Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 70: Tình Bạn Một Thứ Xa Xỉ



Sáng sớm, chiếc xe BMW màu đen dừng lại ngay trước cửa tập đoàn Dream Star nổi tiếng. Cùng lúc đó, xe riêng của chủ tịch Minh Đức cũng dừng ngay tại cửa. My bước xuống, bắt gặp ngay chủ tịch cô cúi chào trang trọng, bởi vì bây giờ đã là nhân viên của công ty cô phải biết giữ lịch sự hơn, đặc biệt là phải kính Elly một bậc mặc dù cả hai là kẻ thù.

- Chào chủ tịch.

Ông vừa bước xuống, gặp My đang cúi chào mình. Ông bật cười:

- Đang ở bên ngoài công ty! Không cần phô trương vậy đâu. Jessi

Đang nói, ông nhìn sang bên chiếc xe BMW black kia, đột nhiên ông giật mình. My nhìn thấy hành động kì lạ, sắc mặt tái xanh lại, cô cười thầm “ Đúng là ông có tật giật mình “. My hỏi

- Chủ tịch làm sao vậy?

Ông đang lơ ngơ, mãi mới hoàn hồn được, lấy lại tinh thần đáp. – Không có gì!

Nói rồi ông bước vào công ty với một đoàn người mặc đồ đen đi đằng sau mình. My đứng lại nhìn bóng dáng chủ tịch đang khuất dần, trong ánh mắt chứa đầy sự giận dữ, căm ghét. Ngay từ đầu, ý định của cô khi đi chiếc xe này là để chắc chắn hơn về kẻ đã gây ra cái chết của ba cô. Vậy là kết quả đã rất rõ ràng, chỉ là không có chứng cứ xác thực để định tội mấy con người gian ác. Chỉ có một cách duy nhất là kết hôn với Nhật Anh, nhưng cô đâu thể làm vậy, dù sao đó cũng chính là người mà bạn thân cô yêu thương.

.

Vào đến công ty, My lại được dẫn đến phòng làm việc của mình. Bên trong tòa nhà hàng trăm con người bận rộn đang làm việc, ai nhìn thấy My cũng cúi chào. Bởi vì thông tin về nhà thiết kế chính đã được lan rộng, hầu hết mọi nhân viên đều đã biết rõ cô. Ngay khi bước vào phòng làm việc của mình, cũng có rất nhiều lời khen dành cho cô, nhưng những thứ đó chỉ là nịnh nọt cấp trên mới vào thôi.

- Nhà thiết kế chính thật xinh đẹp….Cô ấy có gương mặt như một hoa hậu.

My bỏ ngoài tai hết những lời nói đó, cô chăm chú vào làm việc với một đống tài liệu, dự án thời trang mới được đặt trên bàn từ lúc cô chưa đến. Đột nhiên tiếng thông báo vang lên khắp công ty “ 10 phút nữa, sẽ có cuộc họp khẩn. “

Vừa nghe xong, My nhanh chóng thu dọn rồi đến phòng họp ngay. Trong tòa nhà rộng lớn này, phòng làm việc của cô ở tầng 5, mà phòng họp ở tận tầng 12, mặc dù đi thang máy cũng khiến cô vô cùng mệt mỏi.

Cánh cửa phòng họp được hai nhân viên đứng đó mở cho. Bên trong, cuộc họp không đông lắm, chỉ dành cho những người có chức vụ cao. Vừa mới vào công ty, My đã leo lên được cành cao chót vót như vậy, tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực suốt 5 năm qua. Bất kì công ty nào ở Mỹ muốn mời cô vào làm việc thì họ đều phải nhường chức vụ Nhà thiết kế chính danh giá cho cô. Thời gian gia hạn cuộc họp kết thúc, cánh cửa được khóa lại. Chiếc ghế trên cùng là chủ tịch Minh Đức ngồi, bên tay trái ông là Bảo Duy, còn bên tay phải là Elly đang nhìn My ngồi bên cạnh mình bằng một ánh mắt ghen ghét.

- Trước khi bắt đầu cuộc họp. Tôi xin giới thiệu nhà thiết kế chính mới của Dream Star

My nhanh chóng đứng lên, mỉm cười cúi chào các nhân viên trong cuộc họp. Hầu hết ở đây toàn những người tuổi trung niên, ai nhìn My cũng thấy hài lòng, thỏa mãn. Bởi vì vẻ xinh đẹp, thông minh ai cũng thèm muốn.

- Xin chào mọi người! Tôi là Jessi. Từ giờ tôi sẽ làm việc tại Dream Star mong mọi người chỉ bảo, giúp đỡ.

Cả phòng họp, tràn ngập tiếng vỗ tay rầm rộ. Còn chủ tịch người chủ trì cuộc họp đã bắt đầu.

- Như mọi người đã biết. Sắp tới sẽ là ngày kỉ niệm 30 năm thành lập tập đoàn. Tôi mong mọi người sẽ giao phó cho nhân viên của mình hoàn thành đầy đủ mọi công việc đã được giao. Còn về Jessi, có lẽ cô đã thấy tập tài liệu đã được để trên bàn.

My gật đầu. – Tôi đã thấy

- Ý tưởng thiết kế đó cô có thể thay đổi. Và mong cô hãy giúp Dream Star đưa ra thị trường một mẫu quần áo cho mùa này. Và thêm nữa, Dream Fashion là một công ty nhỏ của tập đoàn Dream Star. Từ bây giờ nhà thiết kế chính sẽ được quản lý hết mọi công việc trong đó.

Elly nghe như sét đánh ngang tai. Cô đứng lên nói.

- Không được! Từ trước đến này không phải là do giám đốc quản lí sao? Làm sao có thể giao một chức vị quan trọng như vậy cho người mới đến cơ chứ?

Chủ tịch đập bàn tức giận. – Elly! Cô ngồi xuống. Đã là một công ty thời trang, việc ai quản lí có quan trọng không. Giám đốc không giỏi về phần đó, nếu một nhà thiết kế chính mà quản lí công ty thì không phải là tốt hơn sao? Với lại cô Jessi đây là một nhà thiết kế nổi tiếng tại Mỹ làm sao có thể coi thường được.

Elly tức tối không nói được gì. My quay sang nhìn nét mặt của cô ta, mà lòng vui sướng khôn siết.

- Chủ tịch! Elly nói cũng đúng. Tôi vừa mới vào công ty không thể nhanh chóng đảm nhận chức vụ cao như vậy được. Với lại tôi thích làm nhà thiết kế chính hơn, không cần làm Giám đốc của Dream Fashion đâu. Mong ông xem xét lại.

Chủ tịch ngẫm nghĩ một lúc. Rồi thở dài nói. – Thôi được rồi! Cô không thích thì tôi cũng không miễn cưỡng. Như mọi người đã biết! Mọi năm đến ngày thành lập sẽ có một bữa tiệc lớn kỉ niệm. Về phần này, tôi cũng mong mọi người sẽ có mặt đầy đủ, bởi vì trong ngày hôm đó còn có một sự kiện vô cùng quan trọng.

Cả phòng rầm rộ hẳn lên, bàn tán. Ngay lúc đó chủ tịch cũng thông báo kết thúc buổi họp luôn. Mọi thắc mắc của mọi người chưa hề được giải đáp.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, từ đằng sau đã có một người khác kéo cô đi. Bước đến phòng làm việc, rồi đóng sầm cửa lại. My vội vã kéo tay lại.

- Sao em lại có thái độ như vậy? Ở Mỹ sau khi anh rời đi đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải ba anh đã ra điều kiện với em không?

My lạnh lùng đáp. – Không có điều kiện gì cả. Chỉ là chúng ta không thể đến với nhau.

Duy sững sờ, lay mạnh người My.

- Tại sao? Anh có điểm gì không tốt? Không phải em đã yêu anh sao? Không phải em đã chờ đợi anh suốt 5 năm sao?

My cương quyết đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Duy.

- Đúng vậy! Tôi đã yêu anh, đã chờ đợi anh 5 năm. Nhưng có một lý do khiến chúng ta không thể yêu nhau được nữa. Vì vậy tôi xin anh quên tôi đi và bắt đầu với Yến Nhi.

Duy càng kích động hơn. – Lý do gì chứ? Em nói đi. Có phải do anh đã đính ước với Yến Nhi, cô ta đã đến đe dọa em nên em như vậy phải không?

Cô cười nhạt.

- Duy à! Anh thôi hành động trẻ con, suy nghĩ thiếu chín chắn đó đi. Bây giờ tôi đâu phải người dễ gục ngã và lung lay bởi mấy cái đe dọa vớ vẩn nữa chứ.

Duy bất lực, buông hai tay ra khỏi vai cô. – Vẫn như vậy. Đến cuối cùng anh vẫn bị bỏ rơi mà không có lý do chính đáng. Em thật tàn nhẫn với anh.

Một thứ nước mặt chát rơi xuống từ khóe mắt của Duy. Một người con trai như anh, rất khó để rơi nước mắt vì một người con gái. Nhưng My lại làm được việc đó, chứng tỏ trong lòng anh My đã là một người quan trọng, không thể thiếu rồi. Bỗng dưng, anh lấy tay quệt nước mắt trên khuôn mặt điển trai của mình, bình tĩnh quay lại nói với My.

- Xin em! Cứ tàn nhẫn với anh đi. Nhưng đừng tỏ ra lạnh lùng như thế. Điều đó khiến anh đau, em biết không?

Lúc này My cũng không thể nào chịu nổi nữa. Cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc rồi tiến vào phòng vệ sinh chốt cửa lại. Cô ngã khụy xuống sàn nhà, cố ngăn nước mắt không tuôn trào, nhưng cảm xúc, trái tim cô điều khiển tất cả. Mọi thứ không nghe lời cô. Tình yêu duy nhất của cô đã trở thành dĩ vãng, tất cả chỉ là ân oán của người lớn tuổi. Nhưng cô đâu biết, ở một nơi khác vẫn có người đang đợi cô, người đó luôn sẵn sàng yêu thương che chở cho cô như Duy.

----

Trong phòng chủ tịch.

- Elly! Cô còn muốn làm mất mặt tôi đến bao giờ nữa.

Elly ngang nhiên đáp. – Ông không biết như vậy là nguy hiểm sao? Bây giờ có lẽ cô ta không biết sự thật. Đến khi biết rồi thì tương lai của tập đoàn sẽ ra sao? Sẽ bị phá hủy trong tay cô ta.

Ông tức giận quay lại.

- Tôi đã tính hết rồi. Tôi đâu thiếu suy nghĩ như cô. Tỉnh lại đi Elly, còn nhiều việc phải làm. Đừng để thù hận xen lẫn công việc nữa, cô chỉ cần giúp tôi quản lí tập đoàn thật tốt. Những việc khác không phải lo.

.

-----

Tại biệt thự Nhật Anh.

Từ bên ngoài, Diệp Thảo bước vào. Lúc này Nhật Anh đang xem qua đống tài liệu, công việc của anh nhàn nhã hơn nhiều so với ba, bởi vì anh chỉ cần chỉ đạo qua máy tính mà không cần đến công ty.

- Em đến đây có việc gì?

Diệp Thảo đáp. – Chỉ là đến chơi thôi.

Nhật Anh mỉm cười.

- Anh nghĩ em không đơn giản chỉ là đến chơi bình thường.

Diệp Thảo bắt đầu nói vào vấn đề chính.

- Chỉ có anh thông minh. Anh biết My về Việt Nam rồi chứ.

Nhật Anh tiến về phía Diệp Thảo với ly cafe trên tay. – Anh biết! Thậm chí anh đã tỏ tình với cô ấy. Nhưng lại bị từ chối.

Thảo giật mình.

- Sao? Tỏ tình ư? Không thể được.

Nhật Anh nhíu mày. – Tại sao lại không được. Bạn em hạnh phúc em không vui sao?

Cô buồn bã đáp.

- Chả lẽ anh không hiểu tình cảm của em bao năm nay sao? Anh không thể yêu cô ấy được.

Nhật Anh ghét nhất là sự cản trở, nhất là về chuyện của My. – Dù thế nào anh sẽ vẫn yêu cô ấy.

Thảo cười nhạt:

- Anh thật cố chấp! Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ yêu anh. Bởi vì trong lòng cô ấy luôn cô Bảo Duy và tình bạn trong cô ấy rất lớn. Em đã cầu xin cô ấy không đến với anh, nhất định sẽ giữ lời hứa.

Diệp Thảo vừa dứt câu, tách café trên tay Nhật Anh liền bị ném xuống đất vỡ tan.

- Em đừng có đi quá xa. Nếu tôi yêu em thì 5 năm qua tôi đã đáp lại tình cảm của em rồi. Đừng sống một cách dơ bẩn, chơi xấu bạn bè như vậy. Càng ngày trong lòng tôi càng có cái nhìn khác về em rồi đấy Diệp Thảo.

Cô bật cười. – Vì anh đấy! Em thay đổi tất cả chỉ vì anh. 5 năm trời, khoảng thời gian quá lâu, em không phải là người kiên nhẫn để chờ đợi. Và hơn nữa em ghét nhất là ai có liên quan đến tình yêu của mình.

Nhật Anh càng giận dữ hơn.

- Em mà dám động vào My. Thì tính mạng em anh không đảm bảo được đâu. Chả lẽ em muốn báo chí đăng tin “ Diễn viên nổi tiếng Diệp Thảo qua đời sao? “

Diệp Thảo trợn trừng mắt.

- Dù anh có làm gì thì em cũng không sợ đâu. Ngay cả cái chết!

-----

My trở về nhà với tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Vừa vào đến phòng, như thiếu sức sống. Lập tức cô ngã xuống giường, thoải mái. San San từ ngoài bước vào.

- Chị về rồi sao? Chị đã nghĩ về cách của em hôm qua chưa?

My đáp. – Chị đã nghĩ rồi. Nghĩ cả ngày hôm nay. Nhưng chị không thể bán đứng bạn bè được.

San San cười.

- Không phải là chị không dám mà là do chị vẫn còn yêu anh Duy phải không?

My thở dài. – Một phần là như vậy. Nhưng chị không muốn có lỗi với Diệp Thảo.

San San phân tích kĩ càng.

- Biết là vậy! Nhưng chị vẫn phải trả thù cho ba chị. Chỉ có cách đấy, chắc chắn

Diệp Thảo chị ấy sẽ cảm thông cho chị.

My úp mặt xuống giường suy nghĩ một hồi lâu, rồi rút điện thoại ra bấm số.

- Nhật Anh! Tối mai anh rảnh chứ?

Đầu dây bên kia trả lời. – Đối với em! Lúc nào anh cũng rảnh.

My mỉm cười nói tiếp.

- Tối mai đi ăn với em nhé! Em muốn nói một chuyện quan trọng.

Trò chuyện kết thúc, My vẫn bấm một số khác gọi. “ Diệp Thảo “

- Diệp Thảo! Tớ xin lỗi bạn. Nhưng tớ yêu Nhật Anh, tớ không muốn dối lòng mình.

Diệp Thảo ở đầu dây bên kia tức giận nói. – Bạn không hiểu những gì tớ nói sao? Đừng yêu anh ấy. Nếu không tớ không coi trọng cái bạn thân đâu!

Cả bầu trời như sụp đổ với My. Diệp Thảo đã biến thành người khác, Điều đó càng khiến My nhận ra trên thế gian không có ai tốt. Chỉ tự mình giúp lấy mình thôi.

- Sao bạn có thể như vậy hả Thảo? Dù bạn có nói gì tớ sẽ vẫn yêu anh ấy.

Sóng điện thoại vang lên tiếng “ Tút…tút “ Diệp Thảo vội vàng bấm gọi lại nhưng My không còn bắt máy.

Bên này, San San nhìn My buồn lòng.

- Chị có nhất thiết phải như vậy không?

My lạnh ngắt trả lời. – Chưa là gì cả! Diệp Thảo bạn thân từ nhỏ của chị cũng không có gì tốt đẹp. Chị không thể để người khác chà đạp nữa.

Tình bạn đã thay đổi, tất cả chỉ vì tình yêu mù quáng. Rồi Diệp Thảo sẽ phải trả giá đắt cho những gì mình sẽ gây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.