" Ai vậy? " Gương mặt Diệp Tư lộ vẻ vui mừng, cặp mắt trong suốt mang theo chút kinh ngạc nhìn Liễu Thiến Như.
" Chính là tên gia đinh nhỏ nhỏ Hứa Phong đó! " Trong lúc Liễu Thiến Như nói ra những lời này, giọng nói không tự chủ được mang theo một chút cảm xúc. Chẳng qua vì lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thúc nên Diệp Tư cũng không mấy để ý, ngược lại cực kỳ kinh ngạc vì sao Liễu Thiến Như lại nói ra một người như vậy!
Liễu Thiến Như gật gật đầu nói: " Hắn vừa là huyền giả, đồng thời còn là một thuật sĩ. Hơn nữa hắn có một bộ trị liệu thuật pháp, trước đây vài ngày muội bị thương không nhẹ, khi thuật pháp của hắn chữa trị chỉ ngắn ngủi bốn năm ngày là khôi phục ngay. Bộ thuật pháp này muội đã kiến thức qua, cho dù là tinh thần hay thân thể đều có tác dụng rất lớn, và còn mang theo công hiệu giải độc. "
Liễu Thiến Như đang đắm chìm vào thuật pháp trị liệu kia, đối với công pháp đó của Hứa Phong càng hiểu rõ hơn.
" Hắn là một thuật sĩ?" Diệp Tư lại càng kinh ngạc không thôi, nếu là thuật sĩ, như thế nào lại là một gia đinh ti tiện được? Thân phận của thuật sĩ ở đế quốc luôn được kính trọng. Vừa là huyền giả vừa là thuật sĩ thì càng được kính trọng hơn nữa.
" Có lẽ hắn nghĩ làm như vậy mới thú vị." Liễu Thiến Như thản nhiên nói, chẳng qua theo Diệp Tư nghe được có một ít vẻ mỉa mai trong đó.
" Cho dù như thế, chẳng lẽ hắn lại hơn muội sao?" Diệp Tư rất khó hiểu, một người như Liễu Thiến Như lại còn có ai có thể vượt qua nàng chứ?!
Liễu Thiến Như nói:" Nếu như nói trong tiểu trấn này ai là người có thể cứu chữa cho Diệp thúc, thì chỉ có hắn. Muội từng xác định cấp bậc của thuật pháp kia, kết quả là thấp nhất cũng là thất cấp. Phẩm chất của trị liệu thuật pháp như vậy ở gia tộc của muội cũng có, nhưng muội cũng không thể thi triển được. Nhưng lấy thực lực thất phẩm huyền giả của hắn lại có thể thi triển được thuật pháp phẩm chất này. "
Diệp Tư giờ mới hiểu được tên gia đinh này có nhiều thần kỳ như vậy, lấy thực lực chưa vào Nhập Linh Chi Cảnh mà thi triển thuật pháp phẩm chất, đây tuyệt đối là một kỳ tích.
Liễu Thiến Như nhìn Diệp Tư nói: " Hơn nữa, muội nói hắn thích hợp không phải vì điểm này, mà là bởi vì trong người Diệp thúc có Hắc lôi, có lẽ chỉ có mình hắn mới có giải pháp loại trừ mà thôi. "
" Hắn có giải pháp loại trừ Hắc Lôi sao?! " Diệp Tư mừng rỡ không thôi, cho dù là nhập linh cường giả cũng không thể loại trừ được hắc lôi, vậy mà một người bộ dáng như thư sinh kia lại có thể loại trừ?
Liễu Thiến Như lắc lắc đầu nói: " Muội không dám xác định! Có lẽ có thể được! "
Liễu Thiến Như không khỏi nhớ tới lúc ấy Hứa Phong dùng tay không nắm chặt huyền lôi, hơn nữa còn đem huyền lôi hấp thu. Có thể hấp thu huyền lôi, chắc hẳn cũng hấp thu được Hắc Lôi. Đối với thương thế do Hắc Lôi gây ra, Liễu Thiến Như không nghĩ ra ở tiểu trấn này còn có ai thích hợp hơn hắn.
" Vậy thử một lần vậy! " Diệp Tư cắn chặt hàm răng, gương mặt thành thục diễm lệ toát lên vẻ kiên định: " Thiến Như, muội giúp ta gọi hắn! "
" Muội?" Liễu Thiến Như chỉ chỉ cái mũi của mình, nàng không muốn để ý tới tên gia hỏa vô sỉ đó, chẳng qua dưới ánh mắt nghi ngờ nhìn chăm chú của Diệp Tư, nàng nhanh chóng gật đầu. Dù sao nếu Diệp Tư hỏi nàng vì sao lại không muốn đi? Nàng sẽ phải trả lời ra sao, chẳng lẽ nói cho Diệp Tư rằng hỗn đản này đã từng đem quần áo của nàng xé rách ra, đã nhìn bộ ngực của nàng? Nếu nàng nói thực như thế, có quỷ mới biết Diệp Tư suy nghĩ cái gì.
" Vậy nhờ Thiến Như! " Diệp Tư cảm tạ nói.
Liễu Thiến Như lắc đầu, thái độ thanh lịch làm cho tâm thần nguời ta cảm thấy yên lòng, bước chân đi xuống lầu các.
.....
Đám người Chu Dương thấy Liễu Thiến Như đi không có bao lâu liền quay về, không khỏi kinh ngạc hỏi: " Lại đi nữa sao? "
Liễu Thiến Như không có trả lời Chu Dương, ngược lại đi tới trước mặt Hứa Phong nói: " Này! Diệp Tư gọi ngươi đi lên tầng ba! "
" Nàng ấy gọi ta lên tầng ba?!" Hứa Phong kinh ngạc, không rõ mỹ nhân điên đảo chúng sinh này vì sao gọi hắn? Chẳng lẽ vì hắn ngọc thụ lâm phong sao, nhưng nếu là như vậy thì cũng không thể a? Tuy rằng hắn thật sự tuấn tú, nhưng ở trong mắt nữ nhân thành thục thì chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành mà thôi. Đối với Diệp Tư mà nói cũng không đánh giá hắn như vậy, hơn nữa đối đãi hắn như một tiểu hài tử mà thôi.
" Ngươi còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đi đi! " Liễu Thiến Như thấy Hứa Phong lại còn ngồi bất động như vậy, không khỏi thúc giục.
" Ồ! " Thấy Liễu Thiến Như thúc giục mình, Hứa Phong thấp giọng a một câu, đứng dậy vỗ vỗ mông, hướng về lầu các tầng ba đi lên.
Liễu Thiến Như thấy Hứa Phong lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy, tức thời ngẩn ra, nam nhân này không sợ mình lừa dối hắn sao? Nhưng Liễu Thiến Như không biết Hứa Phong hiện đang nghĩ gì, đối với Hứa Phong xem ra Liễu Thiến Như có lừa hắn thì hắn cũng không việc gì phải sợ, cho dù mục đích của nàng là như vậy hắn chỉ cần cẩn thận một chút là xong. Thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy ở kiếp trước Hứa Phong đã dùng không biết bao nhiêu lần, nên không thèm để vào mắt. Đối với Hứa Phong mà nói, đây chính là một cái cơ hội tốt thân cận với Diệp Tư, tốt nhất là nàng đang tắm ở lầu ba, hắn được một phen nhìn lén thỏa thích rồi vô sỉ đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người Liễu Thiến Như.
Chu Dương nhìn Hứa Phong đi lên lầu ba, nghi hoặc nhìn Liễu Thiến Như nói: " Diệp Tư thực sự gọi hắn sao?"
Liễu Thiến Như lãnh đạm nhìn Chu Dương: " Ta gạt người làm gì! "
" Ta nhổ vào... " Chu Dương nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử này không phải được vận khí cức chó gì đó chứ? Diệp Tư sao có thể mời hắn? Mẹ nó, vì cái gì không mời chúng ta?
Chẳng lẽ đầu năm nay, gia đinh nổi dậy hết rồi sao?
Trong khi Chu Dương cùng Liễu Thiến Như nói chuyện phiếm, thì Hứa Phong đi đến cầu thang đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn Liễu Thiến Như nói: " Ta còn một chuyện chưa nói với nàng. "
" Hử?" Liễu Thiến Như nghi hoặc nhìn Hứa Phong, không biết hắn muốn nói cái gì.
" Ta gọi là Hứa Phong, không phải gọi là " Này ". Cho dù nàng đối với nam nhân " Này " nhớ mãi không quên, nhưng không được phép nhầm lẫn ta với hắn." Hứa Phong nghiêm túc nhìn Liễu Thiến Như, giống như đang giải thích rõ vấn đề này vậy.
" Biến! " Liễu Thiến Như rốt cuộc nhịn không được, không chút nghĩ ngợi cầm lấy cái chén hung hăng ném tới Hứa Phong, tên khốn kiếp này đúng là muốn chết mà.
Thực hiển nhiên, mấy người Chu Dương cũng không chịu nổi những lời này của hắn, tiếp đó đám người Tiêu Y Lâm đều nắm lấy chén dĩa, hung hăng ném về Hứa Phong. Mây bay gió giật, chén bay dày đặc làm cho Hứa Phong giật mình, vội vàng phóng chạy lên lầu.
" Đám hỗn đản này! Còn dám cướp đoạt tự do ngôn luận của ta sao, lời nói thật cũng không cho nói. " Hứa Phong tức giận bất bình.
....
Hứa Phong đi đến lầu ba, bước chân liền chậm lại. Đáy lòng suy nghĩ mỹ nhân kia giờ đây không phải đang tắm chứ?
Hứa Phong đi đến ngoài cửa lầu các tầng ba, dùng ngón tay đè nhẹ cánh cửa, động tác thuần thục nhanh chóng vừa đủ tạo ra một khe hở.
Hứa Phong nhìn vào khe hở, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị. Chẳng qua hắn nhìn sang, cũng không thấy cảnh tượng kiều diễm như trong tưởng tượng, mà là thấy một nam tử dũng mãnh đang đứng trước mặt Diệp Tư, mặt lộ ra nét hung dữ, ánh mắt hiện ra một tia dâm ô.
" Diệp Hổ, không có mệnh lệnh của ta ngươi dám đi lên tầng ba." Diệp Tư tức giận, thật không ngờ hạ nhân này dám lớn mật, lại trực tiếp đi vào phòng của nàng. Điều này làm cho nàng trở tay không kịp.
" Diệp Tư! Hắn đang nằm trên giường bệnh nên ta dám tự nhiên tiến vào. Nhưng mà, hắn bị thương nặng thế kia, nàng cảm thấy hắn còn uy hiếp được ta sao?" Diệp Hổ lặng lẽ cười nói.
" Diệp Hổ! Ngươi đừng quên ngươi là một hạ nhân! Ngươi đang làm chính là phạm thượng!" Diệp Tư trừng mắt nhìn Diệp Hổ, gương mặt tuyệt mỹ phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm.
Diệp Hổ bị Diệp Tư chấn động, thần sắc liền thu liễm lại một chút, bất quá lời nói trong miệng vẫn không yếu thế: " Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi là Đại tiểu thư! Diệp gia gia chủ chính là lão gia cùng phu nhân. Lúc này nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao phó, ta xem ngươi xử lý ra sao."
" Đó là chuyện của ta! Không cần xen vào! " Diệp Tư lạnh giọng nhìn Diệp Hổ quát.
" Đúng thế sao? Phi phi, ta muốn nhìn xem Diệp thúc bệnh gần chết kia làm sao được chữa khỏi! " Diệp Hổ âm hiểm cười nói: " Phu nhân gọi ta đến giám sát ngươi, hắc hắc, nếu ngươi làm không được, cũng đừng trách ta thu thập ngươi."
Hứa Phong đứng ở ngoài cửa, thật không ngờ gặp phải một cảnh hoàn toàn tương phản mới tưởng tượng của hắn.
" Biến đi! " Diệp Tư nhìn Diệp Hổ phẫn nộ quát, cặp mắt trong suốt mang theo vẻ quật cường cùng mệt mỏi. Ẩn chứa nét đẹp thâu hồn đoạt phách. Nhìn thấy con ngươi mang tơ máu của nàng, trong lòng Hứa Phong liền nhảy lên mạnh mẽ, tại khoảng khắc đó hắn cảm giác được nữ nhân xinh đẹp này đang cực kỳ mệt mỏi.
Hứa Phong tung hoành chốn phong trần lâu như vậy, không có người nào không gặp qua, không có nữ nhân nào chỉ trong nháy mắt làm cho hắn sinh ra cảm xúc như vậy. Cho dù là Lâm Tích cũng là do hắn bảo hộ mà thôi. Nhưng mà nữ nhân Diệp Tư này lại là người thứ nhất để cho hắn cảm thấy không khống chế được lòng mình.
Giờ phút này Hứa Phong có lý do để hoàn toàn tin tưởng, một nữ nhân xinh đẹp đến mức tận cùng có thể câu hồn người khác. Hứa Phong rốt cuộc hiểu được năm xưa Đắc Kỷ làm sao có thể hại nước hại dân, vì cái gì mà một đấng quân vương vì một tiếng cười Bao Tự mà đốt lửa đùa giỡn chư hầu.
Hứa Phong thở nhẹ ra một hơi, lắc đầu xóa bỏ cảm xúc nội tâm, đưa tay đẩy cửa tiến vào.
Diệp Hổ thấy có người tiến vào, hơn nữa còn là một thiếu niên, hắn vừa định quát Hứa Phong chẳng qua chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tư, lời nói liền nuốt trở về. Đối diện với khí thế này của Diệp Tư hắn cảm thấy cực kỳ áp lực, không dám nói nửa câu mang gương mặt xám xịt đi ra ngoài.