Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 12: Tài năng



Trong khu rừng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng khóc rất thương tâm. Tô Mộng Chẩm từ từ bước đến, Đường Duyệt ẩn mình sau một gốc cây to và khó thống thiết như một đứa trẻ.

Chỉ có điều Tô Mộng Chẩm chưa nghĩ ra, một Đường Duyệt ngày thường với khuôn mặt lạnh lùng sao có thể bật ra tiếng khóc như vậy, dường như những giọt nước mắt đã bị dồn nén quá lâu đến nỗi không thể kìm được nữa nên đã vỡ òa. Hắn phỏng đoán, người con gái này xem ra không giống với vẻ kiên cường thường ngày của nàng.

Hắn cười rất vui vẻ, bởi vì hắn tự tin mình có thể đối phó với một người con gái yếu đuối như vậy. Hắn an ủi người khác rất khéo, đặc biệt là các cô gái xinh đẹp. Nhưng bàn tay hắn chưa kịp chạm vào vai nàng thì khuôn mặt của Đường Duyệt đã ngước lên. Nàng vội vàng lau nước mắt, không thèm quay đầu lại mà cứ thế bước đi.

Tô Mộng Chẩm thẫn thờ nhìn theo bóng nàng: “Nàng đi đâu vậy?”. Đường Duyệt không đáp, chỉ bay thật nhanh lên phía võ đài. Tô Mộng Chẩm trong lòng sững sờ một lúc. Thật là ngốc, chẳng lẽ nàng ấy định thay Đường Mạc báo thù ư?

Kế sau Đường Mạc, Mộ Dung Mai Kiến gặp và liên tiếp đánh bại đại đệ tử phái Nga Mi Châu Phượng Lai, Hoa Sơn kiếm khách Tống Minh, đệ tử chương môn phái Phổ Đà Quách Bình, đại đệ tử chưởng môn phái Không Động Lâm Tĩnh. Tất cả những người này đều bị trọng thương. Trong đó Hoa Sơn kiếm khác Tống Minh và đệ tử phái Phổ Đà Quách Bình đã chết ngay trên võ đài. Điều khiến người ta sởn tóc gáy nhất là bọn họ đều chết dưới những tuyệt kỹ đã thành danh của mình, cũng giống như Đường Mạc bị thương dưới Cửu Thức Đường gia độc nhất vô nhị vậy.

Các cao thủ thế hệ trẻ, ngay cả đại công tử của Đường Gia Bảo, đều đã bị thương dưới tay của Mộ Dung thế gia. Mấy vị cao thủ có tiếng khác cũng đều gặp không ít khó khăn, buộc phải lặng lẽ rút lui. Lúc này không một người nào dám bước lên thách đấu. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào lều của Mộ Dung thế gia, nhưng đáng tiếc bên trong chỉ là một cảnh lặng ngắt, không chút động tĩnh.

Trên võ đài bỗng dưng xuất hiện một người, mặc một chiếc áo đỏ như lửa, khiến người ta mê mẩn. Nàng có đôi mắt sáng như sao, mặt trắng như tuyết, vẻ mặt như vừa mới khóc. Nhưng nước mắt trên khuôn mặt nàng đã bị gió dữ thổi khô, tay phải nàng cầm một thanh đao, nhằm thẳng vào Mộ Dung Mai Kiến nói: “Ngươi đã làm đại ca của ta bị thương”.

“Nàng là muội muội của Đường Mạc?” Mộ Dung Mai Kiến cười nói: “Đại ca của nàng suýt chút nữa đã chết dưới tay ta. Nàng có tự tin là nàng mạnh mẽ hơn đại ca của nàng không?”

Đường Duyệt cầm chắc thanh đao, khóe miệng lộ rõ nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, dưới ánh sáng chói lòa của mặt trời: “Trước khi ta ngừng thở, sẽ phải giết người trước đã”.

Mộ Dung Mai Kiến chau mày, hắn bỗng nghĩ đến một truyền thuyết trên giang hồ, chậm rãi nói: “Nàng không nhất thiết phải động thủ với ta, Đường Mạc đâu phải là huynh ruột của nàng?”.

Rồi Mộ Dung Mai Kiến bất chợt cười lớn, nói: “Mộ Dung Tiểu Vũ, ngươi nhìn thấy không? Cô nương này cũng là con rơi giống ngươi. Nhưng nàng dám đứng dưới ánh mắt trời, tại sao ngươi không dám?”.

Đám đông rộ lên.

Đường Duyệt lúc này lòng đau như dao cắt, hai chữ “con rơi” giống như mộ lưỡi sao sắc đâm nhói tim nàng. Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, nàng vô cùng đau khổ, Mộ Dung Tiểu Vũ ngồi bên trong lều, cũng đang nghĩ gì đó.

“Ngươi là con rơi của Mộ Dung thế gia, bây giờ ở trên cao rồi, chẳng phải cảm thấy rất vui vẻ sao? Ngươi không được quên rằng, ta mới chính là cháu đích tôn của Mộ Dung thế gia, người thì tính làm gì?” Mộ Dung Mai Kiến nhìn với ánh mắt thâm độc, tiếp tục nói một cách lạnh lùng: “Sao? Đến tận bây giờ ngươi vẫn không dám đối mặt với ta? Ngươi sợ ta sẽ vạch bộ mặt nham hiểm của ngươi trước mặt mọi người hay sao? Ngươi hại ta không chỗ dung thân, bức tử mẫu thân của ta. Món nợ này sẽ có một ngày ta tìm ngươi để tính! Mộ Dung Tiểu Vũ, ngươi muốn làm con rùa rụt cổ hay sao, bước ra đây!”.

Trong lều dường như có người đứng dậy, nhưng không phải là Mộ Dung Tiểu Vũ mà là Mộ Dung Tình, chàng không kìm nến được nữa nên đã xông ra, giọng nói run run: “Mộ Dung Mai Kiến, rõ ràng ngươi đã thông dâm với biểu tẩu, giết chết biểu huynh, bị bắt tại trận, đại bá mẫu cũng bị ngươi giết chết. Thế mà ngươi vẫn còn dám ăn nói xằng bậy, vu không huynh trưởng của mình. Ngươi có còn là con người hay không?”.

Chẳng ai ngờ tới, người có tiếng tăm trong giang hồ như Mộ Dung Tiểu Vũ lại là con rơi của Mộ Dung Bất Phàm, trưởng tộc Mộ Dung thế gia. Lại còn chuyện Mộ Dung Mai Kiến hợp mưu cùng biểu tẩu giết hại biểu huynh của mình, cuối cùng mới phản lại Mộ Dung thế gia. Lẽ nào Mộ Dung thế gia thầm chịu đựng, không muốn ép Mộ Dung Mai Kiến thái quá, sợ rằng hắn sẽ tiết lộ toàn bộ những việc này ra ngoài?

“Huynh trưởng ư? Huynh trưởng? Ha ha. Từ khi hắn bước vào Mộ Dung gia, ta đã kính hắn như huynh trưởng. Nhưng sao hắn lại đối đãi với ta và mẫu thân ta như vậy? Mộ Dung Tình, ngươi hãy dùng cái đầu ngu xuẩn của mình mà nghĩ xem, ta và biểu tẩu vừa mới về chẳng hề quen biết, làm sao mà hẹn gặp nhau ở hậu hoa viên, sao lại khéo bị biểu huynh bắt gặp? Sau đó lại có thể khiến biểu huynh treo cổ tự tử? Mộ Dung Mai Kiến ta sao có thể làm cái việc ngu xuẩn không có chút lý trí đó được chứ?” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Mai Kiến chất đầy oán hận, giận dữ nói. “Chính là do tên cẩu tạp chủng Mộ Dung Tiểu Vũ, chỉ có hắn mới có thể hại ta thảm đến như vậy!”

Cho dù Mộ Dung Mai Kiến có chửi bới thế nào, Mộ Dung Tiểu Vũ vẫn không chút phản ứng. Như thể chàng là một hòn đá, cứ thờ ơ.

Đường Duyệt bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Mai Kiến!”. Tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay cho tiểu cô nương trẻ tuổi này. Trên bàn tay mảnh dẻ của nàng đã xuất hiện một thanh đao đẹp lạ thường. Lưỡi đao mỏng như cách ve. Cán đao đỏ rực, khi múa trong không khí gợn lên một luồng sáng màu đỏ. Thân đao so với đao bình thường thì nhỏ hơn, kỳ lạ hơn và đẹp hơn. Bất kỳ một người luyện võ nào khi nhìn thấy thanh đao này đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó. Mọi người đều cho rằng Mộ Dung Mai Kiến đã đánh mấy lý trí. Nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại bởi vì hắn đã nhìn thấy thanh đao Khuynh Thành.

“Thanh đao này thiên hạ đều biết. Nhưng thanh đao có tốt thế nào chăng nữa, rơi vào tay người không biết sử dụng thì chỉ là đồ bỏ đi”, Mộ Dung Mai Kiến chậm rãi nói. “Nàng không thể giao thanh đao này cho ta, đúng không?”

Đường Duyệt nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ quặc. “Ta vốn không muốn giết một mỹ nhân. Nhưng nếu không giết nàng, Khuynh Thành không thể thuộc về ta”. Mộ Dung Mai Kiến cười khẩy, hắn lại nhìn vào bên trong lều của Mộ Dung thế gia, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng bay là lũ cẩu tạp chủng, đều đáng chết”.

Ánh mắt Đường Duyệt đỏ rực giống như ngọn lửa. Nhưng nét mặt nàng lại không biểu lộ bất cứ điều gì, lạnh lùng nói: “Loại người như ngươi mới đáng chết!”. Nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất, chém về phía Mộ Dung Mai Kiến. Đao Khuynh Thành rất cay nghiệt, luôn luôn đánh đòn phủ đầu.

Khi đao Khuynh Thành của Đường Duyệt chém về phía hắn, Mộ Dung Mai Kiến đã chọn thời cơ tốt nhất, dùng ống tay áo chặn đứng sự tấn công của đối phương, hóa giải đòn tấn công của nàng.

Tô Mộng Chẩm ở trên đài than vãn: “Luận về võ công điểm mạnh của Mộ Dung Mai Kiến so với Đường Duyệt không phải ít. Luận về thực chiến, lúc hắn xuất đạo thì Đường Duyệt mới vừa bắt đầu cầm đao. Trận tỉ thí này có nhất thiết phải xem nữa hay không?”. Hắn giống như đang độc thoại, nhưng đột nhiên có một người đáp lại lời của hắn.

“Thế gian này vẫn luôn có nhưng chuyện tưởng chừng không thể mà lại có thể xảy ra. Tô công tử, ta nghĩ công tử mãi mãi chẳng thể nào hiểu đâu. Tình cảm mà Đường Duyệt dành cho đại huynh của nàng ấy rất sâu đậm”. Thương Dung mặc bộ đồ trắng, chẳng hiểu đã xuất hiện từ lúc nào.

Tô Mộng Chẩm chau mày: “Ồ! Suy cho cùng thì Thương huynh am hiểu đến nhường nào mà ta nhìn mãi vẫn không ra hai con người chẳng mảy may có chút máu mủ nào này lại có thứ gọi là tình cảm sâu đậm vậy?”.

Khuôn mặt khôi ngô của Thương Dung ung dung, đôi mắt chăm chú quan sát sự thay đổi trên võ đài, nhẹ nhàng đáp: “Nếu huynh là Đường Duyệt thì huynh có thấy vui khi có một người chẳng hề có quan hệ ruột thịt với mình sẵn lòng dạy võ công cho huynh, âm thầm chăm sóc huynh dù người đó luôn tỏ ra nghiêm khắc, lạnh lùng với huynh hay không?”.

“Ồ! Ta quên mất điều mà nha đầu này mong mỏi nhất chính là sự quan tâm và yêu thương của người thân”. Tô Mộng Chẩm dựa vào một cái cây, đưa mắt nhìn Thương Dung một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh lùng: “Không đạt được điều gì, nàng ấy sẽ luôn cho rằng thế là mỹ mãn rồi. Đó là vì nàng ấy chưa hiểu hết lòng người, và không sống cùng người mà nàng ấy yêu thương được bao lâu. Đến một ngày khi nàng ấy hiểu được thì sẽ phát hiện ra có rất nhiều thứ không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng”.

Thương Dung chỉ nói: “Tình cảm tất nhiên không phải để làm từ thiện, không thể trao tặng một cách bừa bãi. Mẫu thân nàng ấy đối xử với nàng ấy không tốt, có lẽ là có nguyên nhân, cũng có thể không có nguyên nhân, nhưng đó là quyền của Đường Tứ phu nhân. Đường Duyệt đối xử với mẫu thân rất tốt, một lòng một dạ muốn thành một người con tốt, đó cũng là nguyện vọng của nàng. Hậu quả có như thế nào đi chăng nữa thì nàng ấy cũng không sợ. Chúng ta là người ngoài, không nên nhiều lời”.

Tô Mộng Chẩm ngạo mạn, lạnh lùng nói: “Điều này ta không quan tâm. Ta đối xử với người tốt, tự nhiên người phải đối tốt với ta gấp hai lần. Nếu không thì việc gì phải tốt với người!”.

Thương Dung lắc đầu nói: “Đây chính là điểm khác nhau cơ bản nhất giữa huynh và Tiểu Duyệt”.

“Khác nhau ư?” Tô Mộng Chẩm tỏ vẻ không hiểu. “Chúng ta giống nhau, huynh có dám nói tận đáy lòng nàng ấy không có hy vọng, không mong đợi mẫu thân sẽ yêu thương nàng ấy hay không? Huynh có dám nói cuối cùng khi cứu không nổi thì nàng ấy sẽ phát điên không? Thương huynh à, người thực sự không hiểu nổi lòng người chính là huynh, đừng có ra vẻ hiểu được người trong thiên hạ nữa”. Trước đây, khi đối đáp với Thương Dung, Tô Mộng Chẩm đều dùng ngữ khí hòa nhã và hiểu biết, không hề có chút đối chọi, gay gắt nào, nhưng biểu hiện lần này rõ ràng đã có sự khác biết.

Thương Dung không hề bác bỏ, nhẹ nhàng nói: “Chính nhân hành tà pháp, tà pháp diệc chính, tà nhân hành chính pháp, chính pháp diệc tà, nhất thiết duy tâm tạo. Tương lại của Tiểu Duyệt, ta nói không chuẩn, huynh nói cũng không chuẩn, tất cả đều là ở nàng ấy”.

Tô Mộng Chẩm cười mỉa một tiếng: “Thương công tử, nếu huynh có thể để nàng ấy tự làm mọi việc theo ý mình thì đúng là một người tự do tự tại trên thế gian này rồi”.

Thương Dung cụp mắt xuống rồi nói: “Ta cũng muốn làm một người tự do nhưng đáng tiếc là người trên thế gian này không thể không vấp ngã. Khi ta khuyên nàng ấy cố gắng cũng là muốn nàng ấy không từ bỏ hy vọng. Nhưng từ trước đến nay, nàng ấy cũng không hề buông tay. Ta không biết cuối cùng thì tận trong đáy lòng, nàng ấy đã đau khổ đến nhường nào…”.

Tô Mộng Chẩm cười to: “Đúng là điên! Tay nàng ấy sống chết nắm lấy một vật mà không buông, chỉ để có thể có được điều đó. Khi nàng ấy buông tay rồi, chẳng lẽ cả thế giới rộng lớn này không chờ đợi gì ở nàng ấy sao? Có nhiều sự lựa chọn không phải là tốt hơn sao?”.

Thương Dung nói: “Trước đây ta cũng từng hối hân, không nên khuyên nàng ấy như vậy. Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng ấy thì lại suy nghĩ khác”.

“Ồ!” Tô Mộng Chẩm mở to mắt.

“Trong những năm qua, chắc chắn Đường Tứ phu nhân đã khiến cho nàng ấy cảm thấy đau khổ, nhưng có một người mẹ luôn đối xử không tốt với nàng ấy như vậy thì Đường Duyệt mới có cái để theo đuổi. Cuộc sống của nàng ấy mới có trọng tâm, mới có mục tiêu, mới không trở nên trống rỗng. So với một số người được sự sủng ái của phụ mẫu, ngay từ khi sinh ra đã cho rằng bản thân mình là nhất, là hoàn mỹ cho nên sống rất ích kỷ, không hề có chí tiến thủ, thì chẳng phải Tiểu Duyệt cũng có điểm may mắn sao?”

Tô Mộng Chẩm liền hỏi: “Lẽ nào nàng ấy không biết tự lượng sức mình, đi thách đấu với một người võ công cao cường hơn gấp vạn lần mình, huynh tận mắt nhìn thấy rồi, cũng không định ngăn cản?”.

Thương Dung cười và nói: “Ta tin tưởng nàng ấy”.

Tô Mộng Chẩm bước ra khỏi lều, nói một cách lạnh lùng: “Bệnh ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm, ta phải tránh xa nơi này một chút”. Tô Mộng Chẩm nói vậy nhưng lại đứng gần hơn về phía võ đài.

Trong thời gian diễn ra cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa Thương Dung và Tô Mộng Chẩm, ống tay áo của Mộ Dung Mai Kiến đã đâm thấu vào vai của Đường Duyệt. Mọi người xung quanh đều thở dài vì với một cô nương xinh đẹp yếu đuối như vậy mà Mộ Dung Mai Kiến vẫn ra tay một cách vô tình. Đúng thật là một nam nhân lạnh lùng và sắt đá.

Đường Mẫn chau mày theo dõi, ông không hy vọng cuộc tỉ thí này tiếp tục diễn ra, Nhưng ông chỉ nhìn bóng dáng Đường Duyệt trên võ đài và chưa thật sự muốn lên tiếng ngăn cản. Lúc Đường Duyệt bị đâm lần nữa, nàng vẫn không hề kêu đau, càng không hề kêu cứu, nàng cắn rắng chịu đựng và từ từ đứng dậy.

“Mẹ nó, Mộ Dung Mai Kiến đúng là đồ hèn. Nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương. Mẹ nó, hãy mở to mắt cho ra mà nhìn đi!” Thẩm Sơ Không đột nhiên gầm lên.

“Trên đấu trường không phân biệt nam nữ”. Thẩm Sơ Không không ngờ được rằng đáp lại lời hắn không phải là Mộ Dung Mai Kiến mà chính là Đường Duyệt với bờ vai bên phải đang chảy máu đầm đìa.

Thẩm Sơ Không đứng ngây người. Công tử Mạnh Trúc Túy đứng bên cạnh cười nhẹ và vỗ vào vai hắn: “Bị ăn quả đắng rồi phải không? Người ta đâu muốn huynh quan tâm”.

Đường chủ đường Văn Nguyệt Tần Thời Vũ đứng bên cũng huých nhẹ khuỷu tay hắn và nói: “Này, này, Thẩm huynh, đừng thấy tiểu cô nương kia xinh đẹp mà nảy sinh ý đồ xấu nhé”.

Thẩm Sơ Không đáp lại: “Thì ta cũng trăng hoa như huynh thôi”.

Tần Thời Vũ ngắt lời ngay: “Thế đường chủ ngày trước cũng là một cô nương, tại sao ta không thấy huynh nương tay với nàng ấy. Cả cô nương tháng trước thách đấu với huynh nữa, huynh chẳng phải cũng ra tay không thương tiếc hay sao?”.

Thẩm Sơ Không không nói được gì thêm nữa.

Tô Mộng Chẩm nhíu mày: “Cứ đà nay thì nàng ấy sẽ bị đánh cho ngã xuống mất”.

Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Duyệt không bị thương nặng. Chỉ có Mộ Dung Mai Kiến biết rằng, chiêu đòn mà hắn vừa dành cho Đường Duyệt là đòn trí mạng. Chỉ đáng tiếc là Đường Duyệt né tránh được, chứ với sức mạnh như vậy thì Đường Duyệt không thể tiếp tục đứng lên được nữa.

Lần đầu tiên nhìn kỹ Đường Duyệt, Mộ Dung Mai Kiến khẽ cười: “Ngươi và đại ca của ngươi rất giống nhau, đều là những đối thủ đáng gờm”.

Khuôn mặt của Đường Duyệt trở nên trắng bệch đến đáng sợ. Vết thương trên vai của nàng làm cho cánh tay đang nắm chặt thanh đao run lên. Máu từ vết thương ở vai đang từ từ nhỏ xuống, nhuộm đỏ cánh tay trắng nõn của nàng rồi rơi xuống trên thân đao, rơi cả trên lưỡi đao.

Trong nháy mắt, đao Khuynh Thành sáng rực lên. Đường Duyệt lại một lần nữa xuất chiêu, tốc độ cực nhanh, nhưng không ổn định. Mộ Dung Mai Kiến nhìn vào mắt Đường Duyệt, biết chắc đó là sự gắng sức cuối cùng. Nhưng tư thế của nàng không chút do dự, vậy là một lần nữa ống tay áo của Mộ Dung Mai Kiến lại tung lên. Lần này hắn muốn hoàn toàn đánh bại Đường Duyệt.

Một tay áo của Mộ Dung Mai Kiến đã trực tiếp quấn chặt cổ Đường Duyệt. Chỉ cần nàng thu đao lại, nỗ lực để chặt đứt tay áo của hắn thì một chiếc tay áo khác đang sẵn sàng chờ nàng sẽ nắm lấy cơ họi đó và đâm xuyên vào ngực nàng. Trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung Mai Kiến không phải không cảm thấy thương xót cho Đường Duyệt. Bởi vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp người con gái nào vừa xinh đẹp lại vừa kiên cường đến vậy. Chỉ tiếc là trên võ đài, khoảnh khắc ấy ngắn ngủi mà động tác của hắn lại quá nhanh và quá mạnh, không vương chút xót thương nào dành cho nàng.

Bàn tay phải của Tô Mộng Chẩm đã siết chặt lại. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hồi hộp đến nín thở. Đường Duyệt không thu đao Khuynh Thành về. Toàn thân nàng giờ đây giống như đang nhập làm một với đao Khuynh Thành, giống như một thanh bảo đao không thể tìm được người phù hợp với nó hơn nữa, giống như tia sét chĩa thẳng xuống. Mộ Dung Mai Kiến lặng người, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cách tấn công không màng đến sống chết như vậy. Nhưng Đường Duyệt đã đến trước mặt hắn, trong lúc bàng hoàng sửng sốt hắn không nghĩ đến việc thắt chặt tay áo dưới cổ của Đường Duyệt mà lại đưa chiếc tay áo mà hắn định dùng để đâm thấu vào ngực Đường Duyệt ra để chống đỡ. Đường Duyệt tiếp tục giống như một mũi tên nhằm thẳng mục tiêu của mình để hạ gục đối phương.

Mộ Dung Mai Kiến chỉ cảm thấy ở vai đau đớn tận xương tủy, hắn kêu lên một tiếng. Do đã mất đi tay áo nên hắn dùng bàn tay không vũ khí của mình đấm mạnh vào miệng Đường Duyệt! Đường Duyệt bật ngược trở lại và ngã nhoài trên võ đài, thổ ra một bụm máu. Cả Đường Duyệt và Mộ Dung Mai Kiến đều bị thương.

Mọi người xung quanh đều nhìn nhau, không ai ngờ được rằng chính người con gái mà họ nghĩ không còn chút hy vọng nào nữa, trong phút cuối cùng đã không màng đến tính mạng để đả thương Mộ Dung Mai Kiến.

Mộ Dung Mai Kiến ngã nhoài trên võ đài. Hắn cũng không thể nào thu tay áo lại bởi vì tay phải của hắn đã bị Đường Duyệt chặt đứt. Cánh tay cường tráng, một thời từng lấy mạng của biết bao cao thủ lẫy lừng trên giang hồ, giờ đây đã không còn chút sinh khí nào nữa, nằm lăn lóc trên võ đài. Đôi mắt mờ đi, hắn gầm lên vì tức giận. Nhưng vì mất đi thăng bằng nên nhất thời không thể đứng lên được.

Lần này, ngay cả những kẻ trong Ma Giáo đều kinh ngạc.

Thương Dung lo rằng đối phương sẽ nhân cơ hội này đánh trả Đường Duyệt một đòn cuối cùng nên chàng định lên võ đài để bảo vệ nàng. Nhưng có kẻ đã nhanh chân hơn chàng, bước lên trước và bế Đường Duyệt lên. Mộ Dung Mai Kiến vốn dĩ vẫn cố gắng để đánh lại Đường Duyệt nhưng khi nhìn thấy người đang ôm Đường Duyệt trên võ đài thì bỗng lặng người. Thẩm Sơ Không cũng nhảy ra từ đám người trong Ma Giáo, bước lên trước đỡ Mộ Dung Mai Kiến dậy và nói: “Mẹ nó, thật là mất mặt quá!”.

Tô Mộng Chẩm bế Đường Duyệt bước xuống, Đường Duyệt mở to mắt, hỏi: “Ta thắng rồi sao?”.

Tô Mộng Chẩm bật cười: “Đúng vậy, nàng thắng nhưng suýt mất mạng”.

Thương Dung bước đến, nhìn Tô Mộng Chẩm một lát, rồi chàng bước đến bên cạnh Đường Duyệt, nói: “Tiểu Duyệt, nàng vẫn ổn chứ?”.

Đôi mắt của Đường Duyệt bỗng chốc sáng rực lên. Ngay cả Tô Mộng Chẩm cũng nhận thấy điều đó. Đường Duyệt bỗng nói: “Dĩ nhu khắc cương, hà dĩ khắc nhu”.

Thương Dung và Tô Mộng Chẩm đều sững người lại. Tô Mộng Chẩm liền nói ngay: “Không cần đến mạng sống thì có thể khắc nhu, không muốn chết vì mất máu thì lập tức ngậm miệng lại”.

Thương Dung kiểm tra một lượt vết thương của Đường Duyệt, gật đầu và nói: “Vẫn may là nàng không bị thương quá nặng”.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói: “Vậy để ta kiểm tra”.

Đường Duyệt giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi Tô Mộng Chẩm, hét lên: “Ngươi… ngươi! Ngươi… tránh ra!”.

Đường Duyệt không muốn chữa trị vết thương, Tô Mộng Chẩm biết rất rõ điều này nên khẽ cười và nói với Thương Dung: “Huynh nghe thấy chưa, Đường Duyệt muốn huynh tránh ra đó”.

Đường Duyệt bị thương khá nặng nên cũng không thể nói ra một câu trọn vẹn, và nàng cũng không thể giải thích rõ rằng nàng thực sự muốn ai tránh ra.

Cuối cùng, Đường Duyệt cũng mở mắt ra. Bên cạnh nàng có một người đang vừa hát vừa nhóm lửa. Trong tình cảnh như thế, Đường Duyệt bật cười nhưng nàng không thể cười nổi: “Ngươi đang làm gì thế?”. Đường Duyệt mở miệng nói và phát hiện ra giọng của nàng đã trở nên khản đặc.

“Cô nương tỉnh rồi sao, thế mà tôi cứ tưởng tôi phải nấu chín cô lên thì cô mới tỉnh dậy được đó?” Cậu thiếu niên cười nói.

Quả thật Đường Duyệt sắp bị nấu chính rồi, bởi vì quần áo trên người nàng đều đã bị cởi ra hết, và nàng đang được đặt ngồi trong một chiếc bồn tắm nước nóng.

“Ngươi là ai?” Đường Duyệt muốn đưa tay ra, tóm lấy cậu bé. Nhưng nàng phát hiện ra toàn thân đã cứng đờ như tượng gỗ, không thể nào cựa quậy.

“Tôi?” Cậu bé chỉ vào cái mũi tròn xinh, đôi mắt sáng long lanh đảo lên đảo xuống một vòng: “Tôi là người chuyên nấu tôm đây!”. Cậu bé muốn ám chỉ rằng Đường Duyệt chính là con tôm đang được nấu. Mà quả thật da trên người nàng lúc này đã biến thành màu đo đỏ, rất giống một con tôm đã bị bóc vỏ.

Đường Duyệt giận sôi người, nhưng nàng cố kìm nén. Tô Mộng Chẩm, chính là hắn ta, trong cái đầu trống rỗng của Đường Duyệt hiện lên ba chữ được viết hoa - Tô Mộng Chẩm.

Đường Duyệt tuy không phải là người thông minh nhưng lại là người có trực giác rất tốt, cho nên phản ứng đầu tiên của nàng chính là cậu bé này có liên quan đến Tô Mộng Chẩm.

“Tô Mộng Chẩm ở đâu, gọi hắn ra đây cho ta!” Đường Duyệt nói một cách lạnh lùng, nhưng toàn thân nàng không thể động đậy, ngay cả sự tức giận cũng không uy hiếp nổi người khác.

Cậu bé cười to: “Mới có một lúc mà đã nhớ công tử nhà tôi rồi sao. Cô nương ngoan ngoãn một chút thì công tử nhà tôi sẽ ra tiếp cô ngay!”.

Đường Duyệt nghiến răng tức giận nhìn đối phương.

Cậu bé nói một cách kỳ lạ: “Này, cô nương đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé! Tuy thiếu gia nhà tôi đã ra tay giúp đỡ cô nhưng đó hoàn toàn xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ, không hề có ý gì khác. Cho nên cô nương chớ có hiểu lầm, hồng nhân tri kỷ của thiếu gia tôi nhiều lắm, không cần thêm cô nương nữa đâu”.

Cậu bé bò đến gần cái chậu thuốc của Đường Duyệt, nhìn trộm vào trong, khuôn mặt dần đỏ ửng, nói: “Thân thể của cô nương cũng được đấy”.

Đường Duyệt không nói gì, nàng giả vờ như không thèm để ý đến cậu bé.

Cậu bé không chịu ngồi yên, tiếp tục hỏi: “Này, nghe nói cô nương đánh bại đường chủ Mộ Dung Mai Kiến, còn chặt đứt cánh tay của hắn ta phải không?”.

Đường Duyệt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cậu bé và hỏi: “Tô Mộng Chẩm kể với ngươi sao?”.

Cậu bé đáp: “Mặc dù đại hội kiếm pháp chưa kết thúc nhưng trên giang hồ đã loan truyền tin này từ lâu rồi”.

Đường Duyệt không chút phản ứng, nói: “Đúng thế thì đã sao?”.

Cậu bé cười: “Chẳng sao cả, chỉ là tôi thấy cô nương lấy nhu thắng cương, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần. Tôi cảm thấy rất khâm phục”.

Đường Duyệt đáp: “Mộ Dung Mai Kiến làm đại ca ta bị thương trước, sau đó còn làm nhục ta. Nếu là người khác thì cũng sẽ quyết liều mạng với hắn”.

Cậu bé nói: “Điều đó thì cũng chưa chắc, Mộ Dung Tiểu Vũ của Mộ Dung thế gia vẫn chưa ra tay đúng không? Thiếu gia nhà tôi nói, cô nương chính là người ngốc nghếch nhất trên giang hồ. Nếu không có thiếu gia nhà tôi thì cô nương đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi. Cô nương trong họa còn có may, lần sau mà còn thiếu thận trọng như vậy nữa thì không còn mạng sống đâu đấy”.

Đường Duyệt đáp: “Sống chết là việc của ta, không cần người khác phải lo”.

Cậu bé tức giận đáp: “Cô nương đúng là chó chạy cùng rào, không biết cảm ơn lòng tốt của người khác! Người ta vẫn nói, ơn cứu mạng kiếp sau vẫn còn phải báo đáp. Lẽ nào cô báo đáp thiếu gia nhà tôi như vậy sao?”.

Đường Duyệt không nói được gì, nếu người cứu nàng là người khác thì nàng đã không có phản ứng dữ dội như vậy, nhưng người đó lại là Tô Mộng Chẩm, người mà nàng vô cùng căm ghét và nàng không muốn hắn cứu nàng, cho nên nàng nói: “Ngươi nói đúng, nhưng thiếu gia nhà ngươi không phải là người tốt…”.

Cậu bé cắt ngang lời nàng: “Thế nào là người tốt kẻ xấu? Người tốt không bao giờ làm việc xấu còn kẻ xấu không bao giờ làm việc thiện sao? Lẽ nào người tốt làm việc xấu thì không bao giờ được tha thứ còn kẻ xấu làm việc thiện thì không đáng được cảm ơn sao? Những người luôn tự cho mình là thanh cao như các người thật đáng ghét. Tôi những tưởng cô là một cô nương xinh đẹp, lương thiện nhưng không ngờ cô lại lấy oán báo ân, vừa tỉnh dậy đã nói xấu công tử nhà tôi. Thôi cô nương lập tức đi khỏi đây đi, ở đây không ai chào đón cô nương đâu”.

Đường Duyệt nói: “Vậy ngươi giải huyệt cho ta đi”.

Cậu bé trừng mắt lên nhìn nàng: “Cô nương chẳng phải là lợi hại lắm sao? Cô không tự mình giải huyệt được à?”.

Đường Duyệt nhắm mắt lại, không thèm nói thêm gì nữa.

Cậu bé nhìn thấy Đường Duyệt dường như đang có ý định lấy chân khí để giải huyệt, lập tức hoảng hốt và nói: “Cô thật sự muốn chết sao, bây giờ còn dám dùng chân khí?”.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Đường Duyệt và vỗ nhẹ hai cái, toàn bộ nội lực mà nàng vừa luyện đã lập tức biến mất. Đường Duyệt cảm thấy hụt hẫng, nàng mở mắt ra. Tô Mộng Chẩm với vẻ mặt không vui đang đứng trước mặt nàng. Hắn nói: “Các người đang làm gì thế?”.

“Công tử, cô nương này muốn dùng chân khí để giải huyệt. Tiểu Liên không cản nổi cô ấy”. Cậu bé xưng là Tiểu Liên mở to mắt kể với Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm khom người xuống gần bên chậu thuốc của Đường Duyệt, nhìn thẳng vào mắt Đường Duyệt: “Nàng đang định làm gì thế?”.

Đường Duyệt nói một cách rõ ràng: “Thả ta ra!”.

Khuôn mặt của Tô Mộng Chẩm bỗng trở nên nghiêm nghị: “Nàng đã trúng một chưởng của Mộ Dung Mai Kiến, buộc phải ngâm mình trong chậu thuốc này suốt sáu giờ đồng hồ, và phải luôn có người túc trực ở đây để đổ thêm thuốc vào chậu, làm cho thuốc ngấm vào người nàng thì mới có thể giải độc cho nàng được. Chỉ cần cử động nhẹ thôi thì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi chậu thuốc này được chứ đừng nói đến chuyện rời khỏi căn phòng này”.

Đường Duyệt nói: “Điều này không liên quan gì đến ngươi”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nếu nàng muốn chết thì tùy nàng thôi. Ta cũng không quan tâm đại ca của nàng nữa, để cho nàng với đại ca của nàng cùng xuống gặp Diêm Vương nhé?”.

Đường Duyệt đành ngoan ngoãn ngồi trong chậu thuốc với ánh mắt đầy vẻ tức giận. Xét về góc độ nào dó thì Đường Duyệt quá cố chấp, cố chấp đến nỗi không phân biệt được tốt xấu nữa. Nhưng xét về một góc độ khác thì nàng quả thật là một người rất khó bị kẻ khác thu phục. Những người như vậy thường có những điểm yếu. Và điểm yêu của Đường Duyệt đang bị Tô Mộng Chẩm nằm trong lòng bàn tay.

Tô Mộng Chẩm nói: “Nếu võ công của nàng có tốt hơn bây giờ mười lần đi chăng nữa thì cũng làm sao mà thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta”.

Đường Duyệt đáp ngay: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, thần tiên trên trời chắc?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Thần tiên trên trời thì ta không dám nhận. Nhưng ta cũng đáng làm thần tiên của nàng, chỉ chuyên quan lý mỗi mình nàng thôi”.

“Những người luôn tự cho mình là giỏi hơn người thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu”, Đường Duyệt đáp một cách lạnh lùng.

Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên, đưa tay ra sờ lên má của Đường Duyệt: “Ta thì lại nghe nói, những người kiêu ngạo còn có thể cứu được chứ những người tự ti thì không thể cứu được đâu?”.

Đường Duyệt tức giận hỏi: “Rốt cuộc người muốn gì mới được cơ chứ?”.

Tô Mộng Chẩm tức giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì mới được cơ chứ?”.

Tô Mộng Chẩm rút tay lại, nhẹ nhàng nói: “Không đủ nóng, tiếp tục thêm lửa”.

Tiểu Liên đang thẫn thờ nhìn hai người, lập tức bỏ thêm củi vào phía dưới chậu thuốc.

Tô Mộng Chẩm tiếp tục nói: “Nàng có biết tại sao ta cứu nàng, còn mang nàng đến tận đây không?”.

Đường Duyệt đáp: “Chắc chắn là vì người có ý đồ xấu”.

Trên mặt Tô Mộng Chẩm khẽ nở một nụ cười: “Tuy tính tình của nàng không được tốt lắm, cũng không được dịu dàng. Nhưng nàng cũng khá xinh đẹp. Ta định giữ nàng lại, mùa đông còn có thể làm ấm đôi chân giúp ta”.

Đường Duyệt đáp trả: “Nếu như ta có thể cử động thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi”.

“Nàng không thích ý định đó của ta sao? Nếu vậy thì làm ấm chăn giúp ta nhé?” Tô Mộng Chẩm thì thầm.

Đường Duyệt đáp lại đầy căm phẫn: “Ta cắt lưỡi của ngươi”.

“À, hóa ra tốt nhất vẫn là để nàng làm ấm cơ thể của ta!” Tô Mộng Chẩm đáp nhanh.

Khuôn mặt Đường Duyệt đã trở nên đỏ rực như màu đỏ ở cổ nàng, nhưng lời nói vẫn tỏ ra đầy căm phẫn: “Đập nát hết xương trên người của ngươi”.

Tiểu Liên đờ người ra, luôn tiện tay nhóm thêm lửa vào lò.

Tô Mộng Chẩm nói một cách đầy nghi ngờ: “Sớm biết nàng hung dữ thế này thì ta đã không hy sinh bản thân để động đến người nàng rồi”.

Đường Duyệt mở to mắt: “Ngươi nói cái gì?”.

Biểu lộ trên khuôn mặt của Tô Mộng Chẩm đổi khác: “Lẽ nào nàng không biết, ngay cả quần áo trên người nàng cũng do tay ta cởi ra, nàng sớm đã là người của ta rồi”.

Đường Duyệt cắn chặt môi, ánh mắt nhìn Tô Mộng Chẩm không có sự tức giận nào có thể miêu ta nổi: “Ngươi… ngươi nói láo!”.

Tô Mộng Chẩm than: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận sự thật đáng sợ ấy, nhưng trên người nàng từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là ta chưa nhìn thấy, chưa có chỗ nào là ta chưa sờ đến”.

Cổ họng Đường Duyệt ngòn ngọt, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu, máu lập tức rớt xuống nhuộm đỏ đôi môi trắng bợt của nàng.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Tốt rồi! Tốt rồi! Nhổ được ra ngụm máu này thì bệnh của nàng đã thuyen giảm một nửa rồi đó”.

Tiểu Liên cũng cười theo: “Cô đúng là một cô nương ngốc, Đường bảo chủ làm sao lại để chon am nhân giúp cô nương cởi đồ chứ. Quần áo của cô nương là một a hoàn do ông ấy mời đến thay giúp. Ngay cả chậu thuốc cũng được thiết kế rất đặc biệt, nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ không thể thấy gì. Vì danh dự của cô nương, phương pháp chữa trị của thiếu gia nhà tôi dành cho cô cũng hết sức bí mật. Nói chung, trước khi đại hội kiếm phát kết thúc thì nơi đây rất an toàn cho cô nương”. Cậu bé nghĩ lại rồi nói thêm: “Nhưng nếu cô nương cứ như vậy mà bước ra ngoài thì sáng mai cô nương sẽ nổi tiếng khắp nơi rồi”.

Tô Mộng Chẩm vì muốn cố tình chọc tức nàng nên mới nói như vậy, Đường Duyệt cảm thấy hơi có lỗi. Nhưng nàng lại có cảm giác Tô Mộng Chẩm không phải là người tốt, chắc chắn là có ý đồ xấu xa gì đó nên mới cứu nàng. Nhưng trên người nàng có gì đáng giá đến mức hắn phải tốn nhiều công sức như vậy? Vì cuốn Ly hận kinh mà hắn muốn có bằng mọi giá sao, lẽ nào hắn biết cuốn Ly hận kinh đang nằm trong tay nàng? Những ý nghĩ thay nhau xuất hiện trong đầu Đường Duyệt, đến lúc nàng nghĩ đến Tô Mộng Chẩm thì hắn đã rời khỏi đó. Trong căn phòng chỉ còn lại hơi nóng từ củi và cậu bé đang tiếp tục nhóm lửa.

“Ngươi có biết… Thương Dung công tử đang ở đâu không?” Đường Duyệt ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nóng lòng hỏi.

Cậu bé nhóm thêm chút củi, đáp lại với vẻ không hài lòng: “Công tử nhà tôi vì cô nương mà lao tâm khổ tứ. Vậy mà cô lại nghĩ đến người đàn ông khác, cô đúng là người con gái lẳng lơ…”.

Đường Duyệt chưa kịp đáp trả thì suýt nhổ ra một ngụm máu nữa.

“Thôi được rồi, để tôi trả lời cô nương. Lúc huynh ấy đi có nói rằng lúc nào cô nương tỉnh lại thì huynh ấy sẽ đến gặp cô nương”, cậu bé đáp.

Đường Duyệt nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng trở nên ấm áp.

“À, đúng rồi, công tử nhà tôi nói cái túi thơm của cô nương rất đẹp. Xem ra nó không hợp với người thô bạo như cô nương. Hay là cô nương tặng lại cho công tử nhà tôi đi, coi như là tiền khám bệnh”.

Túi thơm? Đường Duyệt giật nảy mình, lẽ nào là cái túi thơm mà Tống Uyển Từ nhờ nàng đưa cho Tô Mộng Chẩm hay sao?

Cái tên Tiểu Liên, bất cứ ai nghe thấy đều tưởng là tên của một người con gái, nhưng thật ra đó là một tên tiểu tử vô cùng nghịch ngợm. Nhưng với Tô Mộng Chẩm thì cậu ta không bao giờ dám trêu đùa, vì cậu ta rất tôn kính chủ nhân của mình. Cậu ta chính là tên ăn mày được công tử nhặt về nuôi, nên khi nghe Đường Duyệt nói vậy, cậu ta mới có phản ứng kịch liệt. Cho dù chính mắt cậu ta nhìn thấy Tô Mộng Chẩm đẩy Tống Uyển Từ xuống núi thì cậu ta cũng không thể động lòng. Chỉ bởi vì ấn tượng ban đầu thường gắn bó mãi với con người, rất khó để chìm vào quên lãng. Hình ảnh Tô Mộng Chẩm trong trái tim của Tiểu Liên là một người tốt hiếm có trên thế gian. Bất kể Đường Duyệt nói gì, Tiểu Liên cũng vẫn giữ lập trường của mình. Lúc nhìn thấy Tô Mộng Chẩm khoanh tay đứng bên cạnh giỏ hoa tường vi, Tiểu Liên lập tức chạy đến.

“Nàng ấy ngủ rồi sao?” Tô Mộng Chẩm hỏi.

Tiểu Liên đáp: “Vâng”.

“Tại sao ngươi lại có vẻ không vui như vậy!” Tô Mộng Chẩm nói.

“Cô nương ấy nói những lời không hay về công tử. Tiểu Liên không thích cô nương ấy!” Tiểu Liên nói.

Tô Mộng Chẩm lại cười nói: “Nàng ấy không thích ta, ngươi không thích nàng ấy, quả đúng là thế gian này rất công bằng”.

Tiểu Liên nói đầy vẻ tức giận: “Công tử còn cười được sao, cô nương này xấu xa như vậy, công tử còn cứu làm gì?”.

Tô Mộng Chẩm cố gắng nghe hết rồi nói: “Tất nhiên là vì nàng ấy có ích cho ta rồi”.

“Cô ta còn có thể có ích gì cơ chứ?” Tiểu Liên hỏi đầy nghi hoặc.

“Mỗi người đều có ích, chẳng qua là ít người biết đến vai trò của họ thôi. Đường Duyệt là người rất có ích, đặc biệt là rất có ích cho ta, ngươi hãy nhớ lấy điều này”, Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói.

Tiểu Liên nhìn Tô Mộng Chẩm đầy nghi hoặc. Còn Tô Mộng Chẩm thì cười một cách bí ẩn, không chịu đưa ra lời giải thích nào nữa.

Tiểu Liên chỉ vào cái túi thơm ở lưng của Tô Mộng Chẩm và nói: “Công tử, người cần thứ này để làm gì. Trước đây có rất nhiều cô nương tặng túi thơm cho công tử, công tử đều ném hết đi mà!”.

Tô Mộng Chẩm tháo chiếc túi thơm ở lưng ra, đưa cho Tiểu Liên: “Ngươi nhìn rõ ký hiệu này không?”.

Tiểu Liên nhìn thật kỹ chiếc túi thơm. Trên chiếc túi thơm được thêu rất đẹp ấy quả nhiên có một bông hoa phong lan giống y như thật.

“Có một người đặc biệt thích hoa phong lan”, Tô Mộng Chẩm nói.

Tiểu Liên lật đi lật lại cái túi thơm, bỗng tỉnh ra: “Tiểu nhân nghĩ ra rồi. Là Tống cô nương với đôi mắt bị mù. Khắp nơi trong nhà cô nương ấy đều trồng hoa phong lan, trên góc áo và trên khăn tay của cô nương ấy đều thêu hoa phong lan. Nhưng chiếc túi thơm này là của cô nương ấy, tại sao lại ở trên người Đường cô nương? Tống cô nương muốn làm gì nhỉ? Chiếc túi thơm này cũng không có gì đặc biệt, công tử đã đoán ra chưa?”.

Tô Mộng Chẩm cười và đưa tay ra.

Tiểu Liên cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt biến sắc. Chỉ nhìn thấy cánh tay của Tô Mộng Chẩm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mạch máu nhỏ như sợi chỉ màu đỏ chạy dài từ cổ tay cho đến ống tay áo.

“Tiểu Liên, ngươi theo ta lâu như vậy, có biết thứ này là gì không?”

Tiểu Liên nhìn một hồi lâu, lắc đầu đầy nghi hoặc, rồi sau đó đoán: “Chẳng lẽ Tống cô nương đã bỏ độc vào trong chiếc túi thơm?”.

Tô Mộng Chẩm lắc đầu đáp: “Trong chiếc túi thơm này không phải chứa thuốc độc mà là chứa một loại độc tình do Tống Uyển Từ tự chế theo bí quyết của Miêu Cương”.

“Độc tình?” Tiểu Liên kinh ngạc nhìn mạch máu màu đỏ mong manh. Cái này hoàn toàn không giống với những loại độc dược mà công tử đã cho cậu xem. Tại sao lại là độc dược của Miêu Cương chứ?

“Độc dược của Miêu Cương rất nhiều chủng loại, những loại mà ta đưa cho ngươi xem chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó. Số độc dược mà ngươi chưa biết còn rất nhiều. Độc tình cũng là một trong những độc dược ít được biết đến. Nhưng loại độc dược này thường phát huy tác dụng theo tinh lực và sự nhạy cảm, Đường Duyệt đã vô tình bỏ túi thơm này lên người, và trở thành nơi cất giữ tốt nhất”, Tô Mộng Chẩm nhìn một vòng xung quanh căn phòng rồi nói.

“Vậy chiếc túi thơm này có tác dụng gì?” Tiểu Liên nhìn chằm chằm vào mạch máu đỏ lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng.

“Làm cho ta yêu Đường Duyệt”. Tô Mộng Chẩm dường như đang nghĩ đến một chuyện buồn cười nào đó, phá lên cười.

Tiểu Liên hếch mũi lên: “Chỉ với cái này mà làm cho công tử trúng độc sao? Không thể nào?”.

Tô Mộng Chẩm không cười nữa, thở dài và đáp: “Ngươi đánh gia ta quá cao rồi”.

Tiểu Liên mở to mắt, nói: “Lẽ nào công tử, người…”.

Tô Mộng Chẩm đáp: “Nếu như không phải vì trúng độc tình thì hà tất ta phải đứng ở đây để than thở?”.

Tiểu Liên như muốn khóc: “Vậy làm thế nào bây giờ, công tử? Hay là chúng ta giết Đường cô nương đi!”.

Cảm giác như bị kim đâm vào ngực, Tô Mộng Chẩm trả lời: “Ngươi chỉ mới nói thế thôi mà công tử của ngươi đã đau lòng rồi đó”. Chất độc ngấm vào tim phổi, Tô Mộng Chẩm đành khống chế hành vi của bản thân bằng lý trí và bộ não. “Nếu ngươi giết chết nàng ấy thì công tử nhà ngươi cũng sẽ đau lòng quá mà chết. Cho nên Tiểu Liên à, vì công tử của ngươi, vì tính mạng của ta, ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi”, Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói.

Tiểu Liên nhìn thấy công tử vẫn bình tĩnh như vậy, liền đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta nghĩ cách hóa giải loại độc dược này?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nếu như không phải vì đang nghĩ cách thì ngươi nghĩ ta còn đứng đây nói nhảm làm gì chứ?”.

Tiểu Liên hỏi: “Thế công tử đã nghĩ ra cách gì chưa?”.

Tô Mộng Chẩm nắm chặt tay lại: “Tạm thời thì chưa nghĩ ra”.

Tiểu Liên im lặng. Nếu như không phải vì từ trước đến nay Tô Mộng Chẩm chưa bao giờ nói đùa với cậu thì có lẽ cậu đã cho rằng công tử đang nói đùa. Chẳng có người nào lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy khi nói về độc dược đang ngấm dần từ cổ tay theo mạch máu và đi đến tim phổi như vậy? Bỗng nhiên Tiểu Liên không còn cảm thấy lo lắng nữa. Tô Mộng Chẩm là một người vô cùng tài giỏi, chẳng lẽ lại bị khống chế bởi thứ gọi là độc dược ấy sao?

“Nhưng… sau khi ta cảm thấy độc dược của chất say tình ngấm vào người, tim của ta giống như đang dần dần bị ăn mòn vậy”, Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói.

“Công tử, ngươi nói thật sao?”

Tô Mộng Chẩm nói một mình: “Ta từng xem bệnh cho rất nhiều cô gái. Nhưng chưa bao giờ chạm vào cơ thể mềm mại như vậy, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn như thế. Trước đây, ta chưa từng kích động đến nỗi không thể kiềm chế bản thân, nhưng lúc này suýt chút nữa ta đã đưa tay ra ôm nàng ấy vào lòng”. Tô Mộng Chẩm vừa nói, vừa đưa tay trái ra xoa nhẹ vào ngực.

“Loại chất độc này, xem ra đáng sợ hơn so với nhưng loại chất độc bình thường khác! Không biết Tống cô nương làm sao lại biết được cách điều chế?” Tiểu Liên gật đầu.

“Tống Uyển Từ chắc chắn hiểu ta. Nàng ấy không đưa những thứ đồ chơi của trẻ con cho ta đâu. Nhưng với lai lịch của nàng ấy thì nàng ấy chưa đến mức tinh thông bí quyết của Miêu Cương. Xem ra trong cuốn Ly hận kinh hẳn có ghi chép lại”, Tô Mộng Chẩm nói.

Tiểu Liên nói ngay: “Tống cô nương chắc hẳn là rất hận công tử?”.

Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Có thể là vậy, mà cũng có thể không phải vậy, bụng dạ phụ nữ thì ai mà biết được chứ. Hôm nay đứng đó chắc hẳn ngươi cũng thấy rồi, với võ công của Đường Duyệt mà có thể có sức công phá đáng gờm như vậy, không phải rất kỳ lạ hay sao? Ta cũng muốn xem thử, đao của nàng ấy căm hận đến mức nào”.

Tô Mộng Chẩm quay người đi, Tiểu Liên chỉ nghe thấy công tử của mình nói: “Một người nếu không biết chịu đựng đau đớn thì cuối cùng cũng sẽ không thể sống sót”.

Tiểu Liên nhanh chân chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.