Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 77: Tuần Trăng Mật (2)



My vừa đến được khách sạn của đảo Jeju thì trời cũng vừa tối. Cô mệt mỏi nằm xuống giường, cặp mắt hướng lên phía trần nhà. Cả ngày hôm nay đúng là chả có gì vui. Vừa đặt chân đến Hàn Quốc, một con người lắm chuyện luôn lải nhải bên cạnh cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Và điều phiền phức hơn là, anh chỉ thuê đúng một căn phòng. Có lẽ đêm nay cô sẽ tìm chỗ ngủ khác. Vừa lúc đó, anh bước từ phòng tắm ra với mái tóc ướt nhèm, nhưng nhìn thế nào thì trông vẫn rất đẹp trai.

- Tại sao anh chỉ thuê một phòng? Tôi không thoải mái - My hỏi

Nhật Anh nhếch mép gian xảo. - Tất cả chỉ là nghĩ cho em thôi! Mặc dù đã đến Jeju nhưng tai mắt ba tôi phái theo còn rất nhiều mà em không hề biết. Nếu ông ấy biết được em với tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì mọi chuyện không đơn giản đâu.

My thở dài. Nghĩ lại khoảng thời gian trước kia. Đúng là thật mù quáng khi nghe theo lời San San kết hôn với Ác Quỷ của một gia tộc ngang tàn, không có tình người. Lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác, nguy hiểm rình rập.

- Vậy thì tôi sẽ ra ngoài ngủ.

Nhật Anh gật đầu, tán thưởng. - Tùy em! Em muốn ngủ đâu cũng được. Miễn là không thuê thêm phòng.

.

Nói rồi My đứng lên luôn, bước ra khỏi phòng. Cô tìm một chút gì đó bình yên tại nơi này.

Biển ở Hàn Quốc khác với Việt Nam. Yên bình lắng đọng, luôn là nơi để người ta tìm kiếm mỗi khi buồn. Một mình cô, rảo bước trên bờ biển dài đằng đẵng, ngắm những ngọn hải đăng ở xa tít. Sau một hồi đi lòng vòng, cô ngồi xuống cạnh một phiến đá. Hướng ánh mắt buồn rầu, sâu thẳm nhìn những con sóng dữ tợn ngoài kia.

Đôi khi cô cảm thấy mình thật vô dụng. Mặc dù đã có được một địa vị cao như vậy, nhưng vẫn không thể làm gì cho ba cô ở dưới suối vàng. Đã thế lại làm liên lụy đối với người khác, gây ác cảm với anh. Mất hết niềm tin còn sót lại. Người cô yêu thương nhất bây giờ chỉ còn mẹ cô, còn Duy đã xa cô thật rồi. Không còn ai để cô dựa dẫm chia sẻ lúc yếu lòng.

Cô ngoảnh lại đằng sau, nhìn khách sạn khang trang. Rồi lắc nhẹ đầu, cô đang nghĩ Nhật Anh cũng có thể là người sẽ thay thế Duy làm cho cô những điều mà cô đang mong muốn, nhưng suy nghĩ đó chỉ ngắn gọn trong một phút, thật sai lầm. Có lẽ trong anh chỉ có hận cô, và thời gian sống cùng anh sẽ trả lại hết cho cô mọi thứ mà cô đã gây ra cho anh.

Vô thức, vì đã thấm mệt. Cô tựa vào phiến đá đằng sau, từ từ nhắm mắt lại, chia tay cảnh biển của Jeju vào ban đêm.

******

1 tiếng, 2 tiếng , 3 tiếng sau.......

Nhật Anh tức giận ném quyển sách xuống sàn. Đứng lên đi xung quanh phòng, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

- Em định ngủ ngoài thật sao?

Anh rút điện thoại ra, liên tục bấm nút gọi. Nhưng lần nào cũng thế, đều không gọi được. Đến khi không còn có thể chờ đợi thêm nữa, anh chạy thật nhanh đi tìm. Vì quá vội vàng nên anh đi luôn cầu thang bộ, không cần đến thang máy. Vừa chạy đến quầy tiếp tân, anh đã hỏi dồn dập.

- Có người nào tên là Jessi mới đặt phòng không?

Cô tiếp tân tìm kiếm danh sách khách hàng một lần rồi lắc đầu.

Anh lại tiếp tục đi tìm, đến điên cuồng. Miệng thì lẩm bẩm " Nếu tôi tìm được em! Em chết với tôi"

.

Lát sau, các khu vực trong khách sạn, các chỗ nghỉ ngơi đều đã bị anh lục tung. Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế trong khuôn viên khách sạn. Vận động đầu óc suy nghĩ.

- Nếu không có ở trong khách sạn thì có thể ở đâu được chứ? Chả lẽ em lại đi tìm các phòng trọ xung quanh để ngủ à?

Vừa dứt câu, có một cuộc điện thoại gọi đến. Vừa nhìn thấy đên anh đã vội vàng bắt máy.

- Này! Em đang ở đâu?

My vẫn còn mơ màng trả lời. - Biển

Vừa nghe thấy từ " Biển " anh đã đứng bật dậy chạy đi.

.

Ra đến ngoài biển rộng lớn, anh nhìn xung quanh mà không phát hiện được gì. Nhưng khi anh nhìn xuống bên dưới, là những dấu chân vẫn còn mới. Theo phản xạ, anh đi theo những vết chân đó mong tìm ra dấu vết. Quả thật, vừa đi đến nơi không còn dấu chân, thì anh gặp ngay cô ở đó. Trong bộ dạng vẫn say sưa ngủ, anh bật cười nhưng vẫn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.

- Này! Dậy đi. Về khách sạn - Vừa nói anh vừa lay lay người cô nhưng không có động tĩnh gì.

Khi chạm vào cánh tay cô thì đã thấy người cô lạnh buốt. Sắc mặt thì tái nhợt nhạt hẳn đi, còn trán thì nóng bừng. Vừa xác định được cô bị cảm, anh nhấc bổng cô lên đi thật nhanh về khách sạn.

Ai bảo ở lâu ngoài biển như vậy mà quần áo thì không mặc ấm. Thời tiết ở Hàn khác xa với Việt Nam mà.

------

Biệt Thự Huy Nam

Anh đang trong trạng thái không mấy tốt. San San nhìn thấy anh như vậy, cô bé hỏi han.

- Anh làm sao vậy? Từ sáng đến giờ anh cứ trong trạng thái như vậy thôi.

Huy Nam mỉm cười, xoa xoa đầu San San.

- Anh không sao? Chỉ là hơi mệt thôi.

San San nhíu mày. - Theo em thấy thì không phải mệt đâu. Có lẽ lại vì thất tình phải không?

Anh thở dài, nhìn thẳng vào mặt em gái.

- Có lẽ là thế! Sáng nay, khi gặp Yến Nhi nói những lời từ biệt. Anh đã phải cố gắng để kìm chế cảm xúc.

Cô bé buồn rầu. - Nếu anh không muốn đi có thể để em về một mình cũng được.

Anh lắc đầu cộng thêm một nụ cười ấm áp.

- Không đâu! Dù sao anh vẫn phải về Trung Quốc. Anh cần thời gian quên cô ấy.

Đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến cho anh. " Yến Nhi " Anh đắn đo một hồi, San San thấy thái độ lạ. Cô bé nhìn xuống thì thấy Yến Nhi đang gọi cho anh cô, cô bé nhanh chóng bấm nút trả lời rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Bất đắc dĩ anh phải trả lời điện thoại của cô.

- Em gọi anh có việc gì sao?

Yến Nhi buồn bã vì cái bầu không khí khó chịu trong bệnh viện.

- Em đang rất buồn khi không có ai tâm sự. Em gọi cho Duy suốt mà không được, anh có thể nói chuyện với em được không.

Huy Nam mỉm cười. - Được thôi! Ngày cuối cùng và điều cuối cùng anh làm vì em.

Lại thêm một câu nói chan chưa bao nhiêu cảm xúc, điều đó càng khiến cho Yến Nhi đau buồn, hụt hẫng vì sắp mất đi một thứ gì đó quen thuộc.

- Cả ngày hôm nay anh làm em buồn quá.

Anh đáp. - Vậy sao? Anh cũng có thể làm em buồn vì anh sao?

Yến Nhi bật cười.

- Mồm miệng dẻo quá! Nhưng anh quyết định đi thật sao? Và sẽ không trở về nữa sao?

Đột nhiên, Cô hỏi vậy anh chả biết phản ứng như thế nào.

- Có lẽ là thế.

Yến Nhi gấp gắp nói thêm. - Nếu em bảo anh đừng đi và ở lại bên cạnh em thì anh sẽ làm như thế nào?

Cô lấy hết can đảm để nói ra một câu nói hết sức vô lý, bao năm qua hầu như cô không hề quan tâm đến anh, nhưng đến khi anh nói lời từ biệt cô mới bắt đầu thay đổi và nghĩ lại khoảng thời gian quý báu. Cô chỉ biết quam tâm đến Duy, cô không hề để ý vẫn còn một người nữa ngày đêm chờ đợi cô.

- Nhi này! Trong tình yêu, không hề được phép tham lam. Nên em đừng suy nghĩ như vậy nữa nhé! Bảo Duy, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho em mà thôi.

Yến Nhi gào lên. - Nhưng anh ấy đâu có Yêu em thật lòng chứ!

Mặc dù nói chuyện trong điện thoại nhưng anh vẫn nghe rõ được tiếng khóc lặng lẽ của cô.

- Xin lỗi! Nhưng anh phải nói điều này với em. Ban đầu em đã chọn Duy và hai người cũng sắp kết hôn. Giờ em nói những điều này cũng không giải quyết được gì đâu.

Càng nói, Huy Nam càng kích động. Khoảng thời gian theo đuổi Yến Nhi đã làm cho anh quá mệt mỏi rồi, cộng thêm cả việc liên tục bị từ chối. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông sẽ không cho phép anh làm như vậy nhưng anh lại vượt qua cả cái Tôi trong anh để yêu cô. Vậy mà đến cuối cùng anh vẫn là người thừa.

- Tại sao anh có thể lạnh nhạt vậy chứ. Hằng ngày anh đâu có như vậy.

Huy Nam không thể chịu đựng được nữa, anh quát lên.

- Đó là do tôi ngu ngốc, luôn hy vọng em có thể thay lòng đổi dạ yêu tôi. Nhưng đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết được thời gian qua chỉ là một chú hề bên cạnh em.

Yến Nhi càng khóc to hơn. - Anh đang nghĩ em là loại người gì chứ? Em không hề muốn làm anh đau khổ, chỉ lại anh cứ muốn bám theo em thôi. Đến bây giờ, em sẽ cho anh một cơ hội. Từ bỏ em để về Trung Quốc hay ở lại bên em.

Bao năm qua đây là câu nói mà anh luôn mong mỏi chờ đợi nhất. Nhưng giây phút này, anh không cho phép mình nói đồng ý, anh phải từ bỏ tất cả. Anh phải nghĩ đến hạnh phúc của cô.

- Anh sẽ chọn rời bỏ em. Em nên nhớ em sắp là vợ của Hoàng Bảo Duy và đang mang trong mình con của cậu ta. Nên em đừng có hai lòng như vậy.

Nói rồi anh vội vã cúp máy. Lòng tự trọng của anh đến tận bây giờ vẫn bị cô trà đạp.

------

Khách sạn Jeju.

My khẽ mở mắt, nhìn quang cảnh xung quanh, đầu đau như búa bổ. Cô ngồi dậy, nhanh chóng cô một bàn tay đỡ lấy.

- Chả biết em giả ngốc hay ngốc thật. Trời lạnh như vậy mà ra biển, đến nỗi bị cảm rồi đây.

My yếu ớt trả lời. - Kệ! Là do anh không cho tôi ngủ ở phòng và không cho tôi đi thuê phòng mà.

Vừa cứu cô thoát chết ở biển mà cô đối đãi với anh như vậy, thật ngang ngược.Anh cần thời gian để uốn nắn vợ hờ.

- Thôi! Không thèm đôi co với em. Ăn cháo và uống thuốc đi. Tôi không muốn tuần trăng mật bị phá hỏng như thế này.

My gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời anh nói. Chính vì những lúc anh tử tế như vậy cô mới tử tế lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.