Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 9: Không Được Gọi Tôi Là Nhóc



-Tôi đâu có lừa chị! Tại chị cứ thích gọi tôi bằng anh đấy chứ.

- Cậu......

My không thể nói được lời nào nữa. Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cô trong 19 năm qua. Gọi một cậu con trai kém tuổi bằng anh.

Đến nơi My vẫn ngồi im không chịu xuống xe. Không biết cô nàng đang nghĩ gì.

- Đến rồi! Chị không định xuống sao? hay là chờ tôi mở cửa xe cho.

- Thôi khỏi! Tôi có chân tôi tự đi được. - My vẫn ấm ức chuyện hồi nãy, nói chuyện không được thoải mái.

Duy chỉ mỉm cười nhìn cô gái ngốc nghếch giận dỗi. Nhưng không ai ngờ, cô nàng này rất mau hết giận. Rủ Duy đi chơi đủ mọi trò. Cô nàng cứ bước đi tung tăng như một bé gái được bố mẹ cho đi chơi vậy. Đến tàu lượn siêu tốc My thích lắm. Duy hiểu ý.

- Muốn đi phải không? Tôi có thể đi nữa.

Duy định bước vào thì My kéo tay Duy lại

- Tôi thích lắm! Nhưng....Nhưng

- Nhưng gì nữa. Không phải thích sao. Đi thôi! - Duy đáp

- Tôi sợ độ CAO

Duy phì cười, một cô gái ngang bướng, tính cách như trẻ con mà cũng sợ độ cao sao

- Thế thôi! ta đi chơi trò khác

- Không! Nhưng tôi vẫn muốn đi - My trả lời

Duy thấy cô chị gái này thật khó hiểu quá, muốn đi nhưng lại sợ độ cao, nên cậu đành dùng cách thông dụng nhất

- Vậy thì thế này! Lên đấy chị chỉ cần nhắm chặt mắt vào và ôm lấy tôi 

My giật mình trước lời đề nghị của Duy

- Này cậu đừng có được đằng chân lên đằng đầu nhé

- Không phải muốn đi sao? Không đi thì thôi vậy.

Từ bé vì sợ nên My chả dám chơi bao giờ. Hôm nay có cơ hội để chơi một lần. Mà người bên cạnh đưa ra một đề nghị khó đồng ý như vậy làm sao có thể chấp nhận nổi. Cô nàng tính cách giống trẻ con, luôn tò mò những thứ chưa thử qua nên đã đồng ý.

- Được rồi! Lần này thôi

Duy mỉm cười tuyệt đẹp

Khi tàu bắt đầu khởi động, chưa xuất phát. My đã nhắm chặt mắt ôm thật chặt lấy Duy. Khiến Duy muốn thở cũng không nổi

- Này chị! Sao phải ôm chặt thế? tôi không thở nổi đây này.

- Xin lỗi! Vì tôi rất sợ - Mặt My tím tái trả lời

Duy rất chiều con gái nên đành phải chịu khổ một lần. Càng lên đến cao cô nàng càng ôm chặt. Nhìn lúc này cô rất đáng yêu. Như một đứa trẻ muốn được bảo vệ vậy.

....

Trò chơi kết thúc. My không quên cảm ơn Duy nhưng không được lịch sự

- Cảm ơn cậu nhé! Nhóc

Duy tức giận thầm nghĩ cảm ơn được rồi mà còn gọi người ta là nhóc

- Chị không được gọi tôi là Nhóc

Duy tức tối đi thẳng bỏ My lại. My nhìn mà bật cười. Rồi lẽo đẽo chạy theo, cậu bé khó tính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.