Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 73: Sự Cố Trong Lễ Đính Hôn



------

1 tuần trôi qua nhanh chóng

Lễ đính hôn được tổ chức tại nhà hàng Diamon Palace sang trọng. Hàng nghìn khách mời có mặt tại đây. Vì general có quan hệ rất rộng và cộng thêm sự nổi tiếng của nhà thiết kế.

Yến Nhi, Bảo Duy, Huy Nam và San San tụ tập tại bàn rượu được xếp thành tháp điêu luyện. Lát sau, với sự có mặt của cặp trai tài gái sắc nhân vật chính của buổi lễ đính hôn, cả gian phòng rậm rộ lên tiếng vỗ tay. Hôm nay My cực kì xinh đẹp trong bộ đầm ôm sát người mà trắng tinh khiết, sánh đôi bên Nhật Anh trông cô càng nổi bật hơn.

Cả hai cùng bước đến bậc cao nhất. Trên đó được sắp xếp cực kì đẹp và hoành tráng, với một chiếc bánh gato cao tầng có hình cô dâu chú rể. Tiệc đính hôn này chả khác gì một lễ cưới long trọng cả. Giây phút, trao vật định tình cả khán phòng im bặt. Khi một chuyện đã hoàn tất, nhẫn đã được đeo vừa vặn vào tay cả hai chứng nhận cho một tình yêu vĩnh cửu sẽ không thay đổi cho đến lễ cưới , tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay chúc mừng. Riêng Bảo Duy không nở một nụ cười, vẻ mặt vô hồn. Huy Nam nhìn thấy bộ dạng đó anh lên tiếng chế giễu.

- Yến Nhi! Em định ở bên một người luôn nhớ tới tình cũ sao?

Yến Nhi lơ đi không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa.

Kết thúc những nghi lễ cho lễ đính hôn. Là lúc trên mỗi bàn tiệc được trưng bày vô số một ăn lạ, đẹp mắt. Cặp đôi cô dâu chú dể bước đến từng bàn chào hỏi thân mật. Đi đến đâu họ cũng nhận được những lời khen, những lời chúc mừng đầy thành ý. Nhưng chỉ tiếc không thể đi hết vì số lượng bàn tiệc quá nhiều. Cả hai bước đến ngồi xuống bàn tiệc của bằng hữu. Yến Nhi vừa chặm mặt đã nói.

- Chúc mừng hai người nhé!

My mỉm cười thành ý cảm ơn.

- À! Có lẽ cũng nên thay đổi cách gọi nhỉ? Sớm muộn gì tôi và chị cũng là người một nhà. Chị dâu – Yến Nhi nói.

Nhật Anh thấy thái độ quá lố của Yến Nhi. Anh khó chịu chặn miệng cô gái lắm điều.

- Yến Nhi! Em đừng quá vội. Chưa chắc em đã lấy được Bảo Duy.

Sau câu nói đó, những người còn lại ở bàn tiệc đều phì cười. Còn Yến Nhi thì xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Hết Yến Nhi làm phiền thì cũng đến Diệp Thảo. Cô cười giả tạo nhìn thẳng vào My.

- Chúc mừng bạn! Đúng là có phúc được hưởng hạnh phúc. Chả bù cho mình

Chỉ một câu nói mà ẩn chứa bao nhiêu sự ghen ghét đố kỵ. My hiểu rõ những lời lẽ thâm độc này, hiểu rõ bản chất của Diệp Thảo. Bây giờ cô thể nhân nhượng, mà phải lấn đến để việc được thuận lợi.

- Cảm ơn Diệp Thảo! Nhất định tớ sẽ hạnh phúc. Phải không anh?

Vừa nói cô vừa nhìn sang phía Nhật Anh, khoác lấy tay anh vẻ hạnh phúc. Càng làm cho Diệp Thảo tức điên.

Phía bên này, San San với Huy Nam vẫn vui vẻ ăn không hề để ý đến không khí căng thẳng xung quanh. Thấy San San cười nói như thế, My khó chịu hơn, cô đã dặn dò San San không nên tiếp xúc nhiều với Huy Nam vậy mà bây giờ lại còn dám thân thiết trước mặt cô.

- San San! Sao em thân thiết với Huy Nam quá vậy?

San San đang tươi cười, vừa nghe thấy My quở trách, cô bé cúi gằm mặt xuống buồn chán. Huy Nam bênh vực ngay.

- My! Cô không nên nhỏ nhen vậy chứ? Yên tâm tôi không có ý đồ gì với San San đâu.

Huy Nam có thái độ như vậy là bởi vì mọi chuyện đã được xác nhận. San San chính là em gái ruột của anh ấy. Ngày hôm đó, vừa mới biết tin lòng anh vui sướng khôn siết, muốn chia vui cùng ba mình, Kim Trạch ông ấy cũng rất yêu quý con gái mình, nhưng nhiều năm không tìm thấy mọi hy vọng cũng bị dập tắt ngay. Nhưng ngồi suy nghĩ kĩ hơn, Huy Nam lại không muốn San San sẽ bị đưa vào những con đường hư hỏng phạm pháp của ba, nên anh đành để cô bé ở lại bên My sẽ an toàn hơn nhiều.

Đột nhiên, San San cảm thấy không ổn, đau đầu choáng váng, cô bé ngã xuống bàn tiệc. Sắc mặt tái nhợt nhạt hẳn đi. My giật mình chạy đến đỡ cô bé.

- Em sao vậy?

San San yếu ớt trả lời. – Em thấy không được ổn. Hình như trong thức ăn có gạch cua

My vội vã thử đĩa thức ăn của San San.

- Em phải đến bệnh viện ngay. Trong thức ăn này có một lượng lớn gạch cua. Tại sao em lại không để ý vậy.

Nhưng không chỉ là một người, ngay cả Huy Nam cũng ngất đi và tình trạng giống y hệt San San. Nghị sĩ Kim Trạch vừa thấy con trai mình ngất đi, ông chạy đến gọi đám vệ sĩ bên ngoài đưa anh vào bệnh viện. Ngay sau đó San San cũng được đưa đi ngay. Ngày lễ đính hôn kết thúc không mấy tốt, một ngày vui mà có tận 2 người phải vào viện.

.

Nửa tiếng sau

Tại bệnh viện.

Nghĩ sĩ Kim Trạch ở bên ngoài phòng cấp cứu, lo lắng đi qua đi lại không ngừng. Đột nhiên một cận vệ thân cận nhất của ông lên tiếng.

- Nghị sĩ! Ngài không thấy điều gì kì lạ sao?

Ông ngẩng mặt lên nhìn vẻ khó hiểu. – Điều gì?

Cận vệ đáp.

- Dị ứng Cua là bệnh di truyền của Hàn gia. Căn bệnh này rất hiếm. Hôm nay cả thiếu gia và cô bé San San đó đều dị ứng và điều phải vào viện.

Kim Trạch ngạc nhiên nói. – Không lẽ! Cậu nghĩ đó là Linh San.

Cận vệ gật đầu, khẳng định chắc chắn. Nghị sĩ bắt đầu nghi ngờ hơn, ông ra lệnh.

- Vậy hãy đi xét nghiệm AND. Nếu con bé đó là San nhi thì ta sẽ có được nhiều điều tốt. Con bé đó ở bên Jessi 2 năm, và là trợ lí nghe nói nó rất thông minh, mọi thành công của jessi đều nhờ một phần của nó.

Là một người ba, ông cực kì yêu thương con cái, đặc biệt là cô con gái đã mất tích nhiều năm. Nhưng dã tâm, tham vọng tiền bạc càng ngày càng lớn, biến ông thành một con người khác.

.

My và Nhật Anh từ cuối hành lang từ đến, lo lắng hỏi.

- Nghị sĩ Hàn. Tình hình như thế nào rồi? Ổn không?

Ông lắc đầu. – Chưa biết được thế nào? Bác sĩ vẫn chưa ra.

Vừa nói xong, từ trong phòng bệnh một bác sĩ mặc quần áo trắng muốt bước ra, sắc mặt không có vẻ gì buồn.

- Hai bệnh nhân không có gì nghiêm trọng. Chỉ là bị dị ứng nhẹ thôi, cần phải nằm viện vài ngày để điều dưỡng.

Bác sĩ vừa dứt câu, mọi nỗi lo đều được xoa dịu. Nhật Anh nói.

- My! Anh đưa em về nghỉ ngơi.

Cô khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng Nhật Anh.

----

Hoàng Chấn Phong mệt mỏi ngồi xuống ghế Sofa, ông nhanh chóng nới lỏng cà vạt. Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.

- Chủ tịch! Mẫu thời trang mà General mới đưa ra thị trường, liên tục bị từ chối bày bán. Tất cả đều thua xa Dream Star.

Ông tức giận quát lớn. – Tại sao lại có chuyện như vậy? 5 năm qua rất ít khi General được đứng lên đầu bảng.

Thư ký ở đầu dây bên kia nhẹ giọng.

- Thông tin mật của General luôn bị rò rỉ mà không rõ lý do. Khiến cho các công ty khác nắm bắt được điểm yếu mà vượt lên.

Chấn Phong đáp. – Rốt cuộc là ai dám làm chuyện này. Điều tra lại lần nữa cho tôi.

Ông tức giận cúp máy, suốt 5 năm qua General không có mức đột phá trên thị trường. General đang dần trở thành một tập đoàn mất hết tiếng tăm. Trộm trong nhà khó đề phòng, chính ông cũng không thể nào biết được người làm ra chuyện đó, luôn giúp đỡ General lại chính là vợ lẽ của ông Đặng Khánh Ngân.

Đúng lúc đó Khánh Ngân bước vào, thấy ông giận dữ như vậy cô hỏi han, mặc dù đã biết rất rõ nguyên nhân.

- Chủ tịch! Có chuyện gì vậy?

Ông cầm tách cafe trên bàn uống một ngụm thật sâu, rồi nói.

- Mẫu hàng mới của General vừa mới được tung ra thị trường đã bị từ chối.

Vừa nghe được, Khánh Ngân mừng thầm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ đầy tiếc nuối.

- Không sao! Thành công trăm lần cũng phải có vài lần thất bại chứ.

Được Khánh Ngân động viên vài lời, cơn tức cũng xoa dịu đi nhiều.

---

Tại Biệt thự của Huyền My

Chiếc xe BMW di chuyển dần chậm lại rồi dừng hẳn. My từ trên xe bước xuống, trước khi vào nhà không quên nở một nụ cười tuyệt đẹp. Cánh cổng vừa được mở ra thì Nhật Anh đứng sau kéo lại. Anh thao tác nhanh gọn, chả mấy chốc My đã được ôm gọn trong vòng tay anh.

- Anh làm gì vậy? Nhỡ có ai ở trong nhà thấy thì làm sao?

Nhật Anh càng ôm chặt hơn. – Kệ họ chứ! Đằng nào hôm nay chúng ta đã đính hôn. Em đã được đánh dấu là của anh rồi.

My bĩu môi.

- Giá mà thường ngày anh ngọt ngào ấm áp như vậy với em phải tốt không?

Nhật Anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nhăn nhó.

- Xin lỗi em! Bảo bối.

My phì cười trước thái độ xin lỗi của chồng hờ.

- Em đùa thôi! Có cần phải nghiêm túc thế không?

Anh đưa hai tay lên cặp má mịn màng của My, bấu véo. My giận dữ, gạt mạnh tay anh ra.

- Đau đấy.

Nhật Anh mỉm cười, thay đổi 180 độ, xoa nhẹ đôi má ửng hồng vì bị cưỡng đoạt.

- Bảo bối. Em biết không những lúc như này em trông rất đáng yêu đấy. Em càng như vậy anh càng muốn ở bên em lâu hơn. Chỉ cần xa em 1 phút anh đã nhớ rồi.

Cô bàng hoàng nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt bày tỏ rõ sự trân thành, chứng tỏ anh cực kì xem trọng, cực kì yêu thương cô. Nhưng rồi đến một ngày anh biết được sự thật là cô chỉ lừa gạt tình cảm của anh như một trò chơi để trả thù thì anh sẽ như thế nào? Còn ấm áp, còn quan tâm đến cô như thế này nữa không? Hàng chục suy nghĩ cứ xoay quanh trong đầu My.

- Em vào nhà đi!

Anh đẩy nhẹ cô vào nhà. Nụ cười ấy vẫn hiện lên, hạnh phúc không kể xiết. Cánh cổng vừa đóng lại, My bật khóc nghẹn ngào, từng giọt nước mắt mặn đắng cứ lăn dài, rồi rơi xuống đất theo từng bước đi của cô. Bên trong, mẹ vừa thấy con gái bước vào, đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn khóc nấc, bà lo lắng.

- Sao vậy? Sao trong ngày vui con lại khóc?

My ngồi xuống bên cạnh mẹ cô. Vòng tay qua ôm lấy mẹ.

- Mẹ! Con khó xử quá. Con thấy con đang dần trở thành một kẻ xấu.

Mẹ cô vỗ nhẹ vào lưng con gái, an ủi. – Có chuyện gì cứ từ từ kể cho mẹ nghe.

My lấy tay quệt nhanh giọt nước mắt, lấy lại tinh thần.

- Con phải làm sao đây mẹ? Khi một người con trai quá tốt, quá yêu con. Mà con chỉ lừa gạt tình cảm của anh ấy. Như vậy con có quá đáng quá không mẹ?

Vân Khuê như hiểu rõ mọi chuyện, bà ân cần khuyên bảo.

- Không. Con không quá đáng. Nhật Anh là một đứa thông minh, và hiểu chuyện. Nhất định nó sẽ cảm thông cho nỗi khổ của con.

My lại càng khóc nhiều hơn. – Nhưng mẹ ơi! Con luôn có một linh cảm không tốt. Con sợ rằng nếu anh ấy biết được sự thật, anh ấy sẽ tàn nhẫn với con hơn trước kia. Nhiều lúc anh ấy quan tâm chăm sóc con, luôn khiên con dao động và từ bỏ ý nghĩ trả thù.

Vân Khuê nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của con gái mà buồn lòng.

- Vậy con không có chút tình cảm nào với nó sao?

My lắc đầu. – Trước kia thì con có một chút cảm giác. Con cứ ngỡ là yêu nhưng không phải. Đó chỉ là sự mến mộ thôi. Khác xa với cảm xúc của con với Bảo Duy.

Mẹ cô đáp.

- Vậy con suy nghĩ kĩ đi. Xem nên kết hôn hay không kết hôn. Giờ vẫn chưa muộn để từ bỏ.

----

Ngày hôm sau.

Tại bệnh viện.

Nghị sĩ Kim Trạch cùng một cận vệ tiến vào phòng xét nghiệm. Bác sĩ mỉm cười đưa cho cả hai một tờ giấy xác nhận. “ Hàn Kim Trạch” và “ Đỗ San San” có quan hệ huyết thống 99,99%

Vừa đọc xong kết quả, nghị sĩ vui mừng khôn siết.

- Chúc mừng ngài đã tìm được con gái.

Vừa dứt lời, ông ra khỏi phòng xét nghiệm, đi thật nhanh về phía phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong, San San đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lắm. Thấy Kim Trạch vội vã tiến về phía mình, cô bé sợ hãi hét to.

- Aaaaaa! Ông định làm gì?

Nghị sĩ mỉm cười đôn hậu. – San nhi là ba đây. Ba là ba ruột của con.

San San bịt tai lại vẫn còn sợ hãi.

- Không phải! Ông không phải là ba tôi.

Kim Trạch nhanh chóng đưa tờ giấy xét nghiệm AND cho San San. Cô bé cầm lấy tờ giấy, mở ra từ từ. Vừa xem xong, cô trợn tròn mắt nhìn thẳng vào nghị sĩ.

- Không thể nào? Không thể nào có chuyện đó. Tôi là trẻ mồ côi.

Ông bật lực nhìn con gái mình đang sợ chính ba mình.

- Ba sẽ để con thời gian để chấp nhận sự thật.

Nghe thấy tiếng gào thét của San San. Huy Nam ở giường kế bên cũng bị đánh

thức, anh đã nghe được tất cả.

- San San! Em bình tĩnh lại đi.

Kim Trạch vui mừng nhìn sang con trai. – Huy Nam! Đây là em gái con. Linh San.

Huy Nam gật đầu buồn chán.

- Con đã biết chuyện này rồi. Nhưng con rất buồn, đáng ra ba không nên biết được sự thật.

Kim Trạch trợn mắt nhìn anh.- tại sao con lại nói như vậy?

Huy Nam cười nhạt.

- Lý do San San không chấp nhận được sự thật này cũng là do em ấy đã biết được bà là một kẻ giết người, bà đã thông đồng với chủ tịch Dream Star giết chết Trần Nguyên Hùng, và bây giờ San San, Jessi đang tìm mọi chứng cứ để định tội bà.

Anh vừa dứt lời, Kim Trạch đứng không vững vì quá sốc. Còn San San thì ngạc nhiên nhìn sang Huy Nam.

- Tại sao anh biết rõ mọi chuyện như vậy?

Anh mỉm cười nhìn em gái. – Khi anh tìm được em, anh đã tìm hiểu hết mọi chuyện. Và anh cũng muốn dấu kín bí mật này, âm thầm quan tâm em. Em gái của anh.

Đột nhiên, San San đau đầu dữ dội. Cô bé đáng thương, ôm chặt lấy đầu. Hét to

Kim Trạch và Huy Nam vừa thấy thế, cả hai liền chạy đến gần hỏi han.

- San nhi con sao vậy?

- San San. Có phải em nhớ lại gì không?

Cô bé nhẹ nhàng buông tay ra, ý thức vẫn còn lơ ngơ. Ngước lên nhìn Kim Trạch.

- Con nhận ra ta rồi sao?

San San lắc đầu lia lịa. – Không! Tôi không muốn là con gái của một kẻ giết người như ông.

Từ bên ngoài, My và Nhật Anh bước vào. Cả hai đã nghe thấy hết mọi chuyện.

- San San! Em là con gái của ông ta thật sao?

Cô bé lắc đầu, phủ nhận. – Không! Không phải. Em không có ba. Em chỉ có mỗi chị thôi.

My quay sang nhìn Kim Trạch, trách móc.

- Vì một người ba như ông. Mà có lẽ từ giờ em ấy sẽ không được sống vui vẻ.

Kim Trạch tức giận quát lớn. – Tôi thì sao chứ? Cô thì có gì tốt đẹp hả Jessi? Có lẽ cô cũng chỉ lợi dụng sự thông minh của con gái tôi để trả thù thôi?

My đáp.

- Tôi không phải là loại người giả nhân giả nghĩa như ông.

San San hét lên đau khổ. – Mấy người im đi! Tôi không muốn nghe mấy người nói.

Nói rồi cô bé chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Không ai biết được cô bé đi đâu. Để chấp nhận được sự thật này cần rất nhiều thời gian, không ai muốn là con của một kẻ xấu cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.