Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 21: Cậu Thật Quá Đáng



Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng

Hàng mi cong vút khẽ rung. My từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh lạ xung quanh.

- Mình chưa chết sao? - My lơ ngơ, khắp người đau ê ẩm.

- Ui, da sao toàn thân mình đau nhức thế này.

My than vãn, mệt mỏi. Không để ý Duy đang ngủ bên cạnh giường bệnh. Cô định vươn vai, nhưng cánh tay đau nhức không dơ lên được. Cô ngoảnh lại đằng sau, cô thấy Duy. Cậu đang ngủ, khuôn mặt chan chứa đầy mệt mỏi. Cô lặng lẽ cúi xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ của Duy.

" Cậu cũng thật đẹp! Lông mi cậu dài quá. Tôi còn phải ghen tị " My tự ti thầm nghĩ.

Chưa bao giờ cô được nhìn Duy kĩ như vậy

......

Duy cảm thấy hơi thở ai đó đang kề sát mặt mình. Cậu mở mắt, đôi mắt đen huyền sâu thẳm

.

My bối rối quay ra chỗ khác. Duy mỉm cười ngọt ngào. 

- Tỉnh rồi sao? Chị ổn chứ ? - Duy hỏi

- Ừ! Chỉ là khắp người đau ê ẩm - My nhăn nhó đáp

Lúc này mới ra mình đã quên một thứ rất quan trọng.

- À! Nhật Anh không sao chứ.

- Ổn - Câu trả lời ngắn gọn, khiến My phát điên

- Cậu đang tiết kiệm lời với tôi đấy à? Đồ điên - My đáp, ném thẳng một chữ " Điên" vào mặt Duy

 .

Duy không tức giận. - Chị bị thương như vậy mà vẫn còn muốn quan tâm anh ta sao? Anh ta chỉ gãy tay thôi. Chỉ e là phải rời khỏi cuộc thi vì vấn đề sức khỏe.

.

Cả thế giới của My như sụp đổ xuống, vì cứu mình mà anh phải bỏ thi sao. My có làm gì cũng không thể đền bù hết được ngày hôm qua

- Sao? Cậu vừa nói cái gì? Có phải là sự thật không - My bối rối.

- Tôi đùa chị làm gì? Nhưng may mắn cho chị, ban tổ chức đã hoãn thi 2 tuần đợi chị bình phục. - Duy không quan tâm đến Nhật Anh, chuyển chủ đề khác

- Tôi lại nợ anh rồi. Chắc cả đời này tôi không chả được hết. - My kể nể

.

Vừa nghe thấy My nói vậy. Không hiểu sao, tim anh đau nhói, giống như bị cắt ra thành từng khúc vậy.

- Tôi có thể đi thăm anh ấy chưa? - My hỏi

- hiện tại là chưa. Anh ta đang được chăm sóc đặc biệt, có thể mai mới được gặp- Duy đáp

- Còn bây giờ hãy lo cho bản thân chị đi. Ăn cháo nào?

- Tôi không muốn ăn - My phụng phịu

Duy không dỗ dành, nịnh nọt mà ngược lại, cậu đứng lên bước ra phía cửa

- Tùy chị! Bao giờ chị đói tự lấy mà ăn.

- Nè, sao cậu đối xử với con gái như vậy? Có phải quá đáng lắm không. - My rất yếu nhưng vẫn còn đủ sức để mắng duy một trận

Duy không nói gì, chỉ giữ khuôn mặt y như khúc gỗ bước đi

" Càng ở bên chị! Tôi sẽ không làm chủ được cảm xúc của mình. Xin lỗi chị tôi chỉ có thể chăm sóc chị bằng cách này. Tôi muốn chị hạnh phúc"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.