Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 37



Edit: Tieumanulk

Khi quân đích thực là tội lớn nhưng hoàng đế vừa nghe không liên quan đến chuyện từ quan, tâm cũng thả lỏng, nói: “Ngươi nói đi.”

“Thật ra thần không phải nhân sĩ của An Lan quận Tây Dương, vào năm thứ tám Nguyên Phong thần được sư phụ Tòng Cô Mẫn cứu thoát khỏi nước. Sau khi tỉnh lại, thần không nhớ rõ chuyện trước kia, thậm chí ngay cả tên cũng quên mất. Nghe sư nương nói sông Cô Mẫn có rất nhiều dược thảo quý hiếm, có thể thần đi hái rồi trượt chân rơi xuống. Sau đó vào kinh ứng bắt buộc phải điền hộ tịch, thần bèn lấy hộ tịch theo sư phụ, điền vào thôn Tây Dương. Hôm đó tại yến tiệc bệ hạ đột nhiên đặt câu hỏi, Ngô Tang không muốn mọi người chú ý mới gật đầu đồng ý. Thật ra thần là người nơi nào thần cũng không biết......” Ngô Tang một hơi đem rất cả lời trong lòng nói ra, biểu tình ảm nhiên, yên lặng chờ hoàng đế xử trí.

Hoàng đế đứng khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt Ngô Tang, khom lưng đở y đứng lên: “Ngươi không nhớ rõ hộ tịch của mình chứ có cố ý khi quân đâu, tội tình gì chứ? Huống chi ngươi lại tôn sư trọng đạo, xem trọng tình nghĩa, trẫm rất tán thưởng những người như vậy.”

Ngô Tang cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống tạo một bóng râm, làm cho người ta cảm giác dịu ngoan nghe lời, nói: “Thần mặc dù không phải là cố ý lừa gạt nhưng ở trước mặt bệ hạ vọng bác hư danh, quả thật không nên.”

“Ngô Tang, ngươi nhìn trẫm đi.”

Ngô Tang ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như thủy ngân phát sáng nhìn thẳng vào hoàng đế, chính đôi mắt này đã khiến tâm tư hắn bách chuyển thiên hồi, vô số lần nhớ lại tình cảnh năm xưa! Bỗng nhiên hoàng đế cảm thấy trái tim mình run lên, mạch máu trong người như đang gào thét, ôm lấy y, ôm lấy y!

Liều mạng áp chế vọng động ôm y vào lòng, hôn lên đôi môi kia, hoàng đế một bên đem tầm mắt dời từ trên người Ngô Tang sang cách cửa khắc hoa phía sau, một bên khẳng định nói: “Ngô Tang, theo trẫm thấy ngươi là người có ý chí kiên định, phẩm hạnh tốt. Trẫm...... trẫm rất thích những công thần như vậy, vì thế ngươi không cần quá lo lắng chuyện này.”

“Nhưng bệ hạ......” Ngô Tang vẫn canh cánh trong lòng còn muốn nói tiếp.

“Ngô Tang, tên của ngươi do một mình ngươi đặt sao?” Hoàng đế không muốn cứ tiếp tục chủ đề khi quân, bèn hỏi sang vấn đề khác.

Đôi mắt Ngô Tang nhanh chuyển một vòng, biểu tình khó xử, hoàng đế thấy vậy trong nổ đùng một cái.

Một lúc sau, Ngô Tang thành thật đáp trả: “Không phải, do sư nương đặt cho thần.”

“Sư nương ngươi vì sao lại lấy tên này đặt cho ngươi?” Hoàng đế vừa đặt câu hỏi vừa kéo Ngô Tang ngồi xuống ghế.

Nhắc tới sư nương, khóe miệng Ngô Tang bất giác cong lên, khuôn mặt vừa cung kính vừa thoải mái, nói: “Sư nương nói, Ngô hữu tang, việc lớn không ngại, không khom lưng cúi đầu.”

“Ừm, sư nương ngươi rất có tài văn chương.” Hoàng đế gật đầu khen ngợi.

“Sư nương ta xuất thân danh môn, từ nhỏ đã lập chí muốn làm dược sư, y thuật của người cũng rất tốt. Nàng lấy tên này cho ta là muốn ta lập công trạng lớn, không sợ cường quyền.”

“Ngô Tang, thế ngươi vì sao tham gia thi cử?” Hoàng đế cẩn thận đưa ra vấn đề nghi ngờ cứ quanh quẩn trong lòng mấy ngày qua, bằng vào việc hắn hiểu Tề Điềm, hắn tin chắc y là người không thích truy danh trục lợi, không ngờ sau khi mất ký ức lại thi đỗ công danh.

Hàm răng trắng noãn của Ngô Tang cắn chặt môi dưới, giọng mang theo khó xử: “Thật ra thần cũng không biết nhưng bên tai thần thỉnh thoảng lại vang lên một giọng nói, phải kim bảng đề danh, phải lấy vợ sinh con......” Ngô Tang nhíu mày dường như đang cố gắng nhớ lại: “Cảm giác bản thân hình như đã quên mất một chuyện rất quan trọng, ta chỉ nhớ được lúc trước......”

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nửa!” Hoàng đế đột nhiên cắt đứt lời Ngô Tang, lại cảm thấy quá lỗ mãng, bổ sung thêm: “Có thể lúc ngươi rơi xuống vách núi đầu đụng trúng đá nên mới quên mất, lúc này càng nghĩ chỉ càng thêm đau đầu thôi.”

Ngô Tang gật đầu, không suy nghĩ tiếp, nói: “Sư nương cũng nói như vậy, trước kia mỗi lần nghĩ đầu của thần sẽ rất đau, hiện tại không suy nghĩ sẽ không đau.”

“Vậy thì sau này không cần nhớ lại, nếu trời cao đã cho ngươi quên đi quá khứ, ngươi cần gì phải miễn cưỡng mình?”

“Ừ.” Ngô Tang khóe môi nhếch lên vẽ ra độ cong duyên dáng: “Đúng a, hiện tại thần đã đậu Tiến sĩ, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện trước kia của mình đi.”

“Vậy chuyện lấy vợ sinh con thì......”

“Chưa thể!” Ngô Tang lắc đầu, nói một cách khẳng định: “Sư huynh nói, trưởng ấu hữu tự, hắn còn chưa thành thân, ta thành thân trước hắn nhất định không vui.”

“A.” Hoàng đế thở phào một hơi, rốt cục yên tâm.

“Ngô Tang, nói với trẫm mấy năm nay ngươi đã học được gì nào?” Hoàng đế điều chỉnh tư thế, nhích tới bên người Ngô Tang một chút, tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay Ngô Tang. Thật ra trước đó hoàng đế đã phái Bàn Hổ điều tra rõ ràng sư phụ, sư mẫu của Ngô Tang, bất quá hắn vẫn muốn nghe từ chính miệng Ngô Tang nói.

Ngô Tang thành thật trả lời: “Sư nương thần là dược sư nổi danh trên chốn giang hồ, mọi người đều gọi nàng là “hồi hồn thánh thủ” Yên Vân Thủy. Bệ hạ ở tại hoàng cung không biết chuyện giang hồ cũng phải thôi. Nghe sư huynh thần kể lại, những người được sư nương thần chữa trị không có tám trăm cũng hơn một ngàn, trước kia có một nhân sĩ giang hồ trúng Ngũ Hoa thập thảo độc, muốn giải phải cần mười loại giải dược......”

Hoàng đế vừa chăm chú nghe Ngô Tang tỉ mỉ kể lại vừa tham lam nhìn dung nhan người bên cạnh.

Y thỉnh thoảng mỉm cười rồi lại thỉnh thoảng cau mày, lúc vui vẻ còn huơ mấy động tác, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười hoàng đế đều xem như trân bảo cẩn thận cất dấu, chờ Ngô Tang rời đi sẽ từ từ thưởng thức.

Ngô Tang càng nói càng hăng hái, đem từng chút từng chút chuyện xảy ra trong năm năm đó kể lại cho hoàng đế nghe. Mặc dù hoàng đế không quá thích chuyện y thân cận với sư huynh nhưng sự vui mừng trong lòng đã chiến thắng hết thảy. Ngay lúc Ngô Tang nguyện ý kể lại thân thế của mình, hắn biết trái tim Ngô Tang đã hé mở chào đón hắn, cho phép hắn rảo bước tiến vào bên trong.

Không biết nói bao lâu, Ngô Tang đột nhiên ai u một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nước trong phòng, cuống quít đứng dậy, nói: “Bệ hạ, thần phải đi rồi.”

“A, đi nhanh vậy sao, ngươi còn chưa nói xong nha.” Hoàng đế đang thích thú Ngô Tang chịu mở rộng cửa lòng, hai người ngồi cũng rất gần nhau, cho nên không nở để y rời đi sớm.

“Bệ hạ, thần phải nhanh chóng trở về rồi.” Ngô Tang khó khăn mở miệng.

“A, sư huynh của ngươi đang đợi ngươi?”

“Không phải, thần phải về làm việc, vạn nhất có người đưa sổ ghi chép tới, thần không có ở đấy, những đại thần kia không phải tốn thời gian đến lần nửa sao.”

“Trung thị không có an bài thị quan phụ giúp ngươi sao?”

“Thị quan? Những tấu chương này đều rất quan trọng, giao cho thị quan thần thủy chung cảm thấy không ổn, tự mình làm vẫn cảm thấy yên tâm hơn.”

Ngô Tang đã nói đến hết nước hết ráo, hoàng đế cũng không tiện giữ lại y. Vì thế hoàng đế đưa Ngô Tang tới tận cửa, đêm qua trời đỗ tuyết, lúc này mặt trời mới ló dạng, nên khí hậu chung quanh đặc biệt lạnh hơn thường ngày.

Hoàng đế thật ra cũng không nỡ để Ngô Tang mỗi ngày đi trong gió tuyết đến đây nhưng Ngô Tang không đến, hắn lại tìm không ra lý do tốt hơn để danh chánh ngôn thuận tiếp cận y.

Hoàng đế nhìn Ngô Tang trên người chỉ mặc giáp bào màu xám tro thì cau mày nói cùng nội thị bên cạnh: “Lấy áo choàng lông hồ thạch thanh đến đây cho trẫm.”

Nội thị trở về phòng mang tới, hoàng đế nhận lấy, tự tay choàng lên người Ngô Tang, vừa giúp y cột cổ áo vừa căn dặn: “Bên ngoài rất lạnh, mặc áo lông hồ sẽ ấm hơn.”

Ngô Tang không thể từ chối, đành phải nhìn hoàng đế cười cười, nói: “Thần tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.