Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 4



EDIT: TIEUMANULK

Khi hoàng đế chuẩn bị qua bên kia vừa vặn Tề Điềm đang uống rượu.

Rượu này đương nhiên không phải rượu mừng dùng trong yến hội mà là rượu thuốc Tông thái y.Theo lý mà nói người mới vừa nhiễm phong hàn phải dè chừng những món kích thích cay nồng,hết lần này tới lần khác Tông thái y lại nói rượu thuốc rất tốt cho thân thể công tử,còn trích dẫn trong Thần Nông thảo dược cổ điển bằng chứng”Trời lạnh thì biển đóng băng chỉ có duy nhất rượu lại khôngđóng băng,rõ ràng nó thuộc loại tính nóng,cần nhiều vị thuốc nhưthế” Cho nên yêu cầu Tề Điềm sau khi ăn xong uống ít nhất một chén.

Sau khi Tề Điềm uống xong chỉ cảm thấy tay chân như có một hơi nóng chạy toán loạn từ từ lan toả,so với lúc trước tay chân cứ lạnh băng thoải mái hơn nhiều.Nhưng đầu có chút choáng váng,cảm giác cơn say rượu đang dâng lên.

Thời điểm cửa bị mở,y vẫn nhắm mắt lại tựa vào đầu giường.Một trận tiếng bước chân đến gần phía y,y mở mắt muốn nhìn có phải người đến là Tiểu Chuẩn Tử hay Tông thái y.

“Bệ hạ ——” Nhìn người đến,y phục hồi tinh thần,buông lỏng thân thể hướng về phía trước,trong mắt bốc lên ngọn lửa vui mừng cháy bỏng.

Hoàng đế cảm thấy y đã khỏe nên cũng vui mừng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”

“Đa tạ bệ hạ quan tâm,đã khá rất nhiều.”

Hoàng đế nhìn y cúi thấp đầu,không nhịn được duỗi tay vén lên mái tóc.Tề Điềm biết điều cúi đầu,một chút hành động phản kháng cũng không có.Hoàng đế đưa tay kéo người vào trong ngực,nhìn mặt y nhàn nhạt ửng đỏ.Miệng hướng trên mặt y đụng đụng,tay cũng không nhàn rỗi thuận thế trượt vào trong áo.Ngửi thấy có mùi lạ,hoàng đế không vui hít hít hỏi: “Sao lại có mùi rượu?”

Tề Điềm vội vàng nhích người cách xa hoàng đế,nói: “Là rượu thuốc của Tông thái y.”

Hoàng đế gật đầu,lại nhào qua kéo y.Tề Điềm không nghe lời thụt lui hướng về phía góc giường,mở miệng nói: “Bệ hạ lúc nào mới cho ta xuất cung?”

Xuất cung,hoàng đế bệ hạ kỳ quái nói: “Trẫm khi nào nói chuẩn ngươi xuất cung”

Tề Điềm nhìn một chút hoàng đế,lại nhỏ giọng nói: “Bệ hạ nói nếu làm ngài hài lòng thì cho ta xuất cung.”

Hoàng đế nghĩ tới,cảm thấy buồn cười: “Vậy ngươi cảm thấy đã làm trẫm hài lòng sao?”

Thật ra theo quan niệm của Tề Điềm,đêm đó tới là để chịu phạt,chịu phạt rồi đương nhiên có thể trở về.Mặc dù thủ đoạn nhục nhã người của hoàng đế so với chịu hình pháp càng làm cho người thống khổhơn nhưng y cho rằng mình đạ chịu,hoàng đế tự nhiên cũng hài lòng.Cho nên nghe hoàng đế hỏi vặn,y sửng sờ một chút,rồi lần nữa cường điệu: “Thảo dân chịu phạt rồi.”

“Vậy ngươi cảm thấy đã làm trẫm hài lòng sao?” Đại khái buổi chiều tương đối rãnh rỗi,hoàng đế cảm giác kiên nhẫn của mình thật rất tốt,lên tiếng giải thích: “Thân thể ngươi như vậy lại không biết kỷxảo,ngươi nói đi đêm đó rốt cuộc là ngươi hầu hạ trẫm hay trẫm hầu hạ ngươi.Huống chi cuối cùng vẫn là trẫm mời thái y tới trị liệu cho người.” Hoàng đế nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như người đuối lý làTề Điềm.

Trên mặt chút đỏ ửng đã rút đi khôi phục nét tái nhợt,vẻ mặt ngơngác như còn chưa tiêu hóa hết.Tay hoàng đế lần nữa xâm nhập vào trong y phục y nhưng người phía dưới bỗng nhiên kịch liệt liều mạng phản kháng.

Hoàng đế thuận tay quăng y một cái tát,y vẫn không để cho hoàng đếđược như ý.Lại chịu thêm nhiều cái tát,lúc này mặt Tề Điềm sưng phồng,khóe miệng có vết máu chảy xuống.

Hoàng đế nổi giận,may mắn mới có một buổi chiều thảnh thơi muốn tìm chút việc vui thư giản lại bị cái tên không biết điều này phá hư. Xé mở y phục trói lại hai tay y.Không khuất phục,Tề Điềm dùng chânđạp hắn lại bị hoàng đế thuận thế bắt được mắt cá chân.Hoàng đếnắm chân nhấc lên ép đến trước ngực.

Tề Điềm ra sức phản kháng nhưng thể lực thật sự kém nhau quánhiều.Y căn bản không cách nào thay đổi cục diện rối rắm.

Hoàng đế trên cao nhìn xuống y,Tề Điềm nhắm mắt lại,lông mi khẽrun run như con mồi biết rõ rơi vào bẫy rập lại không cách nào quayđầu lại,khuôn mặt tuyệt vọng,ngay cả gào thét cũng bị tỉnh lược.

“Phụng tổng quản,ngài đã tới à.Vậy bệ hạ tới rồi sao?” Tiểu Chuẩn Tử chợt vù vù chạy vào,trên tay còn bưng chén thuốc,Phụng An muốn ngăn đã không kịp.

Phụng An dùng tay ra hiệu,Tiểu Chuẩn Tử lập tức hạ giọng giảm thấp thanh âm cùng Phụng An nói chuyện.

Tề Điềm nghe được giọng của Tiểu Chuẩn Tử lại bắt đầu đáng thương phản kháng.Đôi môi không nói không rằng bị y cắn nát.

Lúc này Phụng An đi lên mấy bước,nói: “Bệ hạ,Tông thái y nói muốnđể Tề công tử thừa nhận bệ hạ ân sủng cần phải tốn chút ít thời gian.” Phụng An ngừng một chút lại nói: “Nếu chỉ nhất thời hành lạc theo bệ hạ yêu thích cũng đã đủ.” Ý của Tông thái y rõ ràng là thân thể Tề Điềm còn suy yếu,nếu ép buộc y sẽ không chịu nổi,có khảnăng tái phát bệnh căn lúc đó rất nguy hiểm.

Hoàng đế oán hận nhìn thoáng qua người phía dưới,kéo đầu y xuống.Không biết là không bắt được trọng điểm hay cố ý va va chạm chạm nhưng vẫn không thể thống khoái.Hoàng đế đẩy y ra,Tề Điềm còn chưa kịp chuẩn bị đã đụng vào trên mép giường,máu từ trên trán y chảy xuống.

Hoàng đế không hiểu sao bực bội,quẳng lại một câu: “Lo mà dưỡng thương đi,ngươi chỉ phản kháng được nhất thời,lần sau ta sẽ có biện pháp sửa trị ngươi.”Dứt lời liền xuống giường rời đi.

Tiểu Chuẩn Tử không bắt được trọng điểm còn muốn thay Tề Điềm nói vài lời lời hữu ích: “Bệ hạ,ngày hôm qua Tề công tử tỉnh lại liền nhắc đến ngài.”

Sau khi cung tiễn bệ hạ đi xa mới quay đầu lại đi vào,vừa nhìn đã sợhãi thét lên: “Công tử,ngươi làm sao vậy?”

…………

Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, đôi mắt nhắm tịt,đầu hơi ngửa về phía sau,vẻ mặt lười nhác,còn chui ở phía dưới hoàng đế chính là một thiếu niên mặc y phục màu xanh ngạc.Hoàng đế bưng lên chén tràbên người nhấp một hớp,nhìn thiếu niên phía dưới một chút.Nam tửbích y như thủy,nhu nhược không xương,vòng eo nhỏ nhắn theođộng tác ưu mỹ nhấp nhô lên xuống.

“Lục vương,Lục vương,xin ngài ngồi tạm ——” Giọng Phụng An vốn the thé,lúc này quýnh quáng phá lệ bất ngờ.

Màn cửa nhấc lên,lục vương Lăng Úy đã đi vào,hoàng đế nhướng lên mí mắt nhìn Lăng Úy nhỏ nước dải ngồi ở trên ghế đối diện,Phụng An ngăn cản không kịp vội vã chạy tới,hoàng đế phất tay,ý bảo ra ngoài.Bàn tay bệ hạ như thi ân sờ sờ đầu thiếu niên,biết bệ hạ đãkhông còn hăng hái,theo quy củ giúp bệ hạ dọn dẹp sạch sẻ,quỳ rạp trên mặt đất,nói: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”

“Hoàng huynh,ban ngày tuyên *** thật sự không phải việc minh quân nên làm a.” Người ngồi đối diện khoan thai mở miệng.

Hoàng đế vung chân đá thiếu niên bích y,thiếu niên biết điều cúi đầu quỳ sang bên cạnh ghế.

“Hoàng huynh,khi còn bé thái phó dạy đệ,huynh đạo hữu,đệ hạo cung,thần đệ luôn luôn kính cẩn hoàng huynh,hoàng huynh tại sao cóthể nhân lúc thân thể thần đệ khó chịu không thể thượng triều màphái thần đệ đến miền đất của người man di,điều này thật sự không hợp lễ nghi chút nào.”

“Nếu thân thể khó chịu đang lý nên ở nhà nghỉ ngơi,vội vàng đi xem câu lan bộ không sợ phấn hương hun ra bệnh chăng?”

Biết không thể che giấu,Lăng Úy cười nịnh hai tiếng,nghiêm mặt nói:”Hoàng huynh này,thần đệ đến mảnh đất man di kia nhất địnhăn lông ở lỗ,không hỏi lễ nhạc chỉ nói đến phong tình tao nhã chắc chắn nơi đó không có,lại không có mỹ nhân trong ngực,huynh không sợ thần đệ ở đó tịch mịch đến chết sao.”

Hoàng đế lạnh nhạt không thèm để ý,chỉ dùng tay chỉ câu khởi cằm thiếu niên bích y quỳ bên cạnh ghế,nói: “Cái này thế nào?”

Thiếu niên bích y vẻ mặt ảm đảm đến khi ngẩng đầu lập tức chuyển sang bộ dáng mềm mại đáng yêu,dịu dàng nói: “Nô tài Bích Liễu Nhi tham kiến Vương gia.”

Lục vương nhìn một chút Bích Liễu,nói: “Ngươi tới đây.”

Bích Liễu bò lổm ngổm đến bên chân lục vương,lục vương thuận thếđem hắn ôm vào trong ngực,bấm ngắt mấy cái,nói: “Hoàng huynh người này quả nhiên tuyệt sắc.”

Nam sủng giống như thư họa trong thư phòng hoàng đế,hay nghiên mực trên bàn,chỉ cần y thích hướng hoàng huynh đòi,hoàng huynh dĩnhiên lập tức cho hắn. Không,nam sủng còn không bằng cái nghiên mực nửa kìa,nghiên mực là làm từ huyền ngọc đông ấm hè mát.Còn nam sủng mỗi lần các nước đến tiến cống nhiều tới không đếm xuể.

Lục vương ôm mỹ nhân trong lòng lại nói tiếp: “Hoàng huynh,nếu nói Vương Hi Chi uống rượu cao hứng viết nên “Lan Đình tập tự” nổi danh thiên hạ,Quan Vũ hâm rượu chém Hoa Hùng, Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền,Võ Tòng muốn đánh hổ còn phải dùng rượu chuốc say để đánh,có thể thấy được có rượu làm được đại sự,thần đệ lại là người không rượu không vui nên xin hoàng huynh ban thưởng vài hũ rượu ngon xem như tặng thần đệ trước khi lênđường.”

“Hai đàn nghi Địch túy.Ngay hôm đó đem theo lên đường.”

Đây quả là bảo bối khó tìm nha.Lăng Úy vui rạo rực nói: “Đa tạ hoàng huynh.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.