Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 110: Kết thúc (2)



Trong căn phòng kín đáo. Một mùi không khí nặng nhọc, bí mật mà chưa từng ai có thể biết đến.

Hoàng Chấn Phong, người bố ác độc cũng rất tàn nhẫn nhưng hết mực quan tâm tới con cái, nhưng chẳng ai để ý đến tấm lòng người bố. Cũng là do ông đã nhận ra sai lầm quá muộn.

- Cháu không định từ bỏ sao?

Người bên cạnh cúi gằm mặt xuống buồn bã, không ai khác chính là My.

- Cháu không có lý do gì để từ bỏ anh ấy.

Hoàng Chấn Phong cười nhạt. - Trước đây ta đã cho cháu một cơ hội vào làm dâu nhà ta. Nhưng chính cháu từ bỏ nó, và đó cũng là cơ hội cuối cùng cho cháu. Ta đã phá vỡ quy tắc của mình để cho cháu cơ hội, chả nhẽ cháu không biết tại sao ta không muốn cháu ở bên Nhật Anh.

My ngẩng mặt lên thẳng thắn. - Cháu không tham những đồng tiền của General.

- Ta biết. Cháu không tham, bởi vì với danh tiếng của cháu, cháu có thể tự kiếm ra nhiều hơn thế. Nhưng cái lý do chính ở đây là do mẹ cháu. Và ta phải nói thật cháu được sinh ra là một sai lầm. Cháu nghĩ bố mẹ cháu thật sự có tình cảm với nhau sao?"

My bám chặt vào ghế, cố gắng kìm nén cảm xúc.

- Tại sao cháu lại là một sai lầm?

Hoàng Chấn Phong bật cười. - Cháu là đứa thông minh nhưng sao trong tình huống này lại chậm hiểu vậy? Mẹ cháu Trịnh Vân Khuê và ta đều có tình cảm với nhau. Nhưng trước đó mẹ cháu chỉ tư tưởng đến Trần Nguyên Hùng nhưng ông ta đâu có đếm xỉa gì đến bà ấy, ông ta chỉ quan tâm đến mẹ của Elly. Nhưng sau đó, khi không còn hy vọng, Vân Khuê mới tìm đến ta, như một người tâm tình thật sự. Tình cảm cứ lớn dần lên, và đó chính là lý do mẹ đẻ của Nhật Anh tự sát.

- Lúc Vân Khuê yêu ta, đã định ly hôn với Trần Nguyên Hùng để tiếp tục với ta. Nhưng không may, bà ấy lại có thai, và đứa bé đó chính là cháu. Vân Khuê đã định bỏ đứa bé này, nhưng ta lại không nỡ nên đã khuyên răn giữ lại. Đó lại là sai lầm của ta, khi đứa bé sinh ra Vân Khuê hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Vân Khuê lúc đó chỉ yêu thương hết mực đứa bé không quan tâm cái gì khác. Nhưng Trần Nguyên Hùng ông ta không hề bế đứa con gái này, coi đó là thứ rác rưởi.....!

My gào lên.

- ÔNG IM ĐI. TÔI KHÔNG TIN.!

- ba mẹ đều yêu thương tôi. Không phải vậy. Ông đừng nhiều lời.

Hoàng Chấn Phong đáp, đầy kiêu ngạo.

- Tính cách cháu rất giống mẹ. Ta rất thích có đứa con dâu như cháu. Nhưng nghĩ mà xem, nếu Nhật Anh hiểu được hết chuyện này thì nó sẽ hận mẹ cháu như thế nào. Đúng là trước kia nó đã trả thù, nhưng đấy là nó chưa biết hết mà thôi.

- Nếu không có cháu. Elly đã sống sung sướng chứ không phải ở bệnh viện kia. Mẹ cháu, ba cháu đã không phải chết. Và mẹ Nhật Anh đã không phải tự tử, bà ta đã được một nửa tài sản và con trai bà ta đã lên thừa kế mà không gặp trở ngại.

My cười chua chát, quệt nước mắt trên mặt, lườm Hoàng Chấn Phong sắc sảo.

- Ý ông là muốn tôi chết đi sao?

Ông lắc đầu. - Cháu chết đi thì có giải quyết được gì. Cháu chỉ cần từ bỏ Nhật Anh thôi. Vậy nên cháu quyết định đi.

- Cơ mà thật sự cảm ơn cháu về việc 3 năm trước ta bắt cháu đi Úc, không nói nửa lời với Nhật Anh. Và cháu cũng thật cao thượng, trước khi đi còn chấp nhận việc gỡ bỏ án tù chung thân cho Hàn Kim Trạch.

My đáp, giọng lạnh băng.

- Đó là vì ông ta không phạm phải lỗi quá lớn. Một mạng của ba tôi rất đáng quý. Nhưng tôi không đành lòng nhìn gia đình đó suy sụp, không muốn nhìn cháu ông ta ra đời mà không gặp mặt ông ta lần nào, có suy nghĩ xấu về ông nội mình.

- Và ông nghĩ rời xa tôi con trai ông sẽ hạnh phúc ư? Thứ gì cũng mua được bằng tiền nhưng tình cảm thì không.

Hoàng Chấn Phong biến sắc.

- Mặt cũng dày gớm. Bản thân như một kẻ giết người gián tiếp, cướp đi hạnh phúc vốn có của người khác mà vẫn không cảm thấy có lỗi à?

Cô đứng phắt dậy, ném ánh mặt lạnh băng nhìn Hàn Kim Trạch, trong lòng không chút sợ hãi.

- Ông không cần công kích tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng bản thân ông thì tốt đẹp hơn ai, người bố mất nhân tính. Ông phải nghĩ xem tại sao con cái ông không ai yêu quý ông chứ.

----------

Biệt thự Bảo Duy

Hôm nay ở đây diễn ra buổi party lỗng lậy, ai nhìn cũng biết là buổi sinh nhật. Và đặc biệt hơn nữa là do thiếu gia Bảo Duy chuẩn bị cho vị hôn phu của mình. Nhưng lại vắng người.

- Sao em không mời nhiều người? Đối tác làm ăn chẳng hạn.

Hạ Vy đáp. - Họ không cần thiết. Những người đó chỉ là dụng cụ kiếm tiền chứ không phải người bạn em.

Câu nói sét đánh,quả quyết khiến Bảo Duy đứng người.

Từ phía cửa, Nhật Anh và My bước vào, cả hai đều rạng rỡ như ăn mất nhân vật chính.

- Chúc mừng sinh nhật em. Hạ Vy.

Rồi cô đưa ra một hộp quà lớn.

- Chị không biết tặng gì. Chị đành mặt dày tặng em bộ trang phục chị thiết kế.

Hạ Vy ngạc nhiên. - Đây là bộ trang phục mới bày bán tại nước Mĩ, trong nước không có. Em rất thích, cảm ơn chị.

Còn Nhật Anh thì tặng cho Hạ Vy một túi sách hàng hiệu chưa nhập khẩu về nước.

- Anh là con trai nên chọn quà kém. Quà này cũng là do My chọn cho em đó.

Hạ Vy bật cười. - Hai người thật quá xa xỉ rồi. Mua đồ cho em hàng hiệu được rồi chứ không cần quý giá đến mức này đâu.

- Đồ này là chị phải nhờ một người bạn ở Mỹ mua. Chị định mang về dùng nhưng biết em thích cái này nên chị nhường em luôn đó.

Hạ Vy sung sướng.

- Chị đúng là tốt nhất. Còn hơn một người nào đó không tặng em cái gì.

Bỗng dưng, từ bên ngoài, Hải Minh đang đẩy xe lăn đi vào. Ngồi trên đó là Elly, cô đã rạng rỡ hơn sau một tháng điều trị. Và nhìn cô còn hiền lành hơn xưa nữa, có lẽ đây chính là con người thật của cô.

- Chúc mừng sinh nhật Hạ Vy. Đây là nhẫn đôi thương hiệu của Michel. Nó tượng trưng cho sự vĩnh cửu và tình yêu lâu bền. Chị đã rất khó để liên hệ với cô ấy đó. Và trong đó còn quà của Hải Minh nữa, em sẽ rất bất ngờ đấy.

Hạ Vy suýt xoa, có chút không vui.

- Chắc là đắt lắm. Chị vừa mới ra viện đã mất số tiền lớn để mua quà cho em, sau này chị phải thế nào.

Elly mỉm cười. - Không sao đâu. Số tiền này là tài sản của ba chị, từ trước đến giờ chị chưa đụng đến. Bây giờ mới lấy ra để dùng. Nhưng số tài sản này là của ba chị cho My, chị sẽ chuyển lại cho em sau nhé, My

Elly nói vậy khiến có nhớ đến những lời Hoàng Chấn Phong nói, đáng nhẽ ra những tài sản đó không phải của cô. Nó đã sớm là của Elly, và mãi mãi là như vậy, cô có quyền gì mà lấy lại chứ.

- Em có tiền mà. Chị cứ giữ lấy, những thứ đó vốn dĩ là của chị. Em không có tư cách lấy.

Hạ Vy nói. - Hôm nay sinh nhật em mọi người đừng bàn chuyện gia đình nữa.

Số người đã đến đông đủ. Ai ai cũng nhanh chóng nhập tiệc. My quanh quẩn tại một chỗ, còn Nhật Anh thì đi nói chuyện với Bảo Duy.

Một bé gái xinh xắn tầm 3 tuổi lững thững chạy đến bên cạnh My. Cô bé ngước lên nhìn My ánh mắt trong sáng.

My mỉm cười, cô đoán ngay được đó là con gái của Huy Nam.

- Chào con. Con tên là gì? ( Lưu ý: Cuộc đối thoại này là tiếng nhật nhé)

Cô bé đáp, giọng nói trong veo.

- Con tên là Suki. Tên tiếng trung là Hàn Tử Di ạ.

My ngồi xổm véo má cô bé.

- Đáng yêu quá. Nhưng con có biết cô là ai không?

Suki nhìn My đáp. - Là bạn của bố và mẹ ạ.

- Thế con có sống hạnh phúc không? Bố mẹ có yêu thương con không?

Cô bé trả lời. - Có ạ. Bố mẹ yêu Suki, ông bà nội cũng yêu suki, và bà ngoại cũng yêu suki.

My mỉm cười, nụ cười có phần chua xót. Cô thầm nghĩ :" Thật may là con không phải sống trong tình yêu thương giả tạo như cô."

- Con thật sung sướng.

Suki bỗng dưng nhăn nhó. - Nhưng Suki có ông bà nội, có cả bà ngoại nữa nhưng không thấy ông ngoại đâu. Bố mẹ thì bảo ông ngoại đã bị nhốt ở một nơi không thể ra được nữa.

San San và Yến Nhi vội vã chạy đến. Yến Nhi thì kéo con ra.

- Suki nói linh tinh gì thế? Mẹ đã bảo là không được nói chuyện đó cơ mà.

My đáp. - Đừng trách con bé. Nó còn là trẻ con mà.

Nói rồi cô kéo San San đi ra một chỗ nào đó như có việc quan trọng.

- Sao mấy năm nay em trốn tránh chị. Em đã chứng minh là em không có lỗi rồi, sao còn làm thế?

San San rầu rĩ đáp. - Làm sao mà không cảm thấy áy náy được cơ chứ?

- Thôi bỏ đi. Chị muốn nói với em chuyện này, có lẽ em và Huy Nam nên biết rồi. Và hãy đi gặp ba em đi, 3 năm không có ai đi thăm chắc hẳn cô đơn lắm.

San San tò mò. - Chuyện gì?

- 3 năm trước. Trước khi chị đi Úc, chị đã nhờ luật sư xin giảm án cho ba em. Xuống còn 10 năm tù. Và chuyện đó không ai biết được ngoài chị.

San San ngạc nhiên. - Sao chị lại làm thế? Chị không phải rất hận ba em sao?

My đáp. - Hận thì làm được gì chứ? Ba em không phải có lỗi hoàn toàn. Mà một nửa ở ba chị, nếu ông ấy không gây ra chuyện thì đã không phải chết. Và chị cũng không muốn em và Huy Nam buồn cũng không muốn Suki không có ông ngoại ở bên.

San San có phần hơi xúc động, rồi ôm chầm lấy cô sung sướng.

- Em cảm ơn chị. Cuối cùng chị vẫn là người tốt nhất.

My nhắc nhở. - Nhưng 7 năm sau, khi ra tù em phải đưa ông ấy vào con đường đúng đắn nhé.

Ở một chỗ khác.

Bảo Duy đang nói chuyện với Nhật Anh một cách nghiêm túc

- Anh có chắc chắn rằng mình đã làm cho My hạnh phúc chưa?

Nhật Anh cười nhạt. - Đương nhiên rồi. Tôi không hề làm gì có lỗi với cô ấy.

- Vậy mà hôm nọ tôi gặp cô ấy khóc một mình trên phố. Tôi đã bám theo cô ấy mấy tiếng đồng hồ, cô ấy còn đến bar uống rượu một mình. Lúc đó anh ở đâu?

Nhật Anh bàng hoàng. - Sao cậu biết những thứ đó? Sao cậu quan tâm tới bạn gái tôi.

Bảo Duy hất tay anh ra.

- Tôi đang kìm chế vì anh là anh trai tôi. Nhưng tôi không nói sẽ không quan tâm cô ấy nữa, tôi chỉ lặng lẽ theo dõi cô ấy. Bất kì lúc nào cô ấy phải đau khổ vì anh tôi sẽ không tha cho anh.

Nhật Anh trả lời lạnh băng.

- Cậu đừng làm tổn thương Hạ Vy.

Bảo Duy đáp. - Tôi không có làm tổn thương cô ấy. Hạ Vy là người tôi yêu hiện tại, còn My là người tôi yêu trong quá khứ và bảo vệ âm thầm ở hiện tại.

Anh không biết rằng, đằng sau bức tường kia. Hạ Vy đã nghe thấy tất cả, lúc này trái tim cô đau như cắt. Tình yêu 3 năm mặc dù bền vững, nhưng không ngờ tình cảm anh vẫn là như vậy. Anh có yêu cô, nhưng trái tim anh luôn tồn tại hình bóng của người con gái khác.

Cô lặng lẽ ngồi xuống, bấu víu vào đầu gối, cắn môi thật chặt để ngăn nước mắt. Và giữ lại bình tĩnh.

" Mình thật ngốc nghếch. Họ đã yêu và chờ đợi nhau hơn 5 năm và còn hơn thế nữa. Thứ tình cảm nhỏ bé của mình sao có thể cướp đi hoàn toàn anh ấy chứ? Mày ngốc lắm. Hạ Vy"

.

Party không biết thế nào mà My say khướt làm loạn lung tung, khiến anh có phần hơi bẽ mặt. Nhưng anh vẫn quan tâm tới sức khỏe cô hơn, nên đã đưa cô về nhà.

Về đến nhà, anh cũng không khăn lắm mới đưa cô lên phòng tại chân tay cô cứ vung loạn xạ. Anh vừa đặt cô xuống giường, cô đã bước bỉnh ôm lấy cổ anh, phụng phịu.

- Xem này. Nhật Anh của em thật là đẹp trai, lại còn chung thủy nữa. Em yêu anh chết đi được. Nhưng biết làm thế nào đây, em phải bên anh thế nào khi chuyện đó xảy ra chứ? Anh không ngại nhưng em ngại lắm. Tất cả đều là lỗi của em mà.

Nhật Anh khó hiểu, không biết cô đang nói chuyện gì mà lạ lùng thế.

- Chuyện gì mà lại là lỗi của em.

Cô nhìn anh cười hả hê, rồi lại lắc đầu.

- Không nói được.

Anh gỡ hai tay cô ra, rồi đặt cố định xuống giường, xoay người cô lại ngay ngắn.

- Em say quá rồi.

Xong xuôi anh định đi ra để cho cô ngủ thì cô giữ tay anh lại.

- Đừng bỏ em đi, nốt hôm nay thôi. Em không muốn ngày cuối cùng lại nuối tiếc.

- Cuộc đời em, em đã cố gắng làm người tốt. Ngay cả Hàn Kim Trạch em cũng chấp nhận giảm án tù nhưng sao ông trời bất công như vậy chứ? Em ước mình không được sinh ra, thì đã không xảy ra tất cả mọi chuyện.

Anh cúi sát xuống mặt cô để nghe rõ hơn.

- Sao em nói lại xem nào?

Cô cười rồi ôm cổ anh, kéo sát anh vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn anh, nụ hôn không tỉnh táo.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt ngang, anh buông cô ra để cô nằm ngủ. Nhưng chuông đó lại là của cô và người gọi đến cho cô là Hoàng Chấn Phong.

- Ông ta gọi làm gì cơ chứ?

Anh bắt máy hộ cô, anh không thưa chỉ im lặng nghe ông nói.

- Thế nào Huyền My? 1 tuần hết rồi có phải cô cũng nên quyết định rời khỏi con trai tôi không?

Anh tiếp tục im lặng. Hoàng Chấn Phong không biết gì tiếp tục nói.

- Bây giờ giở trò im lặng để trốn tránh à? Cô đáng nhẽ ra phải thấy có lỗi chứ?

Anh giờ đây dường như đã hiểu tất cả mọi chuyện cô vừa nói trong lúc say, thì ra có liên quan đến ba anh.

- Cô ấy chẳng có lý do gì để rời bỏ tôi.

Câu nói chắc như đinh đóng cột phát ra khiến ai cũng phải rùng mình. Còn Hoàng Chấn Phong có hơi mất bình tĩnh khi nghe thấy giọng con trai.

- Nhật Anh. Sao con lại nghe điện thoại. My đâu?

Anh lạnh lùng đáp. - Cô ấy say rồi. Nên tôi nghe hộ. Ông ở nhà đợi tôi về.

"Tút tút" Nói xong anh tắt luôn điện thoại, trong lòng đang cực kì căm phẫn.

Anh ngồi xuống bên cạnh giường cô, lấy tay vén lọn tóc trên mặt cô, nhìn cô rồi cười.

- Em không việc gì phải rời xa tôi.

.

Phía bên Hoàng Chấn Phong

Ông vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh sau khi nói chuyện với con trai. Mọi chuyện bại lộ coi như tình cảm hàn gắn giữa hai người con như hết.

Nhật Linh từ bên ngoài bước vào, cô nhìn ba mình với ánh mắt sắc lạnh.

- Hoàng Chấn Phong. Đến cuối cùng ông vẫn không hiểu anh trai tôi thích gì sao?

Hoàng Chấn Phong cố giải thích. - Nhật Linh không phải như con nghĩ đâu

Nhật Linh cười nhạt, chua xót cho cuộc đời cô vì đã có một người ba tàn nhẫn.

- Cuộc nói chuyện giữa ông và chị My tôi đã nghe hết rồi. Ân oán đời trước thì có liên quan gì đến bây giờ chứ? Cớ sao ông phải nói ra sự thật tàn khốc ấy cho chị. Ông yêu Trịnh Vân Khuê rồi làm khổ mẹ tôi khiến bà ấy phải tự tử, giờ muốn làm khổ cả anh trai tôi à?

Hoàng Chấn Phong kích động mạnh.

- Con nói cho tử tế. Ta không ép mà là bà ta tự tìm đến cái chết.

Nhật Linh quát lớn. - Tôi không cho phép ông nói như vậy. Mẹ tôi yêu ông như vậy, ông lại vì một người phụ nữ mà luôn dày vò mẹ. Đến khi tôi 6 tuổi, tôi đã phải trải qua nỗi đau mất mẹ. Từ lúc đó tôi đã hận ông thấu xương rồi.

Nghe thấy tiếng cãi vã lớn, Khánh Ngân và Nhật Nam chạy vào can ngăn.

- Nhật Linh con bình tĩnh đi. Có chuyện gì cũng không nên cãi ba như vậy.

Nhật Linh chỉ vào mặt Hoàng Chấn Phong lạnh lẽo nói.

- ÔNG ẤY KHÔNG PHẢI BA TÔI.

Nói rồi cô chạy thật nhanh về phòng mình, đóng cửa lại. Khánh Ngân vào ngay sau đó.

- Sao vậy có thể nói với dì.

Nhật Linh cố gắng nén khóc.

- Ông ấy sỉ nhục mẹ con.

Khánh Ngân đáp. - Nhưng con cũng không nên như vậy. Con hiểu tính ba mà.

- Chẳng lẽ ông ta khiến dì phải vào tù dì không hận ông ta sao?Khánh Ngân ngồi xuống bên cạnh Nhật Linh cười trừ.

- Hận thì làm được gì chứ? Vì Nhật Nam đến ghét gì còn không dám. Cuộc đời gì đã sớm bất hạnh rồi, 25 tuổi phải gả cho ông ta, rồi sinh con trai cho ông ta. Nhưng dì chẳng được gì cả, rồi phản bội General bị Hoàng Chấn Phong bỏ tù 3 năm trời. Ông ta không có tình yêu thương.

Nhật Linh đáp.

- Tại sao dì không từ chối?

Khánh Ngân cười chua chát. - Từ chối? Con nghĩ có thể sao? Ông ta hứa sẽ chữa bệnh cho mẹ của dì, điều kiện là phải lấy ông ta. Con biết đấy nhà ngoại dì rất nghèo, đều làm nông dân cả. Thế nên dì mới phải lên thành phố kiếm sống, không may mới gặp Hoàng Chấn Phong.

Đang nói chuyện thì cô giúp việc vào nói.

- Thưa phu nhân, tiểu thư. Thiếu gia Nhật Anh về rồi.

Bên trong phòng sách.

Sau khi Nhật Linh bỏ đi, Hoàng Chấn Phong bị sốc nặng, may Nhật Nam ở đó lấy thuốc cho ông.

- Con bé này thật giống như anh trai đó. Bướng bỉnh

Nhật Nam cười nhạt. - Hai người họ đều là người tốt. Nhưng vì ông nên họ mới như vậy.

- Trong 3 đứa ta thấy con là người ổn nhất.

Nhật Nam đáp.

- Buồn cười. 3 năm trước ông đâu có nghĩ vậy? Nếu có thể tôi ước tôi không phải con ông cho rồi.

Hoàng Chấn Phong trừng mắt nhìn Nhật Anh.

- Mày còn nói nữa thì sau này số tài sản và General sẽ không có phần của mày.

Nhật Nam càng nghe càng thấy căm ghét ông ta.

- Ông nghĩ tôi cần à?

Nhật Anh từ ngoài bước vào, sát khí đầy người. Anh nhìn ba mình với ánh mắt như muốn ăn thịt.

- Nhật Nam. Em đi ra. Anh muốn nói chuyện với ông ấy.

Nhật Nam nghe lời, nhanh chóng bước ra ngoài.

- Tôi vừa nghe Nhật Linh kể hết rồi. Ông thật sự là chủ tịch rỗi việc. Ông với mẹ cô ấy có quan hệ với nhau thì liên quan gì đến cô

ấy mà bắt cô ấy phải rời xa tôi. Cô ấy không phải người có lỗi, mà chính là ông. Ông khiến mẹ tôi chết, người tôi nên hận là ông

chứ không phải mẹ cô ấy.

- Tôi nói cho ông biết. Nếu ông còn dám động vào cô ấy thì người thừa kế General và người đưa tiễn cũng không có đâu

-------

Sáng hôm sau.

My tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cô ngỡ ngàng nhìn xung quanh rồi phát hiện ra đây là nhà của anh. Hôm qua có lỡ uống quá chén nên say mất.

Vừa lúc đó có cuộc gọi đến.

- Dậy rồi à. Còn mệt không? Tý cô giúp việc mang thứ gì vào là phải ăn hết đấy. Lát anh về ngay.

My đáp. - Em muốn về nhà.

- Em ở yên đấy. Anh đã bảo người cấm cửa em rồi, anh còn chưa xử lý việc em giấu anh đâu.

Cô giật mình như bị nói trúng tim đen. - Giấu gì cơ?

- Chuyện ba anh nói với em. Em đừng quan tâm cũng đừng nghĩ nhiều, và nhất quyết không được rời xa anh biết chưa?

Cô ấp a ấp úng không nói nên lời.

- Nhưng mà....!

Anh không để cho cô nói hết đã vội chen ngang. - Không nhưng nhị gì hết. Đợi anh về rồi nói.

.

Hạ Vy mệt mỏi buồn bã vác mặt về nhà. Ngày hôm qua, trong sinh nhật cô, cô bỗng dưng bỏ đi không nói lời nào. Khiến Bảo Duy phải chạy thục mạng đi tìm mà không thấy.

Vừa bước vào nhà đã bắt gặp ngay nét mặt không vui của anh. Cô chẳng thèm nói lời nào cứ thế là bước đi.

- Em cũng biết về rồi à? Sao đêm không về nhà. Người lại toàn mùi rượu thế kia.

Cô cũng chẳng để ý mình đã uống bao nhiêu, cô chỉ biết mình đã uống và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau dậy vẫn ở chỗ cũ.

- Không cần anh quan tâm.

Duy có chút tức giận. - Em bỏ ngay cái thái độ vô lý ấy đi nhé.

- Em thái độ vô lý còn hơn kẻ nặng tình như anh.

Anh đột nhiên bật cười. - Thì ra em đã nghe thấy hết.

Hạ Vy cười chua chát.

- Giờ đã biết rồi thì không cần giải thích nữa phải không? Lát nữa em sẽ ra khỏi nhà và trả lại nhẫn đính hôn.

Giọng Duy bỗng nhiên trầm xuống, có vẻ trong lòng anh hiện tại đang rất buồn, trái tim như bị giằng xéo.

- Tình cảm của chúng ta trong 3 năm qua không thể chứng minh điều gì sao?

Hạ Vy thẳng thắn. - Một câu nói đó của anh đã nói lên tất cả rồi. Anh vẫn yêu chị ấy.

Duy cười nhạt, ngồi xuống ghế, như bất lực lắm rồi. Mặc kệ cô có làm gì, cô có bỏ đi anh cũng không muốn quan tâm. Thứ anh trân trọng nhất đó là lòng tin. Một khi đối phương không chấp nhận tin tưởng thì có yêu đến mấy cũng là vứt đi.

Hạ Vy thu dọn hành lý, đồ đạc xong, cô quay lại ngồi trước mặt anh. Rồi rút chiếc nhẫn từ ngón tay vô danh đặt xuống.

- Đây là tín vật tình yêu của chúng ta. Nhưng em nghĩ giờ không cần thiết nữa rồi. Cứ coi như tình cảm chấm dứt tại đây, và thứ này cũng nên hủy nó đi rồi.

Anh nghiêm nghị nhìn Hạ Vy, giọng nói lạnh băng che giấu nỗi buồn sâu thẳm lúc này.

- Em có cần nghĩ lại không?

Cô đáp. - Không.

Một câu hỏi chan chứa bao hy vọng, bao tình cảm vậy mà như vừa bị cô hất một gáo nước lạnh lên. Khiến anh lạnh buốt, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dang cô đang rời khỏi.

- Thiếu gia thế quà của Hạ Vy? - Cận vệ anh hỏi

Duy đáp. - Vứt đi

" Cuối cùng em vẫn không tin anh. Hạ Vy. Nhưng chắc chắn rằng nếu một ngày nào đó em còn yêu anh thì em sẽ quay trở lại"

Hạ Vy ẩn trong sự lạnh lùng kiên quyết ấy, giờ cô lại mềm yếu hơn lúc nào. Cô khóc và chỉ khóc. "Tại sao anh không giữ em lại. Chỉ một câu nói em đừng đi khó đến vậy sao?" Cô thầm nghĩ rồi tự nhủ, bước tiếp một mình.

.

Đồn cảnh sát

Từ bên ngoài, một gia đình ba người lặng lẽ đặt chân vào sở cảnh sát. Cô bé lai xinh xắn hào hứng, khi đi gặp một người nào đó. Khác hẳn với bố mẹ đang trầm lặng, lo lắng.

- Hàn Kim Trạch có người đến thăm.

Ông bước từ trong nhà giam ra, nét mặt gầy gò hơn trước, tiều tụy hơn trước. Nhưng lại mang nét khỏe khoắn, vững chắc hơn. Vừa nhìn thấy Huy Nam ông dường như mừng đến phát khóc.

Đã 3 năm rồi, 3 năm bị người thân ghẻ lạnh bỏ mặc, không đến thăm. Ông đã hối hận rất nhiều. Nhưng vừa gặp nhau hơn bố con cứ im lặng, chỉ nhìn mặt nhau.

Bé Suki đứng bên cạnh nhìn ông mà không biết là ai? Cô bé không nghĩ người đó là ông nội mà mình hằng ngay vẫn thường xuyên nhắc đến và muốn gặp.

Yến Nhi vội vã xóa tan không khí ngột ngạt.

- Bố. Mấy năm nay bố thế nào?

Hàn Kim Trạch cười, nụ cười vui hơn bao giờ hết.

- Ta khỏe. Ta cảm thấy trong này tốt hơn nhiều.

Bé Suki hỏi. - Mẹ. Đây là ai vậy ạ?

- Đây là ông nội con đấy.

Suki dán sát vào lớp kính để nhìn rõ hơn.

- Thì ra là ông. Con thật sự muốn chạm vào ông. Muốn ông bế con.

Yến Nhi mỉm cười nhìn con gái. - Không được đâu. Con chỉ có thể nhìn ông thôi.

Hàn Kim Trạch ngỡ ngàng.

- Đây là....!

Yến Nhi đáp. - Đây là cháu nội của bố đấy. Bố xem xem có phải rất giống Huy Nam không?

Hàn Kim Trạch nhìn Suki mà lòng đau xót, xấu hổ đến tột cùng. ông hối hận vì đã để cháu gái thấy bộ dạng này của mình.

Tiếng chuông điện thoại của Yến Nhi vang lên. Cô lặng lẽ bước ra ngoài nghe điện thoại.

- Cháu tên là gì?

Suki lễ phép. - Suki ạ. Tên tiếng trung là Hàn Tử Di ạ.

- Tại sao lại là Hàn Tử Di.

Suki đáp.- Tại vì bố mẹ nói ông nội thích tên này.

Bàn tay nhỏ nhắn của Suki đặt lên tấm kính ngăn cách, ngây thơ nhìn ông nội. Hàn Kim Trạch cũng đặt tay lên theo, cười nhân hậu nhìn cháu gái.

Yến Nhi sau khi nghe điện thoại xong liền bước vào, nét mặt thì hết sức bất ngờ.

- My vừa gọi điện. Cô ấy nói 3 năm trước đã giảm án tù cho bố xuống còn 10 năm. Hiện tại bố chỉ còn 7 năm ở đây thôi.

Câu nói động trời khiến ai cũng bất ngờ.

- Cô ấy nói vậy thật sao? - Huy nam từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

My làm thế càng khiến Hàn Kim Trạch xấu hổ hơn.

- Ngày hôm qua My đã đến gặp ta. Con bé nói những điều lạ lùng, có vẻ vẫn còn hận ta lắm. Nó còn nói sau này ta phải ra ngoài kia làm người tốt. Ta đã cảm thấy rất kì lạ rồi. Tại sao ta đã làm như vậy mà con bé vẫn tha thứ cho ta.

Cảnh sát bỗng nhiên đi vào thông báo. - Đã hết giờ thăm.

---------

3 tháng sau

Đám cưới

Lễ đường trang hoa lộng lẫy tổ đạo 2 màu hồng - trắng. Chú rể lịch lãm, sang trọng, đẹp trai đứng trên bục. Cô dâu từ phía ngoài bước đến, lỗng lẫy xinh đẹp như một đóa hoa. Nhìn ai cũng muốn chiếm đoạt.

Đức cha mỉm cười nhìn cặp vợ chồng xứng đôi. Người đang định cất tiếng nói thì Elly đến đưa cho Cha một tờ giấy.

My bỗng dưng bật cười, ngập ngừng cúi xuống.

Đức Cha hơi nhíu mày, bối rối khi nhìn tờ giấy Và đọc lên một cách khó khăn.

- Hoàng Nhật Anh con có đồng ý lấy Trần Huyền My làm vợ dù sau này cô ấy có ngang bướng, lười biếng thì vẫn yêu thương cô ấy chứ? Còn nữa, sau này mỗi ngày ít nhất phải 3 buổi vào bếp nấu cơm cho cô ấy, ngày nào cũng như này nào dù nắng dù mưa cũng phải về nhà ai cơm cùng vợ, một tháng ít nhất phải đi mua sắm cùng vợ 5 lần. Không được quá coi trọng công việc, không được lạnh lùng, ít nói, và phải luôn nhớ Vợ là nhất!

Vừa đọc xong Đức Cha ho sặc sục rồi đứng hình luôn. Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng rồi cười rất to. Nhật Anh ngỡ ngàng nhìn cô vợ thâm hiểm, đúng là được voi đòi tiên mà. Anh nói nhỏ.

- Em được lắm?

Cô trừng mắt nhìn anh. - Không đồng ý à?

- Được rồi. Con đồng ý, mặc kệ cô ấy có già yếu hay xấu xí vẫn yêu thương cô ấy.

Đức Cha gật đầu mỉm cười, giơ like cho anh. - Con đúng là người hoàn hảo.

- Trần Huyền My con có đồng ý...!

Không để cho Đức Cha nói tiếp My đã nhanh chóng chen vào.

- Con đồng ý. Tất nhiên là đồng ý rồi. Người như này tìm ở đâu được nữa chứ?

Đức Cha mệt mỏi thở dài rồi tuyên bố. - Hai con có thể trao nhẫn cho nhau. Và rồi các con chính thức là vợ chồng.

Vừa đeo nhẫn cho cô xong, anh đã nhanh chóng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cô mỉm cười, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Nhưng thay vào đó là vui mừng khôn siết.

.

Lúc này. Ở một nơi khác

Một chàng trai đứng từ phía cửa kính phòng làm việc nhìn xuống thành phố. Anh đứng đây một mình, cũng chả đi đến đám cưới.

Từ phía cửa, được đẩy nhẹ nhàng, Hạ Vy bước vào nét mặt ăn năn, buồn rười rượi. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc cô tiến tới ôm hông anh. mặt áp sát vào lưng anh, để nước mắt thấm ướt áo anh.

- Em xin lỗi.

Anh mỉm cười, quay lại nhìn cô.

- Em đã quay lại.

Hạ Vy đáp. - Em xin lỗi vì đã không tin anh. Nếu không nhìn thấy hộp quà đó thì em đã không nhận ra.

- Những bức ảnh, những dòng chữ đó của anh và My em đã xử lý hết chưa?

Hạ Vy cười nhẹ. - Em đã cất chúng tại căn nhà ở London. Mỗi người đều có một khoảng kí ức đẹp. Em không muốn mình xóa bỏ kí ức đó của anh, vì em biết nó rất quan trọng và chẳng ai quên được đâu. Khi anh muốn nhớ lại thì cứ lấy ra xem.

Duy bật cười.

- Em không sợ anh sẽ lại yêu cô ấy à?

Hạ Vy bĩu môi. - Yêu thì sao chứ? Cũ thì vẫn là cũ, chị ấy còn có một người hoàn hảo ở bên nữa. Em lo gì mất anh.

Anh cốc nhẹ vào đầu cô, rồi ôm lấy cô vào lồng ngực.

"Ai cũng là người đáng nhận được hạnh phúc. Quan trọng là bạn cảm nhận nó như thế nào!"

------The End--------

---------------

Vẫn sẽ có ngoại truyện nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.