàn Tâm.
Tàn Tâm cũng không phải vật trong ao, nhận hắn làm đại ca tuyệt đối không hại gì.(TYV: “vật trong ao”, theo Tĩnh Ngọc thì hiểu tương tự như “ếch ngồi đáy giếng”)
Hắn ngẩng con ngươi thâm trầm, lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, “Tàn Tâm đến một mình đi một mình, không cần muội muội.” Nói thế nghe có vẻ tuyệt tình, lại có thâm ý khác.
Nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn, tim Lăng Sương đột nhiên nảy lên một chút, hai gò má nhuộm đỏ nhàn nhạt, “Đại ca, ngươi…” Không cho nàng là muội muội, cho nàng là cái gì?
Ánh mắt Tàn Tâm xa xăm, mông lung mê say, “Ngươi có thể gọi tên của ta, ta gọi ngươi Sương nhi.”
Hắn tịch mịch.
Từ ánh mắt của hắn, nàng thấy hắn vô cùng tịch mịch.
“Đại ca…” Lăng Sương đỏ mặt, thần sắc dần ảm đạm, “Ngươi có tâm sự gì, có thể nói ta nghe.” Hắn là một người con trai có chuyện xưa.
Đem rượu mạnh đổ vào cổ họng, hai mắt Tàn Tâm thêm tầng sương mù, “Ta phải đi rồi.”
“Thứ ta nói thẳng, ngươi đến Giang Ninh có việc gì sao?” Hắn ở khách sạn bình dân, rõ ràng hắn không phải dân bản địa.
“Ba mươi năm trước, sư phụ ở rừng cây ngoài thành Giang Ninh nhặt được ta. Sau khi sư phụ mất, ta hàng năm đều đến Giang Ninh.” Không phải tìm cái gì, chỉ là muốn đến xem đơn thuần.
Lăng Sương “A” một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tàn Tâm, ngươi già thật a.” Hơn nàng mười tuổi, lão già chính cống. (Sở Sở ném ánh mắt rất khinh bỉ: Bác gái, người năm nay sắp ba mươi rồi.)
Tàn Tâm mặt không chút thay đổi như trước, nhàn nhạt liếc nàng, “Đối với ngươi mà nói, quả thực già lắm rồi.” Nàng cùng lắm mười sáu tuổi mà thôi.
Lăng Sương vội lắc đầu, “Không già, vừa vặn.”
“Lúc đó ta còn là hài nhi trong tã lót, sư phụ nhặt được ta bên cạnh một đôi vợ chồng, đôi vợ chồng kia cả người là máu, cũng không biết đã chết chưa. Ông vốn muốn ra tay cứu giúp, lại phát hiện có rất nhiều cao thủ lần đuổi theo vết máu. Hoảng loạn, sư phụ chỉ kịp ôm ta chạy.”
Một tia ý cười nhà nhạt theo môi nàng lan rộng, Lăng Sương ngẩng nhìn trăng sáng xa xăm, “Chí ít, cha mẹ ngươi yêu ngươi. Cho dù bọn họ có chết, cũng không muốn ngươi bị thương tổn. Ta thì không giống vậy, ta ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết. Kỳ thực, ngươi so với ta đã hạnh phúc rồi.”
Tàn Tâm nhìn Lăng Sương, “Ta thói quen hàng năm đến Giang Ninh ở lại mấy ngày, không vì tìm thân thế, chỉ là muốn đến xem đơn thuần.”
Lăng Sương gật đầu, “Ta rõ rồi, ngươi đã quen ngày ngày đến một mình đi một mình, quen ngày ngày không có người thân.” Tựa nàng lúc trước, tìm vợ chồng Hồ gia chỉ để nhìn, không có ý gì khác.
Tàn Tâm chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cây ngọc trâm độc đáo đưa cho Lăng Sương, “Sương nhi, cái này tặng ngươi.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng.
Ngọc bích thượng hạng, tinh xảo đặc sắc. Trâm ngọc dài khoảng mười li (TYV: li = cm), đỉnh khắc thành hình hoa mai. Ở giữa hoa mai, nạm một viên trân châu lớn bằng ngón cái. Dưới ánh đèn cầy, thấp thoáng có thể thấy được ánh trắng nhàn nhạt. Vật này, nhất định không phải thường.
“Ta… Chúng ta mới gặp qua có vài lần mà thôi, quà tặng quý thế ta không thể nhận.” Giá trị của cây trâm ngọc này, e không hề tầm thường.
Tàn Tâm cài ngọc trâm vào búi tóc nàng, “Nhận lấy đi.” Đời này kiếp này, cây ngọc trâm này hắn chỉ cho một người, đã cho rồi, tuyệt không nhận lại.
“Cảm tạ ngươi.” Lăng Sương cúi đầu ngượng ngùng, “Chúng ta thế này có tính là đang dự định chung thân không?” Trai tài gái sắc cổ đại dự định chung thân, đều giống như thế này.
Tàn Tâm mặt nạ lạnh lùng rốt cục xuất hiện vết nứt, khoé miệng hắn giật giật mấy cái, “Ngươi nói gì?”
Lăng Sương lấy ra một chiếc khăn tay hồng phấn, ngượng ngùng xoay đầu, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tàn Tâm, “Như vầy mới tính.” Không sai, dự định chung thân hẳn có thế này.
Tàn Tâm đáy mắt lạnh lùng hiện lên một tia ấm áp, hắn nhẹ nhàng đem khăn tay thu vào ngực, “Được, chúng ta dự định chung thân.”
Lăng Sương nháy mắt mấy cái, “Đã như vậy, nếu ta muốn bỏ trốn với ngươi hẳn là ngươi sẽ dẫn ta đi chứ?” Không sai, đây mới là mục đích thật sự của nàng.
Tung Hoành sơn trang gần như xưng bá võ lâm, Tàn Tâm cũng không phải người bình thường.
Kế dây dưa của Tiêu người đẹp mặc dù hay, nhưng cũng không phải kế lâu dài. Nếu có một ngày Lâm tiền bối thật sự muốn gả nàng cho tam thiếu gia, nàng cũng có Tàn Tâm làm chỗ dựa vững chắc. Có Tàn Tâm che chở, đường trốn đi của nàng hẳn là rất thuận lợi.
Nói nàng lòng dạ khôn lường cũng tốt, nói nàng lừa tình cũng tốt, nàng cũng đã làm rồi. Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, luôn luôn là tôn chỉ của nàng.
Tàn Tâm có chút giật mình, “Được. Ngươi rốt cuộc là ai?” Sư phụ nàng rốt cuộc là ai?
“Ta là…” Lăng Sương vội che miệng lại, một hồi lâu mới buông ra, “Sau này ngươi sẽ biết.” Trước khi biết rõ thân phận của Tàn Tâm, nàng sẽ không nói cho hắn biết nàng là thiên kim của Lâm tiền bối. Người trong giang hồ, tâm đề phòng người khác không thể không có.
“Ba cân thịt bò, năm cân rượu.” Thanh âm hào khí kiền vân chợt vang lên. (TYV: Theo http://zhidao.baidu.com/question/38545090 thì đại loại “Từ này miêu tả hào khí to lớn, lớn tới nỗi chạm đến mây.”)
Lời này nghe quen lắm a? Lăng Sương mất hứng quay đầu nhìn. Ngồi cạnh họ, là ba tên con trai. Từ trang phục mà xem, một tên chủ tử, hai tên hộ vệ.
Thoạt nhìn tên con trai một thân trường bào xanh giống chủ tử kia, phóng khoáng chững chạc, khí thế phi phàm.
Lăng Sương chớp mắt, “Hắn là ai vậy?” Thành Giang Ninh không hổ nơi ở đệ nhất thế gia, xứng là thắng địa võ lâm. Tuỳ tiện chỉ một người, đều là nhân vật lừng lẫy giang hồ.
“Đường chủ Độc Bộ đường Lâu Đoạn Nhai.” Tàn Tâm nhìn không chớp mắt.
Lăng Sương gnhe vậy, thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra, “Hắn chính là Lâu Đoạn Nhai?” Một trong các vị hôn phu được đề cử của nàng?
Ông trời ơi, nếu để Lâu Đoạn Nhai thấy nàng hơn nửa đêm cùng một người con trai ra ngoài, chẳng phải hỏng rồi sao?
“Phải.”
Lăng Sương vội cúi đầu, làm dáng gà con mổ thóc, “Ta cùng hắn có cừu oán, ngàn vạn lần đừng để hắn thấy ta.”
“Có ta ở đây.” Đường chủ Độc Bộ đường thì làm sao? Có hắn ở đây, không ai có thể thương tổn Lăng Sương.
Lăng Sương tiếp tục làm đà điểu, “Ta nghĩ chúng ta nên đi thôi, tránh tiết ngoại sinh chi.” Đầu năm nay, cúi đầu làm người vẫn tốt hơn. (TYV: “tiết ngoại sinh chi” [节外生枝] sát nghĩa là “cành mẹ đẻ cành con”, hiểu thoáng là “chuyện ngoài ý muốn”, có vẻ đây là một tục ngữ của TQ?)
“Ừm.” Tàn Tâm móc ra một thỏi bạc đặt ở trên bàn.
Lăng Sương nhỏ giọng nói thầm, thò tay lấy bạc, “Đã nói ta mời.” Thiếu tiền không trả, chiếm tiện nghi người không phải tác phong của Lăng Sương nàng.
Tàn Tâm chặn tay Lăng Sương, đưa nàng rời quầy nhỏ, “Ta trả.” Hắn tuyệt đối sẽ không để con gái trả tiền.
“Ngươi buông tay ta.” Người con trai này thực sự rất bá đạo.
Tàn Tâm bỗng dừng bước, ngoảnh đầu liếc nàng một cái, “Đừng hòng.”
“Người mời ta ăn cơm, mời ta ăn khuya, còn tặng ta quà, ta thiếu ngươi rất nhiều tiền.” Từng đợt chóng mặt truyền đến, Lăng Sương bỗng nhiên thấy có chút váng đầu hoa mắt, bước chân nhẹ nhàng bay bổng.
“Ngươi không nợ ta.”
“Ta… kỳ quái, chóng mặt a.” Lăng Sương ra sức vỗ vỗ đầu.
Tàn Tâm chìa tay đỡ lấy nàng, “Ngươi đã uống nhiều rượu rồi, say lắm rồi.” (TYV: bản gốc là “liệt tửu thượng đầu” [劣酒上头], theo Tĩnh Ngọc, sát nghĩa là “rượu xấu lên tới đầu” [???]) (TN: tức là rượu hại thân thể, “lên tới đầu” tức là khiến người loạn trí)
Nàng mắt nước hơi hí lại, “A, ra là vậy a. Phiền ngươi đỡ ta về chỗ ngươi uống chén trà.” Nàng giờ váng đầu hoa mắt, ngay cả Ngạo Kiếm sơn trang ở phương nào cũng không biết.
Tàn Tâm trầm mặc một hồi, nhẹ nói, “Sương nhi, ngươi với kẻ nào cũng không cảnh giác như thế sao?” Nàng rốt cuộc có biết làm thế sẽ có hậu quả gì không?
Lăng Sương tựa vai hắn cười hì hì, “Ta sẽ không sao, bởi vì, ta tin ngươi.” Hắn cho rằng danh xưng thiên thần giết người, tiên nữ áo trắng là do nàng cướp về sao?
Sau khi Tàn Tâm thở dài một tiếng, ôm lấy người con gái nhỏ bé đang phủ trên vai. Gặp gỡ nàng, hắn mới biết thế nào là phiền phức.
Tàn Tâm ôm Lăng Sương đi vào phòng, thuận lợi đặt nàng lên giường. Nhìn người con gái nhỏ bé mơ mơ màng màng, hắn có chút bất đắc dĩ, “Sương nhi, ngươi không về?” Cùng con trai trở về hơn nửa đêm, nha đầu kia rốt cuộc là không cảnh giác còn…
Lăng Sương tuy hơi say, nhưng vẫn tỉnh như cũ. nàng vươn tay nhỏ bé kéo căng áo ngoài, “Phải về a, có điều nóng quá a, để ta nằm một lúc trước.” Váng đầu a, sớm biết đừng uống nhiều rượu vậy.
Tàn Tâm lại trầm mặc, “Ta ở bên cạnh.”
Lăng Sương dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, “Không được, ta ngày mai còn phải xem mắt.” Ngày mai còn phải cùng tam thiếu gia xem mắt, không thể ngủ ngoài.
“Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai đưa ngươi về.” Nhân tiện xem nàng là con gái nhà ai.
Nàng ngã lên giường, kéo chăn che kín đầu, “Vậy được rồi.” Ngủ ở đâu cũng là ngủ, nàng tin Tàn Tâm sẽ không làm gì nàng.
“Ta đi ra, ngươi nghỉ ngơi sớm.” Tàn Tâm thổi tắt nến, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Chưa được năm phút đồng hồ, Tàn Tâm lại đẩy cửa đi vào.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, gần như im hơi lặng tiếng, nhưng vẫn quấy nhiễu Lăng Sương.
Nàng mở mắt, nằm thẳng trên giường, “Làm sao vậy?”
Tàn Tâm rót chén trà, nhấp một ngụm, “Không có phòng.”
Lăng Sương chớp mắt mấy cái, phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ, “Lên đây ngủ đi.” Không có phòng, thật bất đắc dĩ a.
Hắn dừng động tác uống trà, “Ngươi ngủ đi.”
“Ngươi thật cho ta là đứa con gái tuỳ tiện như vậy sao? Ta chỉ là kêu ngươi lên đây ngủ, lại không cho ngươi làm cái gì. Tin tưởng nhân phẩm ngươi, tin tưởng năng lực bản thân, ta mới dám cùng ngươi trở về.” Trên đời này, người dám làm gì nàng còn chưa có sinh ra nhé.
“Được.” Hắn buông chén, đi tới bên giường.
Lăng Sương trợn trắng mắt, “Lên đây ngủ đi.” Đương nhiên lúc đi học, cùng bạn học ra ngoài leo núi bị nhốt ở hang, cũng ngủ chung một chỗ.
Tàn Tâm y lời nằm cạnh Lăng Sương, “Ta không biết nên nói cái gì.” Lăng Sương dù sao vẫn có thể cho hắn đủ loại “Kinh ngạc vui mừng”.
“Chia ngươi một phần chăn.” Lăng Sương kéo chăn lên người hắn, “Con trai cùng con gái cũng không có gì khác nhau, chỉ cần lòng ngay thẳng.” Nàng ở trong lòng lén bỏ thêm câu: Ta xem ngươi là con gái.
Tàn Tâm nhắm mắt, “Ngủ đi.” Có thể, nàng nói rất có lý.
Lăng Sương vừa nhắm mắt lại, một con muỗi đáng ghét lập tức bay xung quanh, không để nàng ngủ yên ổn, “Buông màn.” Cổ đại đúng là lạc hậu ha, ngay cả nhang muỗi cũng không có.
“Ừm.” Tàn Tâm ngồi dậy buông màn.
Lăng Sương xoay người đưa lưng về phía hắn, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Két một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Lăng Sương cùng Tàn Tâm gần như mở mắt cùng lúc, đồng thời ngồi dậy.
Tàn Tâm vén màn, Lăng Sương cũng thò đầu ra.
Tàn Tâm không vui trừng mắt người mới tới, “Làm gì?” Là hắn? Đường chủ Độc Bộ đường Lâu Đoạn Nhai, hắn tới làm gì?
Lâu Đoạn Nhai nhìn trai gái trên giường, xoay người xấu hổ, “Xin lỗi, nhầm cửa.”
“Ngươi bệnh thần kinh, hơn nửa đêm nhầm cửa.” Lăng Sương uống có hơi say, đầu nhức muốn nứt. Bị Lâu Đoạn Nhai đánh thức, đương nhiên tức lắm.
“Xin lỗi hai vị, ta… đi nhầm rồi.” Lâu Đoạn Nhai lắp bắp, vô cùng xấu hổ.
“Ngươi… Phòng này phải chăng phong thuỷ đặc biệt tốt? Tại sao lúc nào cũng có người đi nhầm.” Nàng đi nhầm, Lâu Đoạn Nhai cũng đi nhầm.
Hắn kiên trì, lại xin lỗi, “Xin lỗi.”
Lăng Sương day day huyệt Thái Dương, “Xin lỗi cái rắm.”
Hắn không thích nàng nói lời thô tục.
Tàn Tâm khẽ nhíu mày, “Sương nhi, được rồi. Lâu đường chủ, mời.”
Đầu lại càng đau, nhắm mắt đau đớn Lăng Sương lại nằm xuống, “Lâu Đoạn Nhai, cút ra ngoài cho lão nương, đừng làm phiền ta ngủ.”
“Xin hỏi huynh đài, Thiên Tự Ngũ Hào gian thượng hạng ở đâu?” Cửa rõ ràng viết Thiên Tự Ngũ Hào, thế nào lại đi sai chứ? (TYV: Mình không biết, rõ ràng chương 004 viết phòng của Tàn Tâm là “Thiên Tự Tam Hào”, mà giờ…?)
Tàn Tâm buông màn, nằm xuống, “Lầu hai gian thứ năm.”
Lâu Đoạn Nhai cúi đầu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, “Cảm tạ.” Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa từng xấu hổ thế.