Yến Nhi đã gọi My đến chơi từ sáng sớm. Cô gái đâu biết chính mình đã phá hoại giấc ngủ vàng của My mà vẫn niềm nở trò chuyện. Trong khi đó, My đã mệt bã người chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện.
- Yến Nhi. Em có thể cho chị một tách cafe không. Ngồi nói từ vừa nãy cổ họng chị khô hết rồi. - Đến giờ phương pháp đó là hữu hiệu nhất mà cô nghĩ ra.
Yến Nhi vẫn không hay biết gì vẫn vui vẻ gọi cafe cho cô rồi lại ngồi kể chuyện tiếp.
- Nhưng chị này. Em có một chuyện cần nói. Và em biết chị là người có kinh nghiệm vì đã từng kết hôn.
My trợn trừng mắt khó hiểu.- Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng thế.
- Thì là......! Em có thai rồi, có nên kết hôn luôn không?
My đang uống dở tách cafe vừa nghe xong Yến Nhi nói thì cô chuẩn bị phun hết ra. Nhưng vẫn cố kìm lại hậu quả lại sặc nước.
- Khụ...khụ....Em đang đùa chị à? Sao nhanh vậy?
Mặt Yến Nhi từ khi nào đã đỏ bừng cô không dám nhìn thẳng vào My chỉ cười thầm.
- Đương nhiên là phải kết hôn rồi. Anh nên chịu trách nghiệm chứ. - Huy Nam đột nhiên từ đâu đi đến trên tay cầm ly trà nóng hổi vừa uống vừa nói, điệu bộ mỉa mai.
- Mà em không thấy Huyền My buồn ngủ sao? Đừng ép cô ấy quá mức?.
Yến Nhi giật mình quay ra nhìn nét mặt của My, quả thật có chút gì đó rất mệt mỏi mà từ nãy cô không nhận ra.
- Xin lỗi chị. Em không biết.
My xua xua tay. - Không có gì đâu. Giờ chị đỡ buồn ngủ rồi.
- Mà Huy Nam này. Chuyện của ba anh và San San. Anh đừng can thiệp vào nữa. Em biết rất khó cho anh. Dù sao cũng cảm ơn anh trong thời gian qua.
Mọi hành động của anh ngừng lại nhanh chóng. Nét mặt bắt đầu thay đổi.
- Anh làm vậy vì muốn thay họ tạ lỗi với em. Anh biết trong chuyện này ba anh là người có lỗi nhiều nhất. Như em thấy đấy, chủ tịch Minh Đức cũng tự thú rồi. Ba anh giờ cũng nên đi theo con đường đúng đắn thôi. Em không cần phải thấy áy náy đâu.
My ngồi đan hai bàn tay vào nhau day dứt. - Nhưng mà.....!
- Không nhưng nhị gì hết. Em yên tâm đi, anh sẽ không như San San đâu. Sau khi kết hôn, anh phải đưa Yến Nhi về Nhật Bản. Rồi sẽ về giúp em.
Yến Nhi nhăn nhó. - Này! Ai nói muốn kết hôn với anh chứ?
Huy Nam bước đến cốc đầu Yến Nhi. - Em bị anh tóm rồi muốn chạy cũng không được đâu.
My nhìn đôi tình nhân trẻ đang hạnh phúc, cô cười thầm. Nghĩ về số phận của mình tại sao không được như vậy? Thật trớ trêu. " Ting...ting" Chuông điện thoại cô reo " Bảo Duy "
- Alo. Có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia trả lời. - Thôi nào cô nương bỏ giọng điệu ấy đi. Hôm nay là chủ nhật phải ra ngoài chơi chứ? Nói đi em đang ở đâu mà không có ở nhà?
My đáp. - Anh đi một mình đi.
Duy vẫn ngoan cố.
- Một hôm thôi mà cũng khó khắn vậy à? Em sắp trở thành bà già khó tính rồi đấy.
Cô thở dài một hơi rồi trả lời. - Thôi được. Em đang ở nhà Yến Nhi, anh đến đón nhé.
- Oke.
Nói xong cô lặng lẽ cúp máy. Rồi ngước lên nhìn vẻ mặt tò mò của hai người kia.
- Là Bảo Duy. Có vẻ anh ấy rất thích chị. - Yến Nhi nói.
My chỉ cười trừ rồi lắc đầu. - Không đâu, bọn chị đã là quá khứ sao có thể nữa chứ?
- Sao không chứ? Em với Huy Nam đã đi một vòng to như vậy mà kết cục vẫn như thế này đây. Tin em đi, Bảo Duy anh ấy là một người tốt, không kém cỏi gì Nhật Anh đâu. Chị mà bỏ qua thì tiếc lắm đấy.
--------------
Bệnh viện thành phố.
Elly dắt tay mẹ của My đi vào khu khám bệnh.
- Tại sao dì không rủ My đi cùng vậy?
Vân Khuê lắc đầu mệt mỏi. - Ta thấy dạo này trong người không được ổn. Sợ nếu hôm nay biết được ta có bệnh thì con bé sẽ càng lo thêm. Nên bất đắc dĩ ta mới phiền đến con.
Elly mỉm cười. - Thật sự không phiền đâu dì.
"Số 259 " Tiếng báo khám bệnh vang lên.
- Đến lượt dì rồi. Dì có cần con đi vào cùng không ạ?
Bà cười hiền hậu rồi lắc đầu.
.
Phòng khám.
Sau khi chụp xong X- Quang. Bác sĩ có hỏi qua một số điều.
- Dạo này bà thấy trong người thế nào?
Trịnh Vân Khuê đáp. - Tôi thấy đau rát lồng ngực. Nhiều khi còn ho ra máu. Khó thở nữa.
Bác sĩ buồn rầu lắc đầu vẻ nghiêm trọng.
- Bà bị tăng tiết ADH (ADH tăng hấp thụ nước tiểu do vậy giữ lại nước trong cơ thể, làm loãng độ Natri trong huyết tương và giảm nồng độ Clo ) Cộng thêm ho ra máu và khó thở. Đó là tất cả triệu chứng của ung thư phổi. Bà đang sang giai đoạn 2 rồi. Sẽ chuyển đến giai đoạn cuối nhanh thôi. Tôi rất lấy làm tiếc.
- Nếu bà muốn điều trị tại bệnh viện thì hãy đăng ký. Còn không thì chúng tôi sẽ cho bà phương pháp để kéo dài tuổi thọ . Bà có thể sống nhiều nhất trong vòng 3 tháng nữa nếu không gặp biến chứng.
Trịnh Vân Khuê vừa nghe xong đã sốc nặng, toàn thân bà cảm giác tê liệt rồi ngã xuống đất. Bác sĩ đang nói bỗng hốt hoảng.
- Mau chuyển đến phòng cấp cứu. Bệnh nhân bị ung thư phổi rất dễ thiếu Oxi cần nhanh chóng cho thở oxi ngay lập tức. Đã liên lạc với người nhà bệnh nhân chưa?
Cô y tá trả lời. - Người nhà ở đây rồi. Tôi sẽ đi thông báo.
Elly đang ngồi hàng ghế chờ đột nhiên thấy dì đang nằm trên giường bệnh chuyển tới phòng cấp cứu cô giật mình, sợ hãi. Chạy đến phía cô y tá.
- Bà ấy làm sao vậy?
Y tá đáp. - Bà ấy bị ngất do sốc. Lát nữa bác sĩ sẽ nói tình hình cụ thể.
Elly gấp gáp rút điện thoại ra, cô vội vàng định bấm số My nhưng nghĩ lại lời nói vừa nãy của dì nên dừng lại.
30 phút sau.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu ra.
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
Elly chạy đến. - Tôi là con gái bà ấy. Rốt cuộc mẹ tôi bị sao vậy?
- Bệnh nhân Trịnh Vân Khuê. Đã bị ung thư phổi giai đoạn 2 rồi, người nhà không quan sát tình hình sao? Bà ấy nói ho ra máu, khó thở nữa. Có biết những triệu chứng đó rất nguy hiểm không?
Elly đáp. - Tôi ở xa nên không theo dõi được mẹ.
Bác sĩ thở dài.
- Nếu đến sớm hơn thì đã có hy vọng sống lâu hơn rồi. Đó là u ác tính, sẽ nhanh chóng lan tỏa. Bà ấy có thể sống được 3 tháng nữa nếu không có biến chứng.
Elly hốt hoảng. - Không thể kéo dài thêm sao?
- Bệnh nhân bị ung thư phổi ác tính sống được 3 tháng đã là kì tích rồi. Nếu dùng thêm phương pháp xạ trị và hóa trị đều gây tác dụng phụ. Đến giờ chỉ có thể sống vui vẻ, bình thường thôi. Nếu được thì sẽ sống thêm được khoảng vài tuần. Bà ấy tỉnh rồi, cô nên vào động viên mẹ đi.
Elly hụt hẫng bước vào phòng bệnh.Cảm giác hiện giờ của cô giống y hệt lúc mẹ cô ra đi.
Nhìn thấy dì đang nằm trên giường bệnh mà cô cảm thấy áy náy hơn.Mọi thứ mà cô gây ra còn chưa trả hết mà dì sắp phải đi. Cô thấy mình đáng chết hơn bất cứ lúc nào.
- Dì. Con xin lỗi.
Mặc dù đã bị sốc nặng nhưng bà vẫn mỉm cười. - Con không có lỗi gì cả? Chuyện này con đừng kể cho My, ta muốn con bé giải quyết mọi thứ ổn thỏa rồi mới nói tất cả.
Elly đáp.
- Nếu không nói thì không phải quá đáng lắm sao dì? Đến khi My biết sự thật thì đó sẽ là cú sốc lớn về mặt tinh thần với em ấy.
- Ta biết con gái ta mạnh mẽ mà. Nó sẽ vượt qua được. Bây giờ còn rất nhiều chuyện nó phải lo, ta không muốn thêm gánh nặng. Ta cầu xin con hãy cố hết sức giúp My.
Elly nắm lấy bàn tay xanh xao kia, nước mắt cô giàn giụa. - Vâng. Dì yên tâm.
-----------
Công viên trò chơi.
Chiếc xe mui trần phong cách lao vun vút về khu vực cổng. Thu hút bao ánh nhìn của mọi người. Đặc biệt là khi người con trai trên xe bước xuống.
- Lại nơi này. Anh nghĩ em là trẻ con à? - My tức giận.
Bảo Duy đưa hai tay ra béo má cô. - Xem nào. Đối với anh em chưa phải người lớn đâu.
Anh nhanh chóng khoác vai cô bước về chỗ mua vé. Hành động đó khiến bao cô gái phải ghen tị.
- Vào chơi thôi. - Vừa nói anh vừa dơ hai chiếc vé trước mặt cô.
-----------
Nhà Hạ Vy.
"Cộc, cộc" Tiếng gõ cửa cứ vang lên mãi, đến tận khi Hạ Vy bước ra mở cửa.
- Anh đến có việc gì sao?
Nhật Anh vòng tay ôm lấy cô. - Anh đến nhà bạn gái anh cũng không được sao?
Hạ Vy đẩy anh ra, bĩu môi .
- Thôi đi. Anh sến quá đến. Khiến em nổi da gà rồi.
Nhật Anh mỉm cười nhìn Hạ Vy, rồi nắm lấy tay cô dắt đi.
- Đi chơi thôi. Vì em mà anh phải đỗ xe ngoài ngõ rồi đi bộ vào đó. Em phải thấy hạnh phúc chứ?.
Hạ Vy. - Chưa đủ...!
- Vậy mà chưa đủ à? Mệt mỏi của anh đổi lấy hạnh phúc của em? Còn không thích sao?
Hạ Vy lấy tay đập đầu anh. - Mệt mỏi cái đầu anh. Tức là yêu em khiến anh mệt mỏi sao?
Nhật Anh im bặt. Đứng chôn chân tại chỗ. Còn Hạ Vy thì tung tăng đi trước vì vừa đấu võ mồm thắng được ác quỷ ngang tàn.
- Đến công viên trò chơi nha anh. - Hạ Vy hét to.
Anh đứng sau lắc đầu, bó tay. - Em lớn rất còn muốn đến chỗ trẻ con đấy à?
Cô không nói gì chỉ tươi cười vui vẻ.
.
20 phút sau.
Công viên trò chơi.
Lại một lần nữa một chiếc xe xa hoa mới, một anh chàng mới, lại thu hút mọi người. Nhưng tình hình vẫn thế, vẫn khiến mọi người ghen tị. Riêng cô bán vé chỉ mừng thầm "Hôm nay là ngày gì mà nhiều người đẹp trai vậy? Chỉ tiếc là có bạn gái hết rồi"
- Đi thôi. Em cứ chơi thoải mái nhé.
.
Một nơi khác.
- Aaaaaaa. Ghê quá đi.
Duy nhíu mày. - Sợ à? Sao không nói ngay từ đầu là em sợ độ cao mà cứ đứng im một chỗ như thế. Anh lại tưởng em thích đi.
Căn nhà di động trên không đang ngập tiếng cãi nhau chí chóe.
- Em chưa kịp giải thích thì nó đã di chuyển rồi. Tại anh hết đó.
Duy cười đểu. - Tưởng thế nào? Nữ bang chủ, ngang bướng, tài giỏi hóa ra lại có điểm yếu này.
Bỗng nhiên Duy lại nhớ ra thứ gì đó. - Hình như anh đã từng đi chơi với em. Hôm đó em đã nói em sợ độ cao. Phải không?
My tức giận. - Đúng vậy đấy. Anh quên nhanh quá. Mà nói ít thôi.
Duy mỉm cười rồi kéo cô ngồi xuống. Lấy áo khoác của mình bao chùm lên hai người.
- Sợ thì nhìn anh thôi nhé. Mọi thứ sẽ ổn thôi.
.
Hạ Vy tung tăng trong khu giải trí, cô vẫn còn nguyên nét ngây thơ như hồi nhỏ. Đột nhiên cô chỉ về hướng nhà di động trên không.
- Chúng ta đi cái đó đi.
Nhật Anh gật đầu. - Được thôi. Chỉ cần em thích.
Hai người bước đến phía quầy bán vé trò chơi này.
- Phiền hai người đứng rồi đợi lượt sau nhé.
Hạ Vy gật đầu rồi bước về phía cổng trò chơi. Cô nhìn đồng hồ thời gian "2 phút".
- Đến đúng lúc quá.
2 phút trôi qua nhanh như chớp.
Cánh cửa nhà di động bật mở. Điều gì đó khiến Hạ Vy ngạc nhiên. Đôi nam nữ trong chiếc áo khoác đứng dậy, không ai khác lại chính là My.
- Chị.
Vừa nhìn thấy Hạ Vy và Nhật Anh cũng khiến cho cô bất ngờ hơi lớn. Nhật Anh nhìn thấy cô thì để nét mặt lạnh băng không quan tâm.
Duy thấy vậy liền nắm lấy tay cô bước ra.
- Thật trùng hợp. Anh cùng bạn gái mới đi chơi à?
Nhật Anh không trả lời lại. - À không! Tôi nhầm. Hạ Vy đã từng là bạn gái anh rồi. Có lẽ sẽ thành chị dâu mới thôi.
Anh nhìn xuống tay My đang năm chặt. Cười nhạt rồi khoác lấy vai Hạ Vy bước vào nhà di động.
- Dù sao bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn trưa. Hay là hai người đợi chúng tôi chơi xong cái này rồi đi ăn chung luôn.
Duy nhanh chóng chữa cháy. - Huyền My cô ấy thấy hơi mệt nên tôi muốn đưa cô ấy về trước. Anh và Hạ Vy chơi vui vẻ. Hạ Vy chào em.
.
Nhà di động bắt đầu di chuyển trên không. Phía bên trong, Hạ Vy nhìn nét mặt của Nhật Anh đã thay đổi cô có hơi buồn.
- Anh còn yêu chị ấy? Anh cứ nói rõ với em. Em không làm kẻ ngáng đường đâu. Em biết em đã là quá khứ nên anh hãy từ bỏ em và bắt đầu lại với chị....!
Nhật Anh đáp. - Không có lý do gì để anh từ bỏ em cả. Đối với anh cô ấy cũng là quá khứ. Quá khứ của cả anh và em.
.
My và Bảo Duy đã rời khỏi công viên trò chơi đến nhà hàng gần đó.
- Chắc hẳn em phải khó xử lắm.
My mệt mỏi đáp. - Em không sao.
- Em thấy quan hệ giữa cả anh và Hạ Vy đều không đơn giản.
Duy bật cười. - Trong quá khứ. Anh đã từng thích cô ấy, nhưng anh đã nhường cho anh họ của mình. Đó là nuối tiếc lớn nhất của anh khi đó.
My trả lời miễn cưỡng. - Thì ra cả hai đều thích em ấy.
- Và bây giờ anh sẽ không nhường em cho Nhật Anh nữa. Anh sẽ không để em thành nuối tiếc thứ hai của anh.
"Ting ting" Chuông điện thoại cô lại kêu vào đúng lúc quan trọng "Mẹ"
- Mẹ. Con nghe đây!
Đầu dây bên kia trả lời. - Dạo này ở nhà buồn chán nên mẹ đi du lịch rồi. Về nhà không thấy mẹ con đừng lo nhé.
- Mẹ đi bất ngờ quá. Sao không nói trước với con.
Vân Khuê đáp. - Mẹ không muốn ảnh hưởng đến công việc của con. Vậy thôi nhé con gái.
Cô đặt điện thoại xuống bàn tiếp tục cuộc trò chuyện.
- Nhưng em phải nói trước. Nếu không thể trở thành người như vậy đối với anh thì cũng đừng trách em. Bởi vì anh còn rất nhiều sự lựa chọn, hà tất gì phải bám theo một cô gái đã từng kết hôn.
Duy đáp. - Thật sự là không thể? Không phải anh đã từng là mơ ước của em sao?
My mỉm cười.
- Đó là suy nghĩ trước kia. Bây giờ em chỉ muốn gạt bỏ mọi thứ để sống vui vẻ với mẹ thôi.
Duy nhăn mặt. - Tại sao bây giờ lại không thể như trước kia chứ? Chúng ta đã từng yêu nhau đã từng vui vẻ mà.
- Không thể là không thể không có lời giải thích tại sao! Em không phải là sự lựa chọn duy nhất của anh mà, còn rất rất nhiều người tốt hơn em.
Duy lắc đầu lia lịa. - Anh không biết. không biết, không nghe thấy gì cả. Chỉ muốn em là của anh thôi.
Cô bĩu môi. - Thôi nào. Đừng trẻ con như thế, anh phải chín chắn lên chứ.
- Anh không biết, anh sẽ đợi em. Vì em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.