Sau khi trở về
từ chỗ chủ tịch Minh Đức. My chưa trở về ngay, cô còn rẽ vào nghĩa trang thành
phố thăm ba. Cô đã khóc nhiều, cô nhìn ngắm tấm ảnh ba đang nở nụ cười rạng rỡ
trên bia mộ mà lòng nhức nhối.
-
Ba!
Tại vì con quá kém cỏi. Lúc nào cũng ỷ lại
vào ba mẹ. Giờ đây, ngay cả hạnh phúc của riêng mình con cũng không bảo vệ được.
Vậy con phải làm sao đây ba?
My ngã khụy xuống
bên bia bộ, khuôn mặt tuyệt vọng, ánh mắt đẫm buồn. Cô ngồi đó một lúc lâu, sau
đó đứng dậy, quệt nhanh những giọt nước mắt đang chảy dài, hít một hơi thật sâu
rồi nói.
-
Con
nghĩ kĩ rồi! Con sẽ đi Mỹ. Rồi con sẽ quay lại, bằng mọi giá phải tìm được người
đã hại chết ba, con sẽ khiến người đó phải trả giá đắt.
Vừa dứt câu, My
đứng quay người bước đi thật nhanh.
.
Trên taxi.
My đưa mắt ra cửa
sổ, ngắm nhìn thành phố tiếc nuối. Không lâu nữa, cô sẽ không được nhìn quanh cảnh
này. Cô phải đến một đất nước xa xôi, ở đó cô sẽ thay đổi và hoàn thiện bản
thân. Taxi dừng lại trước đồn cảnh sát.
.
Mẹ cô từ bên
trong nhà giam bước ra. Bộ dạng nhếch nhác, khuôn mặt buồn thiu. Có lẽ ba cô mất
là cú sốc quá lớn, nên để dễ dàng trở lại bình thường là điều quá khó đối với mẹ
cô. My nhìn mẹ mà trong lòng không khỏi đau đớn, chỉ vì cô mà cả gia đình cô trở
nên như vậy. Cô đưa hai tay ra trước nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của mẹ.
-
Mẹ!
Con sẽ đi Mỹ. Rồi con sẽ quay lại để trả thù cho ba.
Mẹ đưa mắt nhìn
My.
-
Con
có thể làm được sao?
My cương quyết.
– Đúng vậy! Con quyết tâm rồi. Con không thể sống như một kẻ vô dụng được.
Mẹ My mỉm cười
hiền hậu.
-
Được!
Con hãy đi đi. Rời xa Việt Nam, rời xa mảnh đất đầy mối nguy hiểm này.
-
Mẹ!
Sau khi ra tù. Mẹ phải biết chăm sóc bản thân đợi con trở về đó.
Bà khẽ gật đầu.
Từ sâu trong đôi mắt ánh lên một niềm vui và hy vọng lớn lao.
-----
Trong căn phòng
rộng lớn
My cô đơn, lạc lõng
ngồi xếp đồ đạc, bỏ vào chiếc vali xinh xắn. Bỗng nhiên điện thoại cô rung “ Bảo
Duy” đang gọi đến. My giật mình, lúng túng cầm điện thoại do dự.
-
Alo!
Xin lỗi vì anh phải đi Hong Kong gấp. Không kịp nói với em.
My mỉm cười.
-
Không
sao! Em không giận vì lý do cỏn con đó đâu.
Duy yên tâm
hơn.
-
Nhưng
em không được như lần trước đâu nhé. Không được rời xa anh nữa. Anh nói rồi anh
sẽ bảo vệ em.
Bất giác, dòng
nước từ khóe mắt My bắt đầu chảy xuống. Cô hốt hoảng lấy tay bịt miệng vì nấc
nhẹ. Duy ở đầu dây bên kia vẫn nghe được rõ tất cả.
-
Em
đang khóc sao?
My cố gắng nén nước mắt. – Em khóc vì đang nhớ ba thôi.
Anh đừng lo. Thôi em mệt rồi em đi ngủ đây.
My vội vàng cúp
máy. Cô không giỏi nói dối, chỉ sợ càng tiếp tục nói chuyện Duy sẽ biết. My nằm
gục xuống giường mệt mỏi.
.
Sáng hôm sau.
Đám vệ sĩ của
chủ tịch Minh Đức lại đứng trước cửa nhà My chờ sẵn.
My nhanh chóng
vác vali xuống và đến sân bay.
Bây giờ đang là
8 giờ sáng. My ngồi chờ đợi chuyến bay của
mình lúc 9 giờ mà trong lòng muốn ở lại.
.
Ở một nơi khác.
Nhật Anh đang đọc
một đống tài liệu. Cực kì ra dáng một người lãnh đạo cao quý. Cũng phải thôi
anh là người thừa kế tập đoàn General
nên khí thế phải hơn người bình thường một bậc. Đột nhiên anh nhận được
một cuộc điện thoại.
-
Thiếu
gia! Cậu nhờ tôi theo dõi tiểu thư Huyền My. Hôm nay cô ấy sẽ xuất cảnh vào lúc
9 giờ.
Nhật Anh giật
mình. – Tại sao?
-
Tôi
không biết! Chỉ biết là sáng hôm qua khi rời khỏi nhà chủ tịch Minh Đức. Cô ấy
đã đến nghĩa trang thành phố và khóc rất nhiều.
Nhật Anh tức giận
buông ngay một câu chửi thề rồi cúp máy
-
Khôn
khiếp
Anh đập mạnh
tay xuống bàn, gạt phăng đống giấy ở trên bàn. Rất ít khi anh có biểu hiện như
vậy vì ai đó, chỉ khi người đó quá đỗi quan trọng với anh. Anh dơ tay lên nhìn
đồng hồ 8 giờ 30 phút. Anh vội vã lấy áo khoác rồi chạy thật nhanh ra gara để
xe.
----
Sân bay
Tiếng thông báo
vang lên” Hành khách đi chuyến bay đến Hoa Kì lúc 9 giờ sáng giờ Việt Nam chuẩn
bị xuất trình giấy tờ”
Một tên vệ sĩ
lên tiếng.
-
Tiểu
thư! Sắp đến lúc đi rồi.
My lạnh lùng trả
lời
-
Tôi
biết! Không cần các người lo. Hãy trở về đi, tôi sẽ không thất hứa với chủ tịch
đâu.
Đám vệ sĩ vẫn
cương quyết
-
Chúng
tôi phải thấy tiểu thư lên máy bay rồi mới
được trở về. Không được lại trái lời chủ tịch.
My ấm ức, bước
đi về phía khu vực xuất trình giấy tờ.
Bỗng nhiên từ đằng
sau cô, có ai đó gọi tên.
-
My!
Em đứng lại
My đứng khựng lại.
Quay lại thì thấy Nhật Anh đang chạy đến chỗ cô. Đám vệ sĩ nhìn thấy Nhật Anh
liền cản lại. Nhật Anh đưa ánh mắt giết người nhìn mấy tên vệ sĩ, tất cả đều
run sợ trước thái độ đấy nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
-
Tránh
ra! Nếu các người còn muốn sống
Cả đám lúng
túng nhìn nhau. Họ đều biết đến sự đáng sợ của Nhật Anh, mặc dù là người của chủ
tịch Minh Đức chú ruột của anh cũng không thể làm gì anh cả. Trong gia tộc anh,
ba anh là con trưởng nên anh cũng có tầm quan trọng không kém. Tất cả đều đứng
lùi lại nhường đường cho anh. Nhật Anh bước đến cạnh My
-
Em
định đi đâu hả?
My đáp
-
Em
phải đi! Chỉ có đến Mỹ em mới có thể trả thù cho ba.
Nhật Anh đưa
tay kéo My lại, ánh mắt tha thiết hy vọng. – Đừng đi! Anh sẽ giúp em.
My gạt tay anh
ra. Tuyệt tình – Anh đừng bám lấy em nữa. Bây giờ em chỉ là đứa con gái không
còn gì, tiền bạc, gia đình đều mất hết.
Nhật Anh ôm lấy
cô, giữa dòng người tấp nập ở sân bay. My cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh vòng
tay ôm quá chặt, dù có vô tình như thế nào cũng không thoát khỏi.
-
Em
đừng đi! Cùng lắm là anh nuôi em cả đời.
My càng cương
quyết. – Xin lỗi anh! Em không thể chấp nhận được lòng tốt của anh được.
Vừa dứt câu, My
dùng toàn lực đẩy Nhật Anh ra.
-
Nếu
đã như vậy thì anh sẽ cùng em đi.
Nói rồi Nhật
Anh rảo bước về phía khu vực bán vé máy bay. Hai nhân viên nữ vừa nhìn thấy anh
liền dán mắt vào không thể rời khỏi khách hàng đẹp trai.
-
Cho
tôi một vé máy bay đi Mỹ lúc 9 giờ.
Một nhân viên
trả lời. – Vâng! Nhưng phiền anh đợi thêm 5 phút nữa.
Nhật Anh tức giận
đập mạnh tay xuống. – Các người không thấy máy bay sắp cất cánh rồi sao. Tôi là
khách hàng Hit mà cũng phải đợi à. Còn không nhanh lên thì hai người có thể bị
đuổi việc đó.
Hai nhân viên
nhăn nhó nhìn nhau. Vội vã lấy vé máy bay đưa cho anh. Sau khi Nhật Anh rời khỏi,
họ lẩm bẩm
-
Đẹp
trai vậy mà “Dữ”
.
My ngạc nhiên. –
Anh có đem theo hộ chiếu sao
Nhật Anh mỉm cười
-
Tất
nhiên! Những người làm trong General lúc nào cũng phải mang hộ chiếu bên mình.
Đề phòng việc ra nước ngoài đột ngột.
.
Sau khi xuất
trình hết giấy tờ. Cả hai đã yên vị trên máy bay.
Nhật Anh vẫn
cái dáng vẻ đó, đeo tai nghe nhạc và nhắm mắt hưởng thụ. Còn My vẫn lo lắng bồn
chồn, đứng ngồi không yên, quay sang dặn
dò Nhật Anh.
-
Anh
không được nói với Duy là em đến Mỹ.
Anh khẽ gật đầu
bình thản. My lại tiếp tục thắc mắc.
-
Nhưng
tại sao anh cứ phải bám lấy em như vậy? Anh muốn tìm bạn gái đâu phải khó.
Nhật Anh mỉm cười.
– Vì anh đã có tất cả. Anh chỉ cần mỗi em, ở em anh tìm được sự bình yên vốn
có, chỉ khi ở bên em anh mới thấy được cuộc sống này nó tươi đẹp đến mức nào. Mặc
dù, bây giờ hai ta chưa thuộc về nhau. Nhưng ở cuối con đường tình yêu ta sẽ gặp
lại nhau.
My khoanh tay
trước ngực, tự mãn.
-
Anh
không thể chắc chắn như vậy được. Em đã có người để mình chờ đợi, nhớ mong rồi.
Nhật Anh bật dậy,
sắc mặt khó chịu hiện rõ, như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó vậy. khóe miệng khẽ
nhếch lên tạo thành một nửa vòng cung. – Em không nên nói những lời đó nếu muốn
sống yên ổn.
Nói rồi anh tiến
gần đến sát mặt My. Từ từ xâm lấn đôi môi anh đào mong manh. Vẫn thế, anh hôn
bá đạo như trước kia. Một người có kinh nghiệm rất nhiều. My đẩy anh ra thật mạnh.
Nhật Anh càng thích thú trêu trọc
-
Em nên
nhớ! Em là người người đầu tiên anh chủ động hôn. Từ trước đến giờ toàn người
khác hôn anh thôi nhé.
----
Tại biệt thự Bảo
Duy.
-
Ba
con đã về.
Chủ tịch Minh Đức
mỉm cười mãn nguyện.
-
Con
làm tốt lắm. Ta có thể yên tâm giao lại Dream Star cho con quản lí rồi.
-
Vâng.
Ông thở dài rồi
nói. – Người con gái đó! Huyền My. Nó đã rời khỏi Việt Nam rồi.
Duy bàng hoàng,
không tin nổi.
-
Ba
lại bắt cô ấy rời xa con sao? Không được con phải đi tìm cô ấy
Ba Duy đập bàn
tức giận. – Con nên tỉnh táo lại đi! Đừng nên lấn quá sâu như vậy. Nên nhớ con
lại người thừa kế của Dream Star đừng để những việc này làm mất hết lý trí.
Duy đáp
-
Con
chỉ cần cô ấy thôi.
-
Con
mà đi tìm nó. Ta sẽ khiến nó phải biến mất mãi mãi. Hãy quay lại Havard đi, 5
năm sau ta sẽ cho phép con tìm nó.
Duy nhìn thẳng
vào mặt ba mình. – Ba thật đáng sợ! Vì tiền mà có thể làm tất cả.
-
Con
thì biết gì chứ? Ta làm những thứ này đều vì con. Chỉ vì từ nhỏ con luôn kém cỏi
hơn Nhật Anh, nên ta rất mất mặt với các trưởng bối. Giờ là lúc con nên thay đổi.