Hoàng đế biết Tề Điềm là người rất xấu hổ, tính tình lại kêu ngạo nên chưa bao giờ yêu cầu y khẩu thị, đôi khi cũng chỉ hống hoặc lừa gạt dụ dỗ nhưng chẳng bao giờ đến bước cuối cùng. Lần này bắt Tề Điềm lấy phương thức nam sủng khẩu thị là lần đầu, long vật ngủ sau dưới sự kích thích của Tề Điềm dần dần thức tỉnh. Từ trên nhìn xuống người dưới hạ thân, chỉ thấy được cái ót, mái tóc đen nhánh xỏa tung làm không thể nhìn rõ biểu tình của người nọ. Chỉ có động tác nhấp nhô lên xuống tỏ rõ y đang ra sức phụng dưỡng. Nhưng có đều hoàng đế không nghĩ tới giờ khắc này Tề Điềm hàng phục nghe lời đổi lấy ngày sau mãnh liệt bộc phát cùng thảm tuyệt.
Bất quá thời gian chỉ bằng một chung trà, Tề Điềm đã bị dẫn tới trước mặt hoàng đế mà cùng Tề Điềm trở về còn có một cung nữ, hoàng đế nhớ được là cung nữ lần trước hoàng hậu đưa tới, Tề Điềm còn đích thân lựa chọn.
Tiểu cung nữ núp phía sau Tề Điềm, sợ hãi rụt rè nói: “Điềm huynh đệ, Điềm huynh đệ, ta sợ......”
Khuôn mặt Tề Điềm ôn nhu như xuân phong, dịu giọng an ủi: “Tiểu Đào chớ sợ.”
Hoàng đế híp mắt nhìn người trước mắt, đầu tiên hạ dược trong cơm dụ người mắc câu, sau nửa dùng thân thể làm mồi mời ngươi tận tình, biết Phụng An không trực ban, những thứ nội thị kia lại không có can đảm ngăn cản y vì thế cầm lệnh bài xuất cung.
Nếu không phải hắn từ nhỏ uống độc dược để ngừa ám toán, hôm nay chắc chắn mặt trời lên cao mới có thể tỉnh lại, khi đó Tề Điềm đã mang theo cung nữ này không biết chạy trốn tới nơi nào, chứ làm có thể trong thời gian một chung trà bắt trở về.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hoàng đế lạnh băng, mặt không chút thay đổi nói: “Tề Điềm, ngươi muốn mang nàng đi đâu?”
Tề Điềm ánh mắt không sợ hãi không trốn tránh, nói: “Ta muốn mang nàng xuất cung.”
“Xuất cung?” Hoàng đế đứng dậy bỗng dưng tức giận dâng trào, bàn tay vung lên quét rơi tất cả vật trên bàn, lúc rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy chói tai, ánh mắt hoàng đế khó khăn nhìn xuống Tề Điềm: “Tề Điềm, rốt cuộc trẫm đối với ngươi quá tốt hay trẫm đối với ngươi không tốt mà ngươi ba lần bảy chuyện làm chuyện nghịch ý trẫm!”
Đại điện bỗng chốc yên lặng, mọi người thở mạnh cũng không dám.
Nhìn đôi mắt ngập tràn phẫn nộ Tề Điềm không chút sợ hãi, nói tiếp: “Tiểu Đào xuất thân nghèo khổ lại bị bán vào cung, xin bệ hạ bỏ qua cho nàng, Tề Điềm mặc người xử trí.”
“Không!Điềm huynh đệ, ngươi nói muốn đi cùng ta mà!” Tiểu cung nữ vừa lôi kéo Tề Điềm vừa quỳ xuống, khóc nức nở: “Bệ hạ, Điềm huynh đệ và ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau cho đến y vào phủ tướng quân chúng ta mới tách ra. Ta trong cung luôn bị những cung nữ kia khi dễ, Điềm huynh đệ trong cung cũng rầu rĩ không vui...... Hai chúng lưỡng tình tương duyệt...... Cầu xin bệ hạ thành toàn......”
Nghe hai chữ thành toàn, có một khắc hoàng đế cảm giác mình nghe không hiểu, không biết cung nữ này muốn hắn thành toàn cái gì.
Ngồi ủng thiên hạ Quân Vương muốn độc chiếm Tề Điềm là đều đương nhiên! Người này da thịt trơn mịn, vóc người cân xứng, ánh mắt sắc bén, e lệ, tức giận, dịu ngoan, lãnh đạm, hết thảy đều thuộc về hắn! Thành toàn, muốn hắn thành toàn cái gì?
Hoàng đế trên mặt đông cứng như sắt, mở miệng: “Tề Điềm, ngươi tại sao cho rằng trẫm phải thả nàng!” Khóe miệng mân lên độ cong tàn nhẫn, nói tiếp: “Người đâu, đem cung nữ này ném ra ngoài trượng tễ[aka chính là đánh đến chết]!”
Ánh mắt Tề Điềm vốn dĩ chăm chú nhìn tiểu Đào, nghe được hoàng đế ra lệnh bất giác quay lại hoảng sợ: “Bệ hạ, tiểu Đào chỉ là hoảng sợ mới nói năng không lựa lời, hết thảy đều do ta sai, ta cố ý muốn dẫn nàng xuất cung, mọi chuyện không liên quan đến nàng!”
Hoàng đế làm như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt đảo qua, gằng giọng: “Tiểu Chuẩn Tử đâu?”
Này giờ Tiểu Chuẩn Tử đứng bên cạnh lo lắng không biết giúp đỡ thế nào lại nghe đến tiếng hô của hoàng đế, vội vàng bước ra khỏi hàng: “Nô tài ở đây ạ.”
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu Chuẩn Tử làm việc thất trách, phụng dưỡng bất chu, trong mắt không có chủ thượng, biết rõ tình hình không báo, tội xứng trượng tễ”
Nghe thấy, Tề Điềm luống cuống quỳ rạp xuống dập đầu thật mạnh: “Bệ hạ, chuyện này Tiểu Chuẩn Tử không hề biết là ta tự tiện chủ trương cũng không có thông báo hắn.”
Hoàng đế nhìn về phía Tề Điềm, ánh mắt sáng như tuyết hàm châm, nói: “Tề Điềm, cửa cung ngươi chỉ đi qua hai lần, nếu không phải cung nữ này dẫn đường ngươi làm sao biết đường ra cung! Nếu không phải nàng cố ý xui khiến ngươi ở đâu có dược hạ trẫm! Còn có cả tên nô tài này, nếu hắn phụng dưỡng tốt ngươi sao nổi lòng tham rời cung, nếu hắn chịu để ý sao lại không biết chút gì!”
Một đống chất vấn ùn ùn kéo đến khiến Tề Điềm sửng sờ, ngơ ngác một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Hoàng đế cằm nhấc lên, ý bảo nội thị đem cung nữ cùng Tiểu Chuẩn Tử kéo ra ngoài.
Ngoài phòng, Tiểu Chuẩn Tử cùng tiểu Đào bị che lại miệng mũi, cột vào trên ghế dài. Hoàng đế phất tay ra hiệu, bàn tử liền liên tiếp rơi xuống.
Tề Điềm lảo đảo mấy bước cùng đi theo ra ngoài điện lại quỳ xuống cầu khẩn: “Cầu xin bệ hạ bớt giận, Tề Điềm nguyện lấy bản thân thay chịu phạt, xin bệ hạ tha bọn họ!”
Hoàng đế đem người quỳ trên mặt đất kéo vào trong ngực, trong mắt đều là mãnh liệt tức giận cùng điên cuồng, người trong ngực càng giãy giụa, hoàng đế ôm càng chặc cơ hồ muốn đem người nọ nhu vào trong thân thể mình hòa tan cùng cốt nhục, đồng thời hống to: “Tề Điềm, ngươi xem đi, xem rồi nếu ngươi còn dám trốn, trẫm thề, trẫm nhất định đem đám nô tài trong đây đồng loạt trượng tễ, trẫm còn muốn đem ngươi khóa trên giường, một bước cũng không thể đi!”
Bàn tử đã bị nhiễm vết máu đỏ sẫm, Tề Điềm quýnh quán vội la lên: “Bệ hạ hôm nay nếu chịu bỏ qua cho bọn họ, Tề Điềm thề đời này kiếp này tuyệt không rời khỏi hoàng cung nửa bước! Nếu bệ hạ nhất định không chịu Tề Điềm chỉ có thể lấy cái chết chứng minh!”
Hoàng đế mắt sáng như đuốc épTề Điềm,nói: “Đám nô tài trong phòng sẽ coi chừng ngươi một tấc cũng không rời, ngươi chết không được đâu, Tề Điềm!”
“Phải không?” Tề Điềm quyết liệt quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng mang theo phong tuyết: “Một người nếu thật lòng muốn chết luôn tìm có thể được cơ hội.”
Tề Điềm không dám tin nhìn hoàng đế, ánh mắt trừng thật lớn hoàng đế có thể từ trong con ngươi y thấy bóng dáng dữ tợn của mình. Còn Tề Điềm nhanh chóng rũ ánh mắt thật thấp, từng từ từng câu từ kẽ răng bật ra: “Bệ hạ đã mở kim khẩu Tề Điềm nhất định tận tình hầu hạ.”
Thấy tình thế không ổn, Phụng An quỳ xuống nói: “Tề xá nhân dám chọc giận thiên nhan, phạm phải tội lớn ngập trời đáng lý nên phạt, nô tài không dám cầu tình nhưng xin bệ hạ đừng quên chuyện “Thủy Hình” lần trước tránh xảy chuyện đáng tiếc vũ nhục Tề xá nhân!”
Một khi Phụng An quỳ những thứ nô tài kia cũng không dám đứng rối rít quỳ rạp xuống, trừ hai người chấp hình không dám ngừng còn đang trung thực thi hành hoàng đế ra lệnh.
Hoàng đế phất ống tay áo chỉ thẳng Tề Điềm, lạnh lùng nói: “Phụng An, y chính là tảng đá không biết tan chảy! Hôm nay nếu không để y nhớ rõ, sau này trong mắt y mãi mãi sẽ không có vị hoàng đế này, y dám tự tiện rời cung còn mang theo một cung nữ muốn bỏ trốn, y biết rõ......y biết rõ......” Hoàng đế cảm giác mình nói không được nữa, y biết rõ trẫm ân sủng y đến trình độ tột đỉnh, biết rõ trẫm một lòng một dạ đặt trên người y, biết rõ trẫm đem toàn bộ tâm tư đặt lên y! Thế mà y lại…
Lần đầu tiên trong đời hoàng đế cảm giác mình trở thành một Tiểu Sửu, hắn ở trên đài biểu diễn xiếc ảo thuật mà ở dưới đài Tề Điềm lại lạnh lùng nhìn giễu cợt công sức hắn bỏ ra.
Hoàng đế ngồi trên ghế,sắc mặt âm lãnh chí cực, nói: “Khẩu thị!”
Tề Điềm vẫn quỳ nhích đầu gối muốn vén lên vạt áo hoàng đế. Hoàng đế chế giễu: “Vạn Toàn không có dạy ngươi như thế nào khẩu thị sao?”
Tề Điềm đình chỉ hoạt động cánh tay, đổi sang dùng miệng cỡi vạt áo hoàng đế. Thật vất vả giải khai xong vạt áo, tiếp đến là tiết khố.
Hoàng đế biết Tề Điềm là người rất xấu hổ, tính tình lại kêu ngạo nên chưa bao giờ yêu cầu y khẩu thị, đôi khi cũng chỉ hống hoặc lừa gạt dụ dỗ nhưng chẳng bao giờ đến bước cuối cùng. Lần này bắt Tề Điềm lấy phương thức nam sủng khẩu thị là lần đầu, long vật ngủ sau dưới sự kích thích của Tề Điềm dần dần thức tỉnh. Từ trên nhìn xuống người dưới hạ thân, chỉ thấy được cái ót, mái tóc đen nhánh xỏa tung làm không thể nhìn rõ biểu tình của người nọ. Chỉ có động tác nhấp nhô lên xuống tỏ rõ y đang ra sức phụng dưỡng. Nhưng có đều hoàng đế không nghĩ tới giờ khắc này Tề Điềm hàng phục nghe lời đổi lấy ngày sau mãnh liệt bộc phát cùng thảm tuyệt.
Rất nhiều năm sau mỗi lần hoàng đế nhớ lại màn này, hắn trừ hối hận ra vẫn là hối hận, hắn sẽ nhớ cho dù Tề Điềm muôn vàng không phải nhưng dù gì cũng đã bị mình bắt trở lại, mình còn tức giận cái gì cùng lắm sau này phái người canh giữ nghiêm ngặt hơn là được, chứ Tề Điềm không chịu cười với mình, không chịu nói chuyện mới mình mới là chuyện không tốt. Đôi khi quân vương cũng sẽ ảo tưởng, nếu hôm đó không ép y khẩu thị trước mặt mọi người, có phải Tề Điềm sẽ bớt hận hắn một chút mà cơ hội giữ y lại cũng sẽ cao hơn một chút.
Nhưng giờ phút này hắn bị chuyện Tề Điềm muốn xuất cung che mất lý, nghĩ Tề Điềm muốn rời khỏi hắn dẫn cung nữ này bỏ trốn hành hạ y muốn phát điên. Hắn chỉ cảm thấy ***g ngực đau đến rách tươm, tâm tình khó chịu muốn phá tan trào ra!
Hắn không biết trong lòng Tề Điềm suy nghĩ cái gì nhưng hắn biết mình muốn chính là cái gì, hắn muốn người này phục tòng, tuyệt đối phục tòng, nếu ân sủng không thể thu phục vậy thì thiết huyết thượng trường đi. Trừng phạt Tề Điềm hắn không nỡ thôi thì dùng phương thức giết gà dọa khỉ là tốt nhất.
Một lúc lâu, ánh mắt hoàng đế khẽ nhắm lại, ***g ngực phập phồng hơi thở dồn dập phun ra một hơi. Tề Điềm vẫn quỳ gối trước mặt, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy đem vũ lộ toàn bộ nuốt vào.
“Bệ hạ, ngài hài lòng chưa?” Lên tiếng chính là Tề Điềm, giọng máy móc như tượng gỗ một chút tức giận cũng không có.
Hoàng đế khắc chế vọng động muốn an ủi, gật đầu: “Dừng tay.”
Nghe chỉ thị, nội thị hành hình lập tức ngừng tay đi thăm hỏi hai người, hồi bẩm: “Bệ hạ, cung nữ đã không còn hơi thở, Tiểu Chuẩn Tử hơi thở rất yếu.”
Tề Điềm vẫn ngây ngốc quỳ trên mặt đất, không trách mắng không ầm ĩ, không khóc không náo, thậm chí lúc hai nội thị khiêng Tiểu Chuẩn Tử đi Tề Điềm cũng không ngẩng đầu nhìn.
Hoàng đế kéo Tề Điềm y cũng không có phản ứng, hoàng đế cắn răng hung hăng uy hiếp: “Ngươi không đi, trẫm tối nay sẽ không cho người đến chữa trị tên nô tài kia!”
Tề Điềm cứng ngắc đứng dậy, ánh mắt đã trống rỗng vạn vật trên thế gian hình như không còn tồn tại