Nhất Đại Tông Sư

Chương 14: Tiếng đàn



Sở Tịch Viên đi về phía trước mấy bước liền cảm giác hơi thở của Chân Tự Thành biến mất trong nháy mắt. Nàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện phía sau mình chỉ còn đường mòn trống rỗng.

Không gian thác vị.

Mê trận.

Thuật che mắt.

Sở Tịch Viên khóe miệng có chút nhếch lên. Thú vị. Trận pháp này quả thật thú vị, lợi dụng nguyên lý Ngũ Hành Bát Quái khiến người khác bị mê hoặc. Năng lượng của Ngũ Hành Bát Quái trận là thứ không thể khinh thường, thiên biến vạn hóa, cao thâm khó dò, căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được. Đừng nói Tu Chân giới, cả Thiên giới cũng ít ai thiết lập được trận pháp đạt tới mức này, càng khỏi phải nói đến số lượng người phá trận thoát ra ngoài được. Có điều vừa hay, Sở Tịch Viên nàng ngoài trừ Kết giới thuật và Kiếm thuật, Kỳ môn độn giáp cũng là sở trường.

Sở Tịch Viên tiến lên một bước, trận pháp theo đó khai triển một bước. Trận thủ bắt đầu từng đợt tấn công, ầm ầm tung ra toàn là độc chiêu hiểm ác, đất đá vốn bị hàn khí bao quanh cũng bị lực đánh nát, rơi xuống tung lên bụi mù cuồn cuộn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng mơ hồ rung chuyển.

Sở Tịch Viên vừa tránh né vừa ngưng thần truy tìm nguồn phát ra năng lượng trận pháp, chính là mắt trận. Trận pháp khởi động, tốc độ vận chuyển vô cùng nhanh, toàn bộ trận pháp nhìn qua hỗn loạn đến cực điểm, hầu như không hề có quy luật nào đáng nói, nhưng lại giống như có khẩu quyết ẩn giấu trong đó. Nếu không cẩn thận quá sa vào tham chiến dần đà sẽ giống như trúng phải mê dược, bước chân không vững thần trí mơ hồ, rất dễ lộ ra sơ hở. Đó cũng là lý do Sở Tịch Viên không đối kháng với trận thủ mà tập trung truy tìm mắt trận. Có điều, yêu vụ nơi này càng lúc càng dày, yêu khí kết thành từng tầng sương trắng. Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng thấy rõ ngoài mười bước, sau đó ngoài năm bước thì ngay cả bóng dáng cũng chả phân biệt nổi. Còn bây giờ, gần như là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, muốn tìm mắt trận không dễ chút nào.

Giữa lúc này, trong yêu vụ truyền đến một giai điệu.

Không sai, trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi, ngoài tiếng động tấn công dồn dập của trận thủ, Sở Tịch Viên còn nghe được một âm thanh khác, nghe giống như là, tiếng đàn. Lại thêm, sau khi âm thanh đó vang lên, yêu vụ dường như tan đi không ít. Sở Tịch Viên nắm chắc thời cơ. Ngay khi tầm nhìn được khôi phục liền phát giác ra huyền cơ trong trận, Đoạn Niệm triệu ra, nhanh như cắt chém đứt cánh tay của băng quái trong trận, thu lấy một viên bảo thạch màu đỏ như máu. Cùng lúc, trận pháp mất đi năng lượng tê liệt hoàn toàn.

Nửa canh giờ sau, nàng đã tiến vào sâu trong yêu vụ. Nơi này kể từ khi bước vào trận pháp đã không còn là núi rừng đông bắc. Nhưng kỳ quái chính là, trừ thạch quái ở ngoài, không hề gặp được người nào khác.

Ngay cả yêu thú cũng không thấy một con.

Quá yên tĩnh rồi, xung quanh ngoại trừ thanh âm hô hấp của nàng ra tựa hồ tiếng động gì cũng nghe không được.

Vậy tiếng đàn lúc nãy giúp nàng giải vây là của ai? Người giết yêu thú bảo vệ lại là ai? Nếu thật sự Lịch Quân cũng tới đây, vậy y không ra mặt là tốt hay xấu? Ác điểu kia còn có Đằng xà và Quỷ đế tiền triều còn sống hay không? Bọn họ có khi nào rơi vào bẫy rồi không? Đang nghĩ tới, phía trước đột nhiên vang lên thanh âm sàn sạt, hình như là một con rắn đang bò trên mặt đất, hơn nữa nghe động tĩnh này, là một con rắn vô cùng lớn!

Hắc Huyết Đằng xà.

Sở Tịch Viên lập tức lắc mình đến phía sau một thân cây, vô thanh vô tức kết ra một phù ấn ở trong lòng bàn tay.

Sau một trận động tĩnh, liền nghe thấy có tiếng nữ tử nói: "Ác điểu đã bị giết. Các tướng bảo vệ cũng bị giết. Hắn đã đuổi tới đây rồi."

Một giọng nữ khác âm trầm lạnh lẽo trả lời:

"Yên tâm. Hắn không dám làm gì điện hạ đâu. Đó chính là quy luật."

"Nhưng mà."

"Đủ rồi. Mang đám người đó đến đây. Cần phải thay máu rồi."

"Vâng."

"Còn nữa, chuyện của Ác điểu không được để cho điện hạ biết."

"Đã rõ."

Âm thanh đuôi rắn xa dần. Sở Tịch Viên lặng lẽ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ. Đúng, chính là kiểu xinh đẹp nhìn một cái liền say mê, ngay cả nàng là nữ nhân cũng phải giây lát thất thần. Mị thuật. Hồ yêu.

Sở Tịch Viên vô thanh bám theo nàng ta, di chuyển quanh co đến mấy ngõ ngách, cuối cùng dừng chân trước một hang động, bên trong truyền ra tiếng nói. Sở Tịch Viên kết ấn, dùng Chú Nhãn Pháp lén theo sát hồ yêu, từ xa nhìn đến bên trong. Quả nhiên, trong hang động có chừng năm sáu thường dân đang ngồi, bên cạnh còn có, tu sĩ tu chân. Mặc dù trên người mỗi người không có dây thừng trói buộc, nhưng cũng không ai tỏ thái độ sợ hãi hay oán thán gì.

Lát sau, hồ yêu kia mới dẫn theo bốn người, trong đó có ba tu sĩ và một hài tử ra ngoài. Sở Tịch Viên ném ấn chú trên người hài tử, rồi lén vào hang động.

Cửa hang cũng có bày bố kết giới, nhưng kết giới này không làm khó được nàng. Vừa bước nửa chân vào, Sở Tịch Viên liền nhún người nhảy bậc ra ngoài. Đoạn Niệm vung lên một nhát triệt tiêu ma chướng yêu hồ kia để lại.

Đúng lúc này, tiếng sàn sạt rắn bò tiến đến gần trong gang tấc, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra, hai con mắt màu xanh thẫm quỷ dị, nanh độc màu đen, trên hàm răng phát ta từng đợt hàn khí, cơ hàm cực đại hướng đầu Sở Tịch Viên nhắm tới.

Sở Tịch Viên cúi người né tránh, lại suýt bị thân rắn siết lại. Chật vật lắm mới thoát khỏi thế bị tập kích bất ngờ. Nàng đứng đối diện cự xà chưa cao bằng một phần ba người nó, một tay giơ lên, gió lốc to lớn ở trước mở rộng ra thành một cái lốc xoáy khổng lồ, con rắn kia vừa đập đầu lên trên, liền sản sinh gió lốc mãnh liệt như vậy!

Sợi tóc của nàng cùng bạch y phiêu lên, ảnh đao cắt lên da thịt nàng đau buốt. Đấu nội lực như vậy không phải cách hay, huống hồ đối thủ còn là cận tướng dưới tay tiền triều Quỷ đế. Sở Tịch Viên đọc khẩu quyết điều khiển kiếm, nhát thứ nhất vừa vung lên vô số mảnh gương lao về phía Hắc Huyết Đằng xà.

Đằng xà rống lên một tiếng cười nói: "Nha đầu, thanh kiếm rách đó của ngươi cũng muốn đánh ta sao?"

Ả nói rồi trên đỉnh đầu ngưng trọng một viên khí lực cực đại, đánh về phía Sở Tịch Viên.

Chỉ kịp nghe bên tai kịch liệt vang lên tiếng gió gào thét, trong tiếng gió còn có ảnh đao, Sở Tịch Viên lập kết giới ngăn lại, tức thì cảm thấy lòng bàn tay tê dại, nhíu mi một chút, tay trái kết lập ấn chú. Huyết phù vẽ lên lưỡi kiếm, tay trái tay phải thực hiện thủ pháp, đột nhiên phương hướng bị đảo ngược, cuồng phong rít gào liền bị điều khiển xoay ngược lại, cuồn cuộn lao về phía Đằng xà!

Thân thể Đằng xà bị đánh bay về phía sau, nhưng ả vẫn không bị rơi vào thế yếu. Cùng lúc đó, đuôi Đằng xà trực tiếp bổ về phía Sở Tịch Viên, hất nàng văng vào vách động, khí huyết cuộn trào trong ngực, khóe miệng tràn ra một vệt máu.

Cmn lần đầu tiên bị đánh tới mất mặt như vậy. Sở Tịch Viên cắn răn tự nhủ: "Tĩnh tâm. Tĩnh trí. Tĩnh thức. Vạn vật đều có điểm yếu. Đằng xà. Đằng xà. Lãnh huyết. Phong hàn. Hỏa?"

Trong lúc Sở Tịch Viên bên này đang ngưng trọng, Đằng xà lại tung ra hiểm chiêu, vòi rồng khí thế dời núi lấp biển cuốn đến! Uy lực quá lớn, cỏ cây băng tản xung quanh đều nát vụn. Sở Tịch Viên ngự kiếm tránh thoát, vòi rồng đánh vào cửa động vỡ toan, đám tu sĩ bên trong cũng lộ ra rõ rệt. Sở Tịch Viên ngự kiếm lượn một vòng, sau đó thình lình hạ xuống, lướt qua vòi rồng kia, bị phong sát sượt qua cánh tay, máu chảy ròng ròng. Nàng cắn răng hạ xuống thấp một chút, vòi rồng kia cũng lập tức quay đầu đuổi theo! Càng kịch tính hơn chính là, phía dưới kia cái miệng lớn đen xì của Đằng xa đang há ra đợi nàng, vẻ mặt Đằng xà đắc ý như thể chê cười nàng ngu dốt tự cho mình lợi hại.

Sở Tịch Viên khóe miệng khẽ cong, đan chéo hai tay, phù ấn Ngự Hỏa theo lệnh bổ về phía Đằng xà. Đằng xà vội né tránh, ánh mắt hắn đột nhiên xuất hiện một tia phân tâm. Đúng lúc này, một đạo linh quang hiện ra, chung quanh đột nhiên linh khí ngưng tụ, tốc độ cực kỳ nhanh, hình thành một kết giới bằng lửa cực đại bao phủ vòi rồng cùng với Đằng xà. Chỉ một thoáng, trong không gian phong ấn, vòi rồng hung mãnh va đập mãnh liệt, Đằng xà kêu rống không có cách nào đột phá. Sở Tịch Viên không nói hai lời liền tập trung nguyên khí, vung Đoạn Niệm chém một nhát, cả kết giới lẫn thân hình Đằng xà bị cắt làm hai nửa, máu xanh lục văng tung tóe khắp nơi.

"Thức thứ hai trong tuyệt kỹ "Tiêu - Chí - Hoán - Triệt - Phong - Sát" của Đoạn Niệm. Đoạn Niệm ta vất vả thu phục ngươi dám nói là "kiếm nát", con rắn chết tiệt có mắt không biết nhìn hàng. Đoạn Niệm của ta là thượng cổ thần khí đó, nát cái đầu ngươi."

Sở Tịch Viên ném ra phong tà bàn thu phục nhục thể của Đằng xà, ho khan một tiếng phun ra ngụm máu bầm trong lồng ngực, lau sơ sài lại nghĩ: "Không đúng, ả lúc nãy vẫn có thể né tránh mà. Vì sao lại phân tâm? Ánh mắt ả khi ấy nhìn ai? Ánh mắt lúc đó.... là... sợ hãi?!"

Sở Tịch Viên cảnh giác nhìn khắp xung quanh một lượt. Bội kiếm Đoạn Niệm linh quang lưu chuyển tùy cơ hành động. Vừa nãy có tiếng đàn hay không vậy? Rốt cuộc Đằng xà sợ hãi cái gì? Sở Tịch Viên ngưng thần. Đằng xà có thể sợ cái gì, hay là nói, ả sợ ai?

Đúng lúc này, tiếng đàn trong yêu vụ lại vang lên. Lần này rõ ràng mồn một, không chỉ là âm thanh chớp nhoáng, mà là hẳn hoi một từ khúc. Sở Tịch Viên quay lại nhìn đám tu sĩ cùng thường dân đằng sau, thấy bọn họ đã bất tỉnh nhân sự, đành lập một kết giới bảo vệ họ, sau đó men theo đường mòn tìm đến nơi phát ra tiếng đàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.