Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 1 - Chương 38



Edit: Phúc Vũ

Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”

Đứng dậy suy nghĩ một hồi, lạnh lùng nói: “Thẩm cung chủ, ta nhờ ngươi một chuyện.”

Thẩm Mặc Câu thấy hắn chịu đáp ứng, cực kỳ vui mừng, mỉm cười: “Cứ nói.”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Giết ba tên hạ lưu này.”

Thẩm Mặc Câu không chút do dự, chỉ phong xuất ra, cắt trên người ba tên một đường đầm đìa huyết dịch, đoạn rải Hóa thi phấn màu vàng nhạt lên.

Áp thỉ lục thê thảm nhất, vết thương vừa vặn ở trên đùi, nhất thời khó có thể chết ngay, lại kêu không thành tiếng, chỉ nghe cổ họng rên ư ử, nơi vết thương truyền đến âm thanh “xèo xèo”, trơ mắt nhìn nửa thân dưới của mình dần dần tan biến, lúc này mới chết vì đau, Rồng cá hố cùng Rậm lông ngực trái lại tốt số hơn, một kẻ bị thương ở ngực, một kẻ bị thương bên hông, sống không quá nửa khắc, thi thể liền từ từ thối rữa hóa thành nước mủ thấm vào mặt đất.

Trương Tiểu Hà làm sao dám tiếp tục chứng kiến thảm trạng như thế, hai mắt trợn trắng, ngất đi.

Tiền mặt rỗ tuy đã quen bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất (đút vào là đao trắng, rút ra là đao đỏ, bác mặt rỗ là Dr. mổ heo ^^), cũng nhịn không được nôn thốc nôn tháo.

Thẩm Mặc Câu thản nhiên nói: “Chuyện hôm nay, các ngươi cứ coi như chưa từng thấy gì, tránh chuốc họa vào thân.”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Tiền đại thúc không ngốc, tự nhiên sẽ không lắm mồm. Đi mau!”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Hối thúc ta đi, là sợ ta đả thương Tiểu Hà của ngươi sao? Yên tâm, sao ta lại làm khó bọn họ?”

Tô Tiểu Khuyết tái mặt: “Ta không tin, những gì các ngươi nói, một câu ta cũng không dám tin.”

Thẩm Mặc Câu hứng thú nổi lên nói: “Tiểu Hà cô nương dung mạo không tồi, tâm địa cũng tốt, chăm sóc ngươi trong suốt thời gian qua, lẽ nào chúng ta không báo đáp chút gì sao?”

Tô Tiểu Khuyết lạnh lùng nói: “Ngươi tránh xa nàng ra, vĩnh viễn đừng gặp lại nàng, là cách báo đáp tốt nhất rồi.”

Thẩm Mặc Câu chăm chú nhìn hắn thật lâu, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, một tay xốc lấy thắt lưng hắn, tay áo tung bay, lướt gió mà đi, đến khi Tô Tiểu Khuyết quay đầu nhìn lại, tiểu viện kia sớm đã thành một chấm đen xa xăm mơ hồ.

Suốt đường đi, tốc độ đã lâu không trải nghiệm hòa cùng gió hung hãn quất vào mặt, Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy thân thể như một phiến lông vũ, khoảnh khắc chìm nổi giữa cuồng phong, cõi lòng an tĩnh bấy lâu đột nhiên dậy sóng.

Thẩm Mặc Câu dường như cảm nhận được điều đó, thản nhiên nói: “Khinh công ngươi hơn hẳn ta, chỉ cần gân mạch được nối lại, hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian, liền có thể như lúc trước, trời cao biển rộng…”

Tô Tiểu Khuyết ngắt lời: “Thất Tinh Hồ mà là trời cao biển rộng sao?”

Thẩm Mặc Câu trầm giọng nói: “Thất Tinh Hồ tuy không lớn, nhưng không chừng có thể đoạt trời cao biển rộng về cho ngươi.”

Nhất thời có thuộc hạ Thất Tinh Hồ đánh xe nghênh đón, hai người ngồi trong xe ngựa, xa sương bố trí thoải mái mà tao nhã, khiến người vừa nhìn liền thích.

Thẩm Mặc Câu dùng một mảnh khăn trắng tuyết nhúng vào nước ấm, lau vết thương trên mặt Tô Tiểu Khuyết, khăn bẩn liền tiện tay ném ra ngoài.

Lau sạch mặt, Thẩm Mặc Câu tinh tế ngắm nghía, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng đường nét trên khuôn mặt Tô Tiểu Khuyết, thấp giọng nói: “Gầy đi không ít, chỗ này bầm một mảng, chỗ kia có chút sưng… Bất quá, so ra càng đẹp hơn năm trước.”

Nói xong vạch cổ áo hắn, cởi sạch y sam. Bên trong xe được màn gấm thêu bao bọc, trần xe lại có ánh sáng nhạt của chiều thu chiếu xuyên qua, thân thể thiếu niên dần xích lõa, tuyệt lệ trong trắng không gì sánh kịp.

Tô Tiểu Khuyết cũng không phản kháng, chỉ đến khi Thẩm Mặc Câu kìm lòng không đặng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mình, mới thấp giọng nói: “Ngươi không phải cha ta.”

Thẩm Mặc Câu khựng lại, lấy khăn lau sạch vết thương trên người hắn, bôi dược cao, động tác thong thả, thần sắc lạnh nhạt: “Đương nhiên không phải, nếu ta có Từ Kính làm thê, có ngươi làm nhi tử, hà tất phải lưu luyến ngôi vị cung chủ Thất Tinh Hồ?”

Cúi đầu nhìn hạ thân Tô Tiểu Khuyết, lại trêu đùa: “Ngay cả tiểu huynh đệ này của ngươi cũng cực kỳ xinh đẹp, trắng trẻo sạch sẽ, tướng mạo cũng tốt.”

Ngón tay khảy nhẹ một cái, Tô Tiểu Khuyết đỏ mặt tía tai, cả giận nói: “Ngươi chẳng lẽ không có? Tự ngoạn của ngươi đi!”

Thẩm Mặc Câu bị hắn vô lễ, càng thêm cao hứng, chỉ cảm thấy nói năng lỗ mãng vẫn tốt hơn nhiều so với tử khí trầm lặng, giúp hắn thay một bộ y phục mới tinh mềm mại, thở dài: “Từ ngày ta luyện Nhập Bát Tinh Kinh, đã chịu kết cuộc không con nối dõi. Hơn hai mươi năm trước, báo được đại thù, đoạt ngôi cung chủ, một lòng muốn dừng tay tại đó, cùng mẫu thân ngươi quy ẩn sơn lâm, không màng chuyện giang hồ, thậm chí đã nghĩ tới chuyện tự phế võ công, cẩn thận tịnh dưỡng vài năm, không chừng còn có thể có được nhi tử…”

Ôm lấy Tô Tiểu Khuyết, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là nàng đã thích Đường Thanh Vũ, ta đợi nàng ba năm, lại đợi thêm ba năm nữa, suốt sáu năm ấy, võ công cũng không chút tiến triển, nhưng nàng thủy chung không chịu trở về.”

Tô Tiểu Khuyết ở trong lòng hắn khẽ run lên, hỏi: “Nên ngươi liền bày kế hãm hại nương ta? Khiến Đường Thanh Vũ hiểu lầm ta không phải con ruột của hắn?”

Thẩm Mặc Câu quấn một lọn tóc của hắn quanh ngón tay, không nặng không nhẹ ghì một phen, Tô Tiểu Khuyết đau quá, ngẩng đầu nhíu mày, Thẩm Mặc Câu thở dài: “Này chẳng lẽ còn có thể đau bằng gân mạch bị đứt đoạn sao?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Cái nào cũng đau.”

Thẩm Mặc Câu mỉm cười: “Không sai, làm người không có cảm giác, đương nhiên không khoái lạc. Tiểu Khuyết nói chuyện vô cùng có lý.”

Tô Tiểu Khuyết chăm chú nhìn đôi nhãn châu hoa mỹ nhưng ẩn chứa vẻ lãnh khốc của hắn, hỏi: “Rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?”

Thẩm Mặc Câu gật đầu: “Chính là ta làm. Ta nhiều năm tương tư, Từ Kính lại có mới quên cũ, nàng đã vô tình với ta, ta há có thể để nàng hạnh phúc cả đời?”

Nghe được chân tướng, Tô Tiểu Khuyết trong lòng hận ý dâng trào, nhưng thần thái lãnh tĩnh như nước, hơn nửa năm qua hắn luôn nói ít nghĩ nhiều, về thân thế của mình đã sớm suy ra vô số khả năng, chuyện này cũng nằm trong dự liệu, đột nhiên nghĩ đến Đường Thanh Vũ và Tô Từ Kính, niềm tin giữa phu thê bao năm vẫn cứ thế ầm ầm sụp đổ, huống chi là Tạ Thiên Bích và mình?

Một tia chua xót bi thương đạm đạm thoáng qua trong ánh mắt, lại cảm thấy việc này còn có điểm không thích hợp, truy hỏi: “Đường Thanh Vũ tinh thông dược lý, sao có thể dễ dàng hiểu lầm nương ta?”

Thẩm Mặc Câu nói: “Thất Tinh Hồ có môn Thiên ma giải thể đại pháp, vốn là loại võ công thảm liệt huỷ hoại trăm bề, mấy năm đó ta không hề luyện tiếp Nhập Bát Tinh Kinh, mà từ trong giải thể đại pháp, học được một ít, ngộ ra Thiên ma hoán huyết.”

Tô Tiểu Khuyết vừa nghe liền hiểu, cả kinh nói: “Ngươi… ngươi đổi máu với ta?”

Lập tức một thân mồ hôi lạnh.

Trong Thanh nang dược thư có ghi lại một bí thuật cứu người cực kỳ phức tạp, đó là lấy máu người khác truyền cho người bệnh, bất quá thuật này rất khó thi triển, hơn nữa máu của hai người phải dung hòa không bài xích nhau mới có thể làm được. Thẩm Mặc Câu đổi máu với một tiểu hài tử, quả thật vô cùng mạo hiểm, chỉ cần có chút sơ suất, không chỉ Tô Tiểu Khuyết, e rằng ngay cả bản thân cũng đã sớm nằm dưới nấm mồ xanh.

Nhãn thần Thẩm Mặc Câu chợt toát lên một tia điên cuồng chiếm hữu: “Trong người ngươi mang dòng máu của ta, chúng ta huyết mạch tương thông, nói ngươi là nhi tử của ta và Từ Kính căn bản không có gì không đúng.”

Tô Tiểu Khuyết vừa sợ vừa giận, buột miệng thốt lên: “Ngươi điên rồi! Hoán huyết đại pháp này của ngươi, vốn dùng để hại nương ta, có phải không?”

Thẩm Mặc Câu không hề giấu giếm, gật đầu nói: “Ta chỉ muốn đoạt lại những gì thuộc về ta, nếu năm xưa Từ Kính chịu ở bên cạnh ta, ngươi đã là thân sinh nhi tử của ta, đáng tiếc, nàng thà để tất cả chúng ta đều thương tâm, cũng không nguyện quay đầu lại. Ngươi nói xem, ta nên đối đãi ngươi thế nào mới phải?”

Nhìn chằm chằm Tô Tiểu Khuyết, không nói gì thêm, nhãn thần lại như sóng ngầm nơi đáy biển, khiến người e sợ.

Tô Tiểu Khuyết rốt cục cũng biết hết chân tướng, hận đến muốn thổ huyết, kẻ đứng sau mọi chuyện, hại mẫu thân chịu bao oan khuất sớm lìa đời khi vẫn còn xuân xanh, hại mình mất đi song thân làm cô nhi lưu lạc, chính là Thẩm Mặc Câu.

Lại nhìn mục quang hắn biến ảo nguy hiểm, trong lòng ẩn ẩn một dự cảm, có lẽ lần này đi Thất Tinh Hồ, là thiên đường hay địa ngục, chỉ trong một ý niệm của Thẩm Mặc Câu.

Thẩm Mặc Câu nếu tâm bình khí hòa yêu người yêu cả đường đi, không chừng mình liền được tiện nghi có thêm một lão cha, nhưng lỡ khi Thẩm Mặc Câu kích động bắt đầu phát điên, e rằng người đầu tiên không hay ho chính là mình, có lẽ cặp mông càng đứng mũi chịu sào, gánh mọi tai ương.

Nghĩ đến đây, nhịn không được vừa ghê tởm vừa hoảng sợ, không khỏi rùng mình, ngẫm lại, chỉ đành cam chịu, chỉ cần có thể tránh được Tạ Thiên Bích, chuyện gì cũng không còn quan trọng, đầu rơi bất quá cũng chỉ để lại một vết sẹo to bằng cái bát, huống chi là mông? Cho dù cả đời phải sống tạm bợ ở Thất Tinh Hồ, cũng không có gì không tốt, nếu có thể thừa cơ giết được Thẩm Mặc Câu, tự nhiên là sinh ý có lời, còn nếu chết dưới tay hắn, thì sớm xuống hoàng tuyền bầu bạn với mẫu thân, dù sao nhân thế vốn là bể khổ, sống cũng không có gì thú vị.

Nghĩ đến đây, liền thôi không sợ nữa, cũng không nói gì thêm, tựa vào đệm xe, từ từ thiếp đi.

Đang ngủ lại mơ màng nghe được tiếng nước chảy, mở mắt ra, thấy mình đã ở trong khoang thuyền, trên bàn là một ngọn đèn lưu ly, Thẩm Mặc Câu ngồi bên ánh đèn, bóng nghiêng như tranh, tóc như phủ mực, ánh mắt hướng về dòng nước bên ngoài.

Tô Tiểu Khuyết xốc chăn đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, nhìn theo mục quang Thẩm Mặc Câu, chỉ thấy sóng gợn lâng lâng, lấp lánh bàng bạc, bóng trăng in trên mặt nước biến ảo theo từng ngọn sóng, lúc tròn lúc dài, khi gập khi mở, tình này cảnh này, càng có vài phần cô tịch thê lương, bất giác ngắm đến ngẩn ngơ, đợi đến khi chóp mũi ngửi được một mùi hương ngào ngạt, mới phát giác tay chân đã lạnh cóng.

Quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn đặt hai bát cơm, hai bát canh cá, còn có một đĩa đồ ăn sơn dã xào dầu muối, Thẩm Mặc Câu gọi: “Đều là chút vị sơn dã, qua đây nếm thử.”

Tô Tiểu Khuyết y lời ngồi xuống, đang im lặng ăn, đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo, không khỏi hiếu kỳ, nhìn theo mạn thuyền, liền bắt gặp một con thuyền đang lướt nhanh tới, trên đó cắm một lá cờ hiệu, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ, chính là hắc diễm kỳ của Xích Tôn Phong, nhất thời sắc mặt như tuyết, cổ tay run lên, đánh rơi cả đũa.

Thẩm Mặc Câu nhặt đũa lên, lấy khăn lụa lau sạch, nói: “Đây là đường thủy ở Thái Hồ, trước kia do Ngọc Kiếm môn cai quản, ngươi cũng biết năm trước Tạ Thiên Bích một đường nam tiến, đã sáp nhập thế lực tam bang lưỡng môn ở Giang Nam vào Xích Tôn Phong, cho nên ngươi vừa thấy chính là thuyền tuần tra của Xích Tôn Phong.”

Tô Tiểu Khuyết có chút luống cuống vươn tay tiếp nhận đôi đũa, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Liệu có phát hiện ra ta không?”

Thẩm Mặc Câu khẽ lắc đầu, thở dài: “Sợ đến hồ đồ luôn rồi sao? Có ta ở đây, vài chiến thuyền nhỏ nhặt kia của Tạ Thiên Bích còn có thể bắt ngươi?”

Tô Tiểu Khuyết ngước mắt, nhãn thần có loại bất lực đến vô tội: “Bao giờ chúng ta mới đến được Thất Tinh Hồ?”

Thẩm Mặc Câu cười dỗ dành: “Yên tâm, trước khi Tạ Thiên Bích phát hiện ra ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết kiếm chuyện để nói: “Thất Tinh Hồ… phong cảnh có đẹp không?”

Thẩm Mặc Câu nhàn nhã đáp: “Thác trong suối mát, hoa nở quanh năm, ngươi nói có đẹp không?”

Đang nói, tiểu thuyền đã lướt qua sát thuyền tuần tra của Xích Tôn Phong.

Tô Tiểu Khuyết thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Xem ra ta trái lại là người có phúc, một nơi đẹp như vậy, cho dù chết ở Thất Tinh Hồ cũng là tốt số.”

Thẩm Mặc Câu nghe xong bất giác có dự cảm xấu, liếc mắt nhìn Tô Tiểu Khuyết, dưới sóng nước ánh trăng, thấy đôi con ngươi đen láy của hắn tuy mang ý cười, nhưng hàn quang toát ra vô tận như không sơn tuyết nguyệt.

Thuyền một dòng xuôi về nam, tới nơi tận cùng, bỏ thuyền lên bờ đổi sang xe ngựa, từ khi đến Nam Cương, những vật dụng thường ngày dần tinh mỹ hẳn, Tô Tiểu Khuyết biết càng lúc càng gần Thất Tinh Hồ, không phải gặp Tạ Thiên Bích nữa, cũng thư thái hơn nhiều, không khỏi có chút lưu luyến thế giới phồn hoa bên ngoài, suốt hành trình luôn vén màn xe, ven đường hoa dại vẫy chào, gió thổi xào xạc, đến khi trăng lên chim mỏi về tổ, bao nhiêu cảnh sắc, dù ngắm trăm lần vẫn không thấy chán.

Có một hôm xe ngựa đi ngang một trấn nhỏ, đột nhiên một tiểu ăn mày chừng sáu bảy tuổi vừa mua xâu kẹo hồ lô, đang lau nước mũi cao hứng chạy qua đường, băng ngang trước đầu xe ngựa, bị cỗ xe đang phóng nhanh dọa đến đứng ngốc tại chỗ.

Hán tử đánh xe kỹ nghệ cực kỳ cao minh, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nỗ lực ghì cương dừng xe, tiểu ăn mày thuận thế ngã xuống đất, may mắn không bị thương, chỉ là xâu kẹo hồ lô kia, đã bám đầy bụi đất.

Tiểu ăn mày hoàn hồn lại, mếu máo, không vội đứng dậy, chỉ lo nhặt xâu kẹo, khóc rống lên, nhưng sống chết không chịu tránh xe, còn lấy thân chắn đường, không cho xe ngựa của Thẩm Mặc Câu đi tiếp.

Thẩm Mặc Câu ngồi trên xe nhìn thấu tất cả, tiểu tử này động tác vô cùng nhanh nhẹn, đôi mắt to tròn đảo quanh, biểu tình triệt để bướng bỉnh vô lại, nhịn không được bật cười, phân phó hán tử đánh xe: “Tiểu Phương, hỏi hài tử này, muốn chúng ta đền bù thế nào?”

Tiểu Phương đang định đáp ứng, Tô Tiểu Khuyết đã vô thanh vô tức xuống xe, đi đến hàng bán kẹo hồ lô trước mặt —— hắn lúc này phục sức như một công tử quý phái, ngay cả mũi hài cũng đính châu ngọc, lập tức bứt ra một hạt châu, đưa cho lão đầu bán kẹo, cầm một xâu quay lại trước xe ngựa, ngồi xuống phe phẩy xâu kẹo trước mắt tiểu ăn mày kia.

Tiểu ăn mày liền nín bặt, nhận lấy xâu kẹo, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mũi hài của Tô Tiểu Khuyết.

Tô Tiểu Khuyết xoa xoa mái tóc vừa bẩn vừa rối của hắn, hòa nhã nói: “Đi đi.”

Tiểu ăn mày được tiện nghi, làm sao chịu dừng tay như vậy? Một phen ôm chân Tô Tiểu Khuyết, nước mắt nước mũi cứ nhắm thẳng ngay trường quần mà cọ, thút thít nói: “Đại gia xin rộng lòng từ bi, tiểu nhân bị thương rồi, nhúc nhích cũng không xong, trong nhà còn gia gia tám mươi phải phụng dưỡng! Xin đại gia đền chút bạc!”

Thẩm Mặc Câu vô cùng hứng thú xem kịch.

Tô Tiểu Khuyết im lặng một lúc, hỏi: “Ngươi còn muốn gì nữa?”

Tiểu ăn mày nghe xong lời này, không khỏi mừng đến thất sắc, càng không thể tập trung tiếp tục khóc nháo, khi thì nhìn hạt châu dưới mũi hài, khi thì nhìn trâm bạch ngọc trên tóc Tô Tiểu Khuyết, đánh giá từ trên xuống dưới, thần tình rõ ràng là hận không thể lột sạch một thân y sam của Tô Tiểu Khuyết mang đi, ấp a ấp úng nói: “Cái kia, cái kia, với cả cái kia nữa…”

Tô Tiểu Khuyết giận tái mặt, nói: “Làm người không thể quá tham lam, chút khôn lõi này của ngươi”, chỉ chỉ Thẩm Mặc Câu: “Không đủ cho vị đại gia kia động mi mắt.”

Tiểu ăn mày bán tín bán nghi liếc nhìn Thẩm Mặc Câu, Thẩm Mặc Câu tao nhã búng ngón tay, màn xe tự khắc buông xuống.

Tô Tiểu Khuyết biết hắn đã bắt đầu do dự, kéo tay áo lên, để lộ vết thương nơi cổ tay, hỏi: “Thấy gì không?”

Cho dù tiểu ăn mày này lớn gan cỡ nào, cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng: “Là vị đại gia kia hạ thủ?”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Ngươi học qua võ công rồi đúng không? Người của Cái Bang đúng không?”

Tiểu ăn mày thấy hắn nhìn ra được, thấp giọng thừa nhận: “Ân.”

Tô Tiểu Khuyết hỏi: “Bang chủ các ngươi họ Kinh?”

Tiểu ăn mày vui vẻ nói: “Gia, ngài quen biết bang chủ của bọn ta sao?”

Tô Tiểu Khuyết vội hỏi dồn: “Hắn dạo này thế nào? Kim trưởng lão có khỏe không?”

———-Đệ tam thập cửu chương:

… Thẩm Mặc Câu trong lòng buồn cười, hỏi: “Vậy còn nội đường?”

Tô Tiểu Khuyết chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói: “Thì là một đám cao thủ hầu hạ ngươi, ngươi hắt hơi bọn họ lau nước mũi cho ngươi, ngươi đi mao xí bọn họ dìu ngươi đến mao xí… Còn nữa, vô luận nam nữ, đều phải ngủ với ngươi.”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.