Phòng làm việc
sang trọng, rộng lớn với những bộ quần áo được thiết kế bắt mắt đẹp đẽ. Tạp chí
thời trang Mỹ với ảnh bìa của một nhà thiết kế xinh đẹp nổi tiếng nhất New
York. Quyển tạp chí được xem qua rồi đặt
nhẹ nhàng xuống bàn. Từ cửa bước vào một trợ lý xinh đẹp.
-
Jessi.
Đây là những công ty thời trang nổi tiếng tại Hoa Kỳ. Chị nghĩ xem ta nên kí hợp
đồng với ai?
Jessi cầm lấy tập
tài liệu, đưa mắt nhìn qua một lượt. Lắc đầu.
-
San
San! Từ chối tất cả các lời mời. Nói với họ rằng chị không có hứng thú với công ty thời trang nổi tiếng.
San San nghiêng
đầu khó hiểu.
-
Chị!
Em làm trợ lý của chị đã 2 năm rồi. Nhưng vẫn không hiểu nổi, tại sao chị cứ phải
ký kết hợp đồng với những công ty không có chút tiếng tăm, để rồi kéo họ lên một
vị trí cao trên thị trường như Fashion KC.
Jessi nhếch
mép. Khuôn mặt xinh đẹp đã có phần già dặn hơn 4 năm trước. Giờ đã như một phụ
nữ trưởng thành xinh đẹp, tài giỏi.
-
Không
nên trèo lên vị trí quá cao sang. Phải
biết bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất.
San San lại
càng không hiểu. Định hỏi tiếp nhưng vừa thấy cái xua tay của Jessi là cô tự động
bước ra ngoài.
.
Jessi ngồi lại
trong phòng, cô mệt mỏi tựa vào thành ghế phía sau, mắt từ từ nhắm lại. Bao kí ức
lại ùa về.
4 năm trước.
-
Cô
nên làm việc khẩn trương lên. Có biết bên ngoài là bao khách đang chờ không. Thật
là vô tích sự, đáng ra ngay từ đầu tôi không nên thuê người Việt nam như cô vào
đây.
My cúi gục xuống
rửa đống bát trước mặt, cô cố ý lơ đi sự chởi bới của chủ nhà hàng. Từ khi đến
Mỹ, cô đã phải làm công việc này, quá sức đối với một người đã từng là tiểu thư
được nuông chiều từ nhỏ.
Vừa kết thúc
công việc ở nhà hàng. Cô trở về nhà, cũng không thể nói là nhà bởi vì chỉ là một
căn phòng thuê nhỏ với giá rẻ. My cặm cụi với đống bài vẽ quần áo, ngày qua ngày,
bản vẽ được hình thành là cô mải miết may thành bộ cho mình tự mặc để tiết kiệm
được phần nào. Những trong cái rủi lại có cái may. Trong một lần, cô làm bồi
bàn tại một nhà hàng khác sau khi vừa bị đuổi việc rửa bát. Một ông chủ quý
phái sang trọng, nhìn cô từ đầu đến cuối, khiến My khó chịu muốn lẩn tránh. Đột
nhiên ông gọi My đến.
-
Xin
chào! Tôi có thể biết quần áo cô mặc là của hãng thời trang nào không?
My đáp.
-
Đều
là tôi tự thiết kế và may lấy.
Người đàn ông
ngạc nhiên.
-
Thật
sao? Nó thực sự rất đẹp và tinh tế. Có lẽ tôi đã tìm đúng nhân tài rồi.
My thắc mắc.
-
Ông
nói vậy là sao?
Ông mỉm cười.
-
Tôi
người chuyên đào tạo những người thiết kế trẻ tài năng có đam mê. Tôi thấy
cô rất
hợp lý.
-
Căn
cứ vào đâu để tôi có thể tin ông?
.
-
Nhìn
tôi giống người lừa đảo sao? Cô biết Fashion Star chứ.
My đáp
-
Tôi
biết! Công ty thời trang nổi tiếng nhất New York.
Nói rồi ông lấy
từ trong túi ra một tấm thẻ. Khiến My sững sờ, ngạc nhiên.
-
Thì
ra….Ôn g là…..Giám đốc….. công ty đó
Người đàn ông
khẽ gật đầu.
Sự nghiệp của
cô bắt đầu từ đó. Ban đầu chỉ là một trợ
lý nhỏ trong công ty, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Giám đốc, cô được thể hiện bản
thân mình. Những bộ quần áo do cô thiết kế luôn được đánh giá cao, và đưa ra thị
trường được mua với số lượng nhiều nhất.
Nhưng khi sự nghiệp
đang lên đến đỉnh điểm thì cô lại xin nghỉ làm tại Fashion Star. Khiến bao người
tiếc nuối và bất ngờ. Từ đó, cô luôn xin vào làm việc tại những công ty không
có tiếng tăm, nhờ năng lực và sự cố gắng của cô, bất kì công ty nào cô gia nhập
cũng được xếp ở vị trí hàng đầu, ngay cả các công ty đã đến bờ vực phá sản cũng
lên được điểm cao nhất. Vì vậy, những công ty thời trang nổi tiếng tại Mỹ đều
mong muốn có một nhà thiết kế trẻ như cô.
.
Quay lại hiện tại.
Đột nhiên từ cửa
xông vào một ai đó. San San thì cố gắng kéo tay ngăn cản.
-
Anh
không thể vào được.
Jessi bị tiếng ồn
làm thức giấc. Mệt mỏi đứng dậy. Xua tay ra hiệu cho San San ra ngoài.
-
Em
định trốn đến bao giờ. 4 năm qua, bây giờ là lần thứ 4 anh tìm em rồi đó.
My đáp
-
Em
sẽ không trốn nữa. Trước kia vì không muốn dựa dẫm vào anh, không muốn nhận sự
giúp đỡ quá nhiều nên em mới bỏ đi như vậy. Dù sao thì cũng Xin lỗi anh.
Nhật Anh thở
dài
-
Em
thay đổi nhiều quá! Người mà anh biết đâu có lạnh lùng, suy nghĩ chin chắn như
vậy.
My nhếch mép. –
Thời gian thay đổi thì con người cũng đổi thay. Hôm nay, anh đến tìm em là có
việc gì vậy?
Nhật Anh mỉm cười
đáp
-
Anh
có hai việc. Việc đầu tiên là anh muốn mời em về General làm việc, anh biết bây
giờ em là nhà thiết kế danh tiếng nhất ở New York để mời được em thì rất khó
nhưng anh rất mong em có thể giúp đỡ General.
My cười trừ.
-
Em
sẽ suy nghĩ. Việc thứ hai là gì?
Nhật Anh đáp
-
Trong
suốt 4 năm nay, anh không hề rung động trước cô gái nào vì em. Em định bắt anh
chờ đến khi nào?
My giữ khuôn mặt
thẳng tưng, không biểu cảm ngồi xuống ghế
Sofa cầm tách trà, nhàn nhã uống.
-
Tại
sao anh không đáp lại tình cảm của Diệp Thảo mà lại khổ sở chờ đợi em như vậy?
-
Vẫn
là câu hỏi đó của em! Chứng tỏ người em thích vẫn là Bảo Duy. Nhưng anh nói cho
em biết, dù bây giờ em có cao quý, có địa vị như thế nào? Thì em vẫn chưa là gì
đối với anh. Cho nên đừng tự kiêu quá, lòng kiên nhẫn của anh có hạn.
My tức giận cầm
tách trà trên tay, ném thẳng xuống đất vỡ tan. Bên ngoài San San vừa nghe thấy
tiếng động liền vội vã chạy vào.
-
Chị!
Có việc gì vậy?
My chốt một câu
khiến tim Nhật Anh đau như cắt
-
Bây
giờ, tôi không còn là người dễ dàng bị sỉ nhục như vậy. Anh nên cẩn thận lời
nói. San San tiễn khách
Nhật Anh sắc mặt
thay đổi lạ thường, khuôn mặt âm độ lạnh băng. Nhìn về phía My, nói ra những lời
khiến người khác phải run sợ.
-
Em
không nên như vậy. Chưa biết rõ con người, bản chất tàn độc của tôi thì đừng
lên giọng. Tôi không hề dễ dãi với ai bao giờ. Em phải tự hào vì mình là người
đầu tiên. Từ mai, em sẽ thấy được tôi tàn nhẫn đến mức độ nào. Jessi cứ chờ
xem.
Nói rồi, anh bước
đi thật nhanh rồi đóng sầm cửa lại. San San đứng gần còn run sợ đến ghê người.
Phía bên này,
Sau khi Nhật Anh rời đi, My mới thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cô lại cảm thấy
choáng váng đứng không vững. San San hốt hoảng chạy đến gần.
-
Chị!
Chị không sao chứ?
My mỉm cười.
San San nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống, ngây thơ hỏi
-
Anh
ta là ai vậy? Tại sao đứng trước anh ta chị lại không có tự tin như vậy. San
San chưa bao giờ thấy chị như thế này với ai cả?
My đáp
-
Một
người mà chị nợ rất nhiều.
San San bật cười
-
Chị
nói đến đây. San San cũng biết là nợ tình rồi.
My nhíu mày. –
Con bé này. Chỉ giỏi nói linh tinh
Vừa bị nói
trúng tim đen. My có hơi hốt hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
----
Việt Nam
Duy lặng thinh,
đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt đẫm buồn, giấu kín bao tâm sự. Tia nắng của
hoàng hôn chiếu xuống càng làm anh thêm đẹp đẽ.
Bỗng nhiên, một
vòng tay ôm lấy anh từ sau, ngọt ngào ấm áp.
-
Em
diễn về rồi sao?
Yến Nhi nhẹ
nhàng đáp
-
Vâng.
Duy lại im lặng
không nói gì. Yến Nhi thấy kì lạ nên hỏi.
-
Sao
vậy? Lại nghĩ đến Huyền My sao? Nếu như vậy sao anh không đi tìm chị ấy
Duy đáp
-
Năm
đầu tiên. Anh điên đảo chạy đi tìm cô ấy, nhưng tìm mãi không thấy. Rồi dần dần
mới có suy nghĩ khác, nếu yêu anh thật lòng thì đã không rời xa anh 2 lần.
Yến Nhi nhẹ
nhõm hơn hẳn. Vòng tay cô siết chặt hơn lấy Duy.
-
Bây
giờ cô ấy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng tại New York Jessi.
Duy vẫn bình thản.
– Anh biết! Nhưng không còn quan tâm nữa rồi.
ừ khi My bỏ
đi, lúc nào Duy cũng vậy. Luôn che giấu cảm xúc, anh luôn nghĩ rằng mình đã
không còn quan tâm, không còn yêu My nữa nhưng thật ra trái tim anh đâu như vậy.
Ngày đêm nhớ mong, thương nhớ nhưng không dám đi tìm vì sợ ba mình sẽ làm gì
cô. Một trái tim tồn tại đầy vết xước, hỗn
loạn không thể phân biệt được giữa yêu và ghét.
----
1 tuần sau.
-
Chị!
Đây là lần đầu San San thấy chị kí kết hợp đồng với một công ty nổi tiếng.
My cười ngọt
ngào. – Chỉ là không hiểu rõ. Nên muốn tìm hiểu thêm thôi. San San đi thôi! Hôm
nay là ngày đầu tiên nên ta phải đúng giờ.
Hai cô gái tiến
ra phía ô tô sang trọng. Một vệ sĩ nữ người phương Tây đã đứng sẵn ở đó mở cửa.
-
San
San! Chưa được về Việt Nam bao giờ nhỉ?
San San mở to
đôi mắt nhìn My. Trong một tuần nay, cử chỉ hành động của My rất kì lạ.
-
Chưa
ạ! San San là người Trung Quốc bị lưu lạc đến Mỹ nên không được đi thăm thú nhiều
quốc gia.
My mỉm cười,
nhìn em gái nuôi của mình.
.
Lát sau. Xe dừng
lại trước công ty thời trang Seasons.
Vào trong là một
tòa nhà rộng lớn với hơn hàng trăm nhân viên đang đi lại. Nhưng kì lạ, tất cả
không phải đều là người Mĩ, mà một nửa còn lại là người Việt Nam. Đột nhiên,
San San đãng trí vừa nhớ ra được gì đó, vội vàng lên tiếng.
-
Chị!
Còn một thông tin nữa. Công ty này là của người Việt. Nghe nói Chủ tịch ở đây rất
đẹp trai.
My nhếch mép, đập
nhẹ vào đầu San San.
-
Con
bé mê trai! Chị vào đây để làm việc chứ không phải ngắm chủ tịch đâu nhé.
Đang đi thì đằng
trước một nhân viên đứng nghiêm trang cung kính cúi chào
-
Chào
cô! Jessi. Tôi là trưởng phòng thiết kế. Rất vui được gặp người nổi tiếng như
cô. Từ bây giờ chúng ta sẽ làm việc cùng nhau thường xuyên. Chào mừng nhà thiết
kế chính.
Nói rồi trưởng
phòng dẫn đường đưa My vào phòng làm việc. Thủ tục có hơi kì quặc, My hỏi
-
Không
phải! Nên đưa tôi đi gặp chủ tịch trước à.
Trưởng phòng cười
trừ. – Xin cô thứ lỗi! Chủ tịch của chúng tôi ít gặp nhân viên mới. Kể cả nhà
thiết kế nổi tiếng như cô.
My càng thấy
khó chịu hơn. Tại sao cô có thể vào một công ty lạ lùng, với một tên chủ tịch tự
kiêu tự mãn như vậy được. Thật là sai lầm khi kí hợp đồng.
.
Phòng làm việc
của cô ở phía trong cùng. Rộng rãi nhưng trống vắng chỉ có mỗi một mình. Cô cặm
cụi ngồi vẽ mà buồn chán. Bỗng nhiên từ cửa trưởng phòng lại bước vào.
-
Chủ
tịch yêu cầu cô làm một bản vẽ thời trang, rồi tự mình mang lên phòng làm việc
của chủ tịch. Cô không nên thắc mắc, bởi nhân viên mới luôn được kiểm tra như vậy.
Nhưng chỉ có điều kì lạ, là cô là người đầu tiên được chủ tịch mời vào phòng
làm việc của mình.
-
.
My nằm gục xuống
bàn chán nản. Lại một thủ tục kì quặc. Mặc dù để thiết kế một bộ quần áo trong
vòng 1 tiếng không phải là khó. Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được cái sự
phũ phàng của công ty.
Bộ quần áo trên
giấy nhanh chóng được hoàn thành. My vội
vàng lên tầng cao, nơi làm việc của chủ tịch.
Thư ký riêng vừa
nhìn thấy cô cũng bất ngờ không kém, đây đúng là lần đầu tiên nhân viên mới được
vào đây. My bình thản mở cửa bước vào.
Nhưng sau khi đóng cảnh cửa xong, cô càng sốc hơn.