Tại phòng ăn nhà họ Trần. My vẫn chưa hết ngại ngùng sau hành động đó của anh
Suốt bữa ăn. Cô không dám ngóc đầu lên nhìn anh.
.
Còn Anh và mẹ cô trò chuyện rất vui vẻ. Không ai thèm quan tâm đến cô.
.
Cô vội vàng ăn thật nhanh, đứng dậy. Cô ước hôm nay ba mình ở nhà, để dạy cho ạnh một bài học nhớ đời. Nhưng tại công việc của Phát thanh viên quá bận rộn, nên ba cô rất ít về nhà vào buổi trưa.
---
Cô ra sân sau, hít thở không khí trong lành. Sau đó, cô bước đến xoa xoa đầu con Beagle. Thú cưng của cô. Chú chó rất lâu mới được gặp cô, nên nó tỏ ra mừng lắm, vẫy đuôi quấn quít.
- Nó thuộc loại chó Beagle phải không? - Nhật Anh
My giật mình trước sự xuất hiện của anh
- Vâng.
- Tên nó là gì vậy?- Nhật Anh hỏi
- Venus - My đáp
- Một vị thần sao - Nhật Anh
My mỉm cười, xinh xắn
- Đúng vậy! Đối với em nó như một vị thần vậy.
- My này! Em đi với anh đến nơi này. - Nhật Anh nói
- Nơi nào vậy anh? - My hỏi
- Đi rồi sẽ biết - Nhật Anh
- Nhưng anh đang gãy tay. Không tiện cho việc lái xe- My khuyên
- Không sao, anh vẫn lái xe được - anh đáp
.
My không hỏi nữa, chỉ im lặng đi theo. Anh mở cửa xe Q470, đi thẳng ra quốc lộ 1A, rồi anh lại đi vào một ngã rẽ.
- Chả phải đây là đường đi đến nghĩa trang thành phố sao? - My ngỡ ngàng hỏi,
Nhật Anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Trên đường đi, anh có dừng lại để mua hoa, một bó hoa thạch thảo trắng tuyệt đẹp.
.
Bước xuống xe, anh chỉ bước đi. Cô lặng lẽ đi theo. Đến một ngôi mộ, anh nhẹ nhàng đặt hoa xuống. Anh mắt có gì đó buồn.
Trên bia mộ có một tấm ảnh, là một người phụ nữ. Bà ta rất đẹp, nếu nhìn kĩ thì rất giống anh. Đang nở nụ cười tuyệt đẹp
- Đây là mẹ anh - Giọng Nhật Anh vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh
My bất ngờ, vì biết đây là mẹ Nhật Anh. Bà ấy đã mất.
- Cái gì? Mẹ anh đã mất rồi sao.
- Đúng! từ khi anh còn rất nhỏ - Nhật Anh đáp
- Bà ấy bị bệnh gì sao? - My ngây thơ hỏi
-Không. - Nhật Anh nói
- Vậy sao bà ấy ra đi?- My lại hỏi
Nhật Anh nhưng lảng tránh câu hỏi của My. Anh không trả lời.
My nghĩ có chuyện gì rất buồn nên anh mới như vậy, ít khi cô thấy anh thành ra thế này. Cô nhìn anh đang ngồi bên tấm bia mộ, anh mắt ánh lên vẻ buồn bã. Cô đau lòng thay anh. Cô nhìn thẳng vào ảnh trên bia mộ, nói
- Chào cô! Cháu là bạn gái con trai cô! Cháu hứa sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy! Vì vậy cô không cần buồn.
Nhật Anh đưa ánh mắt nhìn thẳng vào My, tò mò nếu cô biết được hết mọi sự thật cô có còn ở bên anh và nói những lời này không.
Nhiều lần cô khiến anh dao động, anh đã nghĩ đến việc thôi không trả thù nữa. Nhưng anh không muốn có lỗi với mẹ anh đang ở trên trời. Bao năm qua, chưa từng có ai khiến anh phải suy nghĩ và day dứt nhiều như vậy.
.
Cô đang mỉm cười với mẹ anh thì anh đứng lên, cầm tay cô và kéo đi.
- Chúng ta về thôi! - Nhật Anh nói nhưng không được vui vẻ
My chỉ biết đi theo. Cô biết hôm nay tâm trạng anh không tốt