My dường như đã khỏe hơn nhiều, sắc mặt đã hồng hào trở lại. Tất cả là nhờ một người nào đó đã thức trắng đêm để chăm sóc cho cô. My lấy lại sức ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm điều gì. Cô bước xuống giường sắc mặt ủ rũ, đột nhiên cô nhìn lên bàn trang điểm có đặt sẵn một tờ giấy. Hiếu kì, cô bước lại gần cầm tờ giấy lên xem. " Đi trả phòng và rời khỏi khách sạn, sau đó đi theo cận vệ của tôi và đến đấy. Kí tên Nhật Anh"
Mẩu giấy ngắn gọn làm cho cô chả hiểu gì, nhưng dù thế nào cô vẫn phải làm theo từng lời anh nói, vì cô hiểu rõ hơn ai hết tính cách của chồng mình, rất ngang tàn.
Trước hết cô đi thu dọn đồ đạc rồi mới trả phòng, nhưng cô nhận ra đồ đạc đã được mang đi từ lâu. Bây giờ chỉ còn lại cái tủ rỗng không. Linh cảm của My cho cô thấy có điều không lành, cô rút điện thoại ra và gọi cho số đầu tiên trong danh bạ " Nhật Anh ". Thực chất cô cũng không muốn có sự sắp đặt như vậy, không hiểu sao Chồng hờ kia luôn bắt cô làm những điều lạ lùng, mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng trước hôm đi nghỉ tuần trăng mặt, anh lại bắt cô dùng điện thoại mà anh mua, còn không ngần ngại vứt luôn chiếc điện thoại mà cô đang sử dụng, tuy không có gì gọi là đắt đỏ đối với cô bây giờ nhưng trong đó lưu trữ rất nhiều dữ liệu, những mẫu thời trang mà cô cật lực làm mấy tháng trời.
- Này! Anh mang đồ đạc đi và biến mất một cách bí ẩn như vậy mà còn bắt tôi làm theo chỉ dẫn của mình sao?
Nhật Anh chưa kịp giải thích My đã chen ngang.
- Nói cho anh biết, tôi không rảnh đến mức mà làm theo mấy cái mệnh lệnh quái quỷ của anh đâu. Nếu muốn hại tôi thì dùng cách khác nhé.
Nhật Anh đáp. - Sao em nghỉ là tôi sẽ hại em?
My không ngần ngại trả lời, hàng trăm lí do trước đây đã đủ để chứng minh tất cả.
- Anh có bao giờ tốt với tôi đâu.
Anh thở dài, bó tay với cô vợ trẻ con.
- Thôi được rồi! Tôi sẽ đến đón em. Cho nên em hãy ở yên trên phòng đợi tôi.
My ngang ngạnh nói tiếp. - Tại sao tôi phải đợi?......
"Tút....tút" Sóng điện thoại ngắt ngang qua khiến cho câu nói vừa rồi vẫn chưa được chuyển đến cho anh. My tức giận ném điện thoại, ngồi xuống giường tức tối.
Phía bên này, sau khi vừa tắt điện thoại. Nhật Anh bật cười
- Mình chỉ muốn cô ấy vui thôi mà!
-------
15 , 20 phút sau......
Khoảng thời gian không lâu để chờ đợi. Nhưng người nào đó vẫn còn rất mệt nên đã ngủ thiếp đi. Từ bên ngoài dáng người cao ráo, điển trai bước vào, lặng lẽ nằm xuống cạnh cô, ngắm những đường nét tinh tế. Anh tiến lại sát hơn, hôn lên cánh môi kia nhẹ nhàng. My giật mình tỉnh dậy. Cô sợ hãi đứng lên thật nhanh, nhưng bàn tay kia đã kéo lại.
- Rồi sẽ quen thôi.
Nói rồi anh đứng phắt dậy khóe môi khẽ nở một nụ cười nham hiểm mà cô không thể nào hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đó. Chỉ biết đi theo và nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu.
.
Tiến xuống phía dưới dại sảnh khách sạn, anh khoác vai cô thản nhiên đi trước bao người. Điều đó làm cô e ngại, cô muốn hất thẳng tay anh ra nhưng lại sợ anh thay đổi thái độ. Đến qầy tiếp tân anh mới rời khỏi cô để đi làm thủ tục trả phòng.
My đứng từ xa nhìn lại, hai cô tiếp tân cực kì có thiện cảm với anh, cười cười nói nói rất tự nhiên. Nhưng kì lạ thây, anh lại không tỏ ra lạnh lùng như bình thường mà thay vào đó còn rất thoải mái trả lời hai người đó. Đến khi không thể chịu nổi nữa, My tiến đến phía anh khoác tay thân mật. Hai người phụ nữ trước mặt chỉ nhìn mà không làm được gì.
- Ông xã! Em chờ anh rất lâu rồi.
Nhật Anh quay sang nhìn thẳng vào cô, bốn mắt nhìn nhau như hiểu rõ ẩn ý trong sâu thẳm đôi mắt.
- Xin lỗi em! Bây giờ thì ta đi được rồi.
Cả hai đều phát ngôn bằng tiếng hàn nên cô tiếp tân có thể hiểu được hết. Sau khi họ rời đi, hai người vẫn nhìn theo tiếc nuối, một người đàn ông đẹp như vậy đã có vợ thật là một điều đáng buồn.
.
Xe BMW màu đen đã dừng trước của khách sạn, bên cạnh còn có một vệ sĩ đứng chờ sẵn, vừa thấy My và Nhật Anh bước đến, vệ sĩ cung kính cúi chào rồi mở cửa xe. Lúc này My rút tay ra khỏi Nhật Anh. Để vẻ mặt kiêu kì bước đi trước. Anh vào sau nhìn cô khẽ cười.
Trong xe. My không thèm nói gì cả, chỉ im lặng rồi dán mắt vào màn hình điện thoại. Còn anh thì tựa vào cửa xe ngắm nhìn cô gợi chuyện.
- Hồi nãy em gọi tôi là cái gì?
My chán nản miễn cưỡng quay sang trả lời.
- Đừng lầm tưởng! Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Không phải anh nói tai mắt của ba anh ở Hàn Quốc rất nhiều sao?
Anh lại nói tiếp. - Em đúng là hết nói nổi.
- Nhưng đêm qua là tôi thức cả đêm để chăm sóc cho em đó. Đáng ra em phải cảm kích chứ.
My cười nhạt. - Không bao giờ! Do anh tôi mới phải ra biển hóng gió. Ai ngờ bị cảm luôn. Tất cả là tại anh.
Nhật Anh tức điên với cô vợ ngang bướng này, yêu chiều cô quá để rồi cô thành ra như thế này. Nhưng nếu cô biết địa vị của anh ở thế giới đêm thì sẽ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Những cách anh đối xử tàn nhấn với cô chỉ là một phần nhỏ.
- Hôm nay em còn quên thứ gì nữa không?
My đập mạnh tay xuống ghế, thư giãn được một lúc là anh bắt đầu làm phiền. Hỏi như thế ai mà chịu được.
- Không gì cả! Mà có quên cũng không cần anh nhắc.
Thái độ đó làm anh cụt hứng nói chuyện luôn. Cứ thể mỗi người quay sang một bên, không thèm nói chuyện.
.
Cứ như vậy cho đến tận khi xe dừng lại trước một căn nhà rộng lớn, phía bên ngoài trồng cực kì nhiều hoa anh đào và hoa cải vàng đặc trưng của Jeju. Khiến cho My vừa bước xuống xe khong khỏi ngỡ ngàng, dơ tay ra chỉ trỏ.
- Đây là gì vậy?
Nhật Anh bước đến, hai tay đút tút quần.
- Đây là căn nhà trước khi kết hôn tôi đã mua để đi nghỉ tuần trăng mặt. Nhưng khi biết em lừa gạt tôi, tôi đã định bán đi. Nhưng như vậy lại rất lãng phí nên để lại.
My bĩu môi không đồng tình. - Ấu trĩ, vì chuyện cỏn con thế mà cũng giận dỗi.
Anh trợn trừng mắt.
- Cỏn con sao. Chờ đợi em suốt 5 năm rồi bị lừa gạt như vậy. Hỏi sao tôi không giận.
My dường như không lắng nghe, cứ thế là mở cửa bước vào. Một căn nhà tối tăm, nhưng xen vào đó là một thứ vô cùng đặc biệt, đường đi xếp bằng những cây nến lung linh ở hai bên đủ để chiều sáng căn nhà. Đi hết con đường là một hàng chữ bằng đèn LED " Chúc mừng sinh nhật em người con gái của tôi" bên dưới là một chiếc bánh gato xinh xắn, kèm theo một tờ giấy thông điệp.
"2000 ngày yêu em"
Vừa đọc xong, My đem đôi mắt to tròn nhìn anh ngạc nhiên. 2000 ngày số thời gian quá dài để yêu một ai đó.
- Anh đã yêu em 2000 ngày sao?
Anh mỉm cười gật đầu. - Đúng thế!
Nước mắt từ khóe mắt cô tuôn trào. Cảm động, rung động, yêu thương, hạnh phúc, từ bỏ quá khứ chấp nhân hiện tại. Hàng đống suy nghĩ cứ hiện lên trong cô. My tiến lại gần anh, lặng lẽ vòng tay ôm lấy anh, đầu khẽ tựa vào lồng ngực anh.
- Bao năm nay em khờ dại chờ đợi một người mà em không thể yêu. Mà không hề để ý đến người luôn sẵn sàng yêu em. Xin lỗi, em thực sự rất xin lỗi anh.
Anh ôm cô chặt hơn. Nhẹ nhàng đặt lên mái tóc kia một nụ hôn.
- Em biết vậy là tốt rồi.
Anh từ từ đẩy cô ra, rồi quỳ một bên đầu gối xuống. Trong túi áo lấy ra một hộp nhẫn.
- Giờ phút này anh mới chính thức cầu hôn em. Em có đồng ý trở thành vợ chính thức của Hoàng Nhật Anh chứ.
Cô bật cười. - Được rồi! Hôm nay em sẽ đồng ý với anh một lần.
Giây phút ấy, một tình yêu thật sự đã xuất hiện. Hai trái tim cùng chung nhịp đập.
------
Yến Nhi tức giận ném hết đồ đạc trong phòng. Cô đã xuất viện và trở về nhà, cô ghét không khí ở bệnh viện, cô muốn thoải mái hơn và chăm sóc đặc biệt tại nhà. Nhưng bây giờ không phải là thoải mái mà là giam cầm, mẹ cô không cho cô bước ra khỏi phòng một bước vì lo lắng cho con gái. Cô ra sức gào thét điên cuồng, rồi lại ném đồ đạc.
- Thả con ra.
Sau khi sảy thai, tâm trạng cô luôn bất ổn. Và kích động lớn do Huy Nam và Bảo Duy. Bác sĩ chuẩn đoán, cô có nguy cơ dẫn đến tâm thần phân liệt nếu không được điều trị tốt.
Phu nhân Shina ở ngoài, đứng cạnh cửa lắc đầu buồn chán.
- Trông trừng con bé cẩn thận hơn đi. Nhất thiết không được để nó ra ngoài.
Vệ sị đứng cạnh bà lễ phép gật đầu.
.
Bên trong, đã gào thét mệt mỏi, Yến Nhi ngồi trên giường vò đầu bứt tóc thảm hại. Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến, Yến Nhi nhanh chóng bắt máy.
- Bảo Duy! Kể từ ngày anh đi, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có. Tôi biết là anh không muốn kết hôn với tôi, sao còn phải tỏ ra như vậy.
Duy đáp. - Em ổn chứ? Tại sao lại tức giận như vậy?
Cô gào lên thảm thiết.
- Tôi không sao hết? Anh thật là tàn nhẫn. Anh đã như vậy với tôi rồi, ngay cả con tôi nó cũng rời bỏ tôi. Tại sao tôi phải chịu cảnh này.
Duy ngạc nhiên.
- Em nói sao? Con chúng ta nó làm sao?
Yến Nhi bật cười hả hê.
- Anh còn giả bộ sao? Tôi biết anh rất vui khi tôi sảy thai. Đó cũng có thể là lý do để rời bỏ tôi. Ngay bây giờ anh hủy hôn đi, hãy làm như những gì anh muốn.
Duy mệt mỏi trả lời. - Em cần thời gian tĩnh tâm lại. Không nên kích động như vậy.
Vừa dứt câu, anh tắt máy luôn. Anh mắt mờ nhạt phóng ra tia laze nhìn xuống thành phố của Canada.
- Đúng như lời phu nhân Shina nói. Cô ấy có lẽ đã điên thật rồi.
Trợ lý bên cạnh anh đáp. - Vậy chuyện kết hôn.
Duy lạnh nhạt trả lời.
- Hủy hôn đi. Tôi không thể lấy về một người điên được. Tôi không muốn cô ấy thảm hại hơn khi không nhận được hạnh phúc sau khi kết hôn.
.
Yến Nhi bàng hoàng nhìn vào màn hình điện thoại.
- Tắt điện thoại rồi.
Cô lơ ngơ một hồi, rồi hét lên ném thẳng điện thoại vào tường.
Từ bên ngoài, Huy Nam bước vào, nhìn cô đáng thương, anh thực sự rất đau buồn. Sáng nên, anh đã định lên máy bay về Trung Quốc nhưng sau khi nhận được điện thoại của phu nhân Shina, anh đã lùi ngày trở về.
- Sakai Kimi. Tỉnh táo lại đi.
Yến Nhi bỏ hai tay đang bịt tai ra cô nhìn thẳng về phía anh. Hai mắt đang hỗn loạn liền trở lại bình thường. Cô bình tĩnh nói.
- Anh không về Trung Quốc sao?
Huy Nam nhếch môi cười nhạt. - Đúng như dự đoán! Em không hề bị làm sao cả?
Yến Nhi bình tĩnh đi về phía anh.
- Đúng vậy! Chỉ là một màn kịch tôi bày ra. Chỉ có như vậy mới biết được ai cần tôi và ai không cần tôi.
Cô vừa nói các ngón tay thon dài liền di chuyển chậm rãi trên mặt anh, mê hoặc. Huy Nam tóm lấy cổ tay cô, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
- Em không thể xem thường được rồi! Thật nham hiểm. Tôi thật ngu ngốc khi về đây.
Yến Nhi khoanh hai tay trước ngực tự mãn.
- Điều này chứng tỏ anh vẫn còn yêu tôi rất nhiều. Nhưng tại sao lại nói ra những lời cay độc như vậy.
Huy Nam đáp. - Tôi không muốn mãi là trò hề của cô. Tôi muốn rời khỏi nơi này, nhưng xem ra cô không muốn cho tôi đi.
Yến Nhi bình tĩnh ngồi xuống giường.
- Tôi chưa cho anh đi vội. Anh phải ở lại giúp ba anh, tôi sẽ đem những tội ác của ông ta và chủ tịch Dream Star ra trước pháp luật. Tôi phải khiến cho những người bội bạc phải trả giá.
Anh quay ra trợn trừng mắt. - Thì ra cô biết tất cả. Thật nham hiểm, nhưng thật tiếc tôi sẽ không cho cô đạt được ước muốn đâu.
Nói xong anh quay người bước đi lạnh băng. Nghĩ lại vài phút trước còn thương cảm, còn đau lòng vì Yến Nhi, nhưng bây giờ thì khác rồi. Chỉ còn lại là đối thủ cạnh tranh tàn khốc.
-------
Jeju - Hàn Quốc.
My khẽ tựa vào bờ vai ấy, yên bình và thật ấm áp.
- Một ngày đẹp trời như vậy em muốn ra ngoài chơi. Chúng ta đang nghỉ tuần trăng mật mà.
Nhật Anh nghiêm nghị. - Không được! Em đang ốm nên không đi đâu hết.
My nhăn nhó.
- Lúc nào cũng cấm đoán. Thế mà anh nói sẽ mang hạnh phúc đến cho em sao?
Anh nhẹ nhàng đánh vào đầu cô. - Ngốc! Anh lo cho sức khỏe của em mà.
- Nhưng chỉ hôm nay thôi. Ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi.
My thay đổi nhanh như chong chóng, mới vừa giận dỗi đã quay ra cười đùa vui vẻ rồi.
Một tuần trăng mật lãng mạn cứ thế trôi qua, cả hai cùng đắm chìm trong hạnh phúc. Và sau đó sẽ là một khoảng thời gian đầy biến cố tại Việt Nam mà họ sẽ phải trải qua.