Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, vội vàng đứng dậy hành lễ. Người tới không phải ai khác mà chính là hoàng đế.
“Hiện tại đang ngoài cung, không cần đa lễ.” Hoàng đế nhẹ giọng nói, duỗi tay muốn đỡ Ngô Tang.
Ngô Tang nhanh chóng rụt tay lại, đầu ngón tay lạnh như băng lướt qua lòng bàn tay hoàng đế: “Đa tạ bệ hạ.”
“Hoàng huynh, hôm nay mở tiệc nên do thần đệ làm ông chủ, chủ vị đương nhiên đệ phải ngồi, bên kia còn chỗ trống huynh ngồi bên kia đi.” Lục vương thảnh thơi ngồi xuống vị trí chủ thượng, ngón tay tùy ý chỉ sang vị trí trống bên cạnh Ngô Tang.
Hoàng đế cười nhẹ bất đắc dĩ ngồi vào chỗ. Trong lòng các đại thần giật thót một cái, không biết bệ hạ ngày thường nghiêm khắc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
“Bệ hạ thứ tội, thần hôm nay có hẹn mấy vị sĩ lâm, muốn xin được cáo lui trước.” Phương Bác Minh đứng dậy hành lễ, thuận tiện lôi đi Lễ bộ Thượng thư ngơ ngác bên cạnh. Lý do bất kính như thế Phương Bác Minh cũng dám lấy ra dùng, hoàng đế vẫn khoan hậu gật đầu ân chuẩn.
Các đại thần nhìn về phía cửa, sau đó rối rít đứng dậy chào từ giả.
Ngô Tang chập chừng một hồi cũng theo đó đứng lên, nói: “Bệ hạ, thần trong nhà có việc muốn cáo từ trước.” Còn chưa kịp nhấc chân ống tay áo đã bị kéo xuống, Trương Nghị lẩm bẩm: “Ngươi có chuyện gì nha, trước khi tới đây ta đã hỏi ngươi, ngươi còn trả lời tối nay không có việc gì làm.”
Thanh âm Trương Nghị vốn đã lớn, mặc dù hiện tại lẩm bẩm nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy. Ngô Tang ngay lập tức cảm thấy lúng túng, không biết nên giải thích thế nào cho phải. Đối diện đám đại thần đã đi gần sạch.
Lục vương cười ha ha hai tiếng, cũng đưa ra một lý do: “Hoàng huynh, thần đệ cũng có chuyện gấp, cáo từ cáo từ.” Nói xong liền kéo Tống Tư Tu cùng Trương Nghị bước nhanh ra cửa, trước khi đi còn ân cần đóng cửa lại.
Hoàng đế tham lam nhìn ngồi bên cạnh, trong lòng lại đau như cắt. Khi hơi thở quen thuộc lần nửa quanh quẫn dưới chóp mũi, hốc mắt không nhịn được ửng đỏ mang theo vô hạn ủy khuất. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn kỹ người này.
“Ngô Tang, trẫm rất, rất nhớ ngươi......” Biết rõ nói lời này Ngô Tang không thích nghe lại không kìm được thốt ra. Ngô Tang cụp mắt xuống, lông mi vừa dày vừa rậm giống như tượng đá ưu mỹ ngàn năm cũng không chuyển động. Hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới trước kia hắn thích nhất là dùng đầu lưỡi chà lên mi Ngô Tang, một lần lại một lần quấn quýt không rời.
“Bữa tiệc tối nay do bệ hạ sắp đặt sao?” Thanh âm Ngô Tang lạnh đến không còn chút nhiệt độ.
Hoàng đến ngẩn ra, sau đó hiểu Ngô Tang ám chỉ việc gì liền giải thích: “Không phải trẫm, do Lục vương tự quyết định.” Nói xong lại nghiêm túc bổ sung: “Lúc Lục vương mời trẫm, trẫm cũng biết ngươi hôm nay sẽ đến.”
Đôi môi Ngô Tang giật giật, một lúc lâu vẫn không nói gì, đứng dậy rời đi.
“Khoan đã” Trong lúc tình thế cấp bách hoàng đế nôn nóng đưa tay kéo Ngô Tang, lại rất nhanh buông ra, khẩn cầu: “Ngô Tang, đừng đi, ngươi ở đây trò truyện với trẫm có được không?”
Kỳ lạ là Ngô Tang đứng im tại chỗ không rời đi, nói: “Bệ hạ muốn nói gì?”
Mặc dù Ngô Tang biểu tình vẫn hờ hững, thậm chí đưa lưng về phía hoàng đế nói chuyện nhưng Ngô Tang chịu ở lại đã là khích lệ to lớn.
Hoàng đế điều chỉnh lại tâm tình, sau đó giải thích: “Trẫm trước kia quả thực đã làm nhiều chuyện vô sĩ với ngươi, ngươi muốn đánh muốn phạt, muốn chém giết muốn róc thịt, trẫm tùy ngươi xử trí. Chỉ mong ngươi bớt giận đừng thơ với trẫm nửa có được không?”
“Muốn chém giết, muốn róc thịt?” Ngô Tang cười lạnh: “Thần không dám hành thích bệ hạ.”
“Nếu không ngươi cứ dùng Thủy Hình với trẫm, bao nhiêu lần cũng không sao cả.”
“Thủy Hình đã bị bệ hạ bãi bỏ, thần không dám kháng chỉ.”
“Ngô Tang.” Ánh mắt hoàng đế nóng lên, biểu tình sầu não: “Ngươi muốn làm gì trẫm, trẫm cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu ngươi đừng hận trẫm.”
Hoàng đế ho khan mấy tiếng, lại nói ra mấy lời tối nghĩa: “Trẫm có thể không cần địa vi cao quý, không cần giàu có sung túc, trẫm chỉ cầu ngươi....chỉ cầu ngươi... “ Đôi môi hoàng đế run run, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài: “Ngô Tang, ngươi không thể tha thứ trẫm sao......”
Khoảng khắc hoàng đế mở miệng cầu xin tha thứ, thân thể Ngô Tang lập tức cứng ngắc, y không nghĩ đến hoàng đế lại nói ra lời hèn mọn như thế. Còn với hoàng đế mà nói, hắn đã đem những lời hèn mọt nhất trong cả đời này dùng để cầu xin Ngô Tang.
Hiếm khi Ngô Tang chịu nghe, hoàng đế tiếp tục giải thích: “Trẫm căn bản không muốn hại mẹ ngươi, trẫm lúc ấy phái Tông Bạc Minh đến để chửa trị cho nàng, trẫm yêu ngươi đến tận xương làm sao nỡ hãm hại mẫu thân ngươi.”
Ngô Tang hừ lạnh, ngẩng cao đầu, cắn răng nói: “Ý ngài là mẫu thân ta tự tìm cái chết?”
Hoàng đế lo lắng Ngô Tang lại tức giận, vội vàng nói: “Không phải, là lỗi của trẫm, nếu không phải trẫm lúc ấy giam ngươi, mẫu thân của ngươi cũng sẽ không chết. Chỉ là ngươi có thể cho trẫm một cơ hội để sửa đổi được không? Những sai lầm kia, trẫm bảo đảm tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
“Bệ hạ! Đã quá muộn. Những sai lầm kia ngài muốn tái phạm cũng không có cơ hội.” Ngô Tang giọng trầm xuống mang theo nghẹn ngào cố gắng nói thành câu ” Bởi vì ta không có mẫu thân thứ hai.”
Thân thể hoàng đế thoáng cái đông cứng, hô lên: “Ngô Tang.”
“Cho nên sau này đừng đòi hỏi muốn ta cho cơ hội, bởi vì ta cũng không biết tìm ai để bày tỏ nguyện vọng của mình.”