Lễ cưới được tổ
chức long trọng, với hàng nghìn khách mời. Hôm nay, My khoác trên mình một bộ
váy cưới trắng muốt, đẹp đẽ. Cộng thêm một lớp makeup chuyên nghiệp khiến cô
như một nữ hoàng của sắc đẹp. Mẹ cô từ ngoài bước vào, sắc mặt đầy vui mừng đến
bên cạnh con gái.
-
Hôm
nay con đẹp lắm!
My ôm lấy mẹ
nũng nịu như một đứa trẻ.
-
Từ
mai con không thể ở cạnh mẹ nữa rồi. Con không vui chút nào.
Vân Khuê nhẹ
nhàng vỗ vai My. – Con gái lớn rồi phải rời xa mẹ là lẽ đương nhiên.
My vòng tay ôm
mẹ chặt hơn. Vừa về Việt Nam được 1 tháng, cô đã phải lấy chồng, không thể bù đắp
mọi thiếu xót trong suốt 5 năm qua.
-
My
này! 1 tháng qua, mẹ thấy quan hệ giữa hai đứa đã khá tốt. Con đã có tình cảm với
Nhật Anh chưa.
My buông mẹ cô
ra, khuôn mặt buồn thiu trả lời. – Dù con cố gắng lắm nhưng vẫn không hề có cảm
giác gì cả. Trong trái tim con là một người khác. Đối với Nhật Anh con chỉ có cảm
giác gần gũi, thân thiết thôi.
Mẹ cô lắc đầu,
cười đôn hậu.
-
Con
gái ngốc! Con không yêu tại sao con luôn rơi nước mắt vì cậu ta?
My đáp. – Con khóc
chỉ vì con cảm thấy có lỗi. Đáng ra con không nên làm theo cách của San San, lừa
gạt tình cảm của anh ấy.
Vân Khuê thở
dài.
-
Tất
cả chỉ tại đồng tiền, khiến họ bất chấp tất cả, kể cả việc giết người để bảo vệ
nó! Đáng ra con nên được hưởng hạnh phúc bên người mà con yêu thương nhất.
Cô nhìn mẹ mà
lòng cũng buồn theo trong ngày vui.
-
Không
sao đâu mẹ! Con chịu đựng được. Khi trả thù xong, con sẽ ly hôn và về sống một
mình cùng với mẹ. Báo đáp công ơn của mẹ.
Vân Khuê đáp. –
Hạnh phúc cả đời mà con hy sinh vậy sao?
Đột nhiên, từ
ngoài cửa một người con gái bước vào. Sự xuất hiện của người đó khiến cho My và
mẹ cô đều bất ngờ.
-
San
San! Em đã về rồi sao?
Cô bé lặng lẽ
đáp. – Vâng! Trong ngày vui của chị sao em có thể tiếp tục trốn tránh chứ?
Suốt 1 tháng
qua, kể từ ngày cô bé trốn khỏi bệnh viện. San San đã đi đâu, không ai hay biết,
tất cả mọi người đều nỗ lực tìm kiếm, ngay cả thám tử cũng không tìm được cô. Vậy
mà hôm nay cô lại tự về đây bằng đôi chân của mình.
-
1
tháng qua em đã đi đâu? – My hỏi.
San San cúi mặt
xuống, giọng trầm lắng hơn trả lời. – Em đi đến một nơi rất xa, để mọi người
không tìm được em. Em đã suy nghĩ rất nhiều và bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi.
My hỏi dồn.
-
Vậy
em có định tha thứ cho ba em không?
San San đáp. –
Ông ấy là ba em! Dù em có phủ nhận thế nào thì vẫn không thể thay đổi sự thật.
Sau ngày hôm nay, em sẽ trở về Hàn gia.
My buồn bã.
-
Mặc
dù chị có hơi buồn nhưng chị tôn trọng quyết định đó.
San San mỉm cười
đáp. – Nhưng em vẫn sẽ giúp chị trả thù. Để đền đáp 2 năm qua chị đã nuôi dưỡng
em.
My bật cười. Bản
tính cô bé San San này vẫn lương thiện như lúc nào, cô bé không thể giận ai được
lâu. Đặc biệt là người thân của mình. Bỗng dưng San San đứng dậy vươn vai một
cái tràn đầy sức sống.
-
Đến
đi rồi. Và đặc biệt hôm nay em sẽ làm phù dâu cho chị.
My vẫn đang bất
ngờ chưa lấy lại được tinh thần thì bị cô em gái này lôi đi. Vừa mất tích sau một
tháng, trở về đã đòi làm phù dâu. Có lẽ cô bé này đã ổn định lại được hết rồi.
-----
Dream Star
Duy và Yến Nhi
đang chuẩn bị rời công ty để đi đến lễ cưới. Tâm trạng của Duy hôm nay không tốt,
mặt mũi ỉu xìu, cũng đúng thôi, một người đàn ông đứng nhìn người con gái mình
yêu kết hôn với người khác thì ai vui được chứ lại còn làm chị dâu của Duy nữa.
Yến Nhi thấy thái độ cô nổi tính chọc giận anh.
-
Hôm
nay bạn gái cũ đi lấy chồng sao mà buồn thế? Phải vui lên chúc cô ấy hạnh phúc
chứ.
Duy tức giận đẩy
Yến Nhi ra xa. – Cô im miệng lại ngay. Tôi không thừa hơi để đùa với cô đâu.
Yến Nhi cười nhạt,
mà trong lòng đau đớn. Suốt 1 tháng qua, từ ngày My về nước, cô luôn bị đối xử
lạnh nhạt và tàn nhẫn như vậy. Trong 5 năm, My ở nước ngoài. Là khoảng thời
gian hạnh phúc nhất đời cô, luôn được Duy yêu thương chăm sóc, mặc dù tất cả chỉ
là diễn kịch, cô biết rõ người trong lòng Duy vẫn luôn có My, nhưng vẫn ngu ngốc
yêu anh đến khờ dại. Mà bỏ quên mất một người khác, luôn chờ đợi yêu thương cô
từ rất lâu.
-
Anh
không nên đối xử với hôn phu như vậy.
Duy trả lời
không ngần ngại. – Nếu có kết hôn thì cô và tôi cũng chỉ là đôi vợ chồng hờ
thôi!
Yến Nhi thở
dài, không thèm tranh cãi với Duy nữa, cô chuyển chủ đề.
-
Đến
phòng chủ tịch! Gọi ba cùng đi luôn.
Duy đồng ý ngay
nhưng anh không biểu hiện bằng lời nói mà bằng hành động, lạnh lùng đứng lên đi
trước. Còn Yến Nhi thì luôn hiểu rõ, mấy cái hành động vắn tắt của anh. Bởi vì
cô đã quá quen với việc này rồi.
Vừa bước đến cửa
phòng chủ tịch, anh đã nghe được điều gì đó. Có nhắc đến “ Trần Nguyên Hùng, vụ
tai nạn 5 năm trước “. Vì hiếu kì nên anh đứng lại để nghe. Yến Nhi cũng vừa đến
thấy hành động kì lạ, cô lên tiếng.
-
Anh
làm gì vậy?
Duy nhanh chóng
lấy tay kí hiệu “ Suỵt “. Yến Nhi hiểu ngay, cô cũng đứng sát vào cánh cửa để
nghe.
Bên trong.
Nghị sĩ Hàn Kim
Trạch và chủ tịch Minh Đức đang tranh luôn rất sôi nổi. Một người thì bình thản,
một người thì vô cùng gấp gáp.
-
Minh
Đức! Ông xem hôm nay Jessi đó đã kết hôn với con trai tập đoàn General.
Báo hiệu
một điều không tốt, với sự thông minh của con bé và quyền lực của General sẽ dễ
dàng tìm ra nguyên nhân vụ tại nạn 5 năm trước.
Chủ tịch Minh Đức
thản nhiên cầm tách cà phê uống như
không có chuyện gì xảy ra.
-
Mọi
chứng cứ đã bị xóa sạch, ông còn muốn diệt cỏ tận gốc sao?
Nghị sĩ gật đầu
tán thưởng. – Đúng vậy! Phải giết Jessi mới đảm bảo được an toàn.
Minh Đức lắc đầu
cười man dợ.
-
Tôi
không ngờ ông có thể là hạng người độc ác như vậy. Ông nghĩ sau khi giết chết
Jessi, con gái của ông Hàn Linh San sẽ tha thứ cho ông sao?
Kim Trạch thở
dài. – Con bé sẽ không biết gì cả? Tôi sẽ xóa bỏ tất cả mọi thứ. Làm cho Jessi
biến mất mãi mãi như ba nó 5 năm trước.
Từ bên ngoài,
Duy đạp cửa xông vào. Sắc mặt lạnh băng, ánh mắt như muốn giết người.
-
Hàn
Kim Trạch, Hoàng Minh Đức! Hai ông còn
là con người không vậy? Thì ra thủ phạm giết Trần Nguyên Hùng là 2 người.
Hàn Kim Trạch
và Minh Đức vừa bị dọa một phen hú hồn. Nhưng trước sự hung hăng của Duy, hai
người gần như không thể đứng vững.
-
Duy!
Mọi chuyện con nghe thấy không phải là thật.
Duy cười nhạt. –
Ông còn chối sao? Có lẽ My đã sớm biết rõ thủ phạm là ai rồi nên cô ấy mới như
vậy với tôi. Chỉ tại ông mà cô ấy rời bỏ tôi. Ông là đồ ác quỷ.
Vừa dứt câu Duy
quay người vụt đi trong tích tắc. Yến Nhi đứng cạnh anh không thể tin vào sự thật,
vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Còn hai người đàn ông lớn tuổi trong phòng thì mặt
mũi tái mét, một bức tường sự thật nữa được kéo xuống, rồi chính nghĩa đang đi
gần hơn với sự thật tàn khốc.
----
Khách sạn tổ chức
tiệc cưới Sheraton
Khung cảnh lãng
mạn trang trọng hiện ra bên trong. Hàng nghìn thương nhân, ca sĩ diễn viên nổi
tiếng đều có mặt tại đây. Tất cả đều mang trong mình một khí chất quý phái.
Bên trong phòng
chờ.
My ngồi một
mình buồn thiu. Ngắm mấy lãng hoa được trưng bày. Đột nhiên, có ai đó từ ngoài
cửa bước ra. Trong ngày quan trọng như thế này, còn có thể là ai khác. Chú rể đẹp
trai tuấn tú tài giỏi, hôm nay anh khoác lên mình một bộ vét đen đứng cạnh cô
dâu Huyền My trông rất xứng đôi.
-
Bảo
bối! Em cố gắng đợi chờ thêm một lát nữa.
My nhăn nhó. –
Em thật sự rất mệt. Em muốn ngủ.
Nhật Anh mỉm cười,
ngồi xuống cạnh cô dâu.
-
Thôi
nào! Gả cho anh rồi em muốn ngủ đến khi nào cũng được.
My đáp. – Em không
muốn vác chiếc váy nặng chịc này ra ngoài kia. Em không thể nào bước nổi nữa.
Cô vừa dứt câu,
Nhật Anh liền nhấc bổng cô lên.
-
Em
không cần bước, anh sẽ bước hộ em.
My xấu hổ, đánh
liên tiếp vào chú rể. – Thôi em tự đi. Bỏ em xuống.
Nhật Anh được
cuộc chơi thoải mái. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, rồi bước ra ngoài tiếp
khách.
San San đứng
nhìn lén từ ngoài cửa, vừa thấy anh bước ra. Cô bé vội vàng chạy đi hòa vào
dòng người đông đúc. Khi anh đi hẳn rồi, cô bé mới bước vào.
-
Anh
chị thật hạnh phúc. Lãng mạn. Còn nói là chị không yêu sao?
My đáp. – Đừng
trêu chị như vậy! Mỗi lần tỏ ra thân mật như vậy chị cảm thấy không thoải mái.
Chị không dám chia sẻ mọi chuyện buồn. Còn đối với Duy thì ngược lại.
San San thở
dài, lắc đầu.
-
Hai
người đúng là kẻ si tình. Chính cái đó lại làm khổ người khác, Yến Nhi và Nhật
Anh, hai anh chị đó không đáng bị đối xử tệ như vậy.
My nhíu máy. –
San San! Em cũng nghĩ chị xấu xa như vậy sao?
San San giật
mình, cô bé vội vã lấy tay bịt miệng.
-
À
không! Em nói nhầm.
Đột nhiên My cảm
thấy sống mũi mình cay cay, cô ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Cô nhanh chóng
hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh để ngăn dòng nước mắt.
Bỗng dưng, bên
ngoài lại có ai đó bước vào một cách hung hăng. Anh ta tiến lại phía My, nắm chặt
hai vai cô nói to.
-
Có
phải em đã biết rõ mọi chuyện rồi không? Em đã biết thủ phạm giết ba em là ai?
My lơ đi câu hỏi
đó. San San thấy tình hình nguy cấp, cô bé chạy lại ngăn cản Duy.
-
Anh
bỏ tay ra đi. Như vậy sẽ làm cô dâu đau đó.
Duy càng hung
hăng, ác độc hơn.
-
Em
nói đi! Có phải em đã biết hết tất cả. Và đang lên kế hoạch trả thù. Vì vậy em
mới chia tay với anh. Trong lòng em vẫn yêu anh phải không?
My ngắn giọng,
đáp.
-
Đúng
vậy! Tôi đã biết tất cả. Nhưng dù tôi còn yêu anh thì có giải quyết được gì
không? Tôi không muốn là một đứa bất hiếu.
Duy bất lực
buông thõng hai tay. – Từ đầu đến cuối, anh vẫn chỉ là một thằng ngốc. Anh
không thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Năm lần bảy lượt, để cô ấy rơi
vào lưới kiểm soát của chính ba mình.
My đau lòng như
cắt, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn Duy.
-
5
năm trước. Anh đã nói anh Nhất Định sẽ khiến em phải yêu anh. Vậy anh đã làm được
chưa? Xin em hãy trả lời thật lòng câu hỏi cuối cùng này.
My nghẹn ngào
nói, giờ đây cô không thể ngăn nổi nước mắt nữa. Mỗi lần đứng trước Duy cô lại
yếu đuối như thế, lúc nào cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ.
-
Đã
từng yêu! Yêu rất nhiều. Yêu đến điên cuồng.
Duy mỉm cười
trong nước mắt. – Vậy là tốt rồi! Cảm ơn em, đã yêu anh một cách chân thành như
vậy. Từ nay về sau anh hứa sẽ không làm phiền đến cuộc sống của em, và cũng sẽ
không nhắc lại chuyện cũ, thả nó trôi về quá khứ. Anh sẽ nhớ mãi từng kỉ niệm đẹp,
cho đến ngày trái tim anh xóa hết những hình bóng của em.
-
Chúc
em hạnh phúc! Người con gái anh yêu rất nhiều.
Vừa dứt câu,
Duy bước đến ôm lấy My, cái ôm ngắn ngủi cuối cùng kết thúc tất cả, kết thúc 5
năm chờ đợi, kết thúc 5 năm yêu điên cuồng. Cho đến ngày gặp lại nhau, dù chỉ
là một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cũng khiến con người ta phải khắc
ghi sâu trong lòng đến tận khi nhắm mắt xuôi tay.
“ Khi yêu một người, không ai
là người có lỗi. Chỉ là tại ngã tư ấy rẽ hai con đường khác nhau “
Cái ôm trọn vẹn
trong 3 giây, Duy buông mạnh My ra, dứt khoát quay đi. Cả hai đều quay lưng lại
với nhau, không ai có thể biết giọt nước mắt mặn đắng của người kia. Họ quay
đi, cũng vì muốn đối phương không thấy vẻ yếu đuối của mình.
“ Nếu từ nay về
sau không thể cùng em nắm chặt tay, Thì xin hãy để anh ôm chặt em dù chỉ một phút giây “
.
Ngay sau đó, Nhật
Anh bước vào. Anh đứng ngoài từ rất lâu, đủ để nghe hết tất cả. Anh đưa ánh mắt
lạnh lẽo, vô hồn nhìn cô oán trách. Anh đưa tay ra phía trước, kéo cô đứng dậy.
-
Thì
ra mọi chuyện là như vậy! Em diễn giỏi lắm.
My đưa đôi mắt
đỏ hoe nhìn anh. – Anh nghe hết rồi sao?
Nhật Anh cười
nhạt. – Tất cả! Đến cuối cùng vẫn bị em lừa. Tôi còn ngu ngốc hơn cả Bảo Duy.
My không trả lời
được gì nữa, cô bất lực im lặng và khóc. Cô càng khóc thảm thương, Nhật Anh
càng nực cười:
-
Khóc
sao? Em nghĩ nước mắt sẽ giải quyết được tất cả sao? Thật ấu trĩ.
San San bước đến
nói. – Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy anh định kết thúc tất cả sao?
Nhật Anh đáp.
-
Không!
Tôi không muốn hủy hoại danh tiếng General. Vẫn phải kết thúc ngày hôm nay, rồi
sau này sẽ tính tiếp.
-
Gọi
người vào trang điểm lại cho cô ấy. Đừng để khách thấy được bộ dạng này.
Dứt câu, anh
cũng bỏ đi luôn. Tất cả đều bỏ My ở lại, và giờ là hậu quả My phải gánh chịu. Một
cô gái đáng thương, không đáng phải chịu khổ thế này.