Hôm nay, Tất cả
các sinh viên của General sẽ quay lại trường học sau một thời gian dài nghỉ học.
Từ sáng sớm, các trường đã náo loạn. Nhật Anh đã phát ra thông báo “ Giữa tôi
và sinh viên khoa Thiết kế A1 không có gì cả! Từ giờ mọi người hãy thôi nói các
tin đồn và tập trung vào chuyện khác đi.” Vừa nghe được thông báo đó, các nữ
sinh viên đang buồn chán đều vui vẻ hẳn lên. Nhưng trong sự vui vẻ đó lại tồn tại
hàng trăm tin đồn mới. Hôm Party, ai nấy đều chứng kiến cảnh tượng tỏ tình, vậy
mà sau kì nghỉ mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo. Rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện
gì?
.
Giữa hàng trăm
sinh viên đang bàn tán sôi nổi. Thì chiếc xe BMW màu đen tiến vào học viện. Tất
cả đều xúm vào quanh chiếc xe. Vì họ biết trong xe là ai, điều đó không còn gì
lạ với các sinh viên đã học ở đây lâu. Từ trong xe, Bảo Duy bước xuống, anh
quay lại phía sau, dơ tay ra để bàn tay khác nắm lấy. Các nữ sinh đều kì lạ,
nhòm ngó bên trong nhân vật may mắn đó. My nắm lấy tay Duy từ từ bước ra. Không
khí học viện lại trở nên căng thẳng. Nhưng Duy với nắm tay bạn gái bước đi ung
dung trước hàng trăm câu hỏi.
-
Tại
sao? Tại sao lại như vậy? – Cả học viện đau lòng.
Duy làm như vậy
càng không biết đã gây cho My thêm nhiều tin xấu. My bước vào lớp, ánh mắt thù
hằn, tức giận hơn mọi ngày đổ dồn về cô. My cố gắng không quan tâm, ngồi xuống
chỗ của mình. Lúc này cô mới để ý, trên bàn và cả trên bàn chằng chịt các chữ
viết. “ Huyền My chia tay Bảo Duy đi” “ Huyền My con hồ ly tinh” “ Đứa con gái
lẳng lơ, tại sao đối xử với Nhật Anh như vậy?”…My tức giận cầm lấy giẻ lau bảng
-
Ai
đã viết những thứ này – My gào lên
Các sinh viên vẫn
làm ngơ, coi như không biết gì. My càng tức giận, nhưng chỉ biết ôm hận trở về
chỗ cũ. Ngọc Hân ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt nghiêm trọng, tra hỏi.
-
Có
lẽ bạn không nên đến trường trong mấy ngày này. Đợi tin đồn lắng xuống đã.
My khó hiểu
quay ra hỏi
-
Tin
đồn gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Hân thở
dài
-
Cả
học viện đang tung tin đồn. Bạn đùa giỡn với tình cảm của Nhật Anh, bây giờ lại
yêu Bảo Duy nên số người anti của bạn đang tăng lên rất nhất nhanh, gần như cả
học viện rồi.
My dứt khoát.
-
Tại
sao họ có thể nói như vậy? Giữa mình và Nhật Anh không có gì hết.
Ngọc Hân không
còn nói gì nữa. Hân đứng lên trở về chỗ cũ của mình để bắt đầu tiết học. Hôm
nay, My học không vào đầu chút nào, không khí căng thẳng của lớp học còn khiến
cho các giáo sư giảng xong muốn nhanh chóng rời khỏi càng sớm càng tốt. Thời
gian kết thúc các tiết học đối với My như 5 ngày vậy. Cô mệt mỏi bước xuống
canteen. Cô tiến lại gần máy pha cà phê, lấy cho mình một ly rồi ngồi xuống
bàn. Bỗng nhiên, Yến Nhi cũng ngồi xuống cùng cô. Ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳng
vào My.
-
Tôi
biết chuyện của chị và Bảo Duy. Trông hai người thật hạnh phúc đó.
My mệt mỏi đặt
cốc cà phê xuống bàn. Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng bị làm phiền, vậy cô phải sống
như nào trong cái nơi đáng sợ hơn cả địa ngục như này. My không trả lời. Yến
Nhi tiếp tục mỉa mai.
-
Chị
cũng thật ghê gớm. Chị đùa giỡn tình cảm của Nhật Anh đến nỗi anh ấy phải tạm
nghỉ học ở đây một thời gian. Quay lại General làm việc.
- Nhưng tôi sẽ cảnh cáo chị lần đầu. Chị phải
mau chóng rời xa Duy, không thì tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nói xong Yến
Nhi đứng lên đi luôn. My cầm luôn ly cà phê uống một ngụm lớn, rồi đặt mạnh ly
xuống bàn tức giận.
.
Một ngày học mệt
mỏi ở học viện đã kết thúc. Các sinh viên trở về nhà, ai cũng có kẻ đưa người
đón bằng ô tô. My đi ra cổng trường, Duy đang ở đó đợi cô. Anh dang rộng cánh
tay, My hiểu ý chạy đến ôm Duy ngay.
-
Anh
nhớ em quá đi! Đã 10 tiếng anh không được gặp em rồi.
My cả ngày buồn
chán, vừa gặp được Duy là tan biến hết. Duy mở cửa xe cho cô, và còn thắt cả
dây an toàn nữa. Rồi anh nhanh chóng khởi động xe, đưa My về nhà. Trên đường về,
thấy thái độ của My kì lạ, anh lo lắng.
-
Sao
mà buồn vậy?
My chán nản
đáp.
-
Tất
cả là tại anh. Bây giờ ở nữ sinh ở học viện đều ghét em hết rồi.
Nhật Anh bật cười.
-
Không
sao đâu! Có anh bảo vệ em mà.
My bó tay trước
tính cố chấp của Duy. Khoa của anh cách khoa của cô một dãy nhà thì làm sao hiểu
nổi áp lực của cô. Lát sau, Xe dừng lại trước cửa nhà cô. Cô bước xuống xe, từ
trong xe Duy nói chào tạm biệt. Phải để cho anh khởi động xe đi hẳn My mới định
vào nhà. Nhưng cô lại nhìn sang căn nhà bên cạnh, có lẽ cô vẫn còn cảm thấy có
lỗi, nên muốn xin lỗi anh chân thành. Cô bước sang gõ cửa. Từ trong nhà một bác
gái tuổi trung niên bước ra mở cửa.
-
Bác
là ai? – My hỏi
Người phụ nữ
nhìn qua My. Rồi đáp
-
Ta
là chủ nhà này.
My càng thấy kì
lạ.
-
Không
phải chủ nhà này là một người con trai sao?
-
À!
Cháu đang nói anh chàng tuấn tú đó sao? Ngày hôm qua! Cậu ấy đã bán lại căn nhà
này cho ta rồi.
My không hỏi gì
nữa. Chỉ lặng lẽ trở về nhà. Cô nghĩ anh cần thời gian để quên đi cô. 8 giờ tối,
My đang ngồi xem phim tại phòng khách thì nhận được một số điện thoại lạ.Cô bấm
trả lời
-
Cô
là con gái của ông Trần Nguyên Hùng phải không
My đáp
-
Đúng
vậy.
Đầu dây bên kia
trả lời:
-
Vào
lúc 7 giờ tối hôm nay. Ông Trần Nguyên Hùng đã gặp tai nạn. Cô mau đến bệnh viện
và chuẩn bị tinh thần cho việc xấu nhất.
Điện thoại trên tay My, bỗng nhiên rơi xuống đất. Cô ngã khụy xuống đất,
tinh thần không còn ổn định. Cực kì bối rối, nhưng vẫn cố đứng lên chạy ra
ngoài quốc lộ, bắt lấy một chiếc taxi đi thật nhanh đến bệnh viện
----
Tại bệnh viện.
My vừa đến, đã gấp gáp tìm phòng bệnh.
Chị y tá nói
-
Bệnh
nhân đang trong phòng cấp cứu.
Nói rồi My chạy thật nhanh đi. Lúc này, bác sĩ cũng vừa bước ra từ
phòng phẫu thuật. Sắc mặt không có gì vui. My chạy đến hỏi dồn
-
Bác
sĩ ba tôi sao rồi?
Bác
sĩ lắc đầu
-
Chúng
tôi đã cố gắng hết sức! Ông ấy sẽ trong tình trạng hôn mê không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Bây giờ chỉ có thể
trông đợi vào may mắn thôi.
My nghe như sét đánh ngang tai. Cô gào lên
-
Ý
ông là ba tôi sẽ sống như người thực vật sao?
Bác sĩ cố động viên
-
Cháu
đừng quá kích động. Do ông ấy bị bệnh lâu ngày nên mới vậy.
My sốc, cô đứng không còn vững. Tại sao ngày này lại đến sớm như vậy.
Cô còn muốn trò chuyện, muốn tâm sự, còn nhiều chuyện mà cô chưa kịp nói với ba
mà. Tại sao lại như vậy. Điện thoại My lại rung lên.
-
Chào
cô! Chúng tôi từ đồn cảnh sát gọi tới. Chúng tôi đang trong quá trình điều tra
về vụ tai nạn của ông Nguyên Hùng. Sẽ có kết quả sớm, nên cô và người nhà không
nên lo lắng quá nhiều.
My không trả lời, chỉ buông chiếc điện thoại trên tay xuống đất. Cô vừa
khóc vừa tiến vào phòng bệnh. Ba cô đang nằm đó, chằng chịt những dây chuyền nước
và ông đang thở ô xi. My ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Nắm lấy tay ba,
-
Ba!
Ba tỉnh lại đi. Con không muốn nhìn thấy ba như vậy. Ba đừng rời xa con và mẹ
được không?
My vừa nói vừa khóc tuyệt vọng, bàn tay của ba cô áp sát vào mặt cô được
rửa qua bằng nước mắt. Lúc này, phía cửa bệnh viện một người con gái đứng nhìn
qua khe cửa, khóe miệng nhếch lên.