Tháng 12 năm Hiển Đức 19, Nam Sở đại quân chiếm được Lạc thành, cùng lúc, Ung Vương Lý Chí chiếm Hà Manh quan, chẳng bao lâu, có lời đồn rằng Đại Ung và Thục quốc cầu hòa, Đức Thân Vương Triệu Giác bất an, hỏi kế Giang Triết, mật đàm rất lâu, hôm sau Sở quân công thành gấp gáp, ngày 19 tháng 12, Lạc thành phá, Đại tướng Ngụy Hiền trúng mai phục mà chết, sáng hôm sau lại công thành, Đại tướng quân Long bộ nghe nhầm điệp báo, xuất thành truy kích, rơi vào trọng vây, chiến một ngày, người mệt ngựa mỏi, Đức Thân Vương tự mình lên chiêu hàng, Long bất tùng, phẫn nộ tự tận, Vương than thở, tự thu hài cốt, lễ táng Lạc thành.Ngày 25 tháng 12, Hà Manh quan biết tin Lạc thành thất bại, Thục quân không còn chiến ý, ngày 28 tháng 12, Hà Manh quan rơi hãm, tới đây, Thục quân không còn bình chướng.
Có người nói Giang Triết khi đó hiến 2 kế phá thành, ly gián, sau thỉnh thoảng gặp Đức Thân Vương phụ tá Dung Uyên, hỏi chuyện này, Dung trầm ngâm hồi lâu, viết rằng, 2 kế này không kể được tường tận, chẳng bao lâu sau, Dung bệnh chết, khi tới lễ viếng, kì tử thay phụ nói, Giang Tùy Vân thiên hạ kì tài, tiếc rằng Đức Thân Vương không dám dùng.____________Ta buông bút xuống, Hàn Chương đã ra ngoài, mở cửa sân, thấy bên ngoài đứng một đại tướng thân mặc kim giáp màu vàng, khoác cẩm bào trắng, phía sau người này đứng một người nho sĩ mặc áo sam đen, mà ở phía sau hai người lại là một đội thân vệ thân mặc y giáp màu trắng, Hàn Chương ở trong Nam Sở quân gần một tháng, sao có thể không biết thân phận của người này, trong lòng hắn thấp thỏm, lặng lẽ mở cửa, đứng ở một bên.
Triệu Giác chỉ nhìn hắn một cái liền đi vào nhà, Dung Uyên làm thủ thế rồi cũng tiến vào, những thân vệ khác lập tức đem thư phòng của Giang Triết vây chặt lại.Ta không hề nghe thấy tiếng Hàn Chương thông báo, đang thấy kì quái thì nhìn thấy Triệu Giác đi vào, liền vội theo lễ nghi đứng lên cong người hành lễ nói, "Vương gia quang lâm hàn xá, Tùy Vân thất lễ không đón tiếp từ xa, xin vương gia thứ tội."Triệu Giác thi một lễ nói, "Triệu Giác gần đây quân vụ bận rộn, không tới thăm bệnh Giang đại nhân, còn mong lượng thứ."Ta nhàn nhạt nói, "Vương gia tay nắm trọng binh, ngày lý vạn cơ, sao nhàn rỗi quan tâm được hạ quan, không biết hôm nay tới đây có gì chỉ giáo?"Triệu Giác nhìn Dung Uyên một cái, Dung Uyên vội lên trước áy náy nói, "Giang đại nhân, ngày trước có nhiều sơ suất, mong đại nhân tha thứ."Ta tự nhiên đáp, "Dung tiên sinh không cần đa lễ, hai vị giá lâm, tất có cấp yếu quân vụ, xin nói thẳng."Dung Uyên hổ thẹn nhìn ta một cái nói, "Thục quốc phái sứ thần cầu kiến Ung Vương Lý Chí cầu hòa, Lý Chí không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt." Nói xong đẩy cho ta một xấp tình báo, thập phần chi tiết, ngay cả Lý Chí cùng Dương Xán đối thoại cũng có.Ta xem xong không tự chủ cười nhẹ, Dương Xán cái tên này giống với người học trò đầu tiên của ta là Lục Xán, chỉ họ khác nhau, lại là uy hiếp, vừa là dụ lợi.
Chỉ quá đáng tiếc rồi, ta thở dài, "Thục quốc nhân vật cẩm tú, đáng tiếc Thục chủ không thể dùng hiền tài, nay giang sơn nguy vong, đám hiền tài này lại không bỏ Thục quốc, khó trách người khác nói người Thục trung nghĩa."Triệu Giác hỏi, "Thế nào, Tùy Vân đã nhìn ra Đại Ung sẽ không tiếp nhận Thục Quốc cầu hòa sao?"Ta cười đáp, "Nếu Ung vương muốn đồng ý cầu hòa, phải hỏi xem có chỗ gì tốt, nhưng Ung vương chỉ hỏi Thục trung nhân tài, rõ ràng là tính mua chuộc nhân tài dễ bề trị Thục Trung, vì thế Ung vương sẽ không đồng ý cầu hòa."Triệu Giác cau mày nói, "Vậy vì sao Ung Vương sẽ để tin tức như vậy lọt ra ngoài? Nếu Nam Sở ta biết được, khó tránh có chút…."Ta nhàn nhạt đáp, "Ung vương quả nhiên lợi hại, hắn đây là cố ý khiến tin đồn như vậy truyền ra, chỉ sợ chính là muốn Nam Sở ta biết, theo hạ quan biết, đoạn thời gian này Nam Sở chúng ta không hề thực sự công thành.
Ta nghĩ vương gia hy vọng Ung vương huyến chiến đánh xuống Hà Manh quan, tới lúc đó Lạc thành thủ quân chịu ảnh hưởng cũng không thể toàn lực thủ thành, lúc đó chúng ta liền có thể không phí sức thổi bụi liền đạt được Lạc thành."Triệu Giác cùng Dung Uyên nhìn nhau một cái, đây vốn là quyết sách hai người trong ám thương nghị, không ngờ tới bị ta một câu lật tẩy, hai người liền trầm mặc.Ta tiếp tục nói, "Ta nghĩ Ung vương cũng đau lòng mình gặp tổn thất, vì thế lợi dụng lời đồn bức bách chúng ta tốc chiến tốc thắng.
Ài, Ung vương thật đáng sợ, dù chúng ta nhìn thấu tâm tư hắn lại làm sao? Sau đó cùng lắm Ung Vương đồng ý Thục quốc cầu hòa liền có thể khiến chúng ta trực tiếp nhận phải Thục quốc nộ hỏa, Đại Ung có thể chịu được Thục Quốc tiếp tục tồn tại, hắn chỉ cần thủ vững Dương Bình quan liền có thể chiếm cứ Đông Châu màu mỡ, còn chúng ta khổ chiến tới bây giờ, chỉ có thể đạt được Thục đạo hiểm trở, được không bù mất, chúng ta không có năng lực, cũng không dám kéo dài, nếu Thục quốc nghỉ ngơi xong, tất sẽ hướng tới những kẻ bội ước là Nam Sở chúng ta tiến đánh, nay hạ quan có thượng trung hạ 3 kế hiến lên."Triệu Giác nghe thấy tâm loạn như ma, hỏi, "Là 3 kế nào? Mời địa nhân tỉ mỉ nói rõ."Ta chính sắc đáp, "Hạ sách vẫn như trước, nếu Đại Ung không nhịn được, đánh được Hà Manh quan, vậy chúng ta liền đạt được mục đích ban đầu, chỉ là nếu Đại Ung một khi giận dữ, đổi chủ ý, tiếp nhận Thục quốc cầu hòa, vậy chúng ta liền hoàn toàn thất bại, một kế này thắng bại liền tại suy nghĩ của Ung vương."Triệu Giác ảm đạm nói, "Thắng bại nếu hoàn toàn dựa vào người khác, há chẳng phải người là đao thớt, ta là thịt cá? Vậy trung sách thì sao?"Ta trầm giọng nói, "Trung sách là đại quân ta nỗ lực công thành, chỉ cần chúng ta phá được Lạc thành, Đại Ung lập tức sẽ đánh Hà Manh quan, tới lúc đó Thục quốc tự nhiên diệt vong, chúng ta đạt được sẽ hơn xa dự tính, nhưng tổn thất cũng xe vượt xa dự tính."Triệu Giác cau mày, hắn chính là không muốn tổn thất quá lớn mới không muốn toàn lực công thành, hắn trầm giọng nói, "Vậy thượng sách?"Ta cười nhạt nói, "Chúng ta dùng kế công thành, công được Lạc thành, tổng thất không lớn, tới lúc đó khi ở Thục Trung tranh đoạt chiến quả lại kiềm chế một chút, liền có thể đạt được toàn bộ mục đích chiến lược."Triệu Giác hàng mày giãn ra nói, "Nhưng làm sao dùng kế phá thành?"Ta trong lòng đã có tính toán, nói, "Nay Lạc thành thủ quân phân thành hai quân, một quân thủ thành, một quân trú đóng bên ngoài, hô ứng lẫn nhau, nếu muốn thủ thắng, tất phải đoạn ngoại viện trước, ta kiến nghị chúng ta tăng tốc công thành, sau đó đốt lửa lớn ở phía mà đại doanh địch quân bên ngoài có thể nhìn thấy được, đội quân bên ngoài tất sẽ cho rằng Lạc thành nguy cấp, tới cứu viện, chúng ta mai phục giữa đường, tiêu diệt Thục Quân, ngoại viện bị đoạn tuyệt, chúng ta liền có thể chuyên tâm đối phó thủ quân trong thành.Tới lúc đó, chúng ta có thể một lần nữa công thành, sau đó cho người mặc y giáp Thục quân giả dạng tập kích quân nhu bên ta, khiến bọn chúng cho rằng Thục quân bên ngoài vẫn tồn tại, chúng ta biểu hiện ra bộ dạng quân nhu bị hủy mà phải vội vàng lui binh, dẫn dụ Thục quân xuất thành truy sát, an bài phục binh chặn mất hậu lộ, mưu sát chủ tướng, tới lúc đó Lạc thành không phá sao được?"Nghe tới đây, Triệu Giác lỡ tay đánh vỡ tách trà, kế này thật tinh vi ngoan độc, hắn dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn ta, nhìn tới ta chẳng biết sao cả, Triệu Giác cuối cùng xác nhận người thiếu niên trạng nguyên nho nhã trước mặt vẫn là một người tâm cơ thâm trầm âm mưu quỷ quyệt, Triệu Giác không tự chủ sinh ra một cỗ hàn ý, hắn là một người quang minh lỗi lạc, tuy cũng từng dùng qua kế, nhưng chưa hề thấy qua phục kích âm hiểm như vậy, liên hoàn cạm bẫy dụ sát.
Hắn có chút không tự nhiên hướng Giang Triết cáo từ, đi an bài tác chiến.Hoàng hôn ngày 16 tháng 12, Nam Sở quân bắt đầu mãnh công Lạc thành, không lâu sau, đốt lửa lớn, Ngụy Hiền quả nhiên hiểu nhầm Lạc thành nguy vong, từ sơn lộ gấp gáp chạy tới, liền bị Nam Sở quân dọc đường phục kích, Ngụy Hiền liều chết chiến đấu, bị chính tay Triệu Giác tham dự phục kích giết chết.
Thục quân tứ tán, Sở quân nghiêm thủ thông đạo, tránh tin tức bị Lạc thành biết được.Sáng sớm ngày 17 tháng 12, Nam Sở quân một lần nữa tấn công hàng loạt, Đại tướng quân Long bộ dẫn theo thủ quân đẩy lui mấy lần tiến công, thương vong thảm trọng, tới cuối ngày, Nam Sở quân đột nhiên hỗn loạn, sau đó lập tức thu thập thu binh, Long Bộ ở trên thành phía Phù Thủy quan Nam Sở đại doanh lửa cháy bừng bừng, lúc này có Triệu Giác thân tín giả làm Thục quân trinh sát, tới bẩm báo Ngụy Hiền thiêu hủy Nam Sở quân nhu, Long Bộ đại hỷ, thấy Thục quân bại lui không hề có trật tự, dẫn theo thiết kị từ phía sau truy sát.Nam Sở quân đại bại tứ phía, Long Bộ truy 20 dặm, liền bị Nam Sở quân núp sau núi chặt đứt hậu lộ, Nam Sở quân thu thập hình thành thập diện mai phục, Long Bộ dẫn theo 7000 tinh binh tứ phía chém giết, khổ chiến một đêm, máu nhuộm chiến báo, sau lưng hơn 10 chỗ trọng thương, cuối cùng không xông ra được, thân vệ bên người toàn bộ trận vong, sau cùng bị Nam Sở quân vây lại, Triệu Giác tự mình khuyên hàng, Long Bộ cười lớn nói, "Thục quốc ta chỉ có tướng quân rơi đầu, sao lại có hạng quỳ gối xin hàng." Nói xong vung kiếm tự vẫn.
Triệu Giác than thở, lệnh hậu táng.Ngày 18 tháng 12, Nam Sở quân lui về Phù Thủy quan chỉnh đốn, ngày 19 tháng 12, Triệu Giác lại lần nữa công thành, Lạc thành mất đi đại tướng, vô lực phòng thủ, hoàng hôn liền mở cửa đầu hàng.Ngày 23 tháng 12, Hà Manh quan được tin Lạc thành thất thủ, quân tâm đại loạn, thành đô đã hoàn toàn xích lõa trước mặt Nam Sở binh.
Cùng ngày, Ung vương Lý Chí ồ ạt công thành, Thục quân trong thành không còn đấu chí, ngày 25 tháng 12, Hà Manh quan thất thủ, Thừa tướng Thẩm Tuấn bị bắt, tới đây, Thục quốc liền không còn quan ải có thể thủ.Thục quốc Mạnh Quân đạt được chiến báo, mấy lần hôn mê, trên triều đường nức nở, "Tiên tổ khai quốc, tới nay 60 năm, nay tan thành khói bụi, cô dẫu chết cũng không dám gặp tiên nhân." Hỏi kế triều thần, có người đề nghị đầu hàng, Mạnh Quân suy nghĩ, che mặt trở lại hậu cung.
Triều thần nhìn nhau, chỉ có thể tứ tán.Năm Hiển Đức 20 Tân Vị, tháng nguyên năm mới, Đại Ung, Nam Sở triều đình vui mừng đại thắng, Thục quốc trên dưới một mảnh ảm đạm, đợi Đại Ung và Nam Sở hai quân còn đang tu chỉnh hội sư thành đô.Trong quân trên dưới tràn ngập niềm vui, ta ở sư trướng uống mấy ly rượu xong liền cáo lui, về tới chỗ ở, nằm trên giường mơ mơ hồ hồ nghĩ về tương lai, lần này ta hiến kế chỉ có Triệu Giác biết, ta còn bảo hắn không cần truyền ra, Triệu Giác cũng đáp ứng, chắc hắn cũng thấy ta kế này quá ngoan độc, lại không biết ta sắp tới rời khỏi Nam Sở, nếu để người biết là kế của ta, sợ rằng ta cả đời này cũng không được an ổn.
Thắng lợi đem tới niềm vui không nhiều, vì ta biết Hàn Chương đêm qua ở trong phòng khóc đau đớn, tuy âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn giấu được cả thê tử hắn.Kì thực so với kế của ta, Ung vương kế mới là ngoan độc, đường đường chính chính kế hoạch, khiến hắn cho rằng hắn đục nước béo cò, khi đó ta còn một điểm chưa nói cho Triệu Giác, Ung vương còn có một mục đích nữa, chính là thừa dịp đạt được đệ nhất tình báo mạng lưới Nam Sở ta, nghĩ lại, vì thu thập tình báo Đại Ung và Nam Sở cầu hòa, lại đem tình báo qua Thục trung truyền lại cho Đức Thân Vương, Ung vương chắc là thừa dịp nắm giữ không ít thân phận hành tung của Nam Sở mật báo, tới lúc đó liền có thể dễ dàng diệt trừ Nam Sở thế lực, đây là tâm cơ bậc nào a?Ta không phải có ý không nói cho Đức Thân Vương, một điểm này bọn họ nếu không nghĩ tới, cũng khó tránh quá mức trì độn, càng huống hồ ta thực có chút không dám đắc tội Đại Ung, lại thêm vào Triệu Giác đối với ta lờ mờ có ý kiêng dè bài xích, khiến ta mất đi hứng thú trợ giúp.Ài, ta vốn thực hy vọng Nam Sở có một phục hưng minh chủ, chỉ là Triệu Giác người này không có tài Quản Trọng Nhạc Nghị, có chút giống Bào Thúc, hắc bạch thiện ác quá rõ ràng, không biết đạo lý hợp quang đồng trần.Nam Sở thực không có hy vọng sao? Ta đau xót nghĩ.Tháng 1 năm Hiển Đức 20, đại quân song phương đều không gấp tiến quân, tự mình tu chỉnh, củng cố địa bàn đã chiếm giữ, đợi tới mùa xuân hoa nở.
Đối với Thục quốc mà nói, đây là mùa đông cuối cùng rồi.
Thục quốc tuy mất đi đại bộ phận lực lượng quân sự, nhưng cục thế không hề dễ dẹp yên, Thục dân kiêu ngạo cố chấp khiến ta được kiến thức, trong một tháng ngắn ngủi liền phát sinh 7 lần phản loạn, 23 lần thích sát, đương nhiên không có ai đặc biệt nhắm vào ta, ta không phải là một người nổi danh.Thục trung danh sĩ cũng phần lớn không đầu hàng, không thể phản kháng thì âm thầm phá hoại, cục thế cứ hiểm ác như vậy, khiến Triệu Giác tóc bạc thêm mấy sợi.
Rõ ràng chiến thắng, lại khó khăn như vậy, sau cùng ý kiến thống nhất đạt thành, nếu Thục vương đầu hàng, sẽ tốt hơn một chút, vì thế Đại Ung và Nam Sở thông qua trao đổi thư từ cuối cùng quyết định tới trước mùng 1 tháng 2, đồng thời hướng Thục trung xuất phát, binh chỉ thành đô.Trước khi xuất phát, Triệu Giác một lần nữa tới gặp ta, hắn hiện tại thích gặp riêng ta, mà không phải công khai chưng cầu ý kiến ta, chắc là cảm thấy kế hoạch của ta quá âm độc, nhưng ta lại thích cách này hơn, an toàn hơn, không ai biết chủ ý của ta mới tốt, huống hồ đoạn thời gian này ta không có không ít chủ ý, đều là có chút âm ngoan, vì thế ta sớm để Hàn Chương đi rồi, hắn một người Thục quốc lúc này lưu bên cạnh ta, quá nguy hiểm, vạn nhất hắn cảm thấy giết ta có thể có được bù lại tính mạng cả nhà hắn, ta liền thảm.Vì bảo vệ ta, Tiểu Thuận Tử phí tận tâm cơ, cư nhiên từ trong Nam Sở đại quân tìm được một nhân tuyển, người này gọi là Trần Chẩn, là Thục quân bí mật sát thủ, sau khi thành phá bị bắt, vì tra được hắn nhiều lần hành thích tướng lĩnh quân ta, vốn bị xử tử, nhưng người này tình tính âm ngoan, trời sinh vô cảm, là kiểu người trừ bản thân ra cái gì cũng không để ý, nếu không phải vừa rồi phá thành quá mau, hắn cũng sớm chạy đi rồi.Nhưng Tiểu Thuận Tử lại nhìn trúng hắn trời sinh vô cảm dễ khống chế, để ta hướng Triệu Giác cứu hắn, Triệu Giác chính đang thấy không có gì báo đáp ta, liền đồng ý, Tiểu Thuận Tử dùng thủ pháp bí truyền động tay chân lên người hắn, ta còn không yên tâm, lại để Tiểu Thuận Tử đem một loại độc dược mãn tính ta phối chế cho hắn ăn, đương nhiên chỉ nói hắn là giải dược ở chỗ Tiểu Thuận Tử, như vậy ta liền có thêm một bảo tiêu đáng tin, theo Tiểu Thuận Tử nói, người này sẽ không xả thân vì nghĩa tới cứu ta, thương tiếc tính mạng lại khiến hắn không phản bội, là hộ vệ tốt nhất.Triệu Giác sau khi ngồi xuống liền lo lắng nói, "Chúng ta sắp tới công chiến thành đô, đến lúc đó không còn Thục quốc hoãn xung, chúng ta phải đối với Đại Ung ra sao? Quốc chủ truyền mật chỉ, dặn chúng ta không được đắc tội Đại Ung."Một điểm này ta sớm nghĩ trong đầu, nói, "Hạ quan nghĩ, chủ yếu mâu thuẫn đều ở thành đô, ai có thể bắt được Thục vương, kẻ đó mới có lợi ích lớn nhất, một điểm này chúng ta không cần cùng Đại Ung tranh, tranh cũng vô dụng, hạ quan có chủ ý, khiến Thục vương không rơi vào tay Đại Ung, như vậy là được, ngoài ra, ta nghe nói Thục vương xa hiền tài, thân tiểu nhân, là vì sủng ái Kim Liên phu nhân và nội hoạn Trương Toàn, ta nghe nói Kim Liên phu nhân mỹ lệ tuyệt luân, chúng ta đem toàn bộ Thục quốc triều thần hậu phi nhường cho Đại Ung, nếu Ung vương đem bọn họ tới Ung đô làm tù nhân, dựa vào sắc đẹp Kim Liên phu nhân tất có thể đạt được Ung đế sủng ái, tới lúc đó chúng ta lại châm ngòi trong hậu cung đại Ung, nếu Ung vương giết họ, tuy có chút đáng tiếc, nhưng Ung đế biết tin tất sẽ tức giận, người già yêu nhất mĩ sắc, nhất là Ung đế một người quân chủ không phải cực kì hiền minh, bất luận sự thành hay bại, chúng ta đều ly gián được cha con Ung đế.Đương nhiên chúng ta cũng có thứ tất đạt được, sau khi nhập thành, mời Vương gia phái Dung tiên sinh đi trước Hộ bộ, thu thập điển tịch đồ sách, đây là mấu chốt để chúng ta trị lý Tây châu trong tương lai, kim ngân châu báu các loại đương nhiên cũng phải đoạt, một là che giấu tính quan trọng của việc chúng ta đoạt văn thư, hai là khao thưởng ba quân, hối lộ quốc chủ, còn như những thứ khác, chúng ta không cần quản, những Thục quốc triều thần phủ đệ kia chúng ta liền để Đại Ung xử lý thôi."Triệu Giác nghe tới liên tục gật đầu đáp, "Giang đại nhân nhắc tới ly gián Ung đế phụ tử, không biết có thể nói thêm một chút?"Ta nghĩ, dù gì ta cũng sắp rời khỏi Nam Sở rồi, cũng không cần giấu giếm, vì thế nói, "Ung vương và Đại Ung thái tử Lý An tranh đoạt ngôi kế vị, chuyện này thiên hạ đều biết, Đại Ung lấy võ lập quốc, Lý An tất tình cảnh lúng túng, lần này Ung vương phá Thục, đại công như vậy Lý An tất sẽ hận tới nghiến răng ken két, chúng ta phái mật thám tới Đại Ung dải tin đồn, nói Ung vương muốn tại Đông Châu tự lập…." Nói tới đây, Triệu Giác đã hiểu ra, sâu xa nhìn ta một cái, tràn đầy sợ hãi, hắn bái phục thật sâu nói, "Giang đại nhân lương sách, có thể bảo đảm Nam Sở mấy năm bình an, không biết đại nhân có yêu cầu gì, Triệu Giác tất toàn lực tương trợ."Ta nghĩ, đây là hứa phong quan rồi, liền nhàn nhạt nói, "Hạ quan lần này cưỡi ngựa khó nhọc, nhiễm bệnh căn, hy vọng trở về từ quan hồi hương, nếu được vương gia chấp thuận, hướng quốc chủ tấn ngôn, cảm kích không thôi."Triệu Giác cau mày, nghĩ Giang Triết người này tâm cơ thâm trầm, nếu không mưu quyền thế cũng là chuyện tốt, nhưng nếu hắn đi rồi, vạn nhất đầu nhập nước khác, Nam Sở liền nguy.
Vì thế Triệu Giác kiên quyết nói, "Giang địa nhân lời này sai lắm, quân tài trí hơn người, Triệu Giác đang muốn nhờ cậy, sao có thể quy ẩn, nếu Giang đại nhân không thích chính vụ bận rộn, bản vương sẽ bẩm rõ quốc chủ, để cho Giang đại nhân ở Hàn lâm viện an dưỡng, vô sự không cần xử lý công vụ là được."Cái gì? Ta trợn mắt há miệng, việc không như ý.
Tối hôm đó khi ta ủy khuất nói với Tiểu Thuận Tử, hắn vỗ ngực nói, "Trời ạ, đại nhân, ngài còn không hiểu tâm tư những người trong hoàng gia sao, nhân vật như ngài, bọn họ nếu chịu buông tay, không sợ ngài đi Đại Ung, Bắc Hán, ai lại cho ngài lộ phong mang, xem ra ngài không thể từ quan rồi, từ nay về sau còn phải giấu tài, có cơ hội thích hợp dứt khoát bỏ quan mà đi."Ta xấu hổ nhìn Tiểu Thuận Tử, biểu thị hổ thẹn cùng bái phục.15 tháng 2 năm Hiển Đức thứ 20, Nam Sở và Đại Ung hội sư thành đô, hai quân đem thành đô vây tới giọt nước không lọt, Đức Thân Vương tới bái phỏng Ung vương Lý Chí, ta không nén được lòng hiếu kì, cũng muốn xem xem Ung vương là nhân vật anh hùng cỡ nào, liền đi theo Triệu Giác.Tới Ung vương đại doanh, nhìn thấy đại doanh như rồng cuộn hổ ngồi ẩn nấp sát khí, ta liền thán phục không thôi.
Ung vương Lý Chí ở cửa doanh nghênh tiếp bọn ta.
Từ phía xa ta đã thấy hắn đứng ở trước cửa, mặc quần áo thân vương, ung dung cao quý, tuy chỉ là đứng ở đó, ta cũng cảm thấy giống như cả đại doanh khí thế đều tụ tập trên người hắn.Cách đại doanh trăm bước, Đức Thân Vương xuống ngựa mà đi, ta tự nhiên cũng làm theo, cách đại doanh càng gần, Ung vương mỉm cười nghênh đón, mà ta lúc này cuối cùng cũng phát hiện một chuyện khiến ta kinh hãi vô cùng, Ung Vương Lý Chí, ta thế mà lại nhận biết..