Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 102: Buông bỏ quá khứ để sống hạnh phúc



Giữa không gian tĩnh mịch yên bình của quán cafe, Bảo Duy chăm chú nhìn nét mặt của My, có vẻ cô ấy đã tối lên rất nhiều, không còn buồn như trước. Điều đó khiến anh vui không thể tả nổi.

My nhìn anh như vậy cũng thấy đắn đo một chút về việc mình chuẩn bị nói ra. Cô nhẹ nhàng nâng tách cafe lên đưa dần về phía miệng, uống một hơi rồi thở dài.

- Bảo Duy hôm nay hẹn anh ra đây là em có chuyện muốn nói. Nhưng khi nghe xong dù bất kể như thế nào anh c ũng không được kích động nhé.

Duy khẽ gật đầu, hai tay chống cằm nhìn cô đăm chiêu vui vẻ lắng nghe.

- Em đã quyết địh ở bên Nhật Anh rồi, em cảm thấy mình nợ anh ấy quá nhiều. Và giờ là lúc để bù đắp. Còn về tình cảm của anh em xin lỗi, không thể nhận.

Bảo Duy cứng đờ người, không tin nổi chuyện My vừa nói. Hiện tại lòng anh khẽ nhói lên một tia đau đớn. Anh nắm lấy một tay cô.

- Em cũng biết anh vì em mà chờ đợi lâu như vậy, vì em mà anh có thể từ bỏ tất cả. Anh ta làm được điều gì thì anh sẽ làm như thế. Nhưng xin em đừng bỏ mặc anh.

My lưỡng lự, rút tay lại, cô cố gắng xoa dịu sự kích động của anh.

- Bảo Duy. Nghe em, em có sự lựa chọn của mình, mong anh hãy tôn trọng. Sau này anh sẽ dần từ bỏ được em thôi, người như anh tìm một cô gái tốt không phải khó.

Bảo Duy rủ xuống một tia vô vọng. - Anh đã nói là anh chỉ cần em, em không hiểu sao? Đời này kiếp này anh chỉ cần em.

My thấy tình hình như lúc này không hề ổn, trở nên lạnh lùng hơn để cứu vãn tình huống.

- Mặc kệ anh cần ai. Em đã nói vậy là từ giờ sẽ không quan tâm nữa. Nếu anh vẫn kiên quyết thì chỉ có thể chịu khổ thôi. Chào anh

Lời nói lạnh ngắt phát ra từ cửa miệng cô, khiến lòng anh như tan nát, anh không muốn mọi chuyện trở nên như t hế này. Rốt cuộc anh đã sai từ bước nào?

Cô nhìn thoáng qua anh một lúc rồi đứng phắt dậy, bước đi không để tâm. Đi được một đoạn khỏi quán cafe cô rút điện thoại ra gọi cho Hạ Vy.

- Hôm nay em giúp chị đi theo Bảo Duy. Chị sợ anh ấy sẽ làm điều không hay, gậy sự đánh nhau gì đó.

Cô quay đầu nhìn lại, anh mắt chứa đầy sự nuối tiếc, buồn bã.

- Bảo Duy. Xin lỗi anh.

Duy ngồi lại trong quán, vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật

- Cuối cùng em không chọn anh.

-----------

9 giờ tối

My trở về nhà với bộ dạng đầy mệt mỏi, cô mở cửa đi vào thì phát hiện cửa không khóa. Chắc chắn rằng đã có ai vào nhà mình.

Cô tiền vào thì thấy Nhật Anh ngồi đó, vừa nhìn thấy cô đã không vui.

- Em đi đâu mà cả chiều nay anh không thấy em? Tối còn về muộn nữa?

My lặng lẽ ngồi xuống Sofa bên cạnh anh.

- Chiều em đi gặp Bảo Duy. Rồi về công ty giải quyết một số công việc.

Nhật Anh vứt quyển sách trên tay xuống, túm chặt lấy hai vai cô.

- Sao em dám đi gặp Duy? không phải định phản bội anh đấy chứ?

My đau đớn cố gặt hai tay anh xuống.

- Bỏ ra anh làm em đau đấy. Em chỉ đi gặp anh ấy để nói rõ tình cảm của mình thôi, bảo anh ấy nên từ bỏ.

Nhật Anh giờ mới từ từ hạ tay xuống, hạ người tựa vào ghế lòng nhẹ nhõm hơn.

My ôm lấy hông anh, đầu dụi vào lồng ngực, cảm giác cực kì ấm áp.

- Anh yên tâm. Em sẽ không động lòng vì anh ấy nữa đâu. Em sẽ chỉ bên anh. Mãi mãi.

Nhật Anh vòng tay qua vai cô, ôm cô vào chặt hơn.

- Em phải giữ lời đó.

Cô mỉm cười, rồi sực nhớ ra gì đó, vội nhìn đồng hồ.

- muộn rồi mà anh không về sao?

Nhật Anh nhìn cô, anh mắt nguy hiểm. Xăm soi từ đầu đến chân.

- Bạn trai qua đêm nhà bạn gái không được sao Mà chúng ta đã từng là vợ chồng.

Cô lắc đầu lia lịa, mặt nhan nhó phản đối. - Không được. Em không thể ở cùng một người nguy hiểm.

Anh tiến sát vào mặt cô, đe dọa. - Em dám nói anh nguy hiểm? Anh sẽ cho em biết thế nào là nguy hiểm ngay.

Anh đẩy cô ngã xuống, một tay đỡ lấy đầu, một tay thì ôm chặt eo cô. Mặt anh tiến sát lại, cô cố tránh đi.

- Dừng lại đi.

Nhật Anh khẽ nhếch môi. - Thế náo? Đã phục chưa?

Cô bĩu môi, chỉnh lại quần áo sộc sệch.

- Anh đúng là dã man. Đêm nay cho anh ngủ ngoài sofa.

Nhật Anh đáp. - Em biết là anh có ý định ở lại hay không à? trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì?

Cô xấu hổ, mặt đỏ ửng.

- Không.

Nhật Anh nhìn bộ dạng lúng túng, anh bật cười. Rồi cầm áo khoác tiến về phía cửa.

- Anh về đây. Sáng mai qua đón em đi làm.

Sau khi bóng dáng anh rời khỏi, cô uất ức nói.

- Đúng là đồ điên, dám đùa với em.

--------------

Bảo Duy từ khi từ quán cafe ra, anh chán nản tìm đến bar, đúng theo dự đoạn của My, anh uống say rồi gây sự đanh nhau. May nhờ có đám người của Hạ Vy ra can ngăn. Đến bây giờ anh vẫn lảng vảng ngoài đường,

Hạ Vy đã đi theo anh từ chiều đến giờ, người cô mệt mỏi rũ rượi. Đã thế trời còn vô tình hơn, trút ngay một cơn mưa lớn xuống hai người.

Cô vội vã chạy vào cửa hàng mua một chiếc ô. Nhưng sau khi ra ngoài lại mất dấu anh.

Bảo Duy ngước lên nhìn những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, có hạt xối thẳng vào mắt khiến đôi mắt đau đớn. Anh cười chua chát, không cảm xúc.

Hạ Vy chạy hối hả tìm anh, thì thấy anh vẫn lang thang không tìm chỗ trú mưa. Cô tức giận lắm, nhưng vẫn nhanh chóng tiến về phía anh, che ô cho anh.

- Này. Anh định như thế này đến bao giờ? Người ta rời xa anh rồi tội gì anh phải sống dở chết dở như thế này.

Bảo Duy quay lại cố nhìn rõ người phía trước, anh cười hả hê chỉ tay vào mặt cô. - Ơ hạ Vy, em ở đây à? Tốt quá, bỏ ô xuống rồi thử cảm giác tắm mưa đi. Vui lắm

Anh hất chiếc ô xuống, Hạ Vy sững sờ, quay ra nhìn thẳng vào anh, cô thấy anh vẫn ung dung nên tức giận tát anh một cái.

Duy ngỡ ngàng, anh vừa bị cô tát, lòng tự trọng đã tụt xuống mức thấp nhất.

- Lâm Hạ Vy. Em dám tát anh? Em có điên không?

Hạ Vy cười nhạt. - Đúng thế. Tát anh để anh tỉnh, không phải giờ anh rất tỉnh sao?

Duy nói thẳng vào mặt cô. Rất giận dữ.

- Anh có như thế nào cần em quan tâm à? Em không cần đi lo chuyện của anh. Em cút đi cho anh nhờ, đừng ở đây mà làm phiền anh nữa.

Hạ Vy cắn chặt môi, uất ức quay người bước đi nhưng đi được một đoạn thì vẫn quay lại.

Cô đưa tay ôm lấy anh, trong lòng đã vứt xuống cái thể diện của mình rồi.

- Anh đừng như thế. Anh nghĩ cho bản thân đi, không phải còn em bên anh sao? Em có thể thay chị ấy bên anh mà.

Duy ngập ngừng,không nói được lời nào bỗng ngất đi. Ngất trên vai Hạ Vy.

Cô cũng giật mình vì anh bỗng nhiên bị như thế. Cô dùng tay áo mình lau hết nước mưa trên mặt anh. Rồi cảm thấy trán anh nóng bừng, cô vội vã bắt taxi đưa anh về nhà mình.

Về tời nhà, cô thả anh nằm xuống giường rồi, bắt đắc dĩ cởi lớp áo ẩm ướt bên ngoài. Cởi đồ cho anh, cô nhắm tịt mắt lại, một chút cũng không dám mở.

Xong xuôi, cô mới tìm cạch hạ sốt cho anh. Mà không để ý đến mình. Đắp khăn lên trán anh xong, cô mới để ý bồ đồ ướt của mình chưa thay ra.

----------------

Nhà Hải Minh

Mấy ngày nay, Elly trốn trành Hải Minh suốt vì vẫn còn sợ buổi tối hôm đó anh quát cô. Hải Minh cũng hối hận lắm, lúc đó anh quên cô không còn là cô gái mạnh mẽ, yếu ớt rất cần người bảo vệ mà anh nỡ phát ra lời nói không hay.

- Băng Hy. Tôi rất đói. Em có thể nấu cho tôi thứ gì không?

Elly không trả lời, chỉ bước vào bếp, cặm cụi làm. Bỗng nhiên.

- AAAA. - Cô lỡ cắt vào tay, hét lên đau đớn.

Hải minh vội vàng chạy vào, vừa thấy cô bị thương anh nhanh chóng kéo cô đi băng bó.

- Xin lỗi. Đáng ra tôi không nên bảo em đi làm.

Elly mấp máy môi. - Không sao, chỉ là do tôi không cẩn thận.

- Em bị thương, mấy ngày nay không được động vào việc gì. Thế này đi, anh sẽ giúp em làm.

Cô nhăn nhó, đang định từ chối thì bị anh ngăn ngay.

- Này. Em không được nói gì hết. Tôi đã nói là tôi sẽ làm. Và lúc tôi đi làm nếu cảm thấy chán thì có thể sử dụng máy

tính của tôi.

Elly ngỡ ngàng, cũng thấy không quen lắm vì Hải Minh đột nhiên tốt với mình.

Hải Minh cũng cảm thấy mình kì lạ, Cảm giác bây giờ rất khác, ở với cô đã lâu không lẽ lại phải lòng Elly rồi.

---------

Sáng hôm sau

Bảo Duy tỉnh lại, anh mêm man đầu đau như búa bổ. Anh nhìn xung quanh phòng, trên kệ bên cạnh giường có một bát

cháo và một mạnh giấy.

- Ăn cháo rồi nghỉ ngơi. Đến trưa nếu đói thì có thế ăn đồ mà em đã nấu sẵn. Thời gian này, em đã xin nghỉ phép hộ anh, anh có thể ở lại nhà em hoặc rời đi. Còn nữa, nếu tối em không về thì anh ở nhà một mình nhé.

Anh bưng bát cháo lên, trong lòng có chút khó hiểu. Chuyện tối qua anh vẫn nhớ. Nhưng có một cảm xúc khó tả không nói thành lời.

- Hạ Vy cảm ơn em.

.

Lúc này ở công ty

Hạ Vy đã xin nghỉ phép cho giám đốc nên bây giờ cô cũng là người có địa vị ở công ty. Nên phải đứng ra giải quyết hết công việc trong thời gian tới.

Sáng ra cô đã đi làm từ rất sớm, các nhân viên đều kinh ngạc. Hơn thế nữa cô cắm đầu cắm cổ vào làm việc, bữa sáng chỉ qua la bằng một ly sữa thôi.

Làm xong đống tài liệu, cô mới được nghỉ ngơi một lúc. Từ sáng đến giờ cô cảm thấy trong mình khó chịu, nóng ran lên, đầu thì nhức nhối. Nhưng vẫn cố làm việc, kết quả vừa dừng lại thì ngất lịm đi.

Các nhân viên hoảng hốt đưa cô đến bệnh viện. Cuối cùng thì được kết luận, do sốt cao làm việc quá sức nên ngất đi.

Khi tỉnh lại thì cô thấy mình ở bệnh viện, cô vội vàng trèo xuống giường thì bị một nhân viên chạy vào ngăn cản.

- Giám đốc à, cô nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ thông báo với tổng giám đốc cho cô nghỉ.

Hạ Vy vừa nghe được ba từ tổng giám đốc, cô vội vàng nói.

- Đừng nói cho anh ấy. Tổng giám đốc vẫn đang nghỉ phép đừng làm kinh động đến chỉ vì một nhân viên.

Cô nhân viên đó khẽ gật đầu, khó hiểu.

Hạ Vy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Duy. "Tối nay em sẽ không về"

Ở nhà cô thì Duy đã ở lại, anh quyết định đợi cô về để nói câu xin lỗi, hay là có ý định khác.

" Sáng mai anh đợi em về " -Duy

hạ Vy đặt điện thoại xuống an tâm hơn.

- Thì ra vẫn đợi mình ở nhà.

--------

General.

Giờ nghỉ trưa, My rón rén từng bước tiến lên tầng cao, văn phòng tổng giám đốc.

Vừa bước vào nhìn thấy hình dáng anh đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần, một tay cầm ly cafe nhìn hoàn hảo vô

cùng.

Cô bước đến, vòng tay ôm anh từ đằng sau, đầu tựa vào lưng anh tìm kiếm sự ấm áp.

Anh nhận ra rõ mùi hương của cô, trong lòng vui mừng khôn siết. Xem ra lần này anh đã nắm chắc cô trong tay rồi.

- Sao giờ lại tự động đến tìm anh.

My ngượng ngịu nói. - Người ta nhớ anh mà.

- Nhưng chuyện của chúng ta chắc sẽ làm ảnh hướng tới cả công ty.

Cô vừa nghe xong, có chút chạnh lòng, giận dỗi quay đi.

- Có phải không muốn ở bên em nữa không?

Anh quay người cô lại, đặt lên trán một nụ hôn.

- Thôi nào bảo bối, anh chỉ đùa thôi.

- Mà em cùng anh đến một nơi. Nhưng em phải hứa không được kích động.

My khó hiểu. - Chuyện gì vậy?

- Đi rồi sẽ biết.

.

Lát sau

Anh đưa cô đến nhà Hải Minh, mục đích là để cô biết sự thật. Đúng lúc đó, Elly bước ra, trên tay là một túi rác. Trên mặt cô luôn nở nụ cười, mặc dù làm công việc gì ở hiện tại.

My thật sự rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Elly, cô muốn chạy đến bên cạnh Elly ngay. Thì bị Nhật Anh kéo lại.

- Có chuyện gì thế? Kia có phải chị em không?

Anh khẽ gật đầu. My thì có hơi kích động.

- Anh đã biết tất cả. Nhưng lại giấu em. Có phải từ khi trở về từ đảo anh đã biết rồi.

Nhật Anh đáp. - Anh định không để em biết để cho cô ấy an toàn, nhưng giờ nghĩ lại để em biết vẫn tốt hơn.

- Em nhìn xem, không phải cô ấy đang sống rất tốt sao? Buông bỏ quá khứ, cô ấy sống hạnh phúc biết bao. Từ trước tới giờ em có thấy cô ấy vui vẻ như vậy không?

My cảm thấy có chút có lí, cô buông xuống tức giận. Từ từ quay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.