30 phút sau. Bên bờ hồ là bóng dáng mỹ nam. Nhật Anh vừa bước đến, Duy tặng một cú đấm ngay giữa mặt Nhật Anh.
- Cậu đang làm gì vậy - Nhật Anh hỏi
- Tất cả chỉ là anh bày ra phải không? -Duy
- Chuyện gì? - Nhật Anh
- Trả thù - Duy
- Cậu đã biết hết rồi sao? Là ông già nói phải không? - Nhật Anh
Lúc này Duy tức giận hơn, ánh mắt cậu sắc lạnh
- Chị ấy đã có lỗi gì chứ ? - Duy quát
- Chuyện của tôi cậu không nên tham gia - Nhật Anh
Duy nhếch mép
- Ngay từ đầu, tôi không nên để chị ấy về với anh. Bây giờ bằng bất cứ giá nào tôi
phải bảo vệ chị ấy
- Tôi có thể đợi xem cậu có thể làm được gì - Nhật Anh
.
Duy lẳng lặng bước đi, khuôn mặt lạnh lùng. Tóc có hơi rủ xuống che hết mắt. Hai tay cậu nắm chặt. Trông thật đáng sợ.
-----
Sáng hôm sau
Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống căn phòng của My. Cô nàng mới bừng tỉnh, biết mình đang ở nhà.
- Oa! Đau đầu quá
Điện thoại rung
- Chị đã dậy chưa? Hôm qua vì chị mà tôi mệt mỏi lắm biết không - Duy hỏi
- Tôi vừa dậy! Cảm ơn hôm qua đã đưa tôi về - My đáp
- Muốn cảm ơn thì hôm nay hãy ra ngoài đi chơi với tôi - Duy
- Này! Cậu có thể không làm quá lên như vậy được không - My đáp
- Tôi chỉ muốn chị đi chơi để tâm trạng tốt hơn thôi - Duy
My nghĩ lại, thấy tâm trạng mình cũng không ổn định, cô đồng ý
- Được thôi. 1 tiếng sau đến đón tôi.
Duy phì cười
- Giờ còn đòi tôi đón sao
My nhíu mày. - Không được sao?
- Không. Chỉ là tôi trêu chị tý thôi
----
1 tiếng sau. Chiếc xe thể thao, đã đỗ trước cửa nhà cô.
chính cô cũng đã đợi ở đây rất lâu rồi.
- Đến rồi sao? - My hỏi
- Hôm nay tôi nguyện làm nô lệ cho chị sai khiến - Duy nói
My bật cười
- Nô lệ sao? Có làm được không đây
- Bảo Duy tôi đã nói là sẽ làm
.
My mỉm cười chui vào trong xe.Hôm nay Duy đưa cô đến Times City. Nơi mà cô thích nhất
- Thật tuyệt. - My nói.
Thời gian cứ thế trôi. Duy có một ngày vô cùng thoải mái, mặc dù cái gì cũng đến tay cậu. Bữa trưa, vé xem phim, tiền ăn uống đều do cậu trả. Lúc về hai người chưa về hẳn, mà còn đi dạo , tản bộ. Không khí mát mẻ của buổi tối, My vừa đi vừa dang hai cánh tay ra như ốm lấy gió vậy.
- Chị hạnh phúc khi bên cạnh Nhật Anh chứ - đột nhiên Duy hỏi
- Tất nhiên - My không ngần ngại trả lời
- Chị có nghĩ sẽ có ngày Duy làm tổn thương hay phản bội chị không? - Duy hỏi
.
My đang bước đi, nghe thấy câu nói đó liền đứng lại. Nhìn thẳng vào Duy nói
- Không! Tôi tin anh ấy
My vẫn không biết gì. Vẫn ngây thơ tin vào người xấu xa đó. Trong lòng cậu cảm thấy có chút không vui, liền chuyển chủ đề
- Chị đã có dự tính gì chưa?
- Tôi sẽ đi học tại Mỹ - My nói
- Đại học New york?- Duy
- Đúng vậy! Nó là dự tính của tôi sau cuộc thi. - My nói
Duy không hỏi gì thêm về vấn đề đó
- Thế trong lòng chị đã từng có tôi không?
- Trước kia thì có nhưng giờ thì không - My vẫn không ngần ngại
Duy cảm thấy như có thêm hy vọng nào đó
- Tốt! Tôi sẽ khiến chị phải yêu tôi? - Duy
My bật cười
- Tôi không yêu một cậu nhóc đâu
Duy nghe vậy liền tụt hứng, trước kia cậu đã từng nhắc nhở không được gọi cậu là Nhóc vậy mà....Cậu tức giận bước đến gần My đe dọa
- Chị vừa gọi tôi là Nhóc? - Ánh mắt sắc lạnh nhìn My
-Không! Tôi nhầm - My sợ hãi
Thái độ đó của My càng làm Duy thêm thích thú. Phút chốc cậu không làm chủ được bản thân. Tiên gần hơn, chiếm lấy bờ môi mỏng manh của cô chị.
.
My sốc trước cái hôn bất ngờ đó. My dùng toàn lực đẩy Duy ra, nhưng bàn tay Duy đã ôm My thật chặt khiến cô không thể phản kháng.
- Chị sợ tôi sao? - Duy hỏi
- Cậu là đồ vô liêm sỉ. Từ nay tôi sẽ không gặp lại cậu nữa - My hết lên rồi chạy thật nhanh
Duy bất lực đứng dựa vào bức tường. Cậu không biết mình vừa làm gì nữa. Cậu đã đi quá giới hạn sao. Giờ cậu chỉ biết nhìn bóng dáng My khuất dần. Tim cậu khẽ nhói " Chị sẽ phải yêu tôi "