12 thành viên còn lại đang vui sướng, mở một bữa tiệc nhỏ chúc mừng thành tích ngày hôm nay. Riêng Duy, cậu lại lặng lẽ bước đi trên phố nhỏ. Đằng sau là tiếng nói quen thuộc.
- Duy. Tại sao cậu trốn tránh tôi? - My hét lên
Duy không muốn người lại, vì biết rõ đằng sau mình là ai. Cậu sợ khi mình quay lại sẽ không kìm lòng được mà làm chuyện quá đáng.
- Cậu trả lời tôi đi? Đừng như vậy. Cậu làm tôi buồn lắm, biết không?
Thật sự thì Duy không thể chịu đựng được nữa. Trong lòng muốn chạy đến ôm My thật chặt, nhưng lại sợ sẽ làm My không vui. Cậu biết trong lòng My không có cậu.
- Chị hỏi tại sao ư? - Duy lạnh nhạt
- Đúng! sao cậu lại tỏ thái độ như vậy với tôi? Tại sao hả đồ điên? - My lại gào thét trong không gian tĩnh mịch. Chỉ có hai người
My như người mất hồn vậy. Cô mất thăng bằng sau câu nói đó.
- Cậu,...cậu nói thích tôi sao?
Duy không trả lời. Chỉ quay đi chỗ khác. không thèm liếc My lấy một cái
- Giữa chúng ta không thể mà. Cậu cũng biết tôi hơn tuổi cậu. Bảo Duy cậu đẹp như vậy cớ sao phải thích người như tôi? Trên thế giới này thiếu gì người để cậu thích.
Duy quay lại, khóe miệng nhếch lên. Thật sự My chưa bao giờ thấy cậu như vậy, chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ cười với mình như vậy.
- Tôi biết rõ câu trả lời của chị. Nên tôi mới phải như thế này. Chị tránh xa tôi đi! Thật khó chịu - Duy phải cố gắng lắm mới nói được những điều này. Làm tim cậu đau nhói.
- Giữa tôi với cậu cũng có thể tồn tại tình chị - em mà.
Duy không nói gì, bước đi. Có lẽ cậu đã quá đau để chấp nhận từ bỏ My.
------
Phía bên kia một bóng dáng cao, khuôn mặt anh tuấn. Đang nhìn họ. Miệng khẽ nhếch lên.
- Muốn diễn thì phải diễn cho tốt. Bắt đầu đi - Giọng điệu ra lệnh, đáng sợ