Hoàng đế không dám nhúc nhích nhìn Ngô Tang, chờ y đưa ra lời phán quyết mang tính sinh tử, đồng thời sợ bản thân nghe sót một chữ sẽ mất đi con đường sống.
“Nhưng nghe người khác kể lại chuyện cũ cùng bản thân tự mình trải qua lại là chuyện khác.” Trong mắt Ngô Tang lóe lên hàn quang, gằng lên: “Ta sẽ không tha thứ ngài. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị ngài đối xử tàn nhẫn, ta còn ngu dại đến đây thi tiến sĩ còn ở chung một phòng với ngài là ta cảm thấy cảm thấy thẹn.”
“Trẫm thật đã làm sai rất nhiều chuyện cũng làm ngươi chịu không ít thương tổn nhưng ngươi phải biết trẫm thật lòng, trong khoảng thời gian chung đụng, ngươi hẳn có thể cảm giác được......” Hoàng đế nhỏ giọng giải thích, giọng nghẹn ngào xen lẫn yếu ớt bất lực.
Không nên phủ nhận tình yêu ta dành cho ngươi, không nên đem những ngày tháng tốt đẹp của tôi ta xem như ảo cảnh mà cảm thấy thẹn.
“Nhưng không bù được lỗi lầm ngài gây ra, bệ hạ ạ!” Ngô Tang lạnh lùng cắt đứt: “Tình yêu của ngài bù không được cái chết của mẫu thân cùng Phụng Ninh, cũng xóa không được những ký ức những ngày ta chịu hành hạ. Ngươi chỉ nói ta sợ Thủy Hình nhưng lại không biết ta lúc ấy sợ đến chỉ ước gì ngài mau giết ta đi, như vậy ta sẽ cảm kích ngài.”
Khuôn mặt Ngô Tang lạnh còn hơn hàn băng, mỗi một câu thốt ra đều không chút bận tâm cảm xúc hoàng đế, thậm chí mang theo ác ý tổn thương giày vò người nọ. Đây chính là Tề Điềm, Tề Điềm ‘một lần phạm lỗi, trăm lần không tha’, Tề Điềm hận hắn bao nhiêu đương nhiên hắn biết.
Trong lòng hoàng đế xông lên một cổ tuyệt vọng, lẻ loi cô quạnh. Ngô Tang nói xong cũng hướng bên ngoài đi tới, hoàng đế theo bản năng đưa tay kéo lại. Người phía trước lanh lẹ tránh sang một bên như bị người giội nước nóng vào người.
Hoàng đế sững sờ đóng đinh tại chỗ. Ngô Tang nhìn lướt qua góc áo của mình, biểu tình chán ghét cùng cực, tiếp theo quay đầu đi tới. Hoàng đế nhìn bóng người rời đi, nhớ tới động tác Ngô Tang tránh như xà hạt, trong lòng chỉ hận không thể đem người kia giam cầm trong ngực. Hoàng đế lại đi nhanh thêm mấy bước, đem người ôm thật chặc vào trong ngực.
Tề Điềm ở trong ngực hoàng đế phí sức xoay người, vừa quay đầu liền cho hoàng đế một cái tát. Tề Điềm khí lực vốn không lớn nhưng vì mang theo tức giận lực đạo cũng không nhẹ.
Hoàng đế bị tát một cú đã tỉnh táo hơn, nhìn về phía ánh mắt thâm tình xen lẫn bướng bỉnh của Tề Điềm, đau thương cùng tuyệt vọng như dã thú sắp tử vong mang theo vô hạn lưu luyến.
“Tề Điềm, ngươi cứ đem những thống khổ gấp mười gấp trăm lần gia tăng trên người trẫm, ngươi muốn thế nào cũng được cả, chỉ cần ngươi đừng đi, đừng rời khỏi trẫm......”
Hai mắt Tề Điềm rủ xuống, giơ tay lên giáng xuống, bạt tai lần này dường như dùng rất nhiều sức, khóe miệng hoàng đế đã chảy ra một dòng máu tươi.
“Ngài có buông ra không?”
Hoàng đế im lặng không lên tiếng, vòng tay lại thít chặc thêm một vòng.
Tề Điềm đột nhiên cười lên khe khẽ: “Hồi bẩm bệ hạ, vậy ngài muốn giam ta hay dùng xiềng xích khóa ta lại vậy?” Người trong ngực hai mắt ửng đỏ mang theo không cam lòng cùng thống hận, quyết định cương nghị nhiều hơn là sợ hãi rất khó phát hiện.
Trong lòng hoàng đế run rẩy, lắc đầu giải thích: “Không, trẫm sẽ không giam ngươi, càng không khóa ngươi lại.”
Mím lại đôi môi, Tề Điềm cùng hoàng đế giằng co đề phòng lẫn nhau. Một lúc lâu, trong không khí tràn ngập mùi vị buồn bã tang thương còn có thêm tiếng vỡ vụn. Hoàng đế buông ra vòng tay, chậm rãi lui về phía sau, lại sợ mình khắc chế không được vòng tay sau lưng, lắc đầu nói: “Trẫm sẽ không đối xử với ngươi...như trước kia..”
Lúc Ngô Tang rời đi cũng không quay đầu lại, y không nhìn thấy hoàng đế đứng phía sau nôn ra từng ngụm máu đen giống như một đóa lại một đóa Mặc Hương hoa yêu dị.
………….
Hoàng đế ngồi trên ghế dát vàng họa đồ hình thú, bàn tay đặt trên ghế vì dùng sức quá độ mà run rẩy. Ánh mắt nhìn chăm chú vào công văn màu lam đặt trên bàn.
Môn hạ Tiết Kiệm Thị Lang mang theo mấy phần thâm ý lặp lại: “Đây là từ trình đêm qua Ngô đại nhân đưa lên, đêm qua vì tăng thêm công khóa cho nên thần hôm nay mới trình lên cho bệ hạ.”
Thị Lang quỳ gối trên điện một hồi, thấy hoàng đế vẫn chưa cho cho phép y đứng lên, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Ánh mắt đế vương rực sáng như đuốc cơ hồ muốn thiêu cháy công văn thành tro bụi. Sắc mặt bệ hạ không phải quá tốt, nặng nề đến mức y không dám thở mạnh. Thị Lang cảm giác nhất định đêm qua bị từ trình này khiến cho ngủ không ngon giấc, hoa mắt chóng mặt, nếu không sao y nhìn thấy bên má bệ sưng đỏ, bên trên còn có dấu tay. Trong lòng Thị Lang lộp bộp mấy tiếng.
“Phụ vương, Thái Phó hôm nay sao không vào cung, nhi thần luôn chờ y nha.”
Thái Phó từ trước đến nay luôn đúng giờ đúng giấc, mỗi khi có công khóa y đều đến sớm hơn thời gian quy định. Mắt nhìn thấy đã qua một canh giờ Thái Phó vẫn chưa đến. Lăng Diễm không còn tâm tư vào tiết học, tùy hứng ném đồ bỏ chạy đi tìm hoàng đế.
Lúc này anh mắt hoàng đế mới rời khỏi vật trên bàn rơi xuống trên người Lăng Diễm, ánh mắt vừa lạnh vừa trầm làm Lăng Diễm không nhịn được nhớ tới miệng giếng cạn trong hậu cung, sợ run cả người, giọng cũng hạ thấp mấy phần: “Để nhi thần ra ngoài bẩm báo......”
“Không cần đi.” Hoàng đế mệt mỏi nhắm lại hai mắt: “Thái Phó của con không nhớ con nửa rồi, y muốn rời đi.”
Ngô Tang không vào hoàng cung. Sau khi đệ trình đơn từ chức, trong hoàng cung lặng yên không một tiếng động, không ai mở miệng giữ lại cũng không ai đến xác nhận như công văn kia chưa hề được đưa đến.
Chỉ có thái giám Phụng An bên cạnh hoàng đế đến đây nhắn nhủ: “Tiểu điện hạ không thấy đại nhân, trong lòng nhớ ngày nhớ đêm ngay cả cơm nước cũng không màn ăn.”
Ngô Tang lắc đầu tỏ ý không muốn vào cung.
Lăng Diễm thân là thái tử chung quanh luôn có một khối người hầu hạ, thích ở chung cùng y chẳng qua ham thích đều mới lạ, qua một khoảng thời gian nửa tin chắc sẽ quên mất.