Nhất Đại Tông Sư

Chương 11: Sóng lớn



Khốn Nạn tỉnh lại trong phòng của y, sống lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh, cổ họng giống như sắp bị cắt đứt bỗng dưng được nối liền, lòng ngực đau xót, nhịp thở cũng khó khăn lắm mới lấy lại được, loạng choạng nghiêng ngả xô cửa xông ra ngoài.

Lúc này, ở Hoàng Hạc đỉnh, Vân Lang môn đang yên tĩnh thì "ầm" một tiếng - cánh cửa lần nữa bị phá nát.

Vân Lang trưởng lão đang tĩnh tu khóc không ra nước mắt hỏi: "Lam Tư, sư thúc ngươi bộ vẫn chưa đi hả?"

Lam Tư nhìn ra ngoài nói: "Không a. Từ sớm đã lên đường rồi mà."

"Vậy đứa nào phá cửa của ta?"

"Đệ tử không biết, có thể là.... "

"Trưởng lão!" Khốn Nạn một mạch xông vào thiền viện: "Trưởng lão, người lập tức, lập tức nói sư tôn mau rời khỏi đó đi. Bất kể nàng đang ở đâu, lập tức trở về a!"

Vân Lang trưởng lão ngẩn người: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Cùng lúc đó, Sở Tịch Viên cách y hơn trăm dặm, ở Địa Ngục Tu La, đương trường trọng thương thổ huyết.

Lạc Nguyệt hộ pháp bên cạnh liền tá hỏa: "Ngọc Hoành, ngươi sao vậy?"

Đoạn Niệm trên tay linh quang lưu động, kim quang cực đại. Sở Tịch Viên cắn răng hét lớn: "Triệt!!!"

Lại thêm một tuyệt chiêu, lại là một chiêu bạo kích.

Lạc Nguyệt thất sắc. Nàng ta lúc nãy nhờ mình hộ pháp, rốt cuộc là đã làm gì, hay đi đâu, tại sao trở về lại bị thương, còn kích động như vậy?

Sử dụng tuyệt chiêu mạnh thế này, nếu tình trạng Sở Tịch Viên không gần đến giới hạn, cũng không cần liều lĩnh đánh nhanh thắng nhanh.

Trong lúc Lạc Nguyệt đang phân tâm, Sở Tịch Viên bên này đã vung Đoạn Niệm, kiếm khí tước đến trước mặt đất ầm ầm nổ tung, bổ ra một đạo trạch xuyên nham thạch sâu không thấy đáy, Lạc Nguyệt còn chưa kịp tính rõ chiêu này tổn hao linh lực bao nhiêu, thì lệ quỷ hung linh đã bị "Triệt" dìm vào địa ngục.

Không ngờ thực lực của Sở Tịch Viên lại có thể đến mức này, quá cường đại!

Vào lúc này, Lạc Nguyệt đột nhiên ở phía sau nơi bị Sở Tịch Viên pháp chú nhìn thấy một người. Trong địa ngục Tu La, quả thật nhìn thấy người.

"Ai?!"

Người kia cách thật sự xa, xen lẫn trong hơi nóng của nham thạch, mang áo choàng quỳ quang hòa cùng ảnh lửa, nửa khuôn mặt bị che khuất, chỉ lộ ra khuôn cằm, cánh môi đỏ như son.

Người này vẫn chưa làm ra bất luận công kích gì, chỉ là sâu kín ẩn hiện, giống như chăm chú quan sát Sở Tịch Viên cùng nàng. Thấy Lạc Nguyệt chú ý tới mình, hắn hơi hơi mỉm cười, nâng lên tay, ở ngay giữa cổ làm ra một động tác "giết".

Lạc Nguyệt thầm mắng một tiếng, Liễu U đánh ra một đạo linh quang.

Nhưng người nọ tránh được, còn nói cái gì, nhìn hắn khẩu hình, rất giống là "Bảo trọng".

Đúng lúc này, kết giới mở ra, mà linh tức từ Liễu U vừa hay đánh vọt ra ngoài.

Lạc Nguyệt lẫn Sở Tịch Viên đều trầm mặc.

Bọn họ còn chưa phát lệnh, cửa vì sao lại tự mở?

Sở Tịch Viên sau khi thi triển xong thức thứ tư trong năm thức Tiêu - Chí - Hoán - Triệt - Phong, quả thật là có chút sức cùng lực kiệt, miễn cưỡng dựa vào Đoạn Niệm mới có thể đứng thẳng, thấp giọng nói: "Cái gì vậy?"

Lạc Nguyệt theo hướng nàng chỉ nhìn ra ngoài.

Là mười bảy.... người, đúng không?

Mười bảy tu sĩ Thượng Hoa cung canh cổng thành Tu La, hai mắt đầy huyết sắc, cổ họng gọn gàng một đường thẳng tắp, sâu đến tận xương, máu chảy lênh láng về hướng bọn họ. Thi thể lay động, lắc lư dàn thành một hàng ngang, ở trước cửa vào Tu La thành.

Hôm nay trời nắng tốt, máu vẫn chưa đông lại, cũng không có gió, khẳng định hung thủ giết họ chỉ rời khỏi không lâu.

Nhưng là để cho Sở Tịch Viên cùng Lạc Nguyệt biến sắc, vẫn là thứ gắt gao treo lên những thi thể kia, còn đang từ từ cứa vào trong huyết nhục.

Là một sợi huyền cầm.

Cùng huyền cầm từ Liễu U thất cổ cầm của Lạc Nguyệt là cùng một loại!

Liễu U thân đàn làm từ mộc liễu tuổi thọ hơn trăm năm, trải qua cấm chế hơn 81 ngày, dây đàn bện thành không phải từ bất cứ huyền thiết nào, mà là liễu đằng dung hòa với vàng ròng tinh khiết, trên thế gian tuyệt đối không có sợi thứ hai.

Vậy sợi huyền cầm kia, là từ đâu mà ra?

Không kịp suy nghĩ sâu xa, tiếng bước chân tựa xa mà gần, lấy tốc độ cực nhanh đã đến.

Một đám người, có Thượng Hoa cung tu sĩ, có người của các môn phái khác, trong đám người đó thậm chí còn có thần quan của Thiên điện, trong tức khắc, đều ở cổng Tu La thành, tề tựu, nhìn đến chính là thảm cảnh mười bảy thi thể bị treo lên trước thành Tu La.

Trên cổ là hung khí huyền cầm, chưa kịp phi tang.

Mà Lạc Nguyệt cùng với Sở Tịch Viên chật vật bất kham, hiển nhiên vừa trải qua một phen ác đấu. Lạc Nguyệt trong tay, đúng là sợi dây đàn từ Liễu U độc nhất vô nhị. Còn có, đạo linh khí nàng đánh ra lúc nãy, không hơn không kém là nguyên nhân dẫn dắt đám người kéo đến đây đi.

Một phen trầm mặc.

Không biết là ai mở đầu, bỗng nhiên có người hô: "Hung, hung thủ!"

Trong đám người đến chậm rãi ầm ĩ lên, kinh hoảng, phẫn nộ, khe khẽ, ong ong, rồi rộ dần lên lớn tiếng.

"Giết người rồi!"

"Hung thủ!"

"Các ngươi có phải bị điên rồi không?"

"Dương nhi!!"

"Sư phụ!!"

"Người của Hoàng Hạc đỉnh ngang nhiên sát hại đạo nhân!!"

"Các ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì!?"

Lạc Nguyệt nói:

"Đừng có ăn nói hàm hồ, ta giết người khi nào? Bọn họ vốn vĩ không phải...."

"Hung thủ. Ngươi chắc chắn là hung thủ, vật chứng ở đây còn bị bắt tại trận, ngươi dám chối cãi sao?!!"

Lạc Nguyệt xuất thân cao quý, nàng trước khi nhập đạo là một thiên kim nhất phẩm đích nữ tiểu thư con của quốc công một nước. Bình sinh tính tình cao ngạo phóng khoáng, đối với chuyện bị người ta đặt điều vu oan tuyệt đối là đả kích với nàng.

"Hồ nháo!" Lạc Nguyệt quát.

Sở Tịch Viên đang định lên tiếng nhắc nhở thì "phịch" một tiếng. Thi thể thứ nhất bị sợi đàn xuyên qua, đầu mình một trước một sau rơi xuống đất.

Thủ cấp của tên kia, thậm chí lăn lông lốc đến dưới chân Lạc Nguyệt.

Hắn chết không nhắm mắt, sắc diện kinh tởm nhe rằng trợn tròng với nàng.

Lạc Nguyệt thất sắc.

Đám người Thượng Hoa cung cũng một phen gào thét om sòm.

"Ngươi.... ngươi đúng là độc ác. Ma đầu mau trả mạng sư huynh cho ta!"

Lạc Nguyệt cắn răng: "Chí ít các người cũng phải nghe ta giải thích chứ?!"

"Không cần nhiều lời!"

Vị thần quan nghiêm mặt nói: "Đây là địa phận thành Tu La, bọn họ giết tu sĩ canh giữ nhất định có ý đồ! Mau bắt cả hai lại!!"

Thần quan, so với tu sĩ, tất nhiên lớn hơn không chỉ một bậc, có người của Thiên điện ở đây, lời kia chẳng khác nào chỉ thị.

"Khoan! Ta còn có một câu này. Vấn đề liên quan đến Địa ngục Tu La, trong kia rõ ràng là tầng thứ hai, lệ quỷ đều đã thành hình, chỉ dựa vào sức của hai người, bọn ta hiện tại có thể trở ra chính là công đức tu 10 đời 8 kiếp, ngay cả Ngọc Hoành cũng bị trọng thương, dám hỏi, như thế nào ra tay hạ sát, như thế nào là hung thủ?"

Sở Tịch Viên: "..."

Sư muội à, ngươi trở mặt cũng nhanh thật đó. Có điều lần sau trước khi lôi ta xuống nước có thể báo trước một tiếng hem?! Cảm ơn.

"Nếu như không tin các vị có thể vào trong nghiệm chứng." Lạc Nguyệt chậm rãi nói tiếp.

Thần quan từ Thiên điện nghe nói đến địa ngục tầng thứ hai liền cau mày. Lạc Nguyệt đã thành công kích động đến hắn. Nhưng nàng bên này chưa kịp vui mừng thì Sở Tịch Viên đã gắt gao ho khan một tiếng.

Quả nhiên, thần quan có cách kiểm chứng, hắn trầm mặt một lát, nói: "Trong đây rõ ràng là tầng thứ nhất, hơn nữa số hung linh dựa theo thời gian tiêu tán cũng đá hơn nửa canh giờ đi."

"Hết đường chối cãi!"

"Đem người bắt lại! Tra khảo trước đã!"

"Phải!! Giết người đền mạng!"

"Người của Hoàng Hạc đỉnh không ngờ lại làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy!!"

"Đúng là phế đến hắc mà!"

Lạc Nguyệt thấp giọng nói: "Giờ phải làm sao?"

Sở Tịch Viên cười khẩy một tiếng: "Còn làm sao? Để họ giải đi thôi!"

"Ngươi nghĩ họ đưa chúng ta đi đâu?"

"Ha, cái này còn hỏi sao, dĩ nhiên là địa lao Thượng Hoa cung a."

Lạc Nguyệt thấy thái độ Sở Tịch Viên tỏ ra dửng dưng, không hiểu sao lại có cảm giác an tâm, bèn nói: "Ta kéo cả ngươi xuống nước, ngươi không sợ hay sao?"

"Ta mà sợ thì không lấy tự Ngọc Hoành."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.