Mình bừng tỉnh sau cơn đau đầu quằn quại, cô cảm giác toàn thân mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực. Đã một tuần rồi cô trở về sống với mẹ, khoảng thời gian này không phải dễ dàng đối với cô, suy nghĩ chất đống làm cô phát ốm
Ngoài kia, mẹ cô bước vào vào bát cháo trên tay. Nét mặt nửa mừng nửa lo, trách mắng.
- May hôm qua cô giúp việc thấy con ngất ở cửa rồi mới đưa con vào. Không thì con chết rét ngoài kia rồi.
My yếu ớt trả lời. - con không sao mà mẹ.
Mẹ cô ngồi xuống cnahj giường, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Lại còn nói không sao à? Thôi ăn cháo đi.
Cô đưa tay đón lấy bát cháo từ tay mẹ. Bây giờ lại làm cô nhớ đến thời gian đi nghỉ tuần trăng mặt. khi đó anh cũng chăm sóc cô như này.
- Về chuyện ly hôn con tính sao?
My đáp. - Con sẽ để tự nhiên thôi mẹ à. Con không có quyền bắt anh ấy phải ở bên con.
Bà nhìn con gái lòng buồn thiu.
- Mọi chuyện vẫn có thể giải quyết mà. Nhật Anh đã đọi con 5 năm rồi. Không thể ngày một ngày hai mà quên hết tất cả được.
- Vâng mẹ con sẽ suy nghĩ
--------
Biệt thử Nhật Anh
Anh lắc nhẹ ly rượu trên tay. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về tấm ảnh cưới. Suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng, tâm tư của anh không ai có thể đoán được. Thầm lặng và luôn được giấu rất kĩ.
- Thiếu gia. Tiểu thư Diệp Thảo đến rồi ạ.
Tiếng cô giúp việc làm ngắt quãng suy nghĩ. Anh quay ra chỗ Diệp Thảo ném cho cô một ánh mắt lạnh thấu xương.
- Ngồi đi
Cô lanh lẹ ngồi xuống. Khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp nhìn anh đăm chiêu mê hoặc từng li từng tý, với mỗi người con trai chỉ cần nhìn liếc qua có thể nhớ mãi không quên hình bóng Diệp Thảo. Nhưng chiều này lại không có tác dụng với anh.
- Nghe nói anh đã ly thân rồi.
Anh cừi nhạt. - Cô nắm rõ tình hình của tôi nhỉ?
Diệp Thảo đáp.
- Chỉ là em vô tình biết thôi.
Anh cầm chai rượu lên vừa nói vừa rót lên ly rượu của cô.
- Để không làm mất thời gian của tiểu thư. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
- Có lẽ cô biết sự cố xảy ra với vợ tôi và Yến Nhi phải không?
Diệp Thảo vừa nghe đến dã giật thót tim nhưng vẫn cố giữ bình tình trả lời.
- Em có biết chút ít.
Anh nhìn thẳng vào cô, tay thì xoay xoay chiếc nhẫn, mỗi lần hành động này xảy ra là sẽ có một chuyện gì đó đáng sợ sắp bắt đầu.
- Theo tôi được biết thì chuyện này cô và Hàn Kim Trạch là người đứng sau thực hiện.
Biết là không che giấu được nữa, Diệp Thảo điềm tĩnh hơn, cương quyết trả lời.
- Phải! Là tôi làm. Nhưng vụ án này đã khép lại rồi. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi cả.
Nhật Anh đáp.
- Nhưng đối với tôi thì chuyện này chưa kết thúc đâu.
Diệp Thảo gắt. - Nực cười. Vậy anh định làm gì tôi. Giết tôi sao? không dễ vậy đâu
Cô mất kiên nhẫn đứng phắt dậy định bỏ đi thì giọng nói đáng sợ kia lại vang lên.
- Anh cô sẽ phải vào tù.
Cô bật cười- Anh đang định đùa với trẻ con sao? Anh tôi đâu phải là người dễ dàng thua cuộc như vậy.
Bộ dạng anh nhàn nhã như đã nắm chắc phần thắng từ từ cầm ly rượu lên, còn DIệp Thảo sau cái lớp mạnh mẽ đó thì đã lo lắng rồi.
- Con sẽ nhận được tin báo ngay thôi,
Ngay tức thì một cuộc gọi được chuyển đến cho Diệp Thảo. Đầu dây bên kia cô thư ký thân cận nhất của cô nói.
- Tiểu thư thiếu gia đã bị bắt đi rồi. Do vi phạm hợp đồng và gây thiệt hại cho General. Số tiền lên tới 9 con số
Diệp Thảo vẫn bình tĩnh. - Mời luật sư giỏi nhất cho anh ấy.
- Luật sư bên General rất giỏi. Luật sư của chúng ta không thể thắng được. Lần này chỉ e phải đi thỏa thuận với bên họ.
Cô luống cuống trả lời. - Tôi biết rồi.
Cô nắm chặt điện thoại trên tay dường như muốn nổ tung, Nhật Anh quá thâm sâu, một người thông minh, ngang ngược như cô không thẻ thắng nổi giờ đây phải quay lại cầu xin anh giúp đỡ có phải là quá nhục nhã không?
- Anh thắng rồi! Tôi xin anh đừng làm gì anh ấy.
Anh cười nhạt. - Đừng cậu xin tôi! Tôi không thể giúp cô.
Cô quay đầu nhìn lại, cố nén nước mắt. dáng vẻ vừa nãy đã bị bóc mẽ, cô cảm thấy bất lực và yếu ớt hơn bất cứ lúc nào.
- Đã như vậy rồi mà anh không hài lòng sao? Anh còn muốn tôi gặp thêm rắc rối gì nữa đây?
Anh điềm tĩnh trả lời.- Đi cầu xin sự tha thứ của vợ tôi. Nói rõ việc cô đã làm
--------
Bệnh viện thành phố Yến Nhi thờ thẫn nhìn xuống người đang nằm trên giường bệnh rầu rĩ, đã rất lâu rồi không thấy cô có nụ cười trên môi. Cô nắm chặt lấy bàn tay kia áp vào má, bàn tay anh không còn được ấm nữa rồi, nó lạnh lẽo đến ghê sợ.
- Sao lâu như vậy mà anh không thể nhận ra em. Tại sao anh không khỏe lại.Cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Hàn Kim Trạch ngang nhiên bước vào, nhưng nhìn thấy con trai ông nằm đó với tình trạng này
Yến Nhi đi thẳng về hướng Hàn Kim Trạch. Vẻ không chào đón, mạnh mồm chửi bới.
- Ông đến đây làm gì ?
Hàn Kim Trạch nhíu mày nhưng vẫn cố đáp trả lại. - Tôi là ba của Huy Nam Yến
Nhi bật cười một nụ cười lạnh đến thấu xương.
- Ba sao? Ba mà ra tay với con trai của mình. Ba mà gần một tháng trời không đến thăm sao? Đạo đức giả.
"Bốp" Một cái tát được giáng xuống mặt cô. Gương mặt hoàn mĩ kia sưng tấy, đỏ ửng lên vì đau. Cô ôm mặt rồi nhìn ra phía ông tức giận.
- Ông dám tát tôi?
Hàn Kim Trạch đáp. - Một con ranh như mày sao tao lại không dám cơ chứ?
Vừa nói ông vừa dơ tay lên định đánh thêm lần thứ 2 nhưng bên ngoài người nào đó đi vào. Chưa quay mặt lại đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, xung quanh ngập vẻ khí thế. Đây chắc chắn chắn là một người không thuộc dạng tầm thường.
- Hàn Kim Trạch ông thật quá ngông cuồng. Một nghị sĩ như ông mà dám đánh con gái cưng của tôi sao?
Vừa nhìn thấy con người trước mắt Hàn Kim Trạch thầm nghĩ " Con người này đúng thật là không đơn giản, thiên hạ đồn thổi thật không sai"
- Tôi rất xin lỗi vì đã ra tay với con gái ông. Nhưng vì nó quá hỗn xược........!
Câu nói còn chưa hết, ông đã bị một tên người Nhật đánh túi bụi. Thấy ồn ào, San San chạy thật nhanh về phía phòng bệnh, cô bé vội vã ngăn cản.
- Sakai Kano tôi xin ông hãy dừng lại đi. Nể tình trước sau gì chúng ta cũng là thông gia.
Sakai Kano nhìn thẳng vào San San, ánh mắt thăm dò, nhạy bén như đã nắm rõ được tất cả.
- Nhìn dung mạo và cách cư xử thì cháu quả là một người thông minh. Hàn Kim Trạch chắc hẳn ông phải tự hào lắm nhỉ?
- Nhưng ông ta ra tay đánh Kimi nhà ta. Nhỡ sau này gả về Hàn gia các người không phải nó sẽ bị ngược đãi sao? Và cả chuyện ông bắt cóc Kimi tôi cũng chưa cho qua.
San San thông minh nhanh chóng chữa cháy. - Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi! Rồi sẽ từ từ giải quyết.
Cô y tá bước vào xem tình hình bệnh nhân rồi gắt.
- Bệnh nhân đã hồi phục ý thức rồi. Mấy người đừng làm ồn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đấy.
Tất cả ai nấy đều mừng rỡ lao đến giường bệnh hỏi thăm nhưng có vẻ Huy Nam vẫn còn rất mệt nên không muốn trả lời bất cứ thứ gì.
San San kéo ba mình ra ngoài. - Ông hãy thôi gây chuyện đi. Ông nghĩ Sakai Kano tầm thường sao? - Thôi bỏ đi! Lát nữa tôi sẽ đem chứng cứ giả đến cho Jessi. Hãy cho Nhật Anh thay thế vào chỗ ông
--------
Biệt thự Jessi Huyền My ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đẫm buồn, che giấu kín bao tâm sự bên trong nhìn xuống con đường ngoài kia rộng thênh thang. Trong tương lai không lẽ sẽ phải tự đi một mình mà không có ai bên cạnh sao?
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên không ngớt. Có lẽ người này đang rất vội vàng. Cô mệt mỏi rũ rượi vẫn cố gắng bước xuống giường lê bước ra đến ngoài cửa.
- Diệp Thảo? Sao cô đến đây.
Đôi mắt Diệp Thảo đã đỏ hoe, những giọt nước mắt của cô cứ tuôn rơi không ngừng.
- Tớ xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả mọi thứ tớ đã làm.
Nói xong cô quỳ xuống đất, cúi gằm mặt xuống, cô đã không còn mặt mũi nào để nói ra những lời đó với My nữa rồi. Cô biết bản thân mình là một người xấu, phản bội một tình bạn đẹp chỉ vì những thứ mù quáng.
- Có chuyện gì đứng lên rồi nói.
Diệp Thảo lắc đầu lia lịa. - Không! Tớ không đứng. Tớ xin lỗi vì đã thông đồng với Hàn Kim Trạch để hại cậu. Huyền My
Cô vừa nói vừa lấy tay tát không ngừng vào mặt mình.
- Tớ thật đáng chết! Tớ không nên phản bội lại bạn.
My nhìn xuống người bạn trước mặt mà cô cảm thấy yếu lòng. Quen nhau từ rất lâu rồi nhưng Diệp Thảo chưa bao giờ thành ra như thế này. My định bỏ qua tất cả nhưng nghĩ lại lúc Diệp Thảo phản bội mình cô lại thêm do dự.
- Làm sao tôi biết được cô có phản bội tôi nữa không?
My nghiêm nghị trả lời. - Cậu nghĩ cậu phản bội tôi, tôi có thấy thoải mái không? Một người bạn thân thiết để tôi chia sẻ chuyện buồn cũng bỏ tôi mà đi. Cậu có biết khoảng thời gian gần đây tôi khó khăn đến mức nào không?
Diệp Thảo im bặt không nói thêm gì nữa chỉ biết cúi mặt xuống cô không dám đối diện với My.
- Thôi đứng lên đi. Tớ sẽ cho qua tất cả. Nói đi cậu muốn nhờ tớ giúp việc gì?
Diệp Thảo quệt nhanh nước mắt cô vội vã nói.
- Anh tớ gây thiệt hại cho General nên sẽ có nguy cơ bị kiện và vào tù. Cậu hãy nói với Nhật Anh đừng làm như vậy, chỉ có cậu mới làm được thôi.
My nhanh chóng rút điện thoại ra nhưng vừa thấy số đầu tiên hiện ra khiến cô chần chừ.
- Về chuyện anh trai của Diệp Thảo anh có thể cho qua được không?
Đầu đây bên kia trả lời.
- Được. Còn có chuyện gì nữa không?
My đáp. - Chuyện....ly....hôn!......À không có gì nữa rồi. Tạm biệt anh.
Cô vội vã tắt máy và thở mạnh. Diệp Thảo thăm dò tình hình.
- Thế nào? Ổn cả chứ My gật đầu rồi khẽ cười. Đột nhiên San San từ đâu đi đến với một tệp giấy trên tay.
- Em có chuyện muốn nói riêng với chị.
Cô bé liếc qua người bên cạnh. Diệp Thảo biết ý nhanh nhẹn nói.
- Tớ còn có việc nên đi trước đây.
Sau khi Diệp Thảo rời đi, cô cùng San San tiến vào phòng khách. Dường như cô không thấy có điều gì lạ lẫm, sơ hở. San San cắm usb vào máy tính, rồi một đoạn video hiện lên. "Một chiếc xe Lexus sang trọng đậu bên đường, im ắng như đang đợi điều gì đó. Lát sau một chiếc xe màu đen khác đi từ trong một ngã rẽ khác ra, nhưng có vẻ người lái xe không ổn, mất lái và đâm vào cột đèn cao áp bên đường....."
My trợn trừng mắt cô không tin nổi vào mắt mình. Đây là toàn cảnh vụ tai nạn của ba cô. Nhưng kì lạ hơn là chiếc xe Lexus kia cô thấy có gì đó quen thuộc lắm.
- Em đã cố gắng lục lại mọi chứng cứ và đoạn băng này cũng là một phần. Chị nhận ra chiếc xe Lexus kia chứ?
My lơ ngơ đáp. - Chị thấy nó rất quen.
San San nói tiếp.
- Đó là xe của Nhật Anh.
My bàng hoàng. - Tại sao lại xuất hiện ở đó?
San San khẳng định. - Anh ta là một phần của vụ án. Anh ta và chủ tịch Minh Đức đã thông đồng để hại ba chị. Ban đầu em cũng không dám chắc chắn nhưng sau khi tìm hiểu kĩ thì biết ba chị và Nhật Anh cũng là người hợp tác lâu năm. Nhưng không hiểu sao hai người có xích mích gì mà anh ta liền trở mặt hợp tác với chú của mình.
Từng cơn đau xót ập đến. Ánh mắt nhìn thẳng xuống màn hình máy tính. Để lấy lại bình tĩnh cô đưa tay ra cầm cốc nước lên uống, nhưng bàn tay cô không còn sức lực run cầm cập. Đột nhiên "Choang" tiếng cốc vỡ. Cô đập vỡ chiếc cốc trong cơn thịnh nộ. Máu đỏ tươi từ từ chảy xuống nhỏ giọt trên sàn nhà. Cô gào lên thảm thiết, cô không muốn tin điều gì cả. Nhưng cô đâu biết mọi thứ là giả dối, tất cả chỉ là San San tạo nên. Hận thù trỗi dậy trong lòng, kìm nén cảm xúc hiện giờ là điều quá khó. Cô đứng lên đi thẳng ra ngoài cửa. Nhưng cô vẫn còn ốm, mà thời tiết ngoài kia lạnh lắm. E rằng mặc như vậy sẽ ốm thêm. Nhưng cảm giác đót xót hiện tại đã làm lu mờ hết mọi thứ, trước mắt cô chỉ có Hận Thù.
--------
Ở một nơi khác. Quán Cafe ven đường. Một người phụ nữ thông minh và một cô gái bề ngoài xinh đẹp thông minh. Họ ngồi đối diện nhau, nhưng cô gái lại nhìn bằng một ánh mắt không thoải mái. Người phụ nữ trung niên hạ cốc cafe trên tay xuống. Rồi nói
- Elly à. Hôm nay ta gặp con là có việc cần phải nói.
Elly cười nhạt. - Có gì thì nói mau. Tôi không rảnh.
Trịnh Vân Khuê thở dài.
- Ân oán. Đã làm con hiểu lầm người già chúng ta lâu lắm rồi. Nhưng hà khắc gì mà con phải làm khổ em gái mình như vậy?
Elly đáp. - Em gái? Thật buồn cười.
- Giờ ta sẽ đem sự thật nói với con. Việc này chỉ có ta, ba con và mẹ con biết.
Vừa nói bà vừa đưa ra phía trước một hồ sơ bệnh án.
- Từ khi còn trẻ mẹ con đã mắc một căn bệnh lạ mà không có cách nào chữa được. Có lúc mẹ con tỉnh táo nhưng có lúc lại điên loạn đập phá lung tung. Nhưng từ khi gặp Trần Nguyên Hùng, ông ấy rất thương cảm với mẹ con nên luôn giúp đỡ, chăm sóc. Nam nữ ở với nhau nên sinh tình, nhưng cũng vì thế mà bệnh của mẹ còn ngày càng đỡ. Có lẽ vì mắc bệnh đấy không ai tiếp xúc, quá cô đơn nên bệnh không thể khỏi. Mọi chuyện dường như êm thấm, nhưng đến khi ông ấy bắt buộc phải kết hôn với ta thì bệnh của mẹ con lại tái phát, may mắn thay lúc đó con đã được sinh ra. Từ nhỏ đến lớn mỗi khi mẹ con phát bệnh ông ấy đều chăm sóc cho con, còn nhiều hơn tình cảm mẹ con đã dành cho con đó. Mỗi lần phát bệnh ba con thường trói mẹ con lại để ổn định tinh thần. Nhưng sau đó vì quá khổ sở, đau đớn với bệnh nên mẹ con đã treo cổ tự tử. Ai ngờ vào lúc tức giận nên đã viết lại bức thư trái chiều cho con.
Elly vừa nghe chuyện vừa xem qua bệnh án. Cô liền sốc nặng, mọi chuyện Trịnh Vân Khuê nói đều là sự thật sao? Không lẽ cô đã hiểu nhầm ba mình.
- Vậy sao ông ấy phải cho tôi vào trại trẻ mồ côi.
Trịnh Vân Khuê đáp.
- Nguyên Hùng ông ấy định cho con vào đó vài tháng đợi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện sẽ đón con về. Ai ngờ chưa đợi được đến lúc đó con đã bỏ trốn. Rồi sau đó không thể tìm được nữa.
Elly lắc đầu lia lịa, nét mặt vô hồn không dám tin vào sự thật. Đúng là cô hiểu lầm quá lâu rồi và gây ra nhiều chuyện có lỗi. Giờ phải làm sao để bù đắp tất cả. Hối hận đã quá muộn màng.
--------
My xông thẳng vào nhà Nhật Anh. Chẳng nói chẳng rằng lao đến chỗ anh.
- Có chuyện gì vậy?
"Bốp" Cô tức giận tát anh một cái đau đớn.
- Cô làm gì vậ?
My giữ nguyên nét mặt lạnh giá. - Anh đã làm ra bao nhiêu chuyện thế mà không thấy day dứt sao?
Nhật Anh không hiểu gì, anh hỏi tiếp.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô?
My dơ một tờ giấy trước mặt anh " Đơn xin ly hôn"
- Chúng ta ly hôn đi. Ngay lập tức. Tôi không thể sống cùng kẻ thù giết ba mình.
Nhật Anh cười nhạt. - Cô nghĩ tôi rảnh rỗi vậy sao?
My gào lên. - Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đó?
Câu nói đó vừa dứt làm anh đắn đo không thốt nên lời. Anh không biết phải giải thích như thế nào? Nhưng hung thủ không phải là anh. Cô vu oan như vậy có phải quá oan ức không?
- Em không tin tôi sao?
My chắc như đinh đóng cột, nhìn anh với ánh mắt kiên định.
- Tôi không thể tin một kẻ giết người.
Nhật Anh trả lại nhanh gọn.
- Được. Ly hôn. Chấm dứt ngay ngày hôm nay.
My cầm lấy bút ký thật nhanh. Lúc này anh mới để ý đến vết thương trên tay cô. Chảy quá nhiều máu mà không chịu băng bó. Anh cầm lấy tay cô nói.
- Em bị thương rồi.
Cô không quan tâm hất thẳng tay anh ra. - Không cần anh quan tâm.
Nhưng sau động tác đó lại làm cô mất hết thể lực rồi lảo đảo, choáng váng. Anh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô. Toàn thân cô nóng ran khiến anh cảm nhận được hết.
- Ốm như vậy mà vẫn ăn mặc như thế này à?
My cố lấy lại sức để thoát khỏi vòng tay đó. Cô phải tự mình vượt qua tất cả, phải quên đi người con trai này. Cô rút chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh rồi ném thẳng vào mặt anh.
- Chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Anh hãy đợi mà ngồi tù đi.
Cô quay người bước đi bỏ lại anh ở đây. "Hiểu lầm. Kết thúc tất cả. Huyền My em đã quá vô tình rồi. Em không tin tôi"