Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 22: Đừng Khiến Tôi Phải Lo Lắng Cho Chị



Trong phòng bệnh

My ngồi đọc mấy cuốn sách mà Duy mang đến, tuy My không phải là người thích đọc nhưng vì quá chán cô mới phải tìm đến việc cô không thích. Tiếng gõ cửa vang lên

- Mời vào - My nói

Sau cánh cửa kia, là Diệp Thảo. Cô bạn thân như cứu tinh của My vậy

- A! Bạn đến rồi. Mình chán muốn chết đây.

.

Diệp Thảo cốc đầu My. Nói

- Bạn ngốc quá vậy. Sao bị thương đến mức độ này

- Chỉ là không may thôi mà - Giọng My trầm xuống

- Mình có mang rất nhiều hoa quả đến đây. Bạn thích ăn không? - Thảo hỏi

My chu mỏ đáng yêu, khuôn mặt sung sướng y như đứa trẻ vậy

- Ừm. 

------

Tại phòng bệnh khác, sát phòng của My. Là Nhật Anh, với cánh tay đã được bó bột do lúc đỡ hộ My, vô tình bị thương. Cậu nhấc điện thoại lên nói chuyện với ai đó

- Ông được lắm. Dám đánh tôi bị thương như thế này

- Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi cậu chủ. - Người đầu dây bên kia trả lời

- Nhưng không sao? Ông đã diễn rất tốt. Con trai ông đã được thả ra như tôi đã hứa. Giờ ông biến đi nơi nào đó thật xa được rồi  - Nhật Anh ra lệnh

- Vâng, tôi sẽ đi ngay - Người đó trả lời rồi cúp máy

------

Duy quay trở lại phòng bệnh thăm My. Cô không có ở đấy, Duy lo lắng lại vội chạy đi tìm. Cậu chạy mãi chạy mãi, hết tầng 1 rồi lại đến tầng 2, tầng 3,....sân thượng. Cậu chạy hết bệnh viện mà không tìm được gì, cậu bất lực về phòng của My.

.

Lúc này, My đang ngồi nghịch iphone trên giường. Duy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng không khỏi tức giận vì cô đã đi đâu đó? Khiến cậu phải tìm mãi

- Chị đi đâu mãi vậy? Biết tôi đi tìm chị mệt đứt hơi không? - Duy thở hổn hển, vẫn lớn giọng quát

- Tôi chị đi vệ sinh thôi mà. - My nhíu mày không hiểu cậu đã lo lắng đến mức nào

.

Khuôn mặt anh tuấn của Duy lại lạnh băng

- Chị đừng khiến tôi phải lo lắng cho chị nữa. - Duy đáp, rồi lại quay người bước đi. Không ai biết cậu đi đâu. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.